vô hạn xuyên thư chi minh nguyệt
Chương 51
Mạnh Thanh Gia không tiện cự tuyệt nhiệt tình của mỹ nữ hàng xóm, bữa tối của hai người bắt đầu trong một nhà hàng Quảng Đông.
Lần thứ ba gặp mặt hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không nhìn ra bầu không khí câu nệ chút nào, hai người từ trường học nói tới công việc, từ gia đình nói tới chính trị, Mạnh Thanh Gia cùng Minh Nguyệt cũng không nghĩ tới đề tài giữa bọn họ có thể nói nhiều như vậy.
Mạnh Thanh Gia chu du qua rất nhiều quốc gia, đọc nhiều sách vở đồng thời cũng đi qua vạn dặm đường dài, mà Minh Nguyệt đời này tuy rằng chỉ là xuất thân bình thường, bất quá kinh nghiệm duyệt qua mấy thế giới không phải giả, cho nên đối với đề tài nam nhân nàng không chỉ có thể chậm rãi mà nói, còn có thể dẫn ra càng nhiều đề tài cùng hắn trao đổi.
Thời gian bữa tối hai giờ hơn phân nửa là tiến hành trong lúc nói chuyện phiếm, chí thú hợp nhau, hai người hận gặp nhau muộn cũng ý thức được bóng đêm dần dày đặc, Minh Nguyệt đứng dậy muốn đi quầy thu ngân phía sau trả tiền, Mạnh Thanh Gia nhìn thấy bóng lưng của cô lại lập tức gọi cô lại.
Chờ một chút, hôm nay tôi trả tiền trước.
Minh Nguyệt quay đầu có chút không rõ nguyên do nhìn hắn, không phải đã nói nàng đến trả tiền sao! Không cần khách khí như vậy, tôi tới là được!
Mạnh Thanh Gia đứng dậy lại mạnh mẽ ấn người cô trở lại ghế.
Đang lúc Minh Nguyệt còn muốn giãy dụa, nam nhân sắc mặt có chút phiếm hồng không thể tránh được khom lưng ghé sát bên tai nàng, "Quần nàng có chút bẩn, vẫn là ngồi trước đi.
Ý thức được ý tứ trong lời nói của nam nhân, khuôn mặt Minh Nguyệt trong nháy mắt ửng hồng, hắn không nói nàng còn không ý thức được, hắn vừa nói, nàng liền cảm nhận được dưới thân một cỗ nhiệt lưu trào ra.
Muốn chết a! Tại sao mỗi lần ở cùng một không gian với anh, cô đều phát sinh tình huống bất ngờ!
Cô theo bản năng dùng hai tay che hai gò má của mình sau đó cúi đầu, xã đã chết, sao có thể phát sinh sự kiện ô long như vậy.
Đến kỳ kinh nguyệt thì thôi, còn lấy lên quần để cho người ta nhìn thấy, hiện tại nếu trong đất có một cái lỗ, cô hận không thể lập tức chui vào!
Nhìn thấy tiểu nữ nhân vừa mới tự tin lúc này ngượng ngùng bộ dáng, Mạnh Thanh Gia lúc này ngược lại là không cảm giác được thẹn thùng, hắn cất bước đi quầy thu ngân trả tiền, còn tốn thêm một trăm khối mua nhà hàng một kiện áo choàng.
Áo choàng là để sử dụng khi khách sạn cảm thấy nhiệt độ điều hòa thấp, nhưng mà lúc này khách muốn mua, nhân viên thu ngân không bán hàng này vốn định tặng một bộ cũng không sao, mà Mạnh Thanh Gia trực tiếp bỏ thêm tiền trên cơ sở hóa đơn.
Lấy được áo choàng trở về chỗ ngồi nam nhân trực tiếp cho Minh Nguyệt đưa qua, "Ân, Minh Nguyệt, cái này cho ngươi, chúng ta là ngồi thêm một lát, hay là bây giờ đi?"
Gương mặt đỏ bừng trăng sáng có chút cảm động hắn tri kỷ, nhưng là tiếp tục ngồi một lát vẫn là không cần, nàng đã không có tâm tình tiếp tục ở bên ngoài thổi nước...
Không ngồi nữa, thầy Mạnh, cám ơn thầy. "Cô nhận lấy áo choàng trên tay anh, ánh mắt né tránh, không dám nhìn về phía anh.
Mạnh Thanh Gia nhìn cô xấu hổ nhận lấy tay áo choàng, bộ dáng này không dám nhìn thẳng anh làm cho tâm tình anh có chút sung sướng, ánh mắt theo bản năng đảo qua nửa người dưới của cô, trong lòng anh cũng nổi lên cảm giác vi diệu.
Cô gái nhỏ mặc váy nửa người chuyên nghiệp, cặp đùi đẹp thon dài lộ ra dưới ánh mắt cực nóng này càng gắt gao khép lại cọ xát lẫn nhau.
Chú ý tới động tác nhỏ này của Minh Nguyệt, làm cho Mạnh Thanh Gia không tự giác nới lỏng cúc áo sơ mi trên người, cảm giác thân thể đều nóng lên.
Hắn nhanh chóng dời đi ánh mắt của mình, nhưng đôi chân trắng nõn vừa nhỏ vừa dài kia vẫn chiếu vào trong đầu hắn.
Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Minh Nguyệt luôn cảm giác trong không gian này tràn ngập mùi máu tanh, cũng không biết soái ca hàng xóm có ngửi thấy hay không, thật sự là xấu hổ muốn chết.
Trên đường hai người về nhà, âm thanh nói chuyện ít đi rất nhiều, tâm tình xấu hổ quẫn bách của cô gái, Mạnh Thanh Gia cũng có thể hiểu được, anh cũng săn sóc không nhiều lời nữa.
Đợi đến trước cửa nhà hai người, Minh Nguyệt vùi đầu, nhanh chóng dùng giọng nói lớn hơn tiếng muỗi nói với hắn: "Thầy Mạnh, cám ơn thầy, em vào trước, hôm nào lại mời thầy ăn cơm.
Nói xong, Minh Nguyệt giống như là con thỏ nhỏ nhanh chân chạy, "Phanh" một tiếng, đại môn đóng lại.
Mạnh Thanh Gia nhìn cánh cửa đóng chặt ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng sau khi phản ứng lại hắn thật sự nhịn không được vui vẻ cười khẽ ra tiếng.