ngạt thở
Chương 7
An Thụy căn bản nghe không lọt lời của cô, nhắm mắt lại tràn đầy hưởng thụ, bàn tay nhỏ bé của An Bảo vừa mềm vừa mềm, thật sự là quá thoải mái, nếu như có thể tiến vào thân thể của cô...
An Thụy mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn An Bảo đang khóc không ngừng, trên khuôn mặt khéo léo tinh xảo tất cả đều là nước mắt, đôi môi mỏng manh đã sớm bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Một tiểu nhân nhi như vậy, gọi hắn là "Tiểu thúc thúc", trong thân thể bọn họ chảy máu giống nhau, nhưng mình đến tột cùng là khi nào đối với An Bảo sinh ra khởi niệm?
Ân~ân~tiểu thúc thúc~Bảo không được~ô~a~tiểu thúc thúc~"Nghe được tiếng xin tha thứ mảnh mai này, một chút lương tri cuối cùng của An Thụy cũng bị mất đi, hắn dừng động tác, dùng sức lột váy An Bảo, thân thể trắng nõn mềm mại trong chốc lát lộ ra, hắn giống như là sói hoang đói khát đã lâu, nuốt một ngụm nước miếng, đem An Bảo đặt ở trên giường, đầu tiên là cùng nàng hôn sâu, sau đó dọc theo mỗi một tấc da thịt của nàng, vừa gặm vừa cắn, làm như muốn đem cả người nàng nuốt vào trong bụng.
Làn da An Bảo mềm mại yếu ớt như trẻ con, làm sao chống lại động tác lớn như vậy của hắn, trong chốc lát liền để lại từng đạo dấu răng cùng dấu đỏ, nàng cảm thấy đau, rồi lại có chút thoải mái, khó chịu lắc lắc đầu trái phải, khóc nói: "Tiểu thúc thúc~a~a~không nên cắn bảo, a~không nên ăn rớt bảo~ân~a~"
An Thụy vùi đầu vào trong nhụy hoa trơn bóng của cô liếm láp, nghe được những lời này, cười nói: "Bảo phải nhanh lớn lên một chút mới được, chú nhỏ hiện tại sẽ không ăn cậu, chờ Bảo lớn lên chú nhỏ lại ăn!"
Nói xong, hắn kéo khóa quần ra, vật cứng bắn thẳng ra.
An Bảo vẻ mặt khiếp sợ, nàng chưa từng có chân chính thấy rõ ràng qua thứ này, hiện tại nhìn thấy, chỉ cảm thấy thật to thô. Tiểu thúc thúc, đây rốt cuộc là cái gì?
An Thụy đem vật cứng kẹp vào trong đùi An Bảo, nâng lên hai cái chân trắng nõn của nàng, một bên rút ra, một bên thở dài: "Sau này nói cho Bảo!
Vật cứng như có như không đụng vào nhụy hoa của An Bảo, lúc đầu An Bảo không cảm thấy thế nào, dần dần có cảm giác, hạ thân bắt đầu tê dại, cô túm lấy giường thở hổn hển liên tục: "Thoải mái~ân~khổ sở~a~Bảo không biết, a~Bảo thật thoải mái~"
An Thụy nghe thấy, càng ra sức co rúm lại, nâng thân thể An Bảo lên, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô nói: "Chờ thêm vài năm nữa, chú nhỏ làm cho Bảo càng thêm thoải mái, a~bảo bối của anh, em là bảo bối của anh~"
********************
Gia sư An Thụy mời tới đều là nữ giáo viên tiếng tăm lừng lẫy trong giới, tâm tính trẻ con của An Bảo, đi học luôn không chuyên tâm nghe giảng, có đôi khi giáo viên cực kỳ tức giận, liền hung dữ với cô một hai tiếng, An Bảo sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng trong lúc vô tình bị An Thụy nghe thấy, trong lòng cậu lại không thoải mái, ngày hôm sau liền sa thải giáo viên.
An Bảo là bảo bối của hắn, cho tới bây giờ hắn đều luyến tiếc mắng, người khác dựa vào cái gì mắng bảo!
Thầy giáo thay đổi hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng, phàm là thầy giáo đi học trong lúc giảng bài toát ra một chút ngữ khí không kiên nhẫn, An Thụy cũng sẽ không giữ các cô lại.
An Bảo có chút khó hiểu, chính mình đã rất ngoan rất nghe lời, vì sao lão sư còn có thể bị đuổi đi?
Ai biết được trong mắt An Thụy không chấp nhận được một hạt cát.
Hai năm nay An Thụy học nấu cơm, sa thải dì Lâm, từ đó về sau trong biệt thự ngoại trừ giáo viên ra thì không có ai vào nữa, mỗi tuần cậu đều mang An Bảo ra ngoài chơi, chỉ là một tấc cũng không rời, An Bảo giống như đứa bé mới ra đời, đối với bên ngoài một chút cũng không hiểu rõ, cái gọi là luân lý đạo đức, cũng càng bị An Thụy che giấu một chút cũng không tiết lộ.
An Thụy vừa từ công ty trở về, liền ôm An Bảo vào trong ngực hôn cho đủ, mỗi lần đều phải hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô sưng đỏ mới bỏ qua.
Ở nhà, An Thụy bất cứ lúc nào cũng có thể động dục, động một chút là đặt An Bảo lên thảm, đặt ở trên bàn cơm, nhiều nhất là ở thư phòng, An Thụy vừa bận rộn công việc, vừa không nhịn được muốn An Bảo.
"Ân~ân~a ngô~a~" An Bảo chân mở to, cả người đều nằm ở trên bàn, bên cạnh là một chồng văn kiện, tay nhỏ bé của nàng không ngừng vung loạn, văn kiện quét đầy đất.
An Thụy liếm liếm nhụy hoa của cô, bàn tay to không ngừng xoa bóp bộ ngực trắng nõn có chút phát dục của cô.
Đột nhiên, mũi chân An Bảo căng thẳng, thân thể không ngừng run rẩy, "A a~a~không được, a~Bảo muốn đi tiểu~a a~"