văn trạch hiểu rõ tính phúc con đường
Chương 5
Từ Nhu là người lớn tuổi nhất trong nhà, trên đó có một anh trai và một chị gái.
Lúc đó cha mẹ vốn không có ý niệm sinh con, hơn nữa đều cho rằng mình lớn hơn sẽ không có chuyện gì nữa, do đó nới lỏng cảnh giác, kết quả đánh giá thấp sức mạnh của hệ thống sinh sản của con người, mang thai Từ Nhu, hai vợ chồng già không nỡ bỏ, mạo hiểm lớn tuổi sinh con để sinh ra cô.
Hai vợ chồng già có con trai rất yêu thương Từ Nhu, từ nhỏ Từ Nhu đã được nuôi dưỡng, muốn cái gì thì mua cái đó.
Từ Nhu khi còn nhỏ rất xinh đẹp, khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu, đôi mắt to và lông mi dài, đến phòng chụp ảnh để chụp ảnh, người ta còn đặt ảnh của cô ở cửa làm bảng hiệu, hàng xóm càng khen ngợi Từ Nhu không thôi.
Cha mẹ cũng rất hài lòng với đứa con xinh đẹp và đáng yêu này, tràn đầy tự hào.
Khi Từ Nhu lớn lên từng ngày, cha mẹ cô chăm sóc cô nghiêm ngặt hơn một chút, thường xuyên giáo dục cô không được kiêu ngạo, phải khiêm tốn và lịch sự, bình thường đi bộ, nói chuyện, ăn uống và những thứ khác phải giống như một cô gái, không được điên rồ và chạy cùng với con trai cả ngày.
Từ Nhu rất nghe lời, cha mẹ bảo làm thế nào thì làm, để học tập chăm chỉ thì học tập chăm chỉ, không để gần gũi với nam sinh thì không gần gũi, cho đến khi học trung học.
Sau khi lên trung học, Từ Nhu xuất hiện càng đẹp hơn, ngoại hình trong sáng, thân hình mảnh mai, học tập cũng rất tốt, có chút danh tiếng trong trường.
Điều này làm cho các chàng trai xung quanh cô ấy nhiều như ruồi.
Từ Nhu không có nhiều ác cảm với cách tiếp cận của bạn học, ngược lại còn tự mãn về sự quyến rũ của mình, nhưng khi sự quyến rũ này cũng hấp dẫn đến những kẻ côn đồ nhỏ, cô không thể cười được.
Gần đó một ít tiểu lưu manh cả ngày không có việc gì ăn mặc lưu lưu lưu lưu khí ngồi xổm ở cổng trường học, vừa có nữ sinh xinh đẹp đi qua liền búng tay huýt sáo cùng nhau lên, có chút can đảm lớn hơn một chút trực tiếp đi kéo nữ sinh yêu cầu hẹn hò.
Từ Nhu là đối tượng chăm sóc quan trọng của bọn họ, trong thời gian đó một số côn đồ thối nát mỗi lần nhìn thấy Từ Nhu đi học về đều phải tiến lên quấy rối một phen, khiến Từ Nhu sợ chết người, cũng không dám nói chuyện ôm cặp sách chạy chân chạy, sợ bọn họ đuổi kịp còn chạy đến nhà mới bỏ cuộc.
Anh trai của Từ Nhu phát hiện em gái gần đây ăn nhiều hơn rất nhiều, hỏi Từ Nhu tại sao lại có thể ăn được như vậy, Từ Nhu nói chạy bộ đương nhiên phải tiêu hao thể lực nhiều hơn đi bộ, sau đó nói chuyện này với anh trai, anh trai nghe xong tức giận ba trượng, nói với Từ Nhu đừng lo lắng, ngày mai sẽ giải quyết vấn đề này cho cô.
Chiều hôm sau thời gian tan học, anh trai của Từ Nhu gọi một nhóm anh em đi thẳng đến trường của Từ Nhu, ở cổng trường vừa vặn nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn đang vây quanh Từ Nhu, anh trai bối rối hét lên đánh anh ta một cái ngày chó liền dẫn đầu xông lên, một nhóm người đánh mấy người đàn ông khóc cha gọi mẹ.
Bên cạnh tiểu lưu manh vừa nhìn trận thế này liền hiểu được là Từ Nhu tìm người muốn thu thập bọn họ, may mắn có mấy tên xui xẻo đứng ở phía trước, sau đó bọn họ từng cái một liền chạy hết sạch sẽ.
Từ Nhu ở một bên khóc lóc kêu to dừng tay, anh trai rất kỳ quái tại sao em gái lại ngăn cản anh đánh lưu manh, chẳng lẽ nói cô bị quấy rối nghiện rồi?
Còn không nghĩ ra được vai đã bị giáo viên thể dục của trường học nghe tin chạy đến nắm lấy, hỏi anh ta vì sao lại đánh học sinh.
Anh trai lúc này mới phát hiện mấy người đàn ông nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ đều là học sinh trung học, cặp sách rơi khắp sàn nhà.
Hôm nay mấy học sinh của khoa bóng rổ của trường học dựa vào người của mình cao mã đại hẹn từ buổi chiều bắt đầu hộ tống Từ Nhu từ trường học về nhà, để cho nó khỏi bị côn đồ quấy rối, nói không chừng Từ Nhu vừa cảm động đã đồng ý làm bạn gái của một trong số họ, ai ngờ cảm động còn chưa xuất hiện chính mình lại bị coi là côn đồ, còn bị anh trai của đối tượng bảo vệ điên cuồng đánh đập, thật sự là hèn nhát.
Từ Nhu Nhu Anh trai nói rõ chuyện xảy ra với giáo viên, sau khi đồng ý bồi thường chi phí y tế cho học sinh bị thương mới để giáo viên không báo cảnh sát, thực ra là giáo viên cũng không muốn chuyện này quá phô trương.
Từ Nhu cảm thấy rất có lỗi với các bạn học trong khoa bóng rổ, từng người một sau khi xin lỗi họ, cầu xin họ đừng nói ra ngoài, thật đáng xấu hổ.
Bạn học của bộ phận bóng rổ mặc dù bị đánh rất thảm hại nhưng cũng là vết thương ngoài da, bình thường thân thể rèn xích cũng không sợ điểm này đả kích, huống hồ nữ thần đều nói chuyện làm sao cũng phải bán mặt, do đó đều đảm bảo giữ bí mật cho Từ Nhu.
Chuyện này lúc đó bị rất nhiều học sinh tan học nhìn thấy, hiểu được nguyên nhân bên trong lại không nhiều, chỉ biết mấy người kia đánh người ra tay vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa còn là Từ Nhu tìm đến, phỏng chừng là mấy tên trong bộ phận bóng rổ muốn hẹn Từ Nhu không hẹn xong tan học còn không muốn bỏ cuộc đem Từ Nhu chặn ở cổng trường quấy rầy, Từ Nhu liền tìm người đánh bọn họ.
Tin đồn càng lan truyền càng thái quá, cuối cùng biến thành Từ Nhu là một người có quan hệ xã hội phức tạp, có quan hệ với rất nhiều kẻ lưu manh địa phương trong xã hội, hơn nữa tính tình không tốt, nếu ai dám hẹn hò với cô ta lập tức sẽ bị đánh.
Từ Nhu đối với loại cách nói này cười khổ, cũng đã từng giải thích qua, có thể giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, không ai tin lời của nàng.
Những con ruồi nam sinh vây quanh cô giống như bị đánh thuốc trừ sâu, biến mất không dấu vết, một số nữ sinh khi nói chuyện với Từ Nhu cũng sợ hãi, sợ một cái không cẩn thận làm cho vị đại tỷ này tức giận đốt mình.
Sự nổi tiếng của Từ Nhu như các ngôi sao ôm mặt trăng đã đi mãi mãi, trở nên không ai quan tâm, trong lòng rất mất mát.
Dần dần người khác không để ý đến cô, cô cũng không muốn để ý đến người khác nữa, thành tích học tập cũng giảm không ít, cuối cùng thi vào một trường đại học bình thường.
Sau khi lên đại học, Từ Nhu vẫn không mấy nhiệt tình với các bạn học, đặc biệt là với các bạn nam, sự kiện thời trung học luôn là một cái bóng trong lòng cô, ba năm đại học cô cũng chưa từng nói về tình yêu, cho đến khi sau khi tốt nghiệp cô gặp chồng là Tôn Bằng.
Tôn Bằng lớn hơn Từ Nhu một tuổi, lúc đó Từ Nhu tốt nghiệp đại học đến đơn vị của anh để thực tập, anh đã yêu cô gái xinh đẹp này ngay lập tức, chỉ là hướng nội anh không biết làm thế nào để đuổi theo cô gái, ngoài việc ăn uống anh không thể nghĩ ra cách nào khác, vì vậy anh đỏ mặt và hẹn Từ Nhu đi ăn tối.
Lúc đó rất nhiều người đều nhìn thấy Từ Nhu, người theo đuổi rất nhiều, nhưng Từ Nhu vừa nhìn thấy những người đàn ông nói chuyện mượt mà đó liền liên tưởng đến những kẻ lưu manh gặp phải hồi trung học, một chút cũng không có hứng thú, còn có chút chán ghét, chỉ có một mình đối với Tôn Bằng Tình thành thật.
Tôn Bằng thành thật ổn trọng, sẽ không nói lời tình dễ nghe, cũng sẽ không làm một số chuyện lãng mạn, để cho Từ Nhu có chút tiếc nuối.
Từ Nhu, người chưa bao giờ yêu, hy vọng mối tình đầu của mình lãng mạn hơn một chút, nhưng Tôn Bằng bình thường ngoại trừ không lãng mạn, các khía cạnh khác đều rất tốt với Từ Nhu, là một người đàn ông tốt, khi hẹn hò cũng rất trung thực không động tay động chân với Từ Nhu.
Từ Nhu bị ảnh hưởng bởi sự giáo dục của mẹ, quyết định kết hôn phải tìm một người đàn ông trung thực không hoa tâm, nếu không ngày này có thể sống không ổn định, cuối cùng dưới sự tấn công liên tục của Tôn Bằng, Từ Nhu cuối cùng đã kết hôn với anh ta.
Cuộc sống sau hôn nhân rất ngọt ngào, gia đình Tôn Bằng tìm cho cô một công việc khiến cô thoát khỏi gia đình thất nghiệp, cô rất biết ơn, hóa ra ở nhà luôn là đại tiểu thư, cô cũng bắt đầu học cách làm một số việc nhà, dọn dẹp, giặt quần áo, cô muốn Tôn Bằng vừa về nhà sẽ có tâm trạng tốt, Tôn Bằng luôn không cho cô làm, nói lấy vợ là đau, làm sao có thể làm bảo mẫu, điều này khiến Từ Nhu càng cảm động hơn, xác định mình không lấy nhầm người.
Từ Nhu sau khi mang thai Tôn Bằng càng là một chút công việc cũng không để Từ Nhu làm, chăm sóc có chút quá đáng, mẹ của Từ Nhu đều có chút không nhìn được muốn để Từ Nhu làm một chút công việc đừng làm cho Tôn Bằng mệt mỏi, Tôn Bằng luôn cười hì hì bảo vệ Từ Nhu không cho cô di chuyển, vẫn làm của mình.
Sau đó, sau khi con trai chào đời, bầu không khí vui vẻ trong nhà lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, mẹ chồng cũng vào nhà Từ Nhu để xem con.
Mẹ chồng của Từ Nhu yêu thương cháu trai không kém gì Tôn Bằng và Từ Nhu, ngoại trừ khi cho bé bú, thời gian còn lại đều là ôm không buông tay, Từ Nhu Nhạc nhàn rỗi, không có chuyện gì thì ở nhà rèn luyện thân hình, cố gắng sớm khôi phục lại thân hình trước khi sinh.
Từ Nhu đối với thân hình của mình vẫn rất chú ý, đêm tân hôn cô từng hỏi Tôn Bằng nhìn thấy cô ở đâu, Tôn Bằng ngượng ngùng nói ngoài vẻ đẹp còn nhìn trúng thân hình của cô, đặc biệt là đôi chân dài kia, câu trả lời này khiến Từ Nhu đối với đôi chân của mình luôn rất tự tin rất hài lòng, đồng thời cũng muốn thân hình của mình luôn duy trì hoàn mỹ để duy trì sự hấp dẫn đối với chồng.
Cô không có thời gian đến phòng tập thể dục cũng không muốn tiêu số tiền đó, mỗi ngày đều ở nhà lấy sách đặt trên mặt đất nhón gót chân rèn luyện chân, đây là phương pháp rèn luyện chân đẹp mà cô nhìn thấy từ một cuốn tạp chí, nhiều năm qua vẫn duy trì, rất có hiệu quả.
Hơn nửa năm sau, thân hình của cô đã khôi phục lại thành hình dáng trước khi sinh, những người không biết cô hoàn toàn không nhìn ra cô là một người phụ nữ làm mẹ, mỗi lần Tôn Bằng đưa cô đi ăn cơm với bạn bè đều cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, rất thỏa mãn sự phù phiếm của anh, vì có một người vợ hoàn mỹ như vậy không thôi vui vẻ.
Gần đây Tôn Bằng trong công ty vì kỹ thuật xuất sắc được thăng chức làm giám đốc bộ phận, Từ Nhu rất vui, làm một bàn cơm ăn mừng, cũng uống chút rượu.
Tôn Bằng tửu lượng bình thường, uống một chút liền đỏ mặt, hắn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người vợ đối diện, nhớ tới bộ dạng cô ta đang thở hổn hển trên giường, không khỏi dâm đãng công tâm.
Đang ăn, Từ Nhu phát hiện trong mắt Tôn Bằng đầy vẻ đói khát, biết anh muốn, đỏ mặt nói: "Sao vậy, mỗi ngày xem còn không biết, ăn cơm còn không thành thật".
"Vợ ơi, em đẹp quá, cả ngày nhìn em cũng không đủ".
Từ Nhu nghe xong xấu hổ vui mừng không thôi, sau đó liền bị Tôn Bằng đi tới ôm vào phòng ngủ.
Hai bộ thân thể trần truồng đan xen vào nhau, Tôn Bằng lên xuống vuốt ve, hôn môi Từ Nhu.
Từ Nhu bị sờ ra được nước, chủ động nắm lấy dương vật của chồng dẫn đến lối vào.
Vòng eo của Tôn Bằng vừa tiến vào Đào Viên, lập tức liền rất động đậy.
Ôi Thật thoải mái Chồng ơi Từ Nhu dịu dàng ôm Tôn Bằng, tận hưởng niềm vui của mây mưa, chỉ là chưa đến 5 phút, cơ thể trên người liền truyền đến thở nặng nhọc, Chờ một chút chồng ơi Làm thêm một chút nữa Từ Nhu biết Tôn Bằng sắp bắn, vội vàng nói, cô muốn tận hưởng cảm giác này thêm một chút nữa, đáng tiếc lời nói vừa rơi âm thanh liền cảm thấy dương vật trong cơ thể nhảy một nhảy một nhảy bắt đầu xuất tinh.
Tôn Bằng hài lòng nằm xuống ngủ, hắn mỗi lần làm xong đều thoải mái muốn ngủ một lát.
Từ Nhu lấy giấy vệ sinh che thân dưới xuống nhà vệ sinh để làm sạch.
Bản thân cô đối với làm tình cũng không phải rất có hy vọng, chỉ là bị trêu chọc lên làm tình sau khi ham muốn mới trở nên đặc biệt lớn, Tôn Bằng làm tình đều là thẳng thắn, vừa lên thì cắm vào, cắm vào thì di chuyển, tối đa 5 phút là xong, sau đó theo yêu cầu của Từ Nhu mới thêm một cái vuốt ve xong rồi mới cắm vào.
Từ Nhu là một nữ nhân truyền thống, chưa từng xem phim khiêu dâm chưa từng xem sách vàng, Tôn Bằng là người đàn ông đầu tiên của anh, cũng là người đàn ông duy nhất, cô cảm thấy đàn ông có thể là như vậy, chưa từng có ý nghĩ trách tội chồng.
Theo tuổi tác tăng trưởng nàng cảm thấy "Vọng có chút trở nên mạnh mẽ, mỗi lần làm tình thời điểm chính mình đều vô cùng muốn, đáng tiếc năng lực tính dục của Tôn Bằng không có trở nên mạnh mẽ, vẫn là 5 phút giới hạn trên, điều này làm cho nàng có chút thất vọng.
Lại qua vài năm, Tôn Bằng thông qua nỗ lực của mình tiếp tục di chuyển, trở thành phó tổng giám đốc của công ty, chức vụ cao hơn, công việc cũng nhiều hơn.
Từ Nhu cũng làm công chứng viên, mẹ chồng sợ hai người bận rộn công việc nên đã đưa con đến nhà cô chăm sóc.
Hôm nay chị gái của Từ Nhu đến tìm cô, cầu xin cô tìm Tôn Bằng giúp đỡ tìm một công việc cho Văn Trạch đã tốt nghiệp.
Từ Nhu từ nhỏ nhìn Văn Trạch lớn lên từng chút một, nhìn anh từ một khuôn mặt tròn nhỏ mũm mĩm lớn lên thành khuôn mặt đẹp trai như dao cắt hiện tại, nhìn anh từ học đi bộ lắc lư đến kích thước lớn 1m8 hiện tại, cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô rất thích cháu trai của mình và ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của chị gái.
Buổi tối Tôn Bằng vừa về đến nhà Từ Nhu liền nói cho hắn biết muốn hắn giúp Văn Trạch tìm đơn vị đi làm, còn đưa ra mấy điểm yêu cầu: Công việc không thể quá mệt mỏi, không thể tiền lương quá ít, không thể địa phương quá thiên vị.
Tôn Bằng trêu chọc cô ấy ngay cả mẹ của Văn Trạch cũng không có nhiều yêu cầu như vậy đối với bạn, người làm dì nhỏ này thực sự rất quan tâm, Từ Nhu nói tôi chỉ có một cháu trai này, anh ấy cũng chỉ có một dì này, tôi không yêu anh ấy yêu ai.
Tôn Bằng cười cười nói: "Ngươi không thể chỉ thương cháu trai của ngươi, cũng phải thương chồng a, tìm ta giúp đỡ phải làm sao cảm ơn ta a?"
Từ Nhu đỏ mặt, Hừ, để bạn giúp một việc còn nói điều kiện, thôi nào.......................................
Ngày hôm sau, Tôn Bằng đã liên lạc với lãnh đạo của một doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp này có rất nhiều liên hệ kinh doanh với công ty của Tôn Bằng, thường xuyên yêu cầu họ, nghe lời của Tôn Bằng vui vẻ đồng ý.
Công ty của Tôn Bằng thường có công trình phải làm, nhưng không có trình độ xây dựng, mỗi lần đều tìm công ty có trình độ khác ký kết thỏa thuận làm việc, Tôn Bằng phụ trách công việc kỹ thuật, đại diện cho bên A toàn quyền giám sát công ty của bên B xây dựng, ngăn chặn vi phạm.
Vương Hổ là quản lý của một trong những công ty kỹ thuật lắp đặt, anh ta đã xử lý toàn bộ giám sát kỹ thuật của phần đấu thầu của mình, chỉ thiếu cái đầu lớn của Tôn Bằng.
Hắn cách ba chẵn năm mời Tôn Bằng ăn cơm, muốn cho Tôn Bằng giống như những giám sát viên kia giám sát lỏng lẻo một chút, kiểm tra đừng nghiêm ngặt như vậy, để cho hắn kiếm được nhiều hơn một chút.
Tôn Bằng không muốn đi ăn bên B, sau đó vẫn không kìm được nhiệt tình của Vương Hổ đi, nhưng chỉ là ăn cơm, chuyện công việc không đề cập đến một chút nào, sau khi ăn xong vẫn là mặt thép vô tư, tiêu chuẩn chất lượng nên như thế nào còn như thế nào, một chút chi tiết cũng không buông tha, phong bì màu đỏ Vương Hổ đưa cho anh ta anh ta cũng một lần không nhận được, hận đến mức Vương Hổ răng ngứa ngáy, "Mẹ kiếp, tôi không tin là tôi không thể lấy được bạn!".
Hôm nay sau khi tan làm Vương Hổ lại đến văn phòng của Tôn Bằng hẹn anh ta đi ngồi, Tôn Bằng thường xuyên đi ăn cơm với anh ta không nghĩ nhiều, gọi điện thoại cho Từ Nhu nói sau về nhà sẽ đi cùng anh ta.
Ăn cơm xong Vương Hổ đem hắn mang đến một cái KTV hát, Tôn Bằng bình thường cũng cùng đồng nghiệp tới KTV mấy lần, bất quá nhà này cùng hắn đi qua những cái kia không giống lắm.
Vương Hổ đem hắn dẫn đến một gian phòng riêng ngồi xuống, lát nữa liền đi vào hai cái lộ ra thân hình duyên dáng cô gái.
Tôn Bằng lập tức hiểu ra, lập tức đứng lên nói: "Vương quản lý, ngươi đây là làm gì?"
"Tổng giám đốc Trần đừng vội, không có ý gì, hát mà thôi, tiểu thư ở đây chỉ là đi cùng hát không làm gì khác, hát luôn không vi phạm nguyên tắc đi". Vương Hổ vội vàng giải thích.
Tôn Bằng nghe xong lại ngồi xuống, trong lòng nghĩ ta còn có thể không biết ngươi muốn làm gì, chỉ là ngươi muốn dùng biện pháp như vậy đem ta xuống cũng quá đánh giá thấp ta, vợ ta nhưng là rất xinh đẹp, thân hình so với những tiểu thư này cũng không hề kém, nhà ta có mỹ kiều nương nào có tâm tư ở bên ngoài làm loạn.
Nghĩ xong yên tâm nói: "Được rồi, cứ hát đi, thư giãn một chút".
Vương Hổ xảo quyệt cười một chút, kéo qua một cô gái ôm hát lên, một cô gái khác ngồi xuống bên cạnh Tôn Bằng nói chuyện.
Tôn Bằng phát hiện cô gái này dáng người và ngoại hình đều không tệ, so với Từ Nhu thì cũng không có gió, hơn nữa cô ấy trẻ hơn Từ Nhu, xem ra cũng khoảng mười tám mười chín tuổi, một bộ dáng của sinh viên đại học, thông qua trò chuyện hiểu được cô ấy thực sự là một sinh viên đại học, hoàn cảnh gia đình không tốt làm việc để kiếm học phí, nhưng Tôn Bằng không tin cô ấy, lời nói của cô gái trẻ đều không đáng tin.
Từ Nhu lại hoàn mỹ dù sao cũng là hơn 30 thiếu phụ, so với cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy lập tức bị giảm điểm.
Cô gái ngồi bên cạnh Tôn Bằng cùng hắn trò chuyện, khí tức trẻ tuổi xông tới khiến hắn có chút tâm ý, sự tự tin vừa rồi cũng đang từng chút một biến mất.
Hắn lúc đại học chưa từng nói qua yêu đương, hướng nội hắn không dám cùng nữ sinh gần gũi, nhưng là đối với những nữ sinh viên tràn đầy sức sống kia cũng là thèm muốn, hiện tại nữ sinh này làm cho hắn giống như lại trở lại đại học thời đại, nói chuyện cũng khôi hài lên.
"Tổng giám đốc Trần, bạn hát trước, tôi đi vệ sinh". Vương Hổ thấy Tôn Bằng và cô gái trẻ đó quen nhau, lén lút nháy mắt với cô ấy, sau đó ôm một cô gái trẻ khác ra khỏi cửa.
Tiểu thư trong phòng đứng dậy khóa cửa lại, quay lại trước ghế sofa ngồi vào trong lòng Tôn Bằng.
Tôn Bằng giật mình, muốn đẩy cô ra nhưng bị quấn quanh cổ, sau đó đôi môi nóng bỏng đã chạm vào miệng anh.
Tôn Bằng gần đây một tháng qua bởi vì công việc quá bận rộn không ra ngoài ăn cơm thời điểm về nhà cũng rất muộn, về nhà liền ngủ cũng không có tâm tư làm tình, hiện tại như vậy một cái tuổi trẻ nóng bỏng thân thể ngồi ở trong ngực của hắn cùng hắn hôn, để cho hắn không cách nào kiềm chế, nhịn một tháng ngọn lửa đột nhiên bốc lên, mạnh mẽ đem cô gái áp đảo ở trên ghế sofa.