phù dung kỹ
Chương 13
Hoàng hậu Dung đứng dậy. Bên tai truyền đến giọng nói ríu rít, Tiểu Long Nữ cầm một miếng khăn mặt lau nước sạch trên mặt, kéo tóc đen đến sau tai, nhìn hai con non bên cạnh chạy tới chạy lui, Vân Tâm đánh một chậu nước sạch Giai Nguyệt tay cầm khăn mồ hôi vải tuyn đâm vào cửa ngăn cách phòng hoa với cửa chính của Hoàng Dung, từ xa nhìn thấy Hoàng Dung trải dài trên giường.
"Được rồi, được rồi, cảm ơn bạn, bên này tôi không cần bạn chăm sóc, bạn đến chỗ chị Long đi". Hoàng Dung vuốt ve đầu hai đứa trẻ, một cái mở chăn mỏng ra một bên để xuống giường, buộc tóc và búi tóc về phía chậu đồng trên khung gỗ, úp mặt xuống nước.
"Các bạn luôn như thế này sao?" Tiểu Long Nữ mặc áo trắng đêm qua hỏi Vân Tâm bên cạnh dọn dẹp khăn trải giường lộn xộn.
Vân Tâm và Giai Nguyệt cởi tấm khăn trải giường đầy vết ướt ra, hai tay mỗi người kéo một góc vẫy tay thay tấm khăn trải giường mới, chuyện lật phượng hoàng trên giường đó đêm qua đã biến mất, sau khi sắp xếp tất cả, hai đứa trẻ nằm trên giường lăn tới lăn lui cười nói hồi lâu mới nhớ đến cô rồng nhỏ ngồi bên bàn uống trà.
Ai, xin lỗi chị Long, bình thường đều là hai chúng ta ở đây. Giai Nguyệt dẫn đầu đứng dậy quỳ trên giường xin lỗi, Vân Tâm cũng thuận thế đứng dậy cầu xin sự tha thứ, Tiểu Long Nữ mỉm cười: "Không thành vấn đề", quay lại nhìn thấy Hoàng Dung giặt giũ xong bắt đầu ngồi trên bàn thay đồ, lại rót hai tách trà cho đứa trẻ trên giường, hai đứa trẻ lắc đầu: "Chị Long không được, chiếc cốc này rất đắt chúng tôi không thể dùng được, chỉ có Dung nương nương và khách mới có thể dùng được." Đầu nhỏ của Vân Tâm lắc như tiếng trống, Tiểu Long Nữ lại kiên trì đưa chiếc cốc vào tay hai đứa trẻ để an ủi: "Đừng sợ, không phải tôi là khách của Dung nương nương nương của các bạn sao, nếu tôi để các bạn dùng, các bạn yên tâm, sẽ không ai trách các bạn".
Hai đứa trẻ hai tay cầm cốc, Giai Nguyệt ngẩng đầu nói: "Chị Long, chị thật là một người tốt, đối xử tốt với chúng tôi như Dung nương nương. Đúng rồi, chị Long, chị vừa hỏi gì vậy?"
Tiểu Long Nữ chăm sóc một chút tóc hỏi: "Ta nhớ đêm qua Dung nương nương các ngươi là tiếp khách, sao sáng nay người đó lại biến mất chỉ có các ngươi bận rộn, các ngươi mỗi ngày ngủ ở đây đến sáng sớm bận rộn như vậy sao?"
Giai Nguyệt vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối: Chị Long, chị quên tối qua xảy ra chuyện gì sao? Rõ ràng chúng ta chơi đùa vui vẻ như vậy.
Tiểu Long nữ mặt có chút nóng, vặn đầu sang một bên thì thầm: "Chỉ nhớ một chút thôi"..., đứng dậy lấy một nắm nước từ chậu đồng đổ lên mặt, hai tay vuốt mặt nói: "Tôi chỉ nhớ khi trời sáng, khát nước đứng dậy rót một tách trà, lúc đó các bạn đều ngủ, người trên giường bên cạnh đều đang ngủ, tôi đau đầu dữ dội, có lẽ là nôn nao chưa hết thì lại ngủ một lúc, tỉnh dậy lần nữa thì thấy các bạn chạy tới chạy lui".
"Buổi sáng luôn là tôi phục vụ khách thay quần áo rời đi, Dung nương nương a luôn giả vờ rất mệt mỏi để làm hài lòng khách đây". Uống xong trà Vân Tâm cẩn thận cẩn thận cầm tách trà cẩn thận trao đổi cho Tiểu Long Nữ, nét mặt lại rất đắc ý.
Tiểu Long Nữ nằm trên bàn, tay ngọc vẫn đỡ trán, vẻ mặt rất mệt mỏi, nhưng suy nghĩ rất nhanh: "Bạn nói cô ấy luôn giả vờ mệt mỏi?"
Giai Nguyệt nhìn xa xa Hoàng Dung chải tóc, liền bỏ lại Vân Tâm trực tiếp chạy đến trên giá gỗ, tháo áo gạc lên người Hoàng Dung, cũng không biết Hoàng Dung nói gì với bên tai hắn rồi chạy ra khỏi cửa.
Vân Tâm cũng không để ý chỉ ngồi trên giường giới thiệu: "Đây là tự nhiên rồi, giống như chuyện đêm qua trên người Dung nương là chuyện thường xảy ra, thậm chí thêm một người đàn ông nữa cũng không phải là đối thủ của cô ấy đâu, bởi vì Dung nương nương nhưng là tuyên bố ngàn đêm chưa từng thất bại, chỉ có cô ấy vắt khô phần của đàn ông mới không có lúc đàn ông đánh bại cô ấy, nếu đàn ông không cho cô ấy ăn, cô ấy sẽ nhân lúc khách hàng ngủ say đi tìm chị gái khác, giống như tối qua. Nhưng mà, ban ngày cô ấy luôn nằm trên giường trước mặt khách, cô ấy dạy chúng tôi đây gọi là cách tiếp khách." Vân Tâm nhanh chóng rót một tách trà khác đưa cho Tiểu Long Nữ, sau đó lấy lược sừng tê giác bắt đầu chải tóc cho Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ khen ngợi một phen tiểu bối lớn lên đáng yêu lại thông minh có năng lực, không còn từ chối để được Vân Tâm hầu hạ, chỉ thấy một bên phòng hoa Giai Nguyệt ôm lấy tã lót do Hoàng Dung tiếp nhận, thấy Hoàng Dung có vẻ mặt yêu thương vuốt ve đứa bé rồi đặt nó vào ngực mình, để đứa bé đó cắn vào núm vú của mình để cho ăn.
Tiểu Long Nữ bị trước mắt một màn kinh ngạc, nàng mơ hồ nhớ tới đêm qua cùng Hoàng Dung uống chút rượu lúc Hoàng Dung từng nói nàng cho một vị khách sinh ra một đứa con trai, chẳng lẽ là trước mắt cái kia trong tã đứa bé?
Nếu là như vậy, tại sao Hoàng Dung lại nuôi hắn ở nhà chứa, thật sự tìm được cái gì như ý lang quân cam tâm tình nguyện tiếp tục hương hỏa cho người đàn ông vô danh kia?
Đang suy nghĩ thì Vân Tâm phía sau nói: "Ồ, ý bạn là em gái, cô ấy tên là Tịch Nhi, là con nuôi của Dung nương nương, tôi đã nói rồi, Dung nương nương là một người tốt đây!"
Tiểu Long Nữ thở phào nhẹ nhõm nói: "Mẹ ruột của đứa trẻ đó là ai?"
"Không biết". Giai Nguyệt đến gần nói tiếp: "Chỉ nghe nói con của chị gái nào trên phố hoa không muốn nữa, liền bị Dung nương nương ôm đến nuôi".
Mái tóc đen thui bị Vân Tâm làm cho mềm mại, Tiểu Long Nữ chia bánh ngọt trên bàn cho hai đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng rơi vào hai người, Vân Tâm dường như lớn hơn Giai Nguyệt một chút, mặc dù cô nhấn mạnh hai người cùng tuổi nhưng nhìn qua cô quả thật phải cao hơn Giai Nguyệt một chút, sinh thanh tú mang theo một chút mỡ em bé, một bên Giai Nguyệt lại gầy yếu hơn Vân Tâm, một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt to ngấn nước lại sinh ra càng đẹp hơn.
Nhìn bánh ngọt trong căn phòng nhỏ này không khác gì cửa hàng bên cạnh, lại nhìn quần áo của hai con non rất gọn gàng, cô đưa tay cũng sắp xếp tóc cho hai con non, nói: "Như vậy xem ra, Dung nương nương của các bạn thật sự là một người tốt, đối với các bạn cũng tốt như vậy".
Hoàng hậu Dung là người tốt, quan hệ tình dục đều sẽ dạy chúng tôi tốt, còn thường xuyên thưởng tiền cho chúng tôi, thỉnh thoảng mắng chúng tôi cũng nhất định là bởi vì chúng tôi làm sai điều gì đó - nhưng không bao giờ giống như các chị gái khác, một số chị gái luôn đánh tôi - Lần này là Giai Nguyệt cướp lời, chỉ là giọng nói càng nói càng nhỏ, Vân Tâm nuốt đồ ăn nhẹ vào miệng nhận lời: "Trước đây chỉ có một mình tôi phục vụ Hoàng hậu Dung, nhưng Hoàng hậu Dung có nhiều khách như vậy căn bản không thể bận rộn được, sau đó là Hoàng hậu Dung đón Giai Nguyệt đến đây tôi mới được cứu, trước đó là đi theo chị gái xấu, cả ngày bị đánh và bị mắng rất thảm, là Hoàng hậu Dung không nhìn thấy mới phải đến đây".
Tiểu Long Nữ vuốt ve Vân Tâm và Giai Nguyệt, nhìn hai đứa trẻ khoảng mười tuổi trải qua thế giới nhưng lại có vẻ ngoài quen thuộc chỉ cảm thấy chua chát, lại lấy một miếng bánh ngọt đặt trong tay họ nhìn hai đứa trẻ có vẻ mặt hạnh phúc và hương vị trong lòng cũng ấm áp, tai nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đến gần, một người phụ nữ mặc đồ đỏ đẩy cửa vào nhìn tình hình trong nhà và nói: "Đồ xấu xí này của bạn vẫn còn ở đây". Đi theo danh tiếng, người phụ nữ dựa vào cửa và phong cách vạn loại chính là Guo Fu.
Giai Nguyệt thấy Quách Phù xông vào, sợ đến mức nghẹn ngào, Vân Tâm vội vàng vỗ vào lưng hắn, hai đứa nhỏ đều trốn sau lưng Tiểu Long Nữ.
Mắt của Quách Phù chỉ nhẹ nhàng quét một chút là phát hiện khăn trải giường ướt át chất đống ở góc phòng hoa nhỏ, một nụ cười xấu xuất hiện trên mặt, nhìn cô rồng nhỏ mỉm cười nói: "Tôi nói thêm, đêm qua sao phòng của mẹ lại kêu vui vẻ như vậy, vậy bản lĩnh của Vương quan nhân tôi đã học qua còn thắc mắc cô ấy sẽ không gọi như vậy, hóa ra là chuyện tốt của chị Long, chị Long đã làm." Nhìn đỏ bừng trèo lên má cô rồng nhỏ, nụ cười xấu của Quách Phù ngày càng rõ ràng hơn, cô ấy vênh váo về phía khăn trải giường bị ném xuống đất, nhìn một góc vải, nhìn một vết ướt cố tình giữ chặt mũi chua nói: "Mẹ thật sự là không thương xót, chị Long đã bị chơi như vậy trong đêm đầu tiên của Xuân Phong các của chúng tôi, bây giờ tôi đều có thể nghĩ đến được chị Long và mẹ Long kêu như sóng trên giường đêm qua!"
Tiểu Long Nữ nghe được đỏ mặt đỏ tai vốn muốn phản bác lại căn bản không có gì để nói, nhưng rất nhanh đã có người giải vây.
"Vừa vào cửa mại dâm ai cũng là chị em, chị em khó tránh khỏi trêu chọc nhau trêu chọc nhau cũng đừng coi trọng". Cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, Hoàng Dung mặc quần áo xong ôm đứa bé đi ra giải thích, khuôn mặt cô ấy yêu thương vỗ nhẹ vào tã lót để dỗ đứa bé ngủ trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân đưa cô ấy cho Vân Tâm và Giai Nguyệt bên dưới.
Quay đầu lại nói với Quách Phù và Tiểu Long Nữ: "Tôi nghe nói rất lâu trước khi Long cô nương vào thành phố đã có một đống đồ chơi kỳ lạ đến đây, Phù Nhi Long Nhi các bạn có muốn đi cùng tôi không, chúng ta cùng nhau đi ra đường xem một chút, hôm nay tôi treo thẻ, trong ngày không có khách vừa vặn có thời gian".
Tiểu Long Nữ cẩn thận đánh giá hai mẹ con trước mặt cô, khác với Quách Phù trang điểm đậm, trang điểm vàng, buộc tóc, mặc trang phục màu đỏ, đêm qua Hoàng Dung tục tĩu và phóng đãng hôm nay đội một chiếc kẹp tóc ngọc trúc màu xanh lá cây, mặc một chiếc váy xếp ly màu hồng và trắng, mặc dù chiếc váy xếp ly màu xanh lá cây nhạt màu hồng nhạt gần gấm trắng bôi ngực che chặt bộ ngực lớn của cô nhưng thân hình trưởng thành lồi lõm vẫn bị chính mình nhìn thấy trong mắt.
Hoàng Dung thấy cô rồng nhỏ nhìn chằm chằm vào ngực mình, hai tay ôm ngực nói: "Quả nhiên nếu muốn giấu cặp bảo bối này thì nên dùng dây ngọc bọc lại mới được". Cô rồng nhỏ ngượng ngùng vặn đầu sang một bên, Quách Phù không quan tâm chỉ chăm sóc tóc, thiếu lát mới nói: "Tôi không giống mẹ nhàn nhã như vậy, dù sao chị rồng không phải nhàn rỗi ở đây đâu, bạn để cô ấy đi cùng bạn là được, ban ngày tôi còn có khách để đi cùng." Nói xong đưa tay vào vạt áo, lấy ra một tấm bảng gỗ nhỏ từ trong tay đưa cho Hoàng Dung nói: "Đây là khách tối nay, mẹ đừng chơi bên ngoài quá muộn, được rồi, đưa em bé cho tôi đi, đợi đến giờ tôi tiếp khách tôi sẽ đưa cho các chị em khác". Hoàng Dung tiện lợi nhổ lưỡi làm một cái mặt quỷ liền nắm lấy tay Tiểu Long Nữ đi ra cửa phòng.
Đây là tiểu long nữ lần đầu tiên đi ở trung du thành phố đường phố, xuyên qua gái điếm thu khách hoa đường đi vào buôn bán chợ, một đường tiếng nói náo nhiệt cửa hàng, bên đường còn có chuông lạc đà vang lên Tây Vực thương nhân đến đây buôn bán, càng có các loại chủng tộc bày quầy hàng bán hàng.
Hai người phụ nữ và hai đứa trẻ đi qua đường phố khiến không ít người đi bộ, người bán hàng nhìn nhau.
"Tôi vốn tưởng chị Hoàng Dung chị không thể ra khỏi Xuân Phong Các". Tiểu Long Nữ cảm thấy không thoải mái với ánh mắt của những người đàn ông xung quanh thì thầm với Hoàng Dung, vừa rồi Hoàng Dung đưa cô ra khỏi phòng ngủ và xuống cầu thang nhìn thấy bà chủ, bà chủ đi về phía trước cũng chỉ đặt tay lên ngực Hoàng Dung, kéo kéo ngực, kéo ra một khe núi sâu và dài và thả họ ra khỏi cửa, vì vậy ngay cả khi cô cúi đầu cũng biết những người đàn ông trên đường phố chắc chắn đều nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hoàng Dung bên cạnh.
Hoàng Dung lúc này vẫn vui vẻ tự đắc, không quan tâm đến ánh mắt nheo mắt xung quanh, chỉ nói với hai đứa trẻ đừng chạy quá xa, cô rồng nhỏ nhìn thấy hai đứa trẻ bị hàng hóa rực rỡ trên đường phố quyến rũ, nắm lấy tay Hoàng Dung và nói: "Hai đứa trẻ đó chắc hẳn là do người mẹ đó gửi đến để theo dõi bạn, bây giờ cũng được bạn sử dụng cho riêng mình, trong trường hợp đó, tại sao bạn không chạy trốn khỏi nơi đó sớm hơn, chờ nội lực của tôi được khôi phục, chúng tôi đi cứu cô Quách... Trước khi cô ấy nói xong, cô ấy đã bị một ngón tay đặt lên môi.
Chị Long, bây giờ chúng ta đều ở trong lãnh thổ của người Mông Cổ, không có đăng ký hộ gia đình, không có chữ viết, chị và chúng tôi có thể chạy đến đâu. Hay là đừng nghĩ đến những điều này nữa, đến đây, để tôi chọn cho chị một vài bộ quần áo đẹp và một vài thứ mới mẻ, dù sao chị cũng là công chúa mà Vương gia Hoắc Đô muốn nhận, không ăn mặc đẹp cho chị nhưng không được đâu. "Mắt mày Hoàng Dung mỉm cười một tay đặt lên trán tiểu thư rồng để làm dịu lông mày khóa chặt của cô ấy và nắm tay cô ấy đi sâu vào chợ.
Một đoàn bốn người đi ở đầy đủ vải Lâm Lang hàng hóa chợ, qua lại khách hàng có Hán có Hồ, còn có Tây Vực kỳ kỹ dâm xảo.
"Dung nương nương, chúng ta muốn cái này có được không?" Hai đứa trẻ kéo tay áo của Hoàng Dung, Hoàng Dung nhìn theo đầu ngón tay là một bàn bánh ngọt Tây Vực trên đó được bao phủ bởi trái cây và hạt, Hoàng Dung âu yếm vuốt ve đầu của hai đứa trẻ rồi đi hỏi giá, nhất thời mua bốn miếng cho mọi người ăn.
"Hạt đậu này phiền gọi cho tôi một gói". Hoàng Dung cúi xuống thể hiện tình cảm đa tình để người bán nuốt nước bọt một lúc, lại lấy một miếng thỏi bạc từ trong ví ra cố tình kẹp nó vào khe ngực của mình để vắt một chút, mang theo một chút hương thơm cơ thể và nhiệt độ còn lại đặt lên tay người bán hàng đó. Giọng nói quyến rũ nói: "Ông chủ, hôm nay không mang đủ tiền, coi như tôi rẻ hơn một chút được không?" Người bán liên tục gật đầu như trúng được kho báu còn gọi thêm cho Hoàng Dung một ít, Hoàng Dung nhặt một hạt đậu đen nói với tiểu thư rồng: "Thứ này thật sự rất thú vị, là thứ hiếm có của người bán hàng Ba Tư của họ, pha trà sau khi xay đậu có tác dụng làm mới tinh thần tỉnh táo, giống như nếu chúng ta muốn vực dậy tinh thần trong ngày của khách hàng vào ban đêm thì thích hợp hơn".
Hoàng hậu Dung, thứ bạn thích lại đến rồi. Bên tai vang lên giọng nói của trái tim mây, cô rồng nhỏ cũng nhìn theo hướng, hóa ra là một quả cầu hình bầu dục với hương thơm trong suốt như Lưu Ly, cô bị hương thơm thu hút không cảm nhận được liền cầm lên chơi đùa, Đây là xà phòng của Tây Vực của họ, thích hợp để tẩy tế bào chết hơn của Trung Nguyên, vừa vặn tôi cũng cần, ông chủ, những thứ này tôi đều muốn, Giai Nguyệt bạn mang theo những thứ này đi! Hoàng Dung ở bên cạnh bình tĩnh trả tiền cho thương gia, lại vuốt ve tay cô rồng nhỏ nói: "Tối nay cũng có thể thử một chút nhé".
Hai người phụ nữ nán lại giữa các loại quầy hàng, nhìn thấy một khối sắt màu đen với vẻ ngoài xấu xí và ánh sáng đỏ nhẹ trên một quầy hàng, "Đây là gì?" Tiểu Long Nữ chỉ vào sản phẩm hỏi, người bán hàng đó là một thiếu niên, nhìn thấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nên không quan tâm, chỉ lạnh lùng giới thiệu: "Đây là sắt huyền, là thứ mạnh nhất và nặng nhất trên thế giới này, nếu tìm thợ thủ công khéo léo để rèn nó phải là vật liệu lớn, nhưng bạn là một cô gái nhà cũng không cần biết." Tiểu Long Nữ vẫn chưa trả lời, Hoàng Dung mỉm cười bước lên phía trước: "Có phải thật sự mạnh mẽ như vậy không, một miếng nhỏ như vậy có thể có bao nhiêu khả năng?" Thiếu niên kia đầy mặt tự tin nói: "Đừng nói ngươi một cái, cho dù hai ngươi hợp lực cũng không được, nếu có thể cầm lên ta liền đem nó tặng không cho hai ngươi".
Hoàng Dung cúi thấp thắt lưng nhìn chằm chằm vào khối sắt kia, mắt quay lại, duỗi chân ngọc ra dùng giày thêu hoa nhẹ nhàng chạm vào, thấy nó không nhúc nhích, cũng không đưa tay ra, chỉ là đem mặt đến bên tai Tiểu Long Nữ thì thầm vài câu, nhẹ nhàng tháo thắt lưng của mình ra giao cho Tiểu Long Nữ, phía sau Giai Nguyệt đi về phía trước nắm lấy thắt lưng của Hoàng Dung không để váy tuột xuống, Vân Tâm thì là tiếp nhận bạc vụn của Hoàng Dung đưa lại đến trang tơ lụa tìm cho cô thêm một cái thắt lưng nữa.
Tiểu Long Nữ cầm lấy thắt lưng của Hoàng Dung dùng sức vung một cái quấn lấy khối sắt kia, thuận thế sau đó nhảy một tay nâng thắt lưng lên khối sắt nặng nề kia, sau đó một chân rơi xuống đất lại nhẹ nhàng đỡ nó lại, quay lại ném nó lại thuận thế ném về trước mặt thiếu niên kia.
Một phen động tác lưu vân lưu thủy kinh ngạc mọi người ở đây, ngay cả thiếu niên kia cũng ngẩn người không nói được lời nào, cho đến khi Hoàng Dung đến trước mặt hắn mới bình tĩnh lại.
"Các bạn thắng rồi, miếng sắt đen này là của các bạn rồi". Thiếu niên dứt khoát một tay dùng sức nâng sắt đen đó lên, Hoàng Dung lại tỏ ra khinh thường nói: "Thứ này tôi có gì hiếm, không tương xứng với tôi, nhưng tôi thấy bạn có một sức mạnh, tay vừa thô vừa nhiều, có phải bạn là thợ thủ công không?" Thiếu niên gật đầu không nói gì nhiều, Hoàng Dung lấy ra mấy miếng bạc từ trong ví ném cho thiếu niên kia, đeo thắt lưng mà Vân Tâm vừa mua, lại tặng thắt lưng ban đầu cho thiếu niên kia, quay lại nói: "Thật đáng tiếc thứ này tôi không dùng được, nhưng ngày khác tôi sẽ liên lạc với bạn, lúc đó chị gái muốn bạn làm cho tôi một ít khuyên tai kẹp tóc hay gì đó tôi mới dùng được. Long Nhi, chúng ta đi thôi". Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy tiếng người ồn ào dứt khoát không nói một lời liền đi theo Hoàng Dung, nàng cũng không thật sự được cái gì vũ khí khí trang bị, nhưng lại biết chắc chắn không phải là cái gì phàm vật, chỉ tiếc là ngày xưa vũ thương làm gậy lang thang giang hồ Hoàng bang chủ bây giờ trở thành say sinh mộng chết mềm ngọc ấm hương vàng đĩ phụ, ngày xưa Huyền Thiết có thể vì nàng đánh thành vũ khí hành hiệp đấu, bây giờ nàng chỉ có thể dùng kẹp tóc để trang trí mình bán thân người, về phần vì sao tiểu Long Nữ như vậy chắc chắn, chỉ là bởi vì nàng nghe thấy trước mặt Hoàng Dung chắc chắn lẩm bẩm: "Thật là một khối vật liệu tốt".
"Lần sau chú lại đến chơi nhé". Vào ban đêm, cô rồng nhỏ thức dậy từ phòng hoa và nghe thấy bên ngoài là Hoàng Dung. Cô từ từ đứng dậy và đổ cho mình một tách trà đen được mài từ hạt đậu đen mua trong ngày để làm mới bản thân, mặc một chiếc áo choàng trắng và vấp ngã ra khỏi cửa, nhìn thấy Guo Fu cũng là vừa tận hưởng xong một khoảnh khắc mùa xuân. Cô mặc áo choàng đỏ, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần, ngực trần của cô, cuối hành lang, cô quay lại và nhìn thấy Guo Fu. Làm cho tiểu long nữ đặc biệt xấu hổ, cô giấu mặt chạy về phòng hoa nhỏ của mình lấy một cái thắt lưng buộc ở bên cạnh mới làm cho mình có chút nhẹ nhõm, cô nhớ ra, sau bữa tối cô cùng Hoàng Dung tắm chung, đang tắm rửa thân thể thì Hoàng Dung đột nhiên hôn lên, chuyện sau đó cô không nhớ nữa.
Tiểu Long Nữ đỡ cửa đi đến phòng ngủ của Hoàng Dung, lúc này phòng ngủ không có người, hai đứa trẻ cũng không biết đi đâu, nhưng trong phòng còn tràn ngập mùi rượu khiến cô không thể chịu đựng được, tìm không khí trong lành để trèo qua cửa đi ra ban công, nhìn thấy chủ nhân của phòng ngủ.
Lúc này tóc Hoàng Dung phân tán trên mặt hiện lên say xỉn đỏ ửng, thân mặc một cái áo choàng màu xanh đầy mồ hôi ướt đẫm, ngực và đùi đầy đặn và béo phì đi kèm với hơi thở run rẩy, trên núm vú đầy đặn của vầng hào quang sâu vẫn còn treo sữa, hai mắt như cười, mắt đẫm nước mắt nhìn lại chính mình.
"Thế nào rồi, đêm ở đây rất đẹp phải không?" Cô gái điếm có dấu hiệu đó trong ngày của Hoàng Dung mỉm cười lại trèo lên mặt và chỉ vào ánh đèn rực rỡ bên ngoài.
Tiểu Long Nữ cũng không nói gì, chỉ gật đầu ngồi bên cạnh cô, "Nơi này từng là thủ đô của nước Kim, sau đó bị người Mông Cổ đốt cháy, bây giờ lại được xây dựng như thế này, và tất cả chúng ta đều ở đây". Hoàng Dung vẫn nhìn về phía hàng ngàn ngọn đèn bên ngoài, lại đi bên cạnh nhặt một bình rượu ngọc, hai người phụ nữ rót đầy rượu ngồi trên ban công thổi gió đêm.
"Hoắc Đô rất thích bạn, anh ấy muốn nhận bạn làm công chúa, để tôi dạy bạn niềm vui làm phụ nữ, tương lai tốt phục vụ anh ấy". Hoàng Dung uống hết rượu trong cốc rượu, lại bắt đầu tự ý nói: "Thật tốt biết bao, bạn đi rồi, chính là phu nhân, chính là công chúa, khác xa với chúng ta, chúng ta ở đây, cho dù thật sự có thể bị người ta chuộc lại, đi đâu cũng là nô lệ. Rõ ràng từng là tôi... bây giờ thực sự đã quen với cuộc sống ở đây".
"Thật sự không thoát được sao?" Tiểu Long Nữ nhìn về phía xa.
"Ban ngày bạn cũng nhìn thấy rồi, tôi thậm chí không thể nhấc đồ nặng lên được nữa, Phù Nhi cũng vậy. Sách ảnh của chúng tôi từ lâu đã ở khắp thành phố, ngay cả những bức tranh cung điện mùa xuân của những họa sĩ đó cũng được vẽ bởi tôi và Phù Nhi, chúng ta có thể đi đâu? Nhưng bạn không giống nhau".
"Tôi" không giống nhau sao? Mọi thứ đến bây giờ, mọi nơi đều giống nhau đối với tôi. Tôi chỉ còn lại sự chờ đợi để chết. "
"Đã như vậy, ngươi quãng đời còn lại, liền vì ta mà sống đi".
"Ý bạn là 'Bạn muốn tôi đến Hođô để cầu xin mẹ và con gái của bạn và chuộc bạn ra khỏi biển khổ?'
"Chờ khi cần bạn, bạn tự nhiên sẽ biết, trước đó tôi sẽ dạy bạn trước, làm phụ nữ vui vẻ đi!"
Không đợi Tiểu Long Nữ phản ứng lại, Hoàng Dung say rượu đã nhảy lên và lột quần áo của cô, núm vú tiếp xúc với nhau, môi giao nhau lưỡi quấn vào nhau, rất nhanh, tiếng sóng của người phụ nữ xuất hiện trên ban công.