ngạt thở
Chương 5
"Ô~tiểu thúc thúc~a a~" An Bảo khóc lóc lắc đầu, chỉ cảm thấy hạ thân vừa tê vừa mềm, tuy rằng thoải mái, nhưng chính mình tựa hồ không cách nào thừa nhận.
Đầu lưỡi An Thụy không ngừng liếm nhụy hoa màu hồng nhạt của An Bảo, thò vào khe hở nhỏ hẹp khẽ co rúm lại.
A a~a~không cần a, thật khổ sở~chú nhỏ a~
An Thụy mơ hồ không rõ thở dài: "Bảo Tri có biết mình thật ngọt hay không!" Nói xong, liếm càng thêm tập trung.
An Bảo thấy chú vẫn không dừng lại, đành phải vừa khóc, vừa vỗ đầu An Thụy, "Bại hoại bại hoại~a~ân~thật khổ sở, Bảo thật khổ sở~ô~"
Tay An Thụy nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đùi trơn mềm của cô, một đường đi lên, xẹt qua eo, đi tới trước ngực, gảy lên hai quả dâu tây nho nhỏ.
Đầu lưỡi của hắn rời khỏi nhụy hoa, hôn lên chân An Bảo, lại dịch lên từng chút một, đi tới trên đôi mắt gà khéo léo.
An Bảo thở hổn hển liên tục, trước mắt tia lửa văng khắp nơi, "Ân~ân~tiểu~thúc thúc~a a~cứu mạng~a a~
Cứu cái gì? "Hắn cắn quả dâu tây nhỏ của An Bảo, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, lại thoáng lôi kéo, lại vươn một ngón tay gảy nhụy hoa, đầu ngón tay phủ kín mật dịch ngọt ngào của An Bảo.
Cứu tôi~ô~a~không cần~bảo bối không cần~a a~
Trong lúc bất chợt, như bị điện giật, An Bảo nhỏ nhắn sống lưng thẳng tắp cứng ngắc, thanh âm im bặt, một cái mềm mại rên rỉ qua đi, nàng cả người đều xụi lơ xuống.
An Thụy vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại trượt chân của cô, ôm lấy cô, nâng mông nhỏ của cô hỏi: "Thoải mái không?
Ý thức An Bảo không rõ, nhắm mắt lại nức nở hai tiếng, cũng đáp không ra lời, cứ như vậy giống như hôn mê ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại đã là rạng sáng ngày thứ hai, An Bảo vừa mở mắt, nhìn sắc trời hôn ám, lại nhìn An Thụy đang gắt gao ôm mình trong ngực, đột nhiên lên tiếng khóc lớn.
An Thụy bị đánh thức, nhìn thấy cậu bé trong ngực gào khóc không ngừng, quá sợ hãi, "Bảo, Bảo làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
An Bảo thút thít nói: "Bại hoại, chú nhỏ là bại hoại, oa~~~" vừa nói, vừa muốn đẩy An Thụy ra.
An Thụy hiểu ra, vội vàng dỗ dành: "A~a~Bảo ngoan, chú nhỏ sai rồi, chú nhỏ chỉ là đau Bảo, muốn cho Bảo thoải mái, Bảo ngoan, đừng khóc nha!"
Hắn trong miệng dỗ dành, lại đi hôn An Bảo trên mặt nước mắt, đau lòng nói: "Bảo ngoan, lại khóc, tiểu thúc thúc sẽ đau chết, Bảo ngoan a~"
An Bảo bĩu môi, ủy khuất nói: "Chú hư, làm Bảo khổ sở!
Thấy cô dần ngừng khóc, An Thụy yên tâm, cười hỏi: "Bảo bối kia sau đó có thoải mái không?"
An Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn lên nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Sau đó thoải mái rồi!
An Thụy mừng rỡ nói: "Tiểu thúc thúc chỉ là muốn cho Bảo thoải mái mà thôi, Bảo ngoan!
Nói xong, hôn cái miệng nhỏ nhắn của An Bảo.
An Bảo mở to hai mắt bắt đầu trầm tư, giống như chú nhỏ quả thật chỉ là muốn cho mình thoải mái a, nghĩ như vậy, cô liền ngoan ngoãn mở miệng để cho đầu lưỡi chú nhỏ đi vào.
An Thụy không muốn cho An Bảo đi học, nói được làm được, trời vừa sáng liền bắt tay vào làm việc mời gia sư.
An Bảo đối với việc có thể đi học hay không lại có vẻ không sao cả, một mình ở trong vườn hoa sau chơi nước cả ngày.
Sau khi An Thụy tan tầm đến hậu hoa viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy An Bảo ướt sũng.
Anh cười tiến lên ôm lấy cô, gạt mái tóc ướt sũng trên trán cô ra, hôn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của cô.
Trên người An Bảo đều là nước, váy nhỏ dán vào người cô, da thịt trắng nõn có thể thấy rõ ràng.
Ánh mắt An Thụy phút chốc tối sầm lại, bàn tay nâng mông nhỏ của cô dần dần thò vào quần đùi nhỏ của cô, vừa đi, vừa ngậm vành tai nhỏ của An Bảo, đầu ngón tay càng không ngừng gảy nhụy hoa.
Đi vào biệt thự, dì Lâm đang bưng thức ăn lên bàn cơm, tay An Thụy không ngừng, An Bảo ôm cổ cậu, đưa lưng về phía dì Lâm nhỏ giọng thở hổn hển.