cao làm lão công thao khóc ta
Chương 18: Tán tỉnh tiểu thím / Nghiêm Đổng tiếp nhận Doãn Tuyết Nhi
"Bạn... bạn xin chào". Doãn Tuyết Nhi lắp bắp nói.
Theo bản năng cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này vô cùng nguy hiểm, loại cảm giác khiến người ta sợ hãi này khiến cô vô cùng muốn chạy trốn.
"Minh Xuyên đang tìm tôi, xin lỗi bạn". Nói xong liền muốn rời khỏi phòng. Nhưng lại bị thương gia nghiêm khắc tiến lên một bước ngăn lại.
"Dì nhỏ đừng vội như vậy". Thương gia nghiêm khắc cười suy nghĩ, tay anh chạm vào má Doãn Tuyết Nhi, trơn trượt khiến anh không thể đặt tay xuống.
"Đừng... đừng"... "Doãn Tuyết Nhi rụt rè trốn về phía sau, nhưng lại bị thương gia nghiêm khắc truy đuổi, chặn cô ở góc tường, ngay khi anh ta muốn tiến thêm nữa, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói nghiêm túc của quản gia vang lên," Cô Doãn, ông chủ mời cô đến phòng làm việc một chuyến ". Doãn Tuyết Nhi chạy trốn theo người quản gia đến phòng làm việc của Nghiêm phủ.
Vừa đi vào đã khiến cô giật mình, chỉ thấy Nghiêm Minh Xuyên quỳ trên mặt đất áo sơ mi trắng đã để máu nhuộm đỏ.
Mà Nghiêm lão gia tử trong tay đang cầm một cây roi ngựa, trên roi còn nhỏ giọt máu.
Doãn Tuyết Nhi sửng sốt tại chỗ, sau đó liên tục lăn lộn bò qua, cô quỳ bên cạnh Nghiêm Minh Xuyên nhìn đôi má nhợt nhạt của anh, nước mắt to rơi xuống, cô căn bản không dám chạm vào anh, chỉ sợ mình nhẹ nhàng chạm vào một chút sẽ khiến anh vô cùng thống khổ.
Ông Minh Xuyên.
"ngoan ngoãn, không sao đâu, đừng sợ. Anh trai không đau".
"Sao có thể không đau, sao đánh nặng như vậy?" Doãn Tuyết Nhi nín thở, mặc dù Nghiêm lão gia tử nhìn vô cùng nghiêm túc đáng sợ nhưng lúc này Doãn Tuyết Nhi cũng không còn sợ hãi nữa, cô quỳ thẳng người nói với Nghiêm lão gia tử: "Tôi thật sự không biết tại sao ngài lại như vậy. Đây là con trai ruột của ngài. Làm sao có thể ra tay ác độc như vậy?"
Thanh âm của Nghiêm lão gia tử lạnh lùng, "Không phải ngươi muốn biết tại sao sao sao? Được, ta nói cho ngươi biết, chính là bởi vì ngươi!"
"Bởi vì tôi?" Doãn Tuyết Nhi nhìn chằm chằm một chút rồi chợt nhận ra, "Đúng vậy, tất cả là do tôi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ rời khỏi Tổng giám đốc Nghiêm. Nhưng Chủ tịch Nghiêm tôi vẫn muốn nói một câu. Cha mẹ người khác đều yêu thương con cái, cho dù tôi là một đứa trẻ mồ côi. Nhưng cha mẹ tôi và cha mẹ nuôi của tôi đều rất tốt với tôi, mặc dù không có gia đình chúng tôi nghèo nhưng chúng tôi rất hạnh phúc. Mặc dù bạn có sự giàu có không thể so sánh được trên thế giới, nhưng bạn chưa bao giờ tận hưởng hạnh phúc của gia đình."
Nói xong Doãn Tuyết Nhi trở nên trực tiếp đứng dậy muốn rời đi. Nghiêm Minh Xuyên nhìn thấy vậy vội vàng đứng dậy đi kéo cô kéo vết thương trên người vốn đã bị vảy khô đến mức vết thương lại xé ra có máu tươi từ áo sơ mi lộ ra vết máu.
"Ơ"... Nghiêm Minh Xuyên ăn đau đớn buồn chán hừ một tiếng, Doãn Tuyết Nhi nghe tiếng nhanh chóng lại ngồi xổm xuống, "Anh Minh Xuyên, anh thế nào rồi?"
"Tôi không sao". Nghiêm Minh Xuyên đau đớn nhe răng nhìn cha mình, "Cha ơi, đừng làm cô ấy sợ. Cô ấy rụt rè".
Sau đó vừa rồi còn có vẻ mặt nghiêm túc Nghiêm lão gia tử lập tức cười ha hả kéo Doãn Tuyết Nhi sang một bên, "Đến đây, cô gái nhỏ, da thô thịt dày của hắn đánh không hỏng được. Ngược lại là bạn sợ hãi phải không?"
Doãn Tuyết Nhi bị hắn làm cho có chút sờ không ra đầu óc, vừa rồi còn kêu đánh kêu giết bây giờ làm sao một bộ dáng lão nhím con.
"Cô gái, bao nhiêu tuổi rồi?"
"18 tuổi".
"Trời ơi! Đồ giết ngàn đao!" Nếu như mắt đao có hình dạng Nghiêm Minh Xuyên đã sớm bị cha hắn giết vô số lần rồi, "nàng còn nhỏ như vậy!
"Bạn đã học chưa?"
Doãn Tuyết Nhi gật đầu, "B đại, năm nay đại nhất".
"B lớn. Rất tốt". Ông già Nghiêm nắm tay cô, "Ông già tôi biết bạn là một đứa trẻ ngoan. Nhưng để trở thành con dâu của gia đình Nghiêm của chúng tôi không chỉ cần thông minh. Như vậy đi, từ hôm nay bạn sẽ ở lại đây, tôi sẽ nhờ người ta thuê cho bạn giáo viên tốt nhất, dạy bạn"...
"Không được!" Nghiêm Minh Xuyên đã đứng dậy xử lý vết thương, nghe thấy lời của cha mình lập tức vặn lại.
Điều này không thể tùy thuộc vào bạn. Nếu bạn muốn giữ anh ấy ở bên cạnh, hãy để cô ấy ở lại đây. Nếu không
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không tôi sẽ nhận cô gái nhỏ này làm cháu gái, lúc đó tìm cho cô ấy một đứa cháu rể tốt!"
Thưa cha!
"Bạn tự làm đi!"
Nghiêm Minh Xuyên là Nghiêm lão gia tử tự nhiên là sủng ái vạn thiên, nhưng hắn từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ thành thật ngược lại cũng không ít bị đánh.
Là đứa nhỏ nhất trong nhà, nhưng quả thật là người giống nhất với Nghiêm lão gia cũng rất được yêu thương.
Cũng bởi vì là đứa nhỏ nhất cho nên tuổi của con của đại ca Nghiêm Minh Xuyên cũng gần giống như anh ta, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông Nghiêm muốn Doãn Tuyết Nhi làm cháu gái.
Nghiêm gia nhiều con, ngay cả cháu trai cũng là con trai.
Đó là lý do tại sao khi còn nhỏ, Nghiêm Minh Xuyên đã được nuôi dưỡng như một cô gái trong một thời gian.
Cho nên hai vợ chồng Nghiêm gia đều rất thích con gái, khi bọn họ biết Nghiêm Minh Xuyên có một cô gái thích thì đều vô cùng kích động, nóng lòng muốn giây tiếp theo sẽ xông vào nhà anh ta để xem cô con dâu tương lai này.
Nhưng là lại không nghĩ tới chính mình đứa con trai này đối với nàng ngược lại là bảo bối rất, qua lâu như vậy mới đem nàng mang về.
Doãn Tuyết Nhi mơ hồ đồng ý ở lại nhà cũ học tập lễ nghi, đợi đến khi đoàn người xuống lầu thì rất nhiều tiểu bối đã tụ tập ở nhà hàng rồi.