mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 10 - Rửa Chén
Về đến nhà, phát hiện trong nhà chỉ có Phương Húc.
Ba mẹ đâu?
Hôm nay em đi đâu? "Phương Húc ôm tay nhìn cô.
Trần Tiểu Lộc để túi xách xuống, nhìn thấy mặt bàn làm xong đồ ăn liền phản ứng lại: "Có phải em nói với ba em ở bên ngoài chơi, ông ấy mới gọi điện thoại cho em không?"
Phương Húc nhíu mày, không phủ nhận.
Trần Tiểu Lộc thở phì phò: "Ta cùng bạn học tan học đi chơi một lát không được sao?"
Phương Húc nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt cô: "Trần Tiểu Lộc đừng nói anh không cảnh cáo em, thành tích của em kém như vậy còn muốn yêu đương cả ngày, ba mẹ biết em sẽ đẹp!"
Liên quan gì đến cậu? "Trần Tiểu Lộc trợn trắng mắt, chột dạ nhưng đúng lý hợp tình:" Cậu yêu đương tớ cũng không tố cáo với ba mẹ.
Phương Húc trừng mắt nhìn cô một cái, đưa đũa cho cô, ý bảo cô ăn cơm.
Trần Tiểu Lộc đành phải ngồi xuống.
Hai người yên lặng ăn cơm, đột nhiên giọng nói từ từ gọi tới, siêu lớn tiếng hỏi: "Vừa rồi tôi đi toilet tạo không gian cho các cậu, thế nào? Bạn học Tiểu Thành thổ lộ với cậu chưa? Tôi biết cậu ấy có ý với cậu, mỗi ngày tan học đều đến phòng học của chúng tôi nhìn lén cậu.
Tiếng điện thoại di động của Trần Tiểu Lộc còn rất lớn, dư âm từ từ trong phòng bếp yên tĩnh vòng quanh, vòng vào lỗ tai Phương Húc.
Phương Húc liếc mắt nhìn cô một cái, im lặng ăn cơm, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.
Trần Tiểu Lộc vội vàng nói: "Ai nha không nói với em nữa, anh ăn cơm đây, lát nữa nhắn tin cho em.
Cô vùi đầu ăn cơm, nhìn lén Phương Húc đang rửa chén trong bếp ăn no.
Vì sao Phương Húc giống như một người không có việc gì?
Nàng lại vì mấy nụ hôn kia mà tâm thần không yên.
Cô cúi đầu ăn hết mấy miếng cuối cùng, thừa dịp Phương Húc chưa rửa xong đã đặt bát xuống bồn rửa chén.
Phương Húc đã rửa tay xong chuẩn bị đi.
Cô cười nịnh nọt Phương Húc, cô ghét nhất là rửa chén.
Phương Húc bắt lấy tay cô đặt bát thu hồi, lạnh mặt nói: "Tự rửa.
"Dù sao tay anh cũng ướt, anh cứ thuận tiện rửa một cái đi!" cô ghét nhất là cảm giác dầu trên tay bị ướt.
Lời nói là bình thường, ngữ khí làm nũng nghe ở trong lỗ tai Phương Húc liền biến thành câu dẫn, khiến hạ thể hắn cực nhanh bành trướng.
Tay ướt hết rồi...
Nhìn Phương Húc không chịu giúp cô tắm, Trần Tiểu Lộc dùng thân thể đụng anh, muốn đẩy anh ra, giống như khi còn bé chơi đùa vậy.
Không nghĩ tới mông một đỉnh, đỉnh đến một cây cứng rắn đồ vật.
Cô cứng đờ một giây.
Nhiệt độ trong bếp giảm xuống mức đóng băng.
Tay Phương Húc trước khi anh kịp phản ứng đã ôm eo cô.
Hơi thở nóng rực phun ở bên cổ, Trần Tiểu Lộc có chút run rẩy. Hạ mắt há hốc miệng, tim cô đập rất nhanh, chân đột nhiên mềm nhũn không có khí lực.
Tay Phương Húc vốn đang kéo cánh tay cô, trượt xuống nắm chặt mười ngón tay cô.
Cô xoay người, muốn anh buông ra, há miệng lại phát hiện cổ họng khô ráo đến nói không ra lời, cô nhìn chằm chằm xương quai xanh Phương Húc, tim đập thình thịch.
Dần dần cảm giác đầu Phương Húc đang cọ xuống, cô hơi ngẩng đầu, liền cảm giác miệng mình bị một cái miệng ấm áp bao lấy.
Phanh......
Cô lại hôn Phương Húc.
Phương Húc ôn nhu hôn ướt làm cho hai chân cô vô lực, chỉ có thể dựa vào người Phương Húc tìm một điểm chống đỡ để mình không ngã xuống đất.
Tay Phương Húc vốn nắm trong lòng bàn tay cô không biết từ lúc nào đã vòng lên eo cô, ở trong đồng phục học sinh của cô ma sát thịt bên hông cô.
Cảm giác được Trần Tiểu Lộc hư nhuyễn vô lực, Phương Húc đem cô tựa vào trên bàn nấu ăn, hai chân chen vào giữa đùi cô.
Trần Tiểu Lộc bị ép giương chân, ngửa đầu hôn môi anh trai, cảm giác được giữa hai chân vẫn bị một thứ cứng rắn chống đỡ, kích thước không thể bỏ qua.
Quần lót bông dưới váy đồng phục của cô đã ướt đẫm.
Bộ ngực rất tròn mềm mại dán sát vào ngực của hắn, làm cho hắn nhịn không được muốn đưa tay vào xoa bóp, tay từ sau lưng tràn đầy thăm dò đi lên, sờ đến bên cạnh nội y, hắn đẩy ra bên cạnh nội y, một tay cầm lên.
Nắm chặt, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại khiến nửa người dưới của anh cứng đến sắp nổ tung, đành phải khẽ động dùng hạ thể mài lòng bàn chân rộng mở của cô.
Ừ... "Ngực mềm mại trước ngực bị hắn dùng sức xoa, Trần Tiểu Lộc nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Phương Húc đột nhiên như bị sét đánh, dừng lại.
Vậy thì đẩy cô ta ra.
Cũng không quay đầu lại vọt lên lầu.
Trần Tiểu Lộc quần áo hỗn độn sững sờ ở phòng bếp, đột nhiên trong lòng một trận nổi giận: Hắn đem nàng hôn, sờ soạng còn làm ướt sau đó bỏ chạy?
Trần Tiểu Lộc mấy ngày kế tiếp cũng không để ý tới hắn.
Mỗi ngày tan học đều từ từ tìm chỗ ăn, Thành Chính Hạo ngược lại rất tích cực, vẫn đi theo các nàng. Trần Tiểu Lộc thấy hắn không có hành vi kỳ quái gì cũng theo hắn đi.