ngạt thở
Chương 6
Bảo, đừng phát ra âm thanh, nếu không sẽ càng khổ sở, biết chưa?
An Thụy thừa dịp dì Lâm không nhìn qua, cắn lỗ tai An Bảo nhẹ giọng nhỏ nhẹ, lại liếm liếm vành tai khéo léo của cô, một tay tiếp tục co rúm trong nhụy hoa của An Bảo, một tay đỡ thân thể cô, nhẹ nhàng vân vê dâu tây nhỏ của cô, ôm cô tới trước mặt dì Lâm.
An Bảo nức nở hai tiếng, càng siết chặt An Thụy hơn.
Tiên sinh, đồ ăn đã chuẩn bị xong, còn cần gì nữa không? "Dì Lâm cung kính nói.
An Thụy nhìn thoáng qua bàn ăn, nói: "Còn kém không nhiều lắm, dì Lâm có muốn ở lại đây ăn cùng chúng ta không?"
Mật dịch của An Bảo đã chảy ra rất nhiều, bên tai là tiếng thở hổn hển của cô, nghe được hạ thân An Thụy thẳng tắp đứng lên.
Dì Lâm cười xua tay: "Không cần không cần, cám ơn ý tốt của tiên sinh, tiểu tử nhà ta còn chờ ta trở về nấu cơm đây!"
Đã như vậy, An Thụy cũng không nói nhiều, dì Lâm đột nhiên kỳ quái nói: "Tiên sinh, Bảo làm sao vậy?
Bàn tay to của An Thụy trong quần đùi cô ngừng động tác, vỗ vỗ mông nhỏ của cô biết rõ còn cố hỏi, "Bảo, em không thoải mái sao?"
An Bảo mềm mại mở miệng: "Ô~chú nhỏ~Bảo thật khổ sở!
Dì Lâm vội la lên: "Ơ, Bảo thật sự sinh bệnh a, muốn hay không đi bệnh viện?"Nói xong, nàng tiến lên nhìn về phía An Bảo, cả kinh nói, "Mặt như thế nào như vậy đỏ a!"
An Bảo bĩu môi, khóc ròng nói: "Thật khổ sở, ô~dì Lâm......
An Thụy thấy An Bảo tựa hồ muốn nói cái gì, vội vàng xen miệng, "Dì Lâm, dì đi trước đi, cháu mang Bảo đi nghỉ ngơi một chút, có lẽ nghịch nước chơi nhiều bị cảm lạnh rồi!
Đi vào trong phòng, An Thụy rầm một tiếng đóng cửa lại, ôm An Bảo đi đến giường lớn.
"Ưm~" An Bảo cái miệng nhỏ nhắn lập tức bị chặn lại, nàng xoay người muốn giãy ra, ai ngờ An Thụy đem nàng ép chặt hơn.
Bảo vừa định nói gì hả? "An Thụy khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô," Muốn nói gì với dì Lâm?
An Bảo bĩu môi nói: "Bảo khổ sở!
Khổ sở chỗ nào?
An Thụy cười khẽ, bàn tay to đi tới quả dâu tây nhỏ của cô, nhẹ nhàng nhéo một cái, An Bảo "A~" một tiếng, "Nơi này khổ sở sao?
Tay kia cởi quần đùi nhỏ của An Bảo, ngón tay thò vào trong nhụy hoa khẽ co rúm lại, "Hay là nơi này?"
"Ân~a~a~" An Bảo vô ý thức ưỡn sống lưng, nức nở nói, "Thật khổ sở~tiểu thúc thúc lại muốn khi dễ Bảo, Bảo thật khổ sở, a~a~"
An Thụy ngậm vành tai nhỏ của cô, khàn giọng nói: "Vậy Bảo Lai bắt nạt chú được không?
An Bảo khó hiểu. An Thụy kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi tới hạ thể của anh, vật cứng nóng thẳng tắp, An Bảo chạm vào, kinh ngạc mở miệng: "Chú nhỏ, cái gì vậy?"
"Ân~" An Bảo tay nhỏ bé bất quá nhẹ nhàng chạm vào, hắn liền thoải mái cực kỳ, hôn nhẹ An Bảo cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi như có như không thò ra, nói ra, "Bảo Lai sờ sờ tiểu thúc thúc nơi này, tiểu thúc thúc cũng sẽ cùng Bảo giống nhau, vừa thoải mái lại khổ sở!"
Nói xong, hắn ôm An Bảo lên, dựa lưng vào lồng ngực của mình, một tay vuốt ve nhụy hoa của nàng, một tay dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve vật cứng của mình.
An Bảo quá nhỏ, được một người to lớn như An Thụy ôm, giống như ôm một con búp bê nhỏ.
Một bàn tay nhỏ bé của An Bảo bị An Thụy bao lấy trượt lên trượt xuống, một bàn tay nhỏ bé khác theo bản năng đẩy đùi An Thụy, cái miệng nhỏ nhắn bị An Thụy gắt gao chặn lại, thật vất vả buông lỏng ra một chút, An Bảo thống khổ nói: "Thật khổ sở~a a~chú nhỏ không nên sờ bảo~a a~"