phù dung kỹ
Chương 13 - Bách Sắc
Dung nương nương dậy rồi. "Bên tai truyền đến thanh âm líu ríu, Tiểu Long Nữ cầm lấy một cái khăn mặt lau nước sạch trên mặt, vén mái tóc đen nhánh ra sau tai, nhìn hai đứa con bên cạnh chạy tới chạy lui, Vân Tâm lấy một chậu nước sạch Giai Nguyệt tay cầm khăn che khăn voan đẩy cửa khuê phòng Hoàng Dung và phòng hoa ra, xa xa nhìn thấy Hoàng Dung giãn người trên giường.
Được rồi được rồi, cám ơn các ngươi, ta bên này không cần các ngươi chiếu cố, các ngươi đi chỗ Long tỷ tỷ đi. "Hoàng Dung vuốt ve đầu hai hài tử, vén chăn mỏng lên nghiêng người xuống giường, buộc tóc búi lên đi về phía chậu đồng trên giá gỗ, úp mặt xuống nước.
_ "Các ngươi luôn giống như vậy sao?" Tiểu Long Nữ mặc vào đêm qua bạch y hỏi Vân Tâm một bên thu thập lộn xộn ga giường.
Vân Tâm cùng Giai Nguyệt đem ga giường tràn đầy vết ướt cởi ra, hai tay đều tự kéo một góc huy động đem ga giường mới thay, đêm qua ở trên giường điên loan đảo phượng chính là không còn sót lại chút gì, sau khi sửa sang lại hết thảy hai đứa nhỏ nằm ở trên giường lăn tới lăn lui tiếng cười nói hồi lâu mới nhớ tới Tiểu Long Nữ ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.
Ai nha không làm thất vọng Long tỷ tỷ, ngày thường đều là hai chúng ta ở đây. "Giai Nguyệt đứng dậy trước quỳ gối trên giường xin lỗi, Vân Tâm cũng thuận thế đứng lên cầu xin tha thứ, Tiểu Long Nữ vẻ mặt mỉm cười:" Không có gì đáng ngại ", quay đầu nhìn lại thấy Hoàng Dung rửa mặt xong bắt đầu ngồi ở bàn trang điểm, lại rót hai chén trà đưa cho đứa nhỏ trên giường, hai đứa nhỏ lắc đầu:" Không được Long tỷ tỷ, cái chén này rất đắt chúng ta không thể dùng, chỉ có Dung nương nương cùng khách nhân mới có thể dùng. "Cái đầu nhỏ của Vân Tâm lắc như trống bỏi, Tiểu Long Nữ lại cố ý đưa cái chén cho hai đứa nhỏ trấn an nói:" Đừng sợ, ta không phải khách nhân của nương nương các ngươi sao, ta nếu như Cho các ngươi dùng, các ngươi cứ yên tâm dùng, sẽ không có ai trách các ngươi.
Hai đứa nhỏ hai tay nâng qua chén, Giai Nguyệt ngẩng đầu nói: "Long tỷ tỷ ngươi thật sự là người tốt, giống như Dung nương nương đối tốt với chúng ta. Đúng rồi, Long tỷ tỷ ngươi vừa rồi hỏi cái gì?
Tiểu Long Nữ xử lý một phen tóc hỏi: "Ta nhớ rõ đêm qua Dung nương nương các ngươi là tiếp khách, như thế nào sáng sớm hôm nay thức dậy người nọ liền không thấy chỉ có các ngươi bận rộn, các ngươi mỗi ngày ngủ ở chỗ này đến sáng sớm như vậy bận rộn sao?"
Giai Nguyệt vẻ mặt tiếc nuối: "Long tỷ tỷ, ngươi đã quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Long Nữ mặt có chút nóng lên đem đầu xoay qua một bên nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ nhớ rõ một chút......" Đứng dậy từ trong chậu đồng múc lên một nắm nước giội lên trên mặt, hai tay phất mặt nói: "Ta chỉ nhớ rõ lúc trời còn sáng khát nước rót một chén trà, khi đó các ngươi đều đang ngủ, người trên giường bên cạnh đều đang ngủ, ta đau đầu dữ dội có lẽ là say rượu chưa tiêu liền lại ngủ một hồi, lần nữa tỉnh lại liền thấy các ngươi chạy tới chạy lui.
Buổi sáng vẫn là ta hầu hạ khách nhân thay quần áo rời đi, Dung nương nương luôn làm bộ mệt chết đi lấy lòng khách nhân. "Uống trà xong Vân Tâm cẩn thận nâng chén trà trao đổi cho Tiểu Long Nữ, vẻ mặt lại có chút đắc ý.
Tiểu Long Nữ nằm ở trên bàn ngọc thủ còn đỡ lấy trán thần sắc có chút mỏi mệt, tư duy lại thật là nhanh nhẹn: "Ngươi nói nàng luôn làm bộ mệt chết đi được?"
Giai Nguyệt nhìn Hoàng Dung chải tóc xa xa, liền bỏ lại Vân Tâm trực tiếp chạy đến giá gỗ tháo sa y khoác lên người Hoàng Dung, cũng không biết Hoàng Dung nói gì bên tai hắn liền chạy ra cửa.
Vân Tâm cũng không để ý tới chỉ ngồi ở trên giường giới thiệu: "Đây là tự nhiên, giống như chuyện đêm qua ở trên người Dung nương nương là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí thêm một nam nhân cũng không phải là đối thủ của nàng, bởi vì Dung nương nương được xưng là Thiên Dạ chưa từng thất bại, chỉ có nàng ép khô phần nam nhân mới không có nam nhân đánh bại nàng, nếu nam nhân không cho nàng ăn no, nàng sẽ thừa dịp khách nhân ngủ say đi tìm tỷ tỷ khác, tựa như tối hôm qua. Bất quá, nàng ban ngày luôn ngủ nướng trước mặt khách nhân, nàng dạy chúng ta cái này gọi là đạo đãi khách." Vân Tâm rất nhanh lại rót một chén trà đưa tới trước mặt Tiểu Long Nữ, sau đó cầm lấy lược sừng bắt đầu chải đầu cho Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ khen ngợi một phen tiểu ấu bộ dạng đáng yêu lại khôn khéo tài giỏi, không hề cự tuyệt Vân Tâm hầu hạ, chỉ nhìn thấy Giai Nguyệt trong phòng hoa ôm tã lót do Hoàng Dung tiếp nhận, thấy vẻ mặt từ ái vuốt ve đứa bé lại đem nó đặt ở ngực mình, để cho đứa bé kia cắn đầu vú của mình nuôi dưỡng.
Tiểu Long Nữ bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, nàng mơ hồ nhớ tới đêm qua lúc cùng Hoàng Dung uống rượu Hoàng Dung từng nói qua nàng sinh cho một vị khách một đứa con trai, chẳng lẽ chính là đứa bé trong tã lót trước mắt kia?
Nếu là như thế vì sao Hoàng Dung lại nuôi hắn ở kỹ viện, thật sự tìm được lang quân như ý cam tâm tình nguyện vì nam nhân không biết tên kia kéo dài hương khói?
Đang nghĩ ngợi Vân Tâm phía sau nói: "A, ngươi chỉ muội muội a, nàng gọi Tịch nhi, là Dung nương nương thu dưỡng hài tử, ta nói rồi a, Dung nương nương là người tốt đâu!"
Tiểu Long Nữ thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy mẹ ruột của đứa bé kia là ai?
Không biết. "Giai Nguyệt đến gần nói tiếp:" Chỉ nghe nói đứa nhỏ của tỷ tỷ nào trong phố hoa không cần, liền bị Dung nương nương ôm tới nuôi.
Mái tóc đen nhánh bị Vân Tâm đùa nghịch mềm mại, Tiểu Long Nữ đem bánh ngọt trên bàn chia cho hai tiểu đồng, ánh mắt nhu hòa rơi vào trên người hai người, Vân Tâm tựa hồ lớn hơn Giai Nguyệt một chút, mặc dù nàng cường điệu hai người cùng tuổi nhưng nhìn qua nàng quả thật cao hơn Giai Nguyệt một chút, sinh ra thanh tú mang theo một chút mập mạp trẻ con, Giai Nguyệt một bên lại gầy yếu hơn Vân Tâm, một khuôn mặt nhỏ nhắn phối hợp với đôi mắt to ngập nước lại càng xinh đẹp hơn.
Nhìn bánh ngọt trong phòng nhỏ này cùng khuê phòng bên cạnh khác nhau như đúc, lại nhìn quần áo của hai đứa nhỏ có chút sạch sẽ, nàng đưa tay tới cũng sửa sang lại tóc cho hai đứa nhỏ, nói: "Như vậy xem ra, Dung nương nương của các ngươi thật đúng là một người tốt, đối với các ngươi cũng tốt như vậy.
Dung nương nương là người tốt, chuyện phòng the đều dạy chúng ta thật tốt, còn thường xuyên thưởng tiền cho chúng ta, thỉnh thoảng mắng chúng ta cũng nhất định là bởi vì chúng ta làm sai chuyện...... Nhưng cũng không giống như những tỷ tỷ khác, có tỷ tỷ sẽ đánh ta...... "Lần này là Giai Nguyệt cướp lời, chỉ có điều thanh âm càng nói càng nhỏ, Vân Tâm nuốt điểm tâm trong miệng tiếp lời:" Lúc trước chỉ có một mình ta phụng dưỡng Dung nương nương, nhưng Dung nương khách nhân nhiều như vậy căn bản bận rộn không nổi a, sau đó là Dung nương nương đón Giai Nguyệt tới ta mới được cứu, Giai Nguyệt trước là đi theo tỷ tỷ xấu, cả ngày bị đánh bị mắng rất thảm, là Dung nương nương nhìn không qua mới muốn tới.
Tiểu Long Nữ vuốt ve Vân Tâm và Giai Nguyệt, nhìn hai đứa trẻ khoảng mười tuổi trải qua đạo lý đối nhân xử thế nhưng một bộ tập mãi thành thói quen chỉ cảm thấy chua xót, lại cầm lấy một miếng bánh ngọt đặt ở trong tay các nàng, nhìn vẻ mặt hạnh phúc thưởng thức của hai đứa trẻ, trong lòng cũng ấm áp, tai nghe được tiếng bước chân bên ngoài tới gần, một người phụ nữ mặc áo đỏ hấp tấp đẩy cửa đi vào nhìn lướt qua tình hình trong phòng nói: "Đồ xấu xí này còn ở đây a." Theo tiếng nhìn lại, người phụ nữ tựa vào cửa phong tình vạn chủng chính là Quách Phù.
Giai Nguyệt thấy Quách Phù xông vào, sợ tới nghẹn họng, Vân Tâm vội vàng vỗ sau lưng hắn, hai đứa con đều trốn sau lưng Tiểu Long Nữ.
Ánh mắt Quách Phù chỉ nhẹ nhàng quét một cái liền phát hiện ra ga giường ướt sũng chất đống trong góc phòng hoa nhỏ, một nụ cười xấu xa hiện lên trên mặt, hướng về phía Tiểu Long Nữ cười nói: "Ta nói xem, đêm qua sao phòng của nương lại kêu vui như vậy, bản lĩnh của vương quan nhân ta đã lĩnh giáo qua còn buồn bực nàng sẽ không gọi như vậy a, nguyên lai là Long tỷ tỷ ngươi làm chuyện tốt a." Nhìn đỏ ửng bò lên gò má Tiểu Long Nữ, Quách Phù cười xấu xa càng lúc càng rõ ràng, nàng nghênh ngang đi về phía ga giường bị ném trên mặt đất nhấc lên một góc vải nhìn một mảnh vết ẩm ướt cố ý nhéo mũi chua xót nói: "Nương thật đúng là không lưu tình a, Long tỷ ở Xuân Phong các của chúng ta Đêm đã bị chơi thành như vậy, ta hiện tại đều có thể nghĩ đến tối hôm qua Long tỷ cùng nương ở trên giường lãng khiếu tao dạng a!"
Tiểu Long Nữ nghe được mặt đỏ tới mang tai vốn định phản bác lại căn bản không còn lời nào để nói, nhưng rất nhanh đã có người giải vây.
Vừa vào kỹ nữ môn tất cả mọi người đều là tỷ muội, tỷ muội khó tránh khỏi trêu chọc trêu ghẹo lẫn nhau cũng đừng coi là thật. "Cửa khuê phòng bên cạnh đã bị đẩy ra, Hoàng Dung mặc quần áo tử tế ôm đứa bé đi ra giải thích, vẻ mặt nàng từ ái vỗ nhẹ tã lót dỗ đứa bé ngủ trong lòng, rón rén đem nàng giao cho Vân Tâm cùng Giai Nguyệt dưới thân.
Quay đầu nói với Quách Phù và Tiểu Long Nữ: "Ta nghe nói trước khi Long cô nương vào thành đã có phiên thương Tây Vực mang theo một đống đồ chơi kỳ lạ cổ quái tới đây, Phù Nhi Long Nhi các ngươi có muốn đi cùng ta một chuyến hay không, chúng ta cùng đi trên đường xem thử, hôm nay ta treo biển hành nghề, ban ngày không có khách nhân vừa vặn có thời gian.
Tiểu Long Nữ cẩn thận đánh giá hai mẹ con trước mặt nàng, khác với Quách Phù trang điểm đậm trâm vàng, buộc tóc đỏ, đêm qua Hoàng Dung dâm uế phóng đãng, hôm nay đầu đội trâm ngọc xanh biếc, trong áo bào lụa xanh, bên dưới là chiếc váy xếp nếp thêu hoa vàng xanh nhạt, tuy rằng chiếc váy gấm màu trắng nhạt kia che kín bộ ngực khổng lồ của nàng, nhưng dáng người thành thục lồi lõm hấp dẫn kia vẫn bị mình nhìn thấy.
Hoàng Dung thấy Tiểu Long Nữ nhìn chằm chằm bộ ngực của mình ngây người, hai tay nâng ngực nói: "Quả nhiên nếu muốn giấu đi đôi bảo bối này thì nên dùng đai ngọc bọc lại mới được." Tiểu Long Nữ thẹn thùng xoay đầu sang một bên, Quách Phù chẳng hề để ý chỉ lo xử lý mái tóc của mình, một lát sau mới nói: "Ta cũng không thảnh thơi như nương, dù sao Long tỷ tỷ không phải nhàn nhã ở đây sao? Ngươi để nàng đi cùng ngươi là được rồi, ban ngày ta còn có khách phải đi cùng." Nói xong đưa tay vào trong vạt áo, từ trong lòng lấy ra một cái thẻ gỗ nhỏ đưa cho Hoàng Dung nói: "Đây là khách nhân đêm nay, nương các ngươi đừng ở bên ngoài chơi quá muộn, được rồi đưa bảo bối cho ta đi, chờ ta đến tiếp khách rồi Canh giờ ta sẽ giao nàng cho tỷ muội khác." Hoàng Dung dí dỏm lè lưỡi làm mặt quỷ liền nắm tay Tiểu Long Nữ đi ra khỏi khuê môn.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Long Nữ đi ở đầu đường Trung Đô Thành, xuyên qua phố hoa kỹ nữ ôm khách đi vào chợ tiểu thương, một đường cửa hàng ồn ào san sát, bên đường còn có chuông lạc đà vang lên thương nhân Tây Vực tới đây mậu dịch, càng có đủ loại người bày sạp rao hàng.
Hai nữ nhân cùng hai hài tử đi qua phố lớn ngõ nhỏ khiến cho không ít người đi đường tiểu thương ánh mắt hội tụ.
Ta vốn tưởng rằng Hoàng Dung tỷ tỷ không thể ra khỏi Xuân Phong các. "Tiểu Long Nữ đối với ánh mắt của các nam nhân bốn phía cảm thấy khó chịu thấp giọng trầm ngâm với Hoàng Dung, vừa rồi Hoàng Dung dẫn nàng đi ra khỏi khuê phòng đi xuống cầu thang nhìn thấy tú bà, tú bà đi lên phía trước cũng chỉ đặt tay lên ngực Hoàng Dung lôi kéo ngực kéo ra một khe rãnh thâm thúy kéo dài thả các nàng ra cửa, bởi vậy cho dù nàng cúi đầu cũng biết nam nhân đầu đường khẳng định đều nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn lộ ra nửa bên của Hoàng Dung.
Hoàng Dung giờ phút này vẫn dương dương tự đắc như trước, đối với ánh mắt sắc mị mị bốn phía toàn bộ không quan tâm, chỉ dặn dò hai đứa nhỏ không nên chạy quá xa, Tiểu Long Nữ nhìn thấy hai đứa nhỏ bị hàng hóa rực rỡ muôn màu bên đường câu dẫn ánh mắt, giữ chặt tay Hoàng Dung nói: "Hai đứa nhỏ kia chắc là vị mụ mụ kia phái tới giám thị ngươi đi, hôm nay cũng bị ngươi thu làm của riêng, đã như vậy vì sao ngươi không sớm chạy trốn từ nơi đó, chờ nội lực của ta khôi phục chúng ta đi cứu Quách cô......" Còn không đợi nàng nói xong đã bị một ngón tay chống ở trên môi.
"Long muội muội, bây giờ chúng ta đều ở trong địa giới của người Mông Cổ, không có hộ tịch, không có hành văn, muội và chúng ta có thể chạy đi đâu được đây. Đừng nghĩ những chuyện này nữa, để ta chọn cho muội vài bộ xiêm y xinh đẹp còn có mấy thứ mới mẻ, dù sao muội cũng là phi tần mà Hoắc Đô vương gia muốn nạp, không cho muội ăn mặc đàng hoàng thì không được đâu." Hoàng Dung mặt mày mỉm cười một tay đặt lên trán Tiểu Long Nữ thư giãn đôi mày nhíu chặt của nàng, lại dắt tay nàng đi vào sâu trong chợ.
Một hàng bốn người đi ở chợ hàng hóa Mãn Bố Lâm Lang, khách thương lui tới có Hán có Hồ, còn có kỳ kỹ dâm xảo của Tây Vực dị quốc.
"Dung nương nương, chúng ta muốn cái này có được không?"Hai cái tiểu đồng lôi kéo ống tay áo Hoàng Dung, Hoàng Dung theo đầu ngón tay nhìn lại đó là một bàn Tây Vực bánh ngọt phía trên phủ kín hoa quả hạch, Hoàng Dung từ ái vuốt ve hai đứa nhỏ đầu liền đi hỏi giá cả, nhất thời cao hứng mua bốn khối cho mọi người chia sẻ thức ăn.
Hoàng Dung cúi người triển lộ phong tình làm cho thương nhân kia nuốt nước miếng một hồi, lại từ trong hà bao lấy ra một thỏi bạc cố ý kẹp ở trong khe ngực của mình chen chúc một phen, mang theo một trận mùi thơm cơ thể cùng nhiệt độ dư đặt ở trên tay thương nhân kia mị thanh nói: "Lão bản, hôm nay tiền không mang đủ, coi như ta tiện nghi một chút được không?" Phiên thương liên tục gật đầu như nhặt được chí bảo còn cho Hoàng Dung xưng nhiều một chút, Hoàng Dung cầm lấy một hạt đậu màu đen nói với Tiểu Long Nữ: "Vật này quả nhiên là thú vị, là vật quý hiếm của thương nhân Ba Tư bọn họ, đem đậu nghiền xong pha trà uống có hiệu quả nâng cao tinh thần, giống như chúng ta ban đêm Khách ban ngày nếu muốn giữ vững tinh thần là thích hợp nhất.
Dung nương nương, thứ nàng thích lại tới nữa rồi. "Bên tai vang lên tiếng Vân Tâm, Tiểu Long Nữ cũng nhìn theo hướng, đúng là một quả cầu hình bầu dục có mùi thơm trong suốt như lưu ly, nàng bị mùi thơm hấp dẫn bất giác cầm lên thưởng thức," Đây là xà phòng Tây Vực của bọn họ, so với Trung Nguyên thích hợp lau người hơn, vừa lúc ta cũng cần, lão bản, những thứ này ta đều muốn, Giai Nguyệt ngươi cầm những thứ này đi! "Hoàng Dung ở một bên ung dung trả bạc cho thương nhân, lại vuốt ve tay Tiểu Long Nữ nói:" Khối muội muội này đêm nay không ngại thử xem sao.
Hai nữ nhân lưu luyến ở các loại quầy hàng gian, nhìn thấy có một cái quầy hàng trên một khối này tướng mạo xấu xí phiếm ra hơi hơi hồng quang màu đen khối sắt, "Đây là vật gì?"Đừng nói một mình ngươi, cho dù hai người các ngươi hợp lực cũng không được, nếu như có thể cầm lên ta liền đem nó tặng không cho hai người các ngươi.
Hoàng Dung cúi người chăm chú nhìn khối sắt kia, tuệ nhãn vừa chuyển, vươn chân ngọc dùng giày thêu nhẹ nhàng chạm vào, thấy không chút nhúc nhích, cũng không đưa tay, chỉ là đem mặt tiến đến bên tai Tiểu Long Nữ nhẹ giọng nói nhỏ vài câu, nhẹ nhàng cởi đai lưng của mình xuống giao cho Tiểu Long Nữ, Giai Nguyệt phía sau đi lên phía trước cầm eo thon của Hoàng Dung không cho váy rơi xuống, Vân Tâm thì tiếp nhận bạc vụn Hoàng Dung đưa cho lại đi tơ lụa trang thay nàng tìm một cái đai lưng.
Tiểu Long Nữ tiếp nhận đai lưng của Hoàng Dung dùng sức vung lên quấn lấy khối sắt kia, thuận thế nhảy về phía sau một tay nhấc đai lưng lên, sau đó một chân rơi xuống đất lại nhẹ nhàng nâng nó lên, xoay người ném lại thuận thế ném trở lại trước mặt thiếu niên kia.
Một phen động tác nước chảy mây trôi sợ ngây người mọi người ở đây, ngay cả thiếu niên kia cũng ngây người nói không ra lời, thẳng đến khi Hoàng Dung tiến đến trước mặt hắn mới tỉnh táo lại.
Thiếu niên không chút hàm hồ một tay dùng sức đem huyền thiết kia nâng lên, Hoàng Dung lại bày ra một bộ khinh thường vẻ mặt nói: "Thứ này ta có cái gì hiếm lạ, cùng ta lại không tương xứng, ngược lại ta xem ngươi ngược lại có một nắm khí lực, tay vừa thô kén lại nhiều, chẳng lẽ ngươi là thợ thủ công?" Thiếu niên gật đầu không nói thêm gì, Hoàng Dung từ trong hà bao móc ra mấy lượng bạc vụn ném cho thiếu niên kia, thắt đai lưng Vân Tâm vừa mới mua, lại đem đai lưng ban đầu tặng cho thiếu niên kia, xoay người nói: "Đáng tiếc thứ này ta không dùng được, bất quá ngày khác ta sẽ liên lạc với tỷ, đến lúc đó tỷ tỷ Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy tiếng người ồn ào, dứt khoát không nói một lời liền đi theo Hoàng Dung. Nàng cũng không chân thật có được thiết bị binh khí gì, nhưng lại biết nhất định không phải phàm vật gì, chỉ tiếc Hoàng bang chủ ngày xưa vũ thương lộng bổng du tẩu giang hồ hiện giờ trở thành hoàng kỹ nữ sống mơ màng màng mềm ngọc ôn hương, ngày xưa huyền thiết có thể vì nàng chế tạo thành binh khí hành hiệp trượng nghĩa, hiện giờ nàng chỉ có thể dùng trâm cài để trang trí chính mình bán mình giải trí, về phần vì sao Tiểu Long Nữ chắc chắn như thế, chỉ là bởi vì nàng nghe được Hoàng Dung Định trước người thì thào tự nói: "Thật sự là một khối tài liệu tốt.
Đại gia lần sau lại đến chơi a. "Lúc vào đêm Tiểu Long Nữ từ trong phòng hoa tỉnh lại nghe được bên ngoài là Hoàng Dung nũng nịu đón khách, chậm rãi đứng dậy rót cho mình một ly" Hắc trà "mua được ban ngày, nâng cao tinh thần, phủ thêm một chiếc áo bào trắng lảo đảo đi ra cửa, mắt nhìn Quách Phù cũng vừa hưởng thụ xong một khắc xuân tình khoác hồng bào hở ngực hở ngực dựa sát vào lòng nam nhân, ở cuối hành lang tiễn khách của nàng xuống lầu, xoay người lại khuôn mặt tươi cười nịnh nọt vốn biến thành lạnh lùng khinh thường, hai nữ nhân ở hành lang liếc mắt nhìn nhau, nàng mới đột nhiên nhớ tới giờ phút này mình cũng giống Quách Phù ngực hở ngực Lộ lâu hạ thể ướt át, cuống quít lôi kéo cẩm bào hai bên che lấp, Quách Phù vẻ mặt cười nhạo đối với nàng không nói một lời quay đầu trở về khuê phòng của mình, để cho Quách Phù nhìn thấy thân thể trần truồng của mình khiến cho Tiểu Long Nữ đặc biệt xấu hổ. Nàng che mặt trốn về phòng hoa nhỏ của mình đoạt lấy một cái đai lưng buộc ở bên hông mới làm cho mình có chút thư giãn, nàng nhớ tới, sau bữa cơm chiều nàng cùng Hoàng Dung tắm chung, đang tắm rửa thân thể thì Hoàng Dung đột nhiên hôn lên, chuyện sau đó nàng không nhớ rõ.
Tiểu Long Nữ đỡ lấy cửa đi tới khuê phòng của Hoàng Dung, lúc này khuê phòng không một bóng người, hai đứa nhỏ cũng không biết đi đâu, nhưng trong phòng còn tràn ngập mùi rượu khiến nàng khó có thể chịu đựng được, tìm không khí trong lành lật cửa đi tới ban công, gặp được chủ nhân khuê phòng.
Lúc này Hoàng Dung tóc tán loạn trên mặt hiện lên say khướt đỏ ửng, người khoác một kiện xanh thẳm trường bào đầy người mồ hôi thơm đầm đìa, đầy đặn mập mạp nhũ phòng cùng đùi nương theo hô hấp rung động, thâm trầm nhũ đầu vú to lớn trên đầu vú còn treo sữa, hai mắt như cười hốc mắt rưng rưng quay đầu nhìn về phía mình.
_ "Thế nào, nơi này ban đêm rất đẹp đi?" Hoàng Dung ban ngày trong cái kia tiêu chí kỹ nữ mỉm cười lại bò lên khuôn mặt chỉ vào bên ngoài đèn đuốc sáng trưng nói.
Tiểu Long Nữ cũng không nói gì chỉ gật đầu ngồi ở bên cạnh nàng, "Nơi này đã từng là đô thành của Kim quốc, sau đó bị người Mông Cổ đốt sạch, hiện tại lại được xây dựng như vậy, mà chúng ta đều ở chỗ này." Hoàng Dung vẫn nhìn về phía đèn đuốc vạn gia bên ngoài, lại đi bên cạnh cầm lấy một bầu rượu ngọc, hai nữ nhân rót đầy rượu ngồi ở ban công hóng gió đêm.
Hoắc Đô rất thích nàng, hắn muốn nạp nàng làm phi, để ta dạy nàng vui vẻ khi làm nữ nhân, tương lai sẽ phụng dưỡng hắn. "Hoàng Dung uống một hơi cạn sạch rượu, lại bắt đầu tự mình nói:" Thật tốt biết bao, nàng đi rồi, chính là phu nhân, chính là vương phi, khác biệt trời đất với chúng ta, chúng ta ở chỗ này, cho dù thật sự có thể được người chuộc đi, đi đâu cũng là nô lệ. Rõ ràng đã từng là ta...... Hiện giờ cư nhiên thật sự quen với cuộc sống nơi này.
Thật sự trốn không thoát sao? "Tiểu Long Nữ nhìn về phía xa xa.
Ban ngày em cũng thấy đấy, anh đã không xách nổi vật nặng, Phù Nhi cũng vậy. Tập tranh của chúng ta đã sớm đầy thành, ngay cả Xuân Cung Đồ của họa sĩ cũng dùng anh và Phù Nhi vẽ, chúng ta có thể đi đâu? Nhưng em không giống.
Ta...... không giống sao? Chuyện cho tới bây giờ, nơi nào đối với ta mà nói đều giống nhau. Ta khoảng cách chết đi chỉ còn lại chờ đợi mà thôi.
Một khi đã như vậy, quãng đời còn lại của ngươi, liền vì ta mà sống đi.
"Ý của ngươi là... muốn ta đến Hoắc Đô cầu tình cho mẹ con các ngươi, chuộc các ngươi ra khỏi bể khổ sao?"
"Chờ lúc cần ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết, trước đó... Ta trước dạy cho ngươi, làm nữ nhân vui vẻ đi!"
Không đợi Tiểu Long Nữ kịp phản ứng, Hoàng Dung say rượu liền nhào tới lột quần áo của nàng ra, đầu vú tiếp xúc lẫn nhau, môi son giao nhau đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, rất nhanh, tiếng kêu sóng của nữ nhân xuất hiện ở trên ban công.