mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 10 rửa chén
Về đến nhà, phát hiện trong nhà chỉ có Phương Húc ở.
"Bố mẹ đâu?"
"Hôm nay bạn đã ở đâu?" Phương Húc nắm tay nhìn cô.
"Bố không có ở nhà, tại sao lại gọi điện thoại bảo tôi về nhà ăn cơm?" Trần Tiểu Hươu đặt túi xuống, nhìn thấy bàn làm xong đồ ăn phản ứng lại: "Có phải bạn và bố nói tôi đang chơi bên ngoài, ông ấy mới gọi điện thoại cho tôi không?"
Phương Húc nhướng mày, không phủ nhận.
"Bạn bị bệnh à!" Trần Tiểu Lộc tức giận: "Tôi và bạn học tan học đi chơi một chút không được sao?"
"Bạn học? Hay là bạn trai?" Phương Húc nhìn chằm chằm vào cô ấy, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó trên khuôn mặt cô ấy: "Trần Tiểu Lộc đừng nói tôi không cảnh báo bạn, điểm số của bạn kém như vậy còn muốn yêu cả ngày, bố mẹ biết bạn sẽ trông đẹp!"
"Liên quan gì đến bạn?" Trần Tiểu Lộc đảo mắt trắng, chột dạ nhưng đúng đắn: "Bạn yêu đương tôi cũng không có khiếu nại với bố mẹ".
Phương Húc trừng mắt nhìn cô một cái, đưa đũa cho cô, ý bảo cô ăn cơm.
Trần Tiểu Hươu đành phải ngồi xuống.
Hai người lặng lẽ ăn cơm, đột nhiên giọng nói từ từ gọi đến, siêu lớn tiếng hỏi: "Vừa rồi tôi đi vệ sinh tạo không gian cho các bạn, thế nào? Bạn học Tiểu Thành đã bày tỏ với bạn chưa? Tôi biết anh ấy có ý nghĩa với bạn, mỗi ngày tan học đều đến lớp học của chúng tôi để nhìn trộm bạn".
Trần Tiểu Lộc điện thoại di động nói chuyện thanh âm còn rất lớn, yên tĩnh trong phòng bếp từ từ âm thanh dư âm quanh chùm, vòng vào trong tai Phương Húc.
Phương Húc liếc mắt nhìn cô một cái, yên tĩnh ăn cơm, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.
Trần Tiểu Lộc vội vàng nói: "Ôi không nói với bạn nữa, tôi ăn cơm đây, chờ về WeChat với bạn".
Cô vùi đầu ăn cơm, nhìn lén Phương Húc đang rửa bát trong bếp sau khi ăn no.
Tại sao Phương Húc lại giống như một người vô sự?
Nàng lại vì mấy cái hôn kia tâm thần không yên.
Cô cúi đầu ăn hết mấy miếng cuối cùng, thừa dịp Phương Húc chưa rửa xong trước khi đặt bát vào bồn rửa chén.
Phương Húc đã rửa tay xong chuẩn bị đi rồi.
Nàng hướng Phương Húc nịnh hót cười, nàng ghét nhất rửa chén.
Phương Húc nắm lấy tay cô đặt bát rút lại, lạnh mặt nói: "Tự rửa đi".
"Dù sao tay bạn cũng ướt rồi, bạn tiện thể rửa thêm một cái nữa nhé!" Cô ghét nhất là cảm giác dầu trên tay rửa bát ướt.
Lời nói là bình thường, giọng điệu làm nũng nghe ở trong tai Phương Húc liền biến thành dụ dỗ, móc được hắn hạ thể cực nhanh giãn nở.
Tay ướt hết rồi.
Nhìn Phương Húc không chịu giúp nàng rửa, Trần Tiểu Nai dùng thân thể đụng vào hắn, muốn đẩy hắn ra, giống như lúc nhỏ chơi đùa vậy.
Không ngờ mông một cái, đỉnh đến một cái đồ cứng.
Cô cứng đờ một giây.
Nhiệt độ trong bếp giảm xuống mức đóng băng.
Tay Phương Húc trước khi hắn kịp phản ứng đã ôm eo nàng lại.
Hơi thở nóng rát phun vào bên cổ, Trần Tiểu Hươu có chút run rẩy. Mắt thấp miệng hơi mở, tim cô đập trở nên rất nhanh, chân đột nhiên mềm mại không có sức lực.
Phương Húc nguyên bản kéo tay cô, trượt xuống và tay cô nắm chặt nhau mười ngón tay nắm chặt.
Nàng xoay người, muốn cho hắn buông ra, há miệng lại phát hiện cổ họng khô đến không nói được lời, nàng thấp nhìn chằm chằm Phương Húc xương đòn, tim đập mạnh mẽ.
Dần dần cảm giác đầu Phương Húc đang cọ xuống, cô hơi ngẩng đầu lên, liền cảm giác miệng mình bị một cái miệng ấm áp bao bọc lại.
Bùm.
Nàng lại hôn Phương Húc.
Phương Húc dịu dàng hôn ướt làm cho hai chân cô vô lực, chỉ có thể dựa vào người Phương Húc để tìm một điểm hỗ trợ để bản thân không rơi xuống đất.
Phương Húc nguyên bản nắm tay cô tay không biết khi nào đã vòng lên eo cô, ở bên trong đồng phục học sinh của cô cọ xát thịt thắt lưng của cô.
Cảm giác được Trần Tiểu Hươu mềm yếu vô lực, Phương Húc đem nàng dựa vào trên bàn nấu ăn, hai chân chen vào giữa hai chân của nàng.
Trần Tiểu Hươu bị buộc phải duỗi chân, ngẩng đầu hôn anh trai cô, cảm giác được giữa hai chân luôn bị một thứ cứng rắn chống lại, kích thước không thể bỏ qua.
Quần lót cotton nhỏ dưới váy đồng phục học sinh của cô đã ướt đẫm rồi.
Bộ ngực mềm mại tròn trịa dán chặt vào ngực anh, khiến anh không thể không muốn đưa tay vào và nhào, tay từ phía sau thắt lưng đầy đủ thò lên, chạm vào cạnh đồ lót, anh đẩy sang một bên đồ lót và nắm nó bằng một tay.
Nắm đầy đủ, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến nửa thân dưới của anh cứng đến mức sắp nổ tung, đành phải dùng thân dưới mài mòn trái tim chân rộng mở của cô.
"Ừm"... "Sữa bông trước ngực bị anh ta dùng sức xoa, Trần Tiểu Hươu không khỏi rên rỉ lên tiếng.
Phương Húc đột nhiên như là bị sét đánh, dừng lại.
Sau đó đẩy cô ấy ra.
Cũng không quay đầu lại chạy lên lầu.
Quần áo Trần Tiểu Lộc bừa bộn mà sững sờ ở phòng bếp, đột nhiên trong lòng một trận giận dữ: "Hắn đem nàng hôn, sờ còn làm ướt rồi sau đó liền chạy đi?"
Trần Tiểu Nai mấy ngày tới đều không để ý đến hắn.
Mỗi ngày tan học đều cùng từ từ tìm chỗ ăn đồ, Thành Chính Hạo ngược lại là rất tích cực, luôn đi theo các nàng. Trần Tiểu Lộc thấy hắn không có hành vi gì kỳ quái cũng theo hắn đi.