cao làm lão công thao khóc ta
Chương 17: Về nhà cũ thím không nhớ rõ ta sao?
Doãn Tuyết Nhi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, khó có được Nghiêm Minh Xuyên luôn luôn cần cù cũng không rời giường cùng cô ngủ thẳng tới lúc này.
Doãn Tuyết Nhi dụi dụi mắt khẽ cười nói: "Minh Xuyên ca ca sợ không phải lớn tuổi thân thể không được?
Nghiêm Minh Xuyên cười khẽ, hiện tại tiểu nha đầu này hiện tại bị hắn sủng ngược lại lá gan càng lúc càng lớn.
Cho dù chỉ ngủ một lát, đồng hồ sinh học đã siêu thần của hắn cũng sẽ tỉnh táo lại vào sáng sớm.
Thế nhưng hôm nay nhìn cô gái ở trong lòng mình điềm tĩnh ngủ nhan làm cho hắn có một loại không muốn lại lo lắng thị phi trong thế tục, không muốn đi công ty, không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào, chỉ muốn ôm cô như vậy.
Như vậy bất tri bất giác nhìn tiểu cô nương trong lòng thế nhưng đi qua mấy giờ.
Thẳng đến khi tiểu cô nương tỉnh lại hắn thậm chí có chút chột dạ muốn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng là đúng là vẫn chậm một bước bị tiểu cô nương này bắt vừa vặn.
Nghiêm Minh Xuyên bị bắt được thẹn quá hóa giận, hắn vén chăn che hai người hoàn toàn ở phía dưới, không lâu sau Doãn Tuyết Nhi liền phát ra tiếng kêu cầu xin tha thứ.
Không nên...... Không dám, Minh Xuyên ca ca...... A...... Tuyết Nhi không dám......
Doãn Tuyết Nhi cười đến đỏ bừng mặt, mà Nghiêm Minh Xuyên lại nắm giữ mệnh môn của nàng, chỉ cần hắn nhẹ nhàng động thân thể Doãn Tuyết Nhi sẽ hóa thành một vũng xuân thủy.
Cô ghé vào người Nghiêm Minh Xuyên như một con chim gõ kiến điên cuồng hôn lên má và môi anh.
Người đàn ông đầu óc yêu đương cho dù là Bá tổng quyết đoán sát phạt trên thương trường cũng rất dễ dỗ, rất nhanh hai người thở hồng hộc từ trong chăn bò ra, trên mặt hai người đều đỏ ửng khả nghi.
Nghiêm Minh Xuyên đã bị cô trêu chọc, đang chuẩn bị tiến thêm một bước Doãn Tuyết Nhi lại che miệng anh, "Đừng...... Đã khuya rồi. Thêm một lần nữa chúng ta sẽ đến muộn.
Đến muộn thì sao? Vốn là tiệc gia đình.
Doãn Tuyết Nhi vẫn nhăn nhó xuống giường.
Mặc dù là gia yến, mặc dù Nghiêm Minh Xuyên là tiểu bối được Nghiêm gia sủng ái nhất, mặc dù cô chỉ là một tình nhân của Nghiêm Minh Xuyên, nhưng lần đầu tiên đến nhà cũ, cô thật sự không làm được bình thản ung dung như Nghiêm Minh Xuyên.
Nghiêm gia là danh môn thế gia, mà nàng chỉ là một cô nhi.
Thân phận giữa bọn họ chênh lệch một trời một vực.
Bất quá cô cũng may mắn mình là tình nhân của Nghiêm Minh Xuyên mà không phải bạn gái của cô.
Nghiêm gia có thể cho phép một nữ nhân nghèo kiết xác làm tình nhân của hắn giải quyết vấn đề sinh lý của hắn thậm chí sinh hạ cho hắn một đứa con riêng nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng trở thành bạn gái của Nghiêm Minh Xuyên.
Cô ngồi trước bàn trang điểm trang điểm trang nhã cho mình, dựa theo sở thích của Nghiêm Minh Xuyên mà thay một chiếc váy trắng thoạt nhìn gần bùn như vậy mà không nhuộm, nhưng cô biết nếu cô đã trở thành tình nhân thì trong mắt những người này cũng chính là từ trong gốc rễ đều thối rữa.
Nghiêm Minh Xuyên như nhìn ra sự khẩn trương của cô, trịnh trọng nắm tay Doãn Tuyết Nhi, "Đừng sợ, tất cả đã có anh. Nếu em không thích trường hợp này chúng ta đi gặp cha một chút rồi về.
Doãn Tuyết Nhi đi theo phía sau hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người mới vừa đi vào Nghiêm công quán, liền có người hầu đi ra trực tiếp gọi Nghiêm Minh Xuyên đi.
Nghiêm Minh Xuyên nhìn thoáng qua Doãn Tuyết Nhi nói với quản gia: "Dẫn cô ấy đến phòng tôi. Trước khi tôi về đừng để người khác ở một mình với cô ấy.
Hiểu rồi, thiếu gia yên tâm đi.
Sau khi nhìn Doãn Tuyết Nhi vào phòng mình, Nghiêm Minh Xuyên mới yên tâm đi theo người giúp việc tới thư phòng của cha. Chỉ là Nghiêm Minh Xuyên vừa rời đi chưa được bao lâu đã có một thân ảnh chui vào phòng hắn.
Doãn Tuyết Nhi nhìn căn phòng Nghiêm Minh Xuyên ở khi còn bé, vốn cô cho rằng sẽ lấy đen trắng xám làm chủ giống như bây giờ, nhưng thật ra không ngờ là màu ấm áp thậm chí có rất nhiều đồ trang trí đều là màu hồng nhạt.
Cô thậm chí còn nhìn thấy một tấm ảnh Nghiêm Minh Xuyên mặc váy dâu tây màu hồng nhạt trên bàn.
Cô cười khẽ một tiếng, dùng di động chụp một tấm ảnh gửi cho Nghiêm Minh Xuyên, "Không ngờ lúc nhỏ chủ nhân lại phấn nộn như vậy.
Cũng không biết Nghiêm Minh Xuyên đang làm gì cũng không trả lời cô.
Cô cầm tấm ảnh cẩn thận quan sát, lúc này một giọng nói dán vào tai cô vang lên: "Thì ra thím nhỏ chưa từng nhìn thấy tấm ảnh nào? Chi bằng vào phòng của em, em làm gì có nhiều ảnh của chú nhỏ.
Doãn Tuyết Nhi cả kinh quay đầu lại là một nam nhân tướng mạo tuấn tú, nàng có chút khẩn trương nhìn hắn, "Ngươi...... Ngươi là?
Người đàn ông cười khẽ, "Thím nhỏ không nhớ tôi, thật đau lòng a. Rõ ràng chúng tôi còn gặp nhau ở yến hội. Lúc đó chúng tôi ở trong hoa viên......" Người đàn ông nói chưa dứt lời nhưng nhìn nụ cười nghiền ngẫm trên mặt cậu để lại cho người ta vô tận mơ màng.
Trách tôi không giới thiệu bản thân. Tôi là Nghiêm Nghiêm Thương, Nghiêm Minh Xuyên là chú của tôi.