loạn thất bát tao đoản văn tập (h)
Chương 14: Hành dã 02
Ôn Kiều và Chúc Tư Niên học cùng một trường đại học, nhưng không cùng chuyên ngành.
Ôn Kiều rất ít khi về ký túc xá, cơ bản đều ở bên Chúc Tư Niên. Chỉ có cuối kỳ tuần cần tĩnh tâm ôn tập, Chúc Tư Niên mới có thể không cam lòng thả cô về ký túc xá ở.
Năm thứ hai đại học trở về ký túc xá, cô bắt gặp bạn cùng phòng ở ban công hút thuốc.
Đó là bạn cùng phòng của cô trên giường, một cô gái rất lạnh lùng, trên cổ luôn đeo một sợi dây chuyền đầu lâu, thường thường sẽ đổi màu tóc. Tuy rằng thoạt nhìn lạnh như băng, lại ngoài ý muốn rất dễ ở chung.
Điều khiến Ôn Viện ấn tượng sâu sắc chính là, có lần một nữ sinh khác trong ký túc xá đau bụng kinh ngã xuống giường không dậy nổi, bạn cùng phòng sau khi chú ý tới trực tiếp phủ thêm áo khoác xuống lầu mua thuốc, còn mang theo một ly nước gừng đường đỏ trở về.
Trong ký túc xá không có ai hút thuốc ngay trên ban công, thấy Ôn Kiều trở về vừa định tắt thuốc, chợt nghe thấy cô hỏi có thể cho cô thử một ngụm hay không.
Hút chính là Huyên Hách Môn, rất ngọt. Mơ hồ hồ, nhẹ nhàng bay bổng, giống như cái gì cũng trở nên không quan trọng.
Cuộc thi kia Chu Ôn Viện chính là dựa vào Huyên Hách Môn chịu đựng được.
Hai cô thường xuyên cùng nhau lên sân thượng hút thuốc, chờ mùi vị tản đi tùy tiện tán gẫu chút gì đó, sau đó lại trở lại ký túc xá.
Phần lớn thời gian chủ yếu là bạn cùng phòng đang nói.
Nói về tay bass trong ban nhạc của cô thường xuyên vì cảm giác tồn tại thấp mà bị lãng quên, tán gẫu lúc mình đi du lịch ngồi xe đen bị lừa rất nhiều tiền, cuối cùng chỉ có thể trả lại khách sạn ở một đêm 30 tệ, nói mình trước khi thi đại học phát sốt treo nước muối xoát đề.
Ôn Kiều rất ít khi nói về mình, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Chỗ nào nên cười thì cười, chỗ nào nghe không hiểu thì hỏi, hút thuốc làm một thính giả.
Nếu bạn trai cô biết tôi dẫn cô hút thuốc sẽ giết tôi mất. "Bạn cùng phòng trêu ghẹo một câu, khiến tim Ôn Kiều run lên.
Chúc Tư Niên không hút thuốc, nhưng có thể lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Ôn Kiều.
Hắn quen thuộc hết thảy trên người Ôn Kiều, cho dù mùi vị rất nhạt, nhưng chỉ cần là người không thuộc về Ôn Kiều hắn đều có thể nhận ra.
Mới đầu anh không biết đây là mùi thuốc lá, còn vùi đầu vào cổ cô hỏi trên người cô có phun thứ gì hay không.
Ôn Kiều sợ hắn phát hiện, lấy cớ nói có thể là lúc bạn cùng phòng xịt nước hoa dính vào.
Cô thật sự không biết nói dối. Bởi vì chột dạ mà không tự giác né tránh tầm mắt cùng động tác kìm lòng không đậu cầm lấy cổ áo hắn, tất cả đều là sơ hở.
Chúc Tư Niên cúi người hôn cô, nếm được vị ngọt kia.
Em hút thuốc. "Chúc Tư Niên dùng giọng khẳng định nói, không giận cũng không giận, ngón tay vuốt ve môi cô.
Lực đạo của hắn có chút nặng nề, xoa xoa đôi môi mềm mại, khiến Ôn Bồng không nhịn được nhíu mày.
"Ai mang ngươi hút?"
Ôn Bồng không trả lời, muốn từ trên người hắn đi xuống lại bị trói chặt thắt lưng.
Chúc Tư Niên nhận ra mỗi người bên cạnh cô, biết gần đây cô rất thân thiết với người bạn cùng phòng đặc biệt độc lập kia, vừa đoán liền đoán trúng.
Ngày mai đi thu dọn đồ đạc trong ký túc xá ra ngoài.
Không cần. "Ôn Bồng gần như là lập tức mở miệng cự tuyệt, ý thức được thái độ có chút quá khích, lại bổ sung một câu:" Không ở ký túc xá thì cuối kỳ tôi phải đi đâu ôn tập.
Ngay đây.
"Ngươi sẽ ảnh hưởng đến ta."
Anh ra ngoài ở không ảnh hưởng đến em.
Lời nói bị chặn lại, Ôn Kiều thật sự không muốn dọn ra khỏi ký túc xá, hạ quyết tâm ôm lấy hắn dán lên.
Cánh môi chạm vào nhau, Ôn Bồng rất ít chủ động nên động tác có chút trúc trắc, hơn nửa ngày cũng không thể cạy mở hàm răng.
Bình thường chỉ cần cô hôn lên, Chúc Tư Niên sẽ lập tức hôn lại, chưa bao giờ xảy ra tình huống bất động như vậy.
Anh ta đang tức giận.
Tôi sai rồi, tôi không nên hút thuốc. "Ôn Bồng cúi đầu khoe mẽ.
Thái độ Chúc Tư Niên vẫn rất lạnh nhạt: "Cô ấy dẫn cậu hay cậu chủ động?
Ta chủ động.
Tại sao?
"... Áp lực quá lớn, muốn thả lỏng một chút."
Chúc Tư Niên tức giận nở nụ cười, "Muốn thả lỏng em làm cái gì không tốt, hút thuốc đối với thân thể nguy hại bao nhiêu em không biết sao?"
Ôn Bồng không nói lời nào, tùy hắn mắng.
Chờ hắn mắng xong, Ôn Bồng mới mở miệng: "Em cai thuốc, anh đừng để em dọn ra khỏi ký túc xá.
Anh thích cai hay không, hút chết là tốt nhất.
Chúc Tư Niên nói xong lại cảm thấy ác độc, cau mày muốn nói gì đó để bù đắp rồi lại không biết nên nói gì.
Vậy tôi không bỏ.
Được, ký túc xá cậu cũng đừng nghĩ ở nữa.
Vậy em cai thuốc, anh để em ở ký túc xá cuối kỳ.
Chúc Tư Niên ý thức được Ôn Kiều đang gài bẫy anh, nắm cằm cô ép buộc cô nhìn mình.
Cai thuốc và em ở ký túc xá, đây là hai chuyện khác nhau.
Ôn Bồng nhìn thẳng hắn, kiên trì nói: "Ở chỗ ta là một chuyện.
Cuối cùng, Chúc Tư Niên vẫn đồng ý với Ôn Viện.
Bất quá mỗi ngày hắn đều phải kiểm tra xem Ôn Kiều có hút thuốc hay không.
Lật túi ngửi ngón tay đều là thao tác thông thường, mỗi lần nhìn thấy Ôn Kiều chuyện đầu tiên làm chính là hôn môi, dùng cái này để phán đoán cô rốt cuộc có hút thuốc hay không.
Về sau Ôn Kiều cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình đã trúng bẫy của Chúc Tư Niên hay không, lúc không làm chuyện đó ba ngày cũng chưa chắc đã hôn một lần, hiện tại một ngày ba lần cũng coi như ít.
Hơn nữa đây còn là một cuộc chiến kéo dài, cho dù sau này kết hôn, Chúc Tư Niên cũng thường xuyên kiểm tra cô có hút thuốc hay không.
Chúc Tư Niên đều nghĩ kỹ bắt được cô hút thuốc nên trừng phạt như thế nào, muốn cho cô đeo đôi tai mèo kia, kẹp ngực tự an ủi cho anh xem.
Còn muốn cho nàng chủ động cưỡi ở trên người đem dương vật của hắn nhét vào trong bức, để cho nàng tự mình động, đem hắn thao đến bắn mới thôi.
Sức tự chủ của Ôn Viện rất mạnh, nói cai là cai, thật sự không hút thuốc nữa. Chúc Tư Niên không bắt được, vì những suy nghĩ đó qua thật lâu cũng không thực hiện được.
Chúc Tư Niên thích cô chủ động, nhưng Ôn Kiều rất ít khi chủ động, chỉ có lúc có việc mới chủ động một chút. Chỉ giới hạn ở việc không cắn anh khi hôn, thỉnh thoảng vểnh mông xoay người xuống.
Lúc mới tốt nghiệp, Chúc Tư Niên muốn đem cô để ở nhà, hoặc là tùy tiện cho một chức vị mang theo bên người.
Ôn Kiều không muốn, buồn bực gửi rất nhiều bản sơ yếu lý lịch cũng bặt vô âm tín. Với trường học và thành tích của cô, không thể không có một chút tin tức.
Là nguyên nhân Chúc Tư Niên, cô biết. Chỉ cần Chúc Tư Niên không buông miệng, cô tuyệt đối không tìm được việc làm.
Chúc Tư Niên vừa mới tiếp nhận công ty rất bận rộn, lúc về đến nhà Ôn Kiều cơ bản đã ngủ.
Lúc hắn bận rộn nhất, Ôn Bồng ba ngày liền cũng không gặp được người khác.
Sáng sớm loáng thoáng cảm thấy có người đang hôn nàng, cùng buồn ngủ chiến đấu xong mở mắt ra bên gối đã không còn độ ấm.
Bị nhốt ở nhà không ra được, sau khi gửi sơ yếu lý lịch xong thì xem chương trình giải trí và phim truyền hình nhàm chán giết thời gian.
Dì phụ trách nấu cơm đến gọi cô ăn cơm, nhìn chằm chằm cô ăn xong báo cáo cho Chúc Tư Niên, sau đó điện thoại của anh sẽ gọi tới.
Nghe điện thoại qua loa xong, buổi chiều nhìn Thư Phát ngẩn người, ăn cơm tối xong lại nhận một cú điện thoại của Chúc Tư Niên, một ngày cũng không còn nhiều nữa.
Buổi tối cố ý ngủ rất sớm, động tác Chúc Tư Niên nhẹ nhàng lên giường cũng sẽ đánh thức cô.
Thật ra là có chút sợ lúc Chúc Tư Niên ngủ ôm cô, mấy năm nay anh đối với cô có dịu dàng hơn nữa, ký ức đêm đông kia cũng không thể xóa đi.
Cho đến khi mọi người bên cạnh đều có việc làm, Ôn Bồng mới nhịn không được đi tìm Chúc Tư Niên.
Cô hỏi tại sao anh ta không để mình làm việc.
Chúc Tư Niên giả ngu nói cô không tìm được việc thì có thể làm thư ký cho anh.
Ôn Bồng tức giận đánh hắn một cái, đi làm thư ký cho hắn còn có thể là thư ký đứng đắn sao? Lấy tính dục của anh, tuyệt đối sẽ đem cô ấn ở trên bàn làm việc thao.
Ngươi không thể nhốt ta như vậy, đây là giam cầm phi pháp. "Ôn Bồng tức giận đến run rẩy.
Chúc Tư Niên thấy dục vọng của cô lại bị gợi lên, tiến lại gần hôn cô, thấp giọng nói: "Vậy cô đi kiện tôi đi.
Ôn Bồng trầm mặc rơi lệ, nếu hữu dụng như vậy, tại sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại?
Cho nên nói có đôi khi Chúc Tư Niên cũng không oán được người khác, là chính hắn đem người càng đẩy càng xa. Biết rõ những chuyện này là cấm kỵ giữa hai người, lại muốn nhắc tới, xé vết sẹo của Ôn Kiều.
Giống như hai con thú dùng răng lợi cắn xé da thịt đối phương làm quyết đấu, là yêu cũng là hận, không có cách nào liếm láp vết thương của nhau trở thành cứu rỗi của nhau.
Anh hận cô không yêu mình, cô hận anh quá yêu mình.
Chúc Tư Niên cơ bản sẽ dẫn Ôn Kiều về Chúc gia đón năm mới. Dù sao cũng là trưởng tử, đêm giao thừa không ở nhà ăn cơm tất niên thật sự không thể nào nói nổi.
Năm đầu tiên không mang theo Ôn Kiều, kết quả người ta bỏ chạy.
Khi tiếng chuông năm mới vang lên, Chúc Tư Niên tìm được ấm áp đang cháy trong khách sạn cũ nát, có hơi thở cũng không có chỗ rải.
Năm thứ hai khi đưa Ôn Kiều về nhà cũ, Chúc lão gia tử tức giận đến râu ria vểnh lên, giơ quải trượng lên ném về phía Chúc Tư Niên.
Hắn tự nhận không tính là người tốt, ai từng nghĩ đứa cháu này càng thêm vô sỉ. Biết rõ trong lòng hắn có thẹn với Ôn Bồng, còn dẫn người đến trước mặt đâm vào sống lưng hắn.
Chúc Tư Niên ăn xong bữa cơm tất niên lại ăn một bữa gia pháp, lúc Chúc Nguyện đi lên đưa thuốc nhìn thấy hắn đang bán thảm với Ôn Viện, dựa vào cửa vui sướng khi người gặp họa.
Đêm giao thừa liền theo gia pháp, xem ra năm nay ngươi cũng sẽ không dễ chịu.
Vậy cũng tốt hơn anh. "Chúc Tư Niên đứng dậy đi lấy thuốc, vừa chuẩn bị đóng cửa đã bị Chúc Nguyện nhấc chân chống đỡ.
Nàng thò đầu ra nhìn Ôn Bồng, phất phất tay nói: "Xin chào, ta gọi Chúc Nguyện, vừa rồi trên bàn cơm rót nước cho ngươi, ngươi hẳn là nhớ rõ ta chứ?"
Chúc Tư Niên ngăn cô lại, "Rót ly nước cũng đáng để cô cố ý chạy tới nói?
Tôi đến thăm chị dâu, chị đừng cản tôi.
Cô ấy không phải chị dâu cậu.
Lúc đó Chúc Tư Niên thật sự không nghĩ tới muốn cưới Ôn Kiều, hắn thậm chí là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, cảm thấy kết hôn là tự đào mồ chôn mình.
Vậy để tôi nói chuyện phiếm với người khác được không?
Có gì để nói, hai người lại không biết nhau.
Không tán gẫu làm sao quen biết, hơn nữa nữ sinh có thể tán gẫu đề tài rất nhiều.
Chúc Nguyện hạ giọng, lại nói thêm một câu: "Con ở một mình trong phòng, ngày mai cô bảy dì tám ra ngoài lại muốn ở bên ngoài nói chuyện với con.
Chuyện xảy ra giữa hắn và Ôn Kiều không truyền ra bên ngoài, các thân thích đều chỉ cho rằng Ôn Kiều là bạn gái nhỏ của Chúc Tư Niên. Nếu đêm nay cô nam quả nữ ở chung một phòng, đi ra ngoài người khác nói như thế nào cũng không nhất định.
Ai quan tâm. "Chúc Tư Niên nhún nhún vai.
Anh không biết xấu hổ ba mẹ còn muốn em nữa. "Chúc Nguyện trừng mắt nhìn anh, khom lưng chui vào trong phòng anh.
Mong ước là người duy nhất có lương tâm của Chúc gia, ngay từ đầu Ôn Kiều đã nghĩ như vậy.
Có lần Ôn Kiều bị tra tấn đau đến nói không ra lời, Chúc Tư Niên một hồi rối loạn trận tuyến, trong lúc hoảng loạn gọi tới chúc nguyện.
Trên người còn mặc đồng phục học sinh lưng đeo cặp sách, cùng bác sĩ gia đình chân trước chân sau vào cửa. Có bác sĩ đang cầu nguyện cũng không cần phải xen vào, liền ở bên cạnh nhìn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tôi sốt ruột như vậy.
Mong ước mơ hồ có ý thay Chúc Tư Niên nói tốt, Ôn Kiều nhắm mắt lại xoay người không muốn nghe, cảm thấy mình lúc trước quá mức ngây thơ.
Dù thế nào, chúc nguyện cũng họ Chúc.
Bởi vì chính mình bàn trước nam sinh nói nhiều hai câu liền đem nàng thao đến xuất huyết, đây chẳng lẽ không phải mười phần cầm thú sao?
Cái gì mà lần đầu tiên sốt ruột, đi gặp quỷ đi, thật áy náy như vậy sao không chết đi.
Ôn Bồng suy nghĩ lung tung, dần dần chìm vào mộng đẹp.