cao làm lão công thao khóc ta
Chương 17: Về nhà cũ / tiểu thím không nhớ rõ ta sao?
Doãn Tuyết Nhi ngủ đến sáng ba gậy mới dậy, khó được là Nghiêm Minh Xuyên luôn chăm chỉ cũng không dậy cùng cô ngủ đến lúc này.
Doãn Tuyết Nhi dụi dụi mắt cười khẽ nói: "Anh trai Minh Xuyên sợ không phải là già rồi thân thể không được nữa sao? Sao hôm nay ngủ đến bây giờ?"
Nghiêm Minh Xuyên cười khẽ, hiện tại tiểu nha đầu này hiện tại bị hắn sủng ngược lại là lá gan càng ngày càng lớn.
Ngay cả khi anh ta chỉ ngủ một chút, đồng hồ sinh học siêu phàm của anh ta sẽ thức dậy đúng giờ vào buổi sáng.
Nhưng hôm nay nhìn cô gái trong lòng mình, vẻ mặt ngủ yên tĩnh khiến anh có một loại không muốn nghĩ đến chuyện đúng sai trong thế tục, không muốn đến công ty, không muốn nhìn thấy bất cứ ai, chỉ muốn ôm cô như vậy.
Vô tình nhìn cô gái nhỏ trong lòng như vậy đã qua mấy tiếng đồng hồ.
Cho đến khi tiểu cô nương tỉnh lại hắn dĩ nhiên có chút chột dạ muốn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng là cuối cùng vẫn là muộn một bước bị tiểu cô nương này bắt ngay.
Nghiêm Minh Xuyên bị bắt được tức giận vì xấu hổ, anh ta nhấc chăn lên và che hoàn toàn hai người bên dưới. Không lâu sau Doãn Tuyết Nhi đã phát ra tiếng hét cầu xin lòng thương xót.
Đừng ~ không dám nữa, anh trai Minh Xuyên... à ~ Cher không dám nữa.
Doãn Tuyết Nhi cười mặt đỏ bừng, mà Nghiêm Minh Xuyên lại nắm giữ mệnh môn của nàng chỉ cần hắn nhẹ nhàng động một cái thân thể của Doãn Tuyết Nhi sẽ hóa thành một làn nước xuân.
Cô nằm trên người Nghiêm Minh Xuyên như một con chim gõ kiến nhỏ điên cuồng hôn lên má và môi anh.
Người đàn ông đầu óc yêu đương cho dù là bá tổng quyết đoán trên thương trường cũng rất dễ dỗ dành, rất nhanh hai người thở hổn hển từ trong chăn bò ra, trên mặt hai người đều bò lên vẻ đỏ ửng khả nghi.
Nghiêm Minh Xuyên đã bị cô trêu chọc lên đầu, đang chuẩn bị đi xa hơn thì Doãn Tuyết Nhi lại che miệng anh, "Đừng... đã muộn rồi. Một lần nữa chúng ta sẽ đến muộn".
"Có chuyện gì vậy? vốn là bữa tối gia đình".
Doãn Tuyết Nhi vẫn lúng túng ra khỏi giường.
Mặc dù là bữa tối gia đình, mặc dù Nghiêm Minh Xuyên là đàn em được gia đình Nghiêm sủng ái nhất, mặc dù cô chỉ là một tình nhân của Nghiêm Minh Xuyên, nhưng lần đầu tiên đến nhà cũ, cô thực sự không thể bình tĩnh như Nghiêm Minh Xuyên.
Nghiêm gia là thế gia danh môn, mà nàng chỉ là một cô nhi.
Danh tính giữa họ rất khác nhau.
Nhưng cô cũng may mắn mình là tình nhân của Nghiêm Minh Xuyên chứ không phải bạn gái của cô.
Nghiêm gia có thể cho phép một nữ nhân nghèo khó làm tình nhân của hắn, giải quyết vấn đề sinh lý của hắn, thậm chí sinh cho hắn một đứa con ngoài giá thú nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng trở thành bạn gái của Nghiêm Minh Xuyên.
Cô ngồi trước bàn trang điểm vẽ cho mình một cái trang điểm nhẹ, theo sở thích của Nghiêm Minh Xuyên thay một cái váy trắng nhìn như vậy là ra khỏi bùn mà không nhuộm Nhưng cô biết nếu cô trở thành tình nhân thì trong mắt những người này cũng chính là từ trong rễ đều thối rữa.
Nghiêm Minh Xuyên dường như nhìn thấy sự căng thẳng của cô, ở cửa nhà cũ anh trịnh trọng nắm lấy tay Doãn Tuyết Nhi, "Đừng sợ, tất cả đều có tôi đây. Nếu bạn không thích dịp này, chúng ta đi thăm cha một chút sẽ về".
Doãn Tuyết Nhi đi theo phía sau hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người vừa đi vào Nghiêm Công quán, liền có người hầu đi ra trực tiếp gọi đi Nghiêm Minh Xuyên.
Nghiêm Minh Xuyên nhìn Doãn Tuyết Nhi rồi nói với quản gia: "Đưa cô ấy về phòng tôi. Đừng để người khác ở một mình với cô ấy cho đến khi tôi về".
Không hiểu, thiếu gia yên tâm đi.
Sau khi nhìn Doãn Tuyết Nhi vào phòng mình, Nghiêm Minh Xuyên mới yên tâm đi theo người hầu đến phòng làm việc của cha mình. Chỉ là Nghiêm Minh Xuyên vừa rời đi không lâu sau đã có một bóng người vào phòng anh ta.
Doãn Tuyết Nhi nhìn căn phòng Nghiêm Minh Xuyên khi còn nhỏ, vốn cô cho rằng sẽ giống như bây giờ sẽ lấy màu đen trắng xám làm chủ nhưng không ngờ là màu ấm áp, thậm chí có rất nhiều đồ trang trí đều là màu hồng.
Cô thậm chí còn nhìn thấy một bức ảnh của Nghiêm Minh Xuyên mặc một chiếc váy dâu tây nhỏ màu hồng trên bàn.
Cô cười khẽ một tiếng, dùng điện thoại di động chụp một bức ảnh gửi cho Nghiêm Minh Xuyên, "Không ngờ khi chủ nhân còn nhỏ lại hồng hào như vậy".
Cũng không biết Nghiêm Minh Xuyên đang làm gì và không trả lời cô.
Cô nhặt ảnh lên cẩn thận nhìn kỹ, lúc này một giọng nói dán vào tai cô vang lên: "Hóa ra dì nhỏ không nhìn thấy một bức ảnh nào sao? Không bằng về phòng tôi, tôi có rất nhiều ảnh của chú nhỏ ở đâu?"
Doãn Tuyết Nhi giật mình quay đầu lại là một người đàn ông đẹp trai, cô có chút khẩn trương nhìn anh, "Anh... anh là?"
Người đàn ông cười khẽ, "Dì nhỏ không nhớ đến tôi, thật buồn. Chúng tôi rõ ràng đã gặp nhau trong bữa tiệc. Chúng tôi đang ở trong vườn"... Lời nói của người đàn ông không nói xong, nhưng nhìn nụ cười suy ngẫm trên khuôn mặt anh ta để lại cho mọi người sự tôn kính vô tận.
"Đổ lỗi cho tôi vì đã không giới thiệu bản thân. Tôi là một thương gia nghiêm khắc, Nghiêm Minh Xuyên là chú nhỏ của tôi".