loạn thất bát tao đoản văn tập (h)
Chương 15: Hành dã 03
Chúc Tư Niên thích Ôn Kiều ở trên đó.
Thích nhìn nàng cau mày một bộ thần sắc khó nhịn, trong ánh mắt xinh đẹp hiện ra thủy quang. Thích nhìn mồ hôi mịn màng của nàng hỗn độn dính vào da thịt như ngọc, nhũ ba lay động màu da nhu diễm. Còn thích lấy tay đè lên cơ bụng của cô, theo đường cong cơ bắp từng chút một ấn xuống chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Dục vọng đối với Ôn Bồng theo thời gian trôi qua ở trong cơ thể dệt thành lưới nhỏ, trói buộc lục phủ ngũ tạng, ngay cả thở ra cũng mang theo dục niệm quay cuồng.
Nàng càng khóc, càng căm hận, càng muốn giết hắn.
Anh lại càng yêu, càng điên cuồng, càng muốn nhốt cô ở bên cạnh.
Ngày đó sau khi Ôn Kiều tỉnh lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay phải, trong nháy mắt mất đi tất cả khí lực. Run rẩy đi nhổ ra, sửng sốt rút không ra, giống như khóa chặt ở trên ngón tay.
Chúc Tư Niên nắm lấy tay cô không cho phép cô gỡ xuống, dùng đoạn ghi âm đêm trước làm chứng cứ, đúng lý hợp tình nói cô đã đồng ý gả cho anh.
Tôi không có! "Ôn Bồng vẫn lắc đầu, thét chói tai quyền đấm cước đá Chúc Tư Niên.
Ta không có muốn gả cho ngươi! Ta hận không thể giết ngươi làm sao có thể gả cho ngươi!
Những năm gần đây Chúc Tư Niên bị Ôn Bồng đánh không ít, nhưng lần này nàng là đánh mạnh nhất.
Sợ Ôn Kiều ngã xuống giường, Chúc Tư Niên liền che lưng cô, để cô nện từng quyền lên người mình.
Không chạy nữa, em không bao giờ chạy nữa, ngoại trừ kết hôn anh muốn em làm gì cũng được. "Ôn Bồng tựa hồ khóc đến phát mộng, quên mất Chúc Tư Niên là một tên cặn bã, lại có ý đồ đi đàm phán điều kiện với anh.
Tóc cô rối bù dán lên trán, Chúc Tư Niên vuốt tóc cho cô, lau nước mắt trên mặt cô.
Anh chỉ muốn em kết hôn với anh. "Ngón tay bị nước mắt thấm ướt, Chúc Tư Niên cất giọng vừa thấp vừa nhẹ, như là tiếng nỉ non ngọt ngào của tình nhân.
Ôn Kiều nhìn anh, mắt đỏ bừng: "Tại sao nhất định phải kết hôn?
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi em chán mới thôi. Em muốn anh yêu em, vậy anh sẽ thử yêu em. Em thích anh chủ động, vậy anh sẽ chủ động. Nhưng nếu bây giờ em ép anh kết hôn với em, em cái gì cũng không chiếm được.
Nàng càng nói càng bình tĩnh, càng nói càng chân thành, suýt nữa ngay cả chính mình đều muốn lừa gạt.
Ôn Kiều cả đời này cũng sẽ không yêu Chúc Tư Niên.
Đường hoàng nói cái gì bị cái gọi là "cảm giác nhàm chán" lôi kéo mới có thể mạnh hơn nàng, dùng tiền tài đi phá vỡ ảo tưởng của nàng đối với tình thân, lại dùng quyền thế đi phá vỡ ảo tưởng của nàng đối với thế giới, cuối cùng lấy tư thái chúa cứu thế xuất hiện trong cuộc đời của nàng, dõng dạc cùng nàng đàm luận tình yêu hư vô mờ mịt, ỷ vào quyền thế tiếp tục uy hiếp ngạo mạn.
Ôn Kiều liếc mắt một cái liền xuyên thấu qua tình yêu hắn bày ra nhìn thấy ác dục cuồn cuộn dưới da thịt, người như Chúc Tư Niên sẽ không yêu người, có lẽ cũng không biết cái gì gọi là yêu.
Cô lạnh lùng nhìn Chúc Tư Niên, lại một lần nữa thử tháo nhẫn xuống.
Chúc Tư Niên đè tay cô lại, một lần nữa đeo nhẫn cho cô.
Anh thừa nhận em nói rất khiến người ta động tâm, nhưng anh không tin em.
Ngươi lừa ta rất nhiều lần, Ôn Kiều, ta không có biện pháp tin tưởng ngươi.
Giọng Chúc Tư Niên có chút ủy khuất, ủ rũ như một con chó con sắp bị vứt bỏ.
Vậy ngươi phải làm thế nào mới có thể tin ta? "Ôn Bồng hít một hơi thật sâu, không ngờ có một ngày mình cũng sẽ nói như vậy với Chúc Tư Niên.
Kết hôn với anh.
Đi vòng trở lại, Ôn Bồng gấp đến độ không có biện pháp, chỉ có thể khô khan nói: "Ta sẽ không kết hôn với ngươi.
Như vậy đi, em kết hôn với anh, anh sẽ không so đo chuyện trước đó của em.
Trước đó có chuyện gì?
Chuyện anh đưa tài liệu trong phòng làm việc của tôi cho người khác.
Ôn Bồng run lên, mặt không gợn sóng nói: "Nghe không hiểu ngươi đang nói gì.
Chúc Tư Niên nở nụ cười, nắm tay cô câu được câu không chơi đùa.
Ăn cắp bí mật thương mại là phạm pháp, anh không thể đưa tôi vào tù, nhưng tôi có thể đưa anh vào. Ôn Kiều, nơi đó không vui đâu, tôi không muốn cho anh vào.
"Nhưng nếu ngươi không nghe lời, ta có thể đưa ngươi vào bên trong mở mang kiến thức."
Trong phòng lâm vào trầm mặc, Ôn Bồng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Cô xác nhận trong thư phòng không có camera, vì thế cô còn cố ý ở bên trong cùng Chúc Tư Niên làm một lần. Nếu trong thư phòng có camera, Chúc Tư Niên tuyệt đối sẽ không chạm vào cô ở bên trong, điểm ấy cô rất khẳng định.
Làm sao ngươi phát hiện ra? "Ôn Bồng không nghĩ ra, dứt khoát hỏi thẳng.
Anh có cách của anh. "Chúc Tư Niên tách chân cô ra, nửa quỳ xuống giữa hai chân cô.
Nụ hôn tinh tế rơi vào mắt cá chân, từng chút từng chút hướng về phía trước hôn đến phần thịt mềm mẫn cảm bên trong chân. Vừa cắn vừa mút, còn cố ý dùng đầu lưỡi liếm ra tiếng nước dính.
Chúc Tư Niên được như nguyện nhìn thấy làn da trắng nõn của cô bị chà đạp ra một mảnh đỏ tình dục, vô thức căng thẳng hai chân.
Thân thể Ôn Kiều đã sớm bị hắn thao thành thục, tùy tiện hôn nhẹ là có thể ướt, thậm chí đã quên một giây trước mình còn đang đấu tranh vì chuyện kết hôn.
Huyệt miệng theo hơi thở rung động mà hơi thở từng cái từng cái phun ra ái dịch, Chúc Tư Niên không vội đi vào, chỉ lấy ngón tay đi xoa xoa âm vật nhô lên.
Dính đầy nước trong tay, tinh tế xoa ra khe hở kia, ngón tay khi thì xoa qua huyệt thịt mẫn cảm, nụ hôn nóng ẩm ngăn chặn hơi thở dốc tràn ra.
Ôn Bồng bị hắn chơi đến khó chịu, giơ tay che mắt, không thể nghe thấy nói: "Đừng...
Khóe mắt bị nước mắt thấm ướt bị nhẹ nhàng hôn qua, Chúc Tư Niên từng chút từng chút tiến vào cô, lòng bàn tay nóng bỏng theo thắt lưng từng tấc từng tấc vuốt lên, dán vào tim cô.
Ôn Kiều lại khóc.
Chúc Tư Niên hôn rơi nước mắt của cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Đừng khóc.
Nói thì nói như vậy, động tác lại nửa phần không ngừng.
Suy nghĩ nhiều lần trằn trọc trở lại buổi chiều thật lâu trước kia, Chúc Tư Niên bây giờ còn có thể nghe được tiếng khóc vụn vặt của cô gái kiêm chức trong quán cà phê ngày đó bị quản lý trách cứ.
Cô vừa khóc, ác ý trong lòng anh bắt đầu cuồn cuộn, sinh ra vài phần cố chấp.
Là tiếng khóc dụ dỗ hắn đi hái trái cấm, muốn có được càng nhiều dục vọng kêu gào phun ra, trận buồn khổ khó có thể hạ thấp địa vị kia bị kỳ quái đánh tan.
Chúc Tư Niên phân biệt không rõ cũng không muốn đi vuốt ve, chỉ biết mình nhất định phải có được cô.
Dù sao cũng phải có được cô ấy.