loạn thất bát tao đoản văn tập (h)
Chương 16: Hành dã 04
Chúc Tư Niên thật ra rất biết nói lời tâm tình.
Mỗi ngày đều nỉ non lời nói kiều diễm bên tai Ôn Kiều, thanh âm vừa thấp vừa trầm khiến lòng người hoảng hốt. Hết lần này tới lần khác đối tượng là Ôn Kiều, hắn chỉ có thể nhận được một tiếng cười nhạo.
Ánh mắt Ôn Kiều nhìn hắn luôn thấm đẫm hận ý thấu xương, giống như một đầm nước lạnh sâu không lường được, nhìn không thấy đáy.
Chúc Tư Niên không thèm để ý chuyện này, cho dù cô có chấp nhận hay chán ghét hay không, chính là muốn dùng môi dán lên kéo cô vào biển dục.
Mỗi khi đến lúc này, Ôn Kiều không phản kháng cũng không đáp lại, mặc cho hắn bài bố.
Trong lòng cô biết Chúc Tư Niên không thích dáng vẻ trầm lặng của cô, cố ý mượn chuyện này chọc giận anh.
Chúc Tư Niên cũng không ngốc, anh nhìn ra được trò đùa vừa đáng thương vừa buồn cười này.
Lưỡi ướt mềm liếm từng tấc da thịt bạch ngọc, quen đường mút ra vết đỏ.
Miệng của hắn là luyện ra từ trên người Ôn Bồng, biết rõ mỗi một điểm mẫn cảm của cơ thể này, biết nên liếm chỗ nào sẽ làm cho nàng mềm thành một bãi nước vô lực chống cự.
Ôn Bồng rất phiền, nàng không nên động tình, lại không nhịn được phản ứng theo bản năng.
Nói cho cùng, nội tâm của nàng cũng đang có chỗ buông lỏng.
Nhưng mỗi lần buông lỏng, lại bởi vì hành vi của Chúc Tư Niên không thể không xây lên bức tường cao tự bảo vệ mình.
Sau khi kết hôn Chúc Tư Niên có thể là lương tâm phát hiện không hề giam giữ cô nữa, thả cô ra ngoài làm việc, còn có thể chủ động hỏi cô có cần giúp đỡ hay không khi công việc của cô gặp khó khăn.
Lúc nhận được khoản tiền lương đầu tiên, Ôn Kiều cầm tiền không biết nên làm gì cho phải.
Đồng nghiệp quen biết lúc làm việc hẹn cô tan tầm ra ngoài dạo phố, Ôn Kiều nói với Chúc Tư Niên một tiếng rồi đi.
Đồng nghiệp mua quần áo cho chồng cô, nhớ tới Ôn Kiều cũng đã kết hôn, hỏi cô bình thường mua quần áo cho chồng ở đâu.
Ôn Kiều đâu có mua quần áo cho Chúc Tư Niên, cô thậm chí còn không nhớ hôm nay Chúc Tư Niên mặc gì.
Đi dạo hai tầng lầu, Ôn Kiều cái gì cũng không mua. Đồ đạc của cô đều do Chúc Tư Niên đặt mua, cái gì cũng không thiếu.
Dục vọng khống chế của Chúc Tư Niên đã mạnh đến mức ngay cả cách ăn mặc của Ôn Kiều cũng phải quản. Mỗi ngày chọn cho cô ba bộ quần áo bày ra, để cho cô tùy tiện chọn một bộ thay.
Ôn Kiều không nghĩ tới chuyện khống chế dục vọng hay không, chỉ cảm thấy cứ như vậy vừa vặn thuận tiện cho nàng, hơn nữa cũng không phải là không có đường cho nàng lựa chọn.
Đồng nghiệp vô cùng tò mò đối với chuyện Ôn Kiều còn trẻ đã kết hôn, lúc ăn cơm vẫn hỏi cô chút chuyện nhà, tìm hiểu chuyện riêng tư của cô.
Ôn Kiều phiền phức, lại không tiện trở mặt, làm bộ như trong nhà có việc vội vàng trở về.
Lúc về đến nhà, Chúc Tư Niên đang ngồi trên sô pha đọc văn kiện.
Anh đi tới nhặt túi xách mà Ôn Kiều tùy ý đặt trên mặt đất lên, cất đi đôi giày cao gót lộn xộn bị đá, hỏi cô ở bên ngoài đã làm gì.
Đi dạo phố, ăn cơm xong, không làm gì cả. "Ôn Bồng ngồi phịch trên sô pha trả lời qua loa.
Cô ấy thực sự đi với tâm trạng kết bạn khi cô ấy đi.
Đồng nghiệp lúc cô nhậm chức đã giúp cô rất nhiều, Ôn Kiều thật sự coi người ta như chị gái.
Sau bữa cơm này, Ôn Kiều cảm thấy sau này mình có thể sẽ không ôm kỳ vọng vào bất cứ đồng nghiệp nào nữa.
Chúc Tư Niên thấy tâm trạng cô không tốt, cũng không hỏi nữa, ngồi xuống sô pha tiếp tục xem tài liệu của mình.
Rất khác thường, bình thường ở nhà Chúc Tư Niên rất ít khi làm việc. Hắn muốn bồi Ôn Kiều, tuy rằng Ôn Kiều cũng không cần hắn bồi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không xử lý công việc khi Ôn Kiều còn ở đây.
Ôn Bồng hiện tại trong lòng buồn bực, muốn nói chuyện với người khác lại không ai có thể nói.
Cô nghĩ nếu Chúc Tư Niên nói chuyện với cô, cô có thể miễn cưỡng nói chuyện với Chúc Tư Niên.
Kết quả Chúc Tư Niên giống như bị câm, sững sờ một câu cũng không nói.
Trầm mặc đến tối, Ôn Bồng nghĩ lát nữa lúc làm việc nhất định phải nói chuyện. Nhưng Chúc Tư Niên cũng không về, vẫn ở thư phòng xử lý công việc.
Đừng nói là công ty sắp đóng cửa chứ. Ôn Bồng vui sướng khi người gặp họa nghĩ, thậm chí mơ hồ có chút chờ mong.
Khó có được một ngày không cần làm, tâm tình Ôn Kiều tốt hơn một chút, nằm một mình liền ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm phát sốt cao, lúc Chúc Tư Niên phát hiện đã sốt tới 39 độ.
Bác sĩ gia đình đến truyền nước, Ôn Bồng cháy đến mơ mơ màng màng, khó chịu đến nỗi nước mắt rơi xuống.
Chúc Tư Niên đỡ cô dậy, để cô tựa vào ngực, dỗ dành cho cô uống nước.
Thật khó chịu... "Ôn Bồng nhíu mày, theo bản năng dán vào nguồn nhiệt.
Anh biết. "Chúc Tư Niên hôn lên trán cô, lại dùng chính mình chống lên đó cảm thụ làn da nóng bỏng của cô.
Như vậy cũng không thể dời đi sự khó chịu của cô, thậm chí không thể phân biệt được một chút nhiệt độ, là cách làm đặc biệt ngây thơ. Nhưng Chúc Tư Niên theo bản năng cứ làm như vậy, cũng không biết vì sao.
Ôn Kiều thường xuyên khóc, nhưng chưa bao giờ khóc đến mức khiến Chúc Tư Niên lo lắng như vậy.
Sau khi Ôn Bồng tỉnh lại vẫn có chút ý thức, cô vốn đã không khóc nữa, Chúc Tư Niên phát hiện sau khi cô tỉnh Ôn Ôn Nhu Nhu hỏi cô có muốn ăn chút gì hay uống chút nước hay không, khiến người ta khóc.
Nàng rất ít khi sinh bệnh, khi còn bé phát sốt đều là một mình từ trong rương thuốc tìm thuốc uống vào cứng rắn kháng. Cha mẹ Ôn Kiều chỉ để ý đến con trai mình, chỉ cần người không cháy chết thì không sao, làm sao quản nàng có đói khát hay không.
Thật vất vả mới hạ sốt, nửa đêm sau lại bắt đầu sốt nhẹ.
Cô nói lạnh, Chúc Tư Niên liền nằm lên giường ôm cô.
Cô vẫn khóc nói mình khó chịu, Chúc Tư Niên liền thay cô xoa huyệt Thái Dương nhẹ giọng hỏi có phải đầu không thoải mái hay không.
Ôn Kiều khi còn bé phát sốt cũng sẽ khóc nói khó chịu như vậy, khi đó mẹ cô gần như lãnh khốc nói khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, ngay cả một câu an ủi cũng không có.
Từ đó về sau, Ôn Kiều không khóc trước mặt người nhà nữa. Thậm chí khi Chúc gia dùng tiền mua cô đi, cô cũng không rơi một giọt nước mắt.
Ôn Kiều cho rằng Chúc Tư Niên sẽ chê cô phiền nên bảo cô câm miệng, nhưng Chúc Tư Niên thì không, vẫn kiên nhẫn chăm sóc cô.
Sau khi khỏi bệnh, Ôn Viện vẫn luôn ho khan, lại không vui uống thuốc. Chúc Tư Niên cùng dì học nấu lê tuyết đường phèn, mỗi buổi sáng đều nấu xong để cô mang đến công ty.
Chính là trong khoảng thời gian đó, hàng rào của Ôn Kiều buông lỏng lợi hại nhất.
Nếu sau này Chúc Tư Niên không nổi điên lại một lần nữa nhốt cô lại, có lẽ Ôn Bồng thật sự sẽ sống tốt với anh.
Cho nên, hết thảy đều là chúc Tư Niên đáng bị trừng phạt.
Chính hắn đã hủy hoại những khả năng đó.