mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 9 - Bạn Học
Phương Húc không yên lòng đổi kênh, nghe Trần Tiểu Lộc trên lầu đóng cửa rầm rầm, lại rầm rầm mở cửa đi tắm, tiếng nước ào ào.
Nhìn Trần Tiểu Lộc đi vào tắm nửa giờ, Phương Húc có chút bất an.
Trần Tiểu Lộc bình thường tắm rửa nhanh hơn ai hết.
Trần Tiểu Lộc, em khỏe chưa, anh muốn đi vệ sinh. "Phương Húc gõ cửa.
Trần Tiểu Lộc ngâm mình trong bồn tắm chậm rãi nói: "Cậu đi toilet dưới lầu không được sao?
Nhanh lên!
Trần Tiểu Lộc đưa tay qua mở khóa cửa, Phương Húc xoay cửa, hơi nóng phả vào mặt, Trần Tiểu Lộc kéo rèm tắm qua nói: "Vậy cậu lên đi.
Phương Húc nhìn thoáng qua, bàn chân nhỏ còn bọc bọt bên cạnh bồn tắm, hạ thân cứng ngắc.
Mở nắp ra đỡ liền đi tiểu.
Tiếng nước ào ào nghe ở trong lỗ tai Trần Tiểu Lộc, tim đập có chút nhanh.
Cô cũng không phải chưa từng nghe qua tiếng anh trai đi tiểu, lúc mới lên trung học hai người đều phải dậy sớm, buổi sáng Trần Tiểu Lộc ngủ không đủ lại lười xuống WC trên lầu, luôn tranh giành lầu hai với Phương Húc.
Có đôi khi không kịp, lúc cô đánh răng Phương Húc cũng sẽ ở bên cạnh cô xả nước.
Trần Tiểu Lộc luôn muốn mắng chửi đĩnh đạc vài câu.
Hiện tại cùng quá khứ cũng không có gì không giống nhau, chỉ là tâm tình hai người thay đổi.
Một người nghe được chuyên tâm, một người vừa đi tiểu vừa tâm viên ý mã.
Lúc Trần Tiểu Lộc đọc sách đã từng thấy qua, kỹ nữ trước kia sẽ nghe lén tiếng ân khách đi tiểu để phán đoán năng lực tình dục của ân khách, tiếng nước chảy không ngừng của anh cô hẳn là cũng không tệ lắm.
Phương Húc tiểu xong đi ra ngoài, nói cũng không nói một câu, thật sự giống như là đi WC bộ dáng.
Đến phiên Trần Tiểu Lộc buồn bực.
Phương Húc rốt cuộc coi cô là cái gì?
Sao lại hôn cô ấy? Tại sao lại hôn nhiều lần?
Nàng dùng tay của mình xoa một chút chính mình kia đôi vú, vì cái gì không có cái loại này làm cho chân người mềm cảm giác, bị hắn sờ qua ngực, trở nên thật trướng.
Giữa giờ, Trần Tiểu Lộc chán muốn chết nằm sấp trên bàn.
Từ từ đi tới đẩy cô: "Này! Anh Tiểu Thành của em ở ngoài phòng học nhìn em.
Trần Tiểu Lộc:?
Tình huống của hai người thế nào? "Từ Từ vẻ mặt bát quái.
Trần Tiểu Lộc rất đứng đắn nói: "Không có gì a, vậy không phải cùng nhau chơi game sao?
Ngẩng đầu nhìn sang, vừa lúc đối diện với Thành Chính Hạo, Thành Chính Hạo vội vàng dời mắt, không yên lòng nói chuyện với những người khác.
Cậu tan học có rảnh không? "Đang học đột nhiên nhận được tin nhắn của Thành Chính Hạo.
Có chuyện gì sao?
Không có gì, hôm nay thứ sáu vừa vặn hẹn hai người đến quán trà sữa mở tiệc, tôi cũng hẹn Từ Từ.
Trần Tiểu Lộc nghĩ nghĩ trả lời một câu: "Được rồi.
Tan học, Trần Tiểu Lộc và Từ Từ đứng ở cổng trường vừa nói chuyện vừa chờ Thành Chính Hạo.
Ở đây! "Từ từ vẫy tay với Thành Chính Hạo.
Thành Chính Hạo cùng bằng hữu nói vài câu, hướng các nàng chạy tới.
Trần Tiểu Lộc tinh mắt nhìn thấy Phương Húc đi ở phía sau đang đi ra cổng trường.
Sao anh ta lại ở đây?
Nhìn thấy ánh mắt Phương Húc nhìn tới, Trần Tiểu Lộc làm bộ không thấy hắn, lôi kéo Từ Từ và Thành Chính Hạo rời đi.
Trần Tiểu Lộc ngồi trong tiệm trà sữa không yên lòng.
Phương Húc rõ ràng nhìn thấy cô và Thành Chính Hạo đi rồi, cũng không gửi tin nhắn hỏi cô có muốn về nhà ăn cơm hay không.
Hôm nay nó đến trường làm gì? Vừa rồi hình như nhìn thấy Triệu Đình Đình đang đi cùng một chỗ.
Nhìn đôi tình nhân bàn bên cạnh uống cùng một ly trà sữa với nhau, cô đột nhiên nghĩ đến nụ hôn pha lẫn vị ngọt của trà sữa ngày đó, cô làm sao vậy?
Cô say mê cái loại cảm giác hôn môi này hay là say mê anh trai?
Cô ấy không thể phân biệt được.
Hươu con......
Nghe Thành Chính Hạo gọi cô, cô kịp phản ứng.
Sao vậy? Này, Từ Từ đâu?
Cô ấy đi vệ sinh rồi.
Ồ......
Xấu hổ hai giây, Thành Chính Hạo hỏi: "Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Ân!
Em có bạn trai chưa? "Trên mặt Thành Chính Hạo có chút ửng đỏ.
Trần Tiểu Lộc có chút xấu hổ có chút không biết làm sao, hắn đây là muốn thổ lộ sao? Nhưng mà, nhưng cô đối với anh một chút ý tứ cũng không có.
Không có... "Trần Tiểu Lộc nghĩ thầm rốt cuộc nên uyển chuyển cự tuyệt hay là trực tiếp cự tuyệt thì tốt hơn.
Vậy... ý là anh có thể theo đuổi em? "Trên mặt anh có chút chờ đợi.
Trần Tiểu Lộc lớn lên rất đáng yêu, lúc học lớp 10 cậu đã chú ý tới.
Cô rất ngoan, tuy rằng nghe nói nam sinh theo đuổi cô cũng rất nhiều, nhưng gần như không nói chuyện với nam sinh, bên cạnh đều là những cô gái thân thiết với cô.
Cô không từ chối mình thêm wechat hẳn là đã bước ra một bước rất tốt.
Nhất là gần đây hắn luôn mang theo các nàng chơi game, Trần Tiểu Lộc thường xuyên cho hắn làm phụ trợ, hai người phối hợp rất ăn ý, nàng hẳn là cũng hiểu được tâm ý của mình đi.
"Ách..." Trần Tiểu Lộc còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, điện thoại của giáo sư Trần đã gọi tới.
Này, ba ba!
Tiểu Lộc, ngươi ở đâu? Còn không về nhà ăn cơm sao?
Được, ta lập tức trở về.
Cô cúp điện thoại cầm túi vội vàng nói: "Ba em bảo em về nhà, có việc gấp. Anh nói giúp em với Từ Từ một tiếng, em đi trước.
Nói xong cầm trà sữa đi ra ngoài.
Ngồi trên xe buýt trong lòng mới bình tĩnh lại, nếu như không phải cuộc điện thoại kia, cô còn không biết làm sao bây giờ.