văn trạch hiểu rõ tính phúc con đường
Chương 5
Từ Nhu là già trẻ trong nhà, bên trên có một anh trai và một chị gái.
Lúc ấy cha mẹ vốn không có ý niệm sinh sản trong đầu, hơn nữa đều cho rằng mình lớn tuổi sẽ không có việc gì nữa do đó buông lỏng cảnh giác, kết quả đánh giá thấp hệ thống sinh sản của nhân loại cường đại mang thai Từ Nhu, hai ông bà không nỡ bỏ, mạo hiểm lớn tuổi sinh con nguy hiểm sinh hạ nàng.
Hai ông bà già vô cùng yêu thương Từ Nhu, từ nhỏ Từ Nhu đã được nâng niu lớn lên, muốn cái gì thì mua cái đó.
Khi còn bé Từ Nhu cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt búp bê đáng yêu, đôi mắt thật to lông mi dài, đến tiệm chụp ảnh người ta còn đem ảnh của cô đặt ở cửa làm bảng hiệu, hàng xóm láng giềng lại càng khen ngợi Từ Nhu không thôi.
Cha mẹ cũng vô cùng hài lòng, tràn ngập cảm giác tự hào đối với đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu này.
Theo Từ Nhu lớn lên từng ngày, cha mẹ trông coi cô nghiêm ngặt một chút, thường xuyên giáo dục cô không thể kiêu ngạo, phải khiêm tốn lễ độ, bình thường đi đường nói chuyện ăn cơm gì gì đó phải giống con gái không nên điên điên khùng khùng cả ngày cùng con trai chạy.
Từ Nhu rất nghe lời, cha mẹ bảo làm như thế nào thì làm như thế đó, bảo chăm chỉ học tập thì chăm chỉ học tập, không cho tiếp cận nam sinh thì không tiếp cận, mãi cho đến trung học phổ thông.
Sau khi lên trung học, Từ Nhu càng xinh đẹp hơn, dáng người thanh thuần thon thả, học tập cũng rất tốt, có chút danh tiếng trong trường.
Điều này làm cho nam sinh vây quanh cô cả ngày nhiều như ruồi bọ.
Từ Nhu đối với sự tiếp cận của bạn học không có bao nhiêu phản cảm, ngược lại còn đắc chí với mị lực của mình, nhưng khi mị lực này cũng hấp dẫn đến tiểu lưu manh thì cô cũng có chút cười không nổi.
Một ít tiểu lưu manh phụ cận cả ngày không có việc gì ăn mặc lưu manh ngồi xổm ở cửa trường học, vừa có nữ sinh xinh đẹp đi qua liền vang ngón tay huýt sáo cùng tiến lên, có chút lá gan lớn một chút trực tiếp đi lôi kéo nữ sinh yêu cầu hẹn hò.
Từ Nhu là đối tượng chiếu cố trọng điểm của bọn họ, trong khoảng thời gian đó một ít lưu manh nát tử mỗi lần nhìn thấy Từ Nhu tan học đi ra đều muốn tiến lên quấy rầy một phen, khiến cho Từ Nhu sợ muốn chết, cũng không dám nói chuyện ôm cặp sách nhanh chân bỏ chạy, sợ bọn họ đuổi theo còn chạy thẳng đến nhà mới bỏ qua.
Anh trai Từ Nhu phát hiện gần đây lượng cơm ăn của em gái lớn hơn rất nhiều, hỏi Từ Nhu sao lại trở nên có thể ăn như vậy, Từ Nhu nói chạy bộ đương nhiên phải tiêu hao thể lực hơn so với đi bộ, tiếp theo liền đem chuyện này nói cho anh trai, anh trai nghe xong nổi trận lôi đình, nói cho Từ Nhu không cần lo lắng, ngày mai sẽ giải quyết việc này cho cô.
Xế chiều ngày hôm sau thời gian tan học, anh trai Từ Nhu gọi một đám anh em đi thẳng đến trường học của Từ Nhu, trước cổng trường vừa vặn thấy được mấy người đàn ông vóc dáng cao lớn đang vây quanh Từ Nhu, anh trai tức đến choáng váng đầu hô một tiếng đánh hắn chó má liền dẫn đầu xông lên, một đám người đem mấy người đàn ông đánh khóc cha gọi mẹ.
Tiểu lưu manh bên cạnh vừa nhìn trận thế này liền hiểu được là Từ Nhu tìm người muốn thu thập bọn họ, may mắn có mấy tên xui xẻo đỉnh ở phía trước, sau đó bọn họ từng người một liền chuồn sạch sẽ.
Từ Nhu ở một bên gào khóc kêu to dừng tay, ca ca rất kỳ quái muội muội vì sao muốn ngăn cản hắn đánh lưu manh, chẳng lẽ nói nàng bị quấy rầy nghiện?
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận bả vai đã bị giáo viên thể dục của trường nghe tin chạy tới bắt được, hỏi hắn vì sao muốn đánh học sinh.
Lúc này anh trai mới phát hiện mấy người đàn ông nằm trên mặt đất rên rỉ thống khổ đều là học sinh trung học, cặp sách rơi đầy đất.
Hôm nay mấy học sinh bộ phận bóng rổ của trường ỷ vào người một nhà Cao Mã ước chừng bắt đầu hộ tống Từ Nhu tan học về nhà từ buổi chiều, để cho cô không bị lưu manh quấy rầy, nói không chừng Từ Nhu cảm động liền đáp ứng làm bạn gái của một người trong bọn họ, ai ngờ cảm động còn chưa xuất hiện mình lại bị trở thành lưu manh, còn bị anh trai đối tượng bảo vệ điên cuồng dẹp, thật sự uất ức.
Từ Nhu cùng anh trai nói rõ sự tình với giáo viên, sau khi đồng ý bồi thường tiền chữa bệnh cho học sinh bị thương mới để cho giáo viên không báo cảnh sát, thật ra là giáo viên cũng không muốn để cho loại chuyện này quá mức rêu rao.
Từ Nhu cảm thấy rất không xứng đáng với bạn học bộ phận bóng rổ, từng người tìm bọn họ xin lỗi sau đó cầu xin bọn họ đừng nói ra, quá mất mặt.
Bạn học bộ phận bóng rổ tuy rằng bị đánh rất thảm nhưng đều là vết thương ngoài da, bình thường rèn xích thân thể cũng không sợ chút đả kích này, huống hồ nữ thần đã nói thế nào cũng phải nể mặt, vì thế đều cam đoan giữ bí mật cho Từ Nhu.
Chuyện này lúc ấy bị rất nhiều học sinh tan học nhìn thấy, hiểu được nguyên nhân trong đó cũng không nhiều, chỉ biết là mấy người kia đánh người ra tay vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa còn là Từ Nhu tìm tới, đoán chừng là mấy người trong bộ phận bóng rổ muốn hẹn Từ Nhu chưa hẹn tan học còn chưa từ bỏ ý định đem Từ Nhu chặn ở cửa trường học dây dưa, Từ Nhu liền tìm người đánh bọn họ.
Lời đồn càng truyền càng thái quá, cuối cùng biến thành Từ Nhu là một xã hội quan hệ phức tạp người, cùng rất nhiều trong xã hội lưu manh du côn có liên hệ, hơn nữa tính tình không tốt, ai dám hẹn nàng lập tức sẽ bị đánh.
Từ Nhu đối với cách nói này dở khóc dở cười, cũng từng giải thích qua, nhưng giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật, không ai tin tưởng lời của nàng.
Những nam sinh ruồi bọ vây quanh cô tựa như bị đánh thuốc trừ sâu, biến mất vô tung vô ảnh, một số nữ sinh khi nói chuyện với Từ Nhu cũng nơm nớp lo sợ, rất sợ không cẩn thận chọc ra cơn giận của vị đại tỷ này thiêu đốt mình.
Nhân khí chúng tinh phủng nguyệt của Từ Nhu một đi không trở lại, trở nên không ai hỏi thăm, trong lòng rất mất mát.
Dần dần người khác không để ý tới cô, cô cũng không muốn để ý tới người khác, thành tích học tập cũng giảm xuống không ít, cuối cùng thi đậu một trường đại học bình thường.
Sau khi lên đại học Từ Nhu đối với bạn học vẫn không quá nhiệt tình, đặc biệt là đối với nam sinh, sự kiện cấp ba trong lòng cô vẫn là một bóng ma, ba năm đại học cô cũng chưa từng yêu đương, thẳng đến sau khi tốt nghiệp gặp được chồng cô là Tôn Bằng.
Tôn Bằng lớn hơn Từ Nhu một tuổi, lúc ấy Từ Nhu tốt nghiệp đại học đến đơn vị của anh ta thực tập, anh ta lập tức yêu cô gái xinh đẹp này, chỉ là hướng nội anh ta không biết theo đuổi cô gái như thế nào, ngoại trừ ăn cơm anh ta không nghĩ ra phương pháp khác, vì vậy liền đỏ mặt lần lượt hẹn Từ Nhu ăn cơm.
Lúc ấy rất nhiều người đều coi trọng Từ Nhu, người theo đuổi rất nhiều, nhưng Từ Nhu vừa nhìn thấy những người đàn ông mồm mép trơn tru kia liền liên tưởng tới những tên lưu manh gặp phải lúc trung học, tuyệt không có hứng thú còn có chút chán ghét, duy chỉ có Tôn Bằng thành thật mới có tình cảm.
Tôn Bằng thành thật ổn trọng, sẽ không nói lời tâm tình dễ nghe, cũng sẽ không làm một số chuyện lãng mạn, khiến Từ Nhu có chút tiếc nuối.
Từ Nhu Man chưa từng yêu đương hy vọng mối tình đầu của mình lãng mạn một chút, nhưng bình thường Tôn Bằng ngoại trừ không lãng mạn, những phương diện khác đều đối xử với Từ Nhu rất tốt, là một người đàn ông tốt, lúc hẹn hò cũng rất thành thật không động tay động chân với Từ Nhu.
Từ Nhu được mẹ giáo dục hun đúc nhận định kết hôn phải tìm một người đàn ông thành thật không hoa tâm, nếu không cuộc sống này sẽ không an ổn, cuối cùng dưới sự tấn công không ngừng của Tôn Bằng, Từ Nhu cuối cùng gả cho anh.
Cuộc sống sau khi kết hôn rất ngọt ngào, trong nhà Tôn Bằng tìm việc làm cho cô thoát khỏi bộ tộc thất nghiệp, cô rất cảm kích, thì ra ở nhà vẫn làm đại tiểu thư cô cũng bắt đầu học làm chút việc nhà quét dọn vệ sinh giặt giũ quần áo, cô muốn Tôn Bằng vừa về nhà đã có tâm tình tốt, Tôn Bằng luôn không cho cô làm, nói cưới vợ chính là đau, sao có thể làm bảo mẫu, điều này làm cho Từ Nhu càng thêm cảm động, xác định mình không gả nhầm người.
Sau khi Từ Nhu mang thai, Tôn Bằng một chút việc cũng không cho Từ Nhu làm, che chở có chút quá đáng, mẹ của Từ Nhu đều có chút nhìn không nổi muốn cho Từ Nhu làm chút việc đừng làm Tôn Bằng mệt mỏi, Tôn Bằng luôn cười hì hì che chở Từ Nhu không cho cô động đậy, vẫn làm việc của mình.
Sau khi con trai sinh ra, bầu không khí vui vẻ trong nhà lại nồng đậm hơn không ít, mẹ chồng vì nhìn con mà cũng tiến vào chiếm giữ nhà Từ Nhu.
Mẹ chồng Từ Nhu yêu thương cháu trai không thua gì Tôn Bằng và Từ Nhu, ngoại trừ lúc cho Từ Nhu bú sữa thì thời gian còn lại đều là ôm căn bản không buông tay, Từ Nhu Nhạc thanh nhàn, không có việc gì thì ở nhà rèn luyện thân thể, tranh thủ sớm ngày khôi phục dáng người trước khi sinh.
Từ Nhu đối với dáng người của mình vẫn rất chú ý, đêm tân hôn cô từng hỏi Tôn Bằng coi trọng cô ở đâu, Tôn Bằng ngượng ngùng nói ngoại trừ lớn lên xinh đẹp ra còn nhìn trúng dáng người của cô, đặc biệt là cặp chân dài kia, đáp án này làm cho Từ Nhu đối với hai chân của mình vẫn rất tự tin rất hài lòng, đồng thời cũng muốn cho dáng người của mình vẫn bảo trì hoàn mỹ bảo trì hấp dẫn đối với chồng.
Cô không có thời gian đi phòng tập thể thao cũng không muốn đi tiêu tiền kia, mỗi ngày đều ở nhà lấy sách đặt trên mặt đất kiễng chân cùng rèn xích chân, đây là phương pháp tập thể hình đùi đẹp mà cô xem từ một quyển tạp chí, nhiều năm qua vẫn duy trì, rất có hiệu quả.
Hơn nửa năm sau dáng người của cô liền khôi phục thành dáng vẻ trước khi sinh, người không quen biết cô tuyệt không nhìn ra cô là một người phụ nữ làm mẹ, Tôn Bằng mỗi lần dẫn cô ra ngoài cùng bạn bè ăn cơm đều cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của bạn bè, thỏa mãn lòng hư vinh của anh thật lớn, vì có một người vợ hoàn mỹ như vậy mà cao hứng không thôi.
Gần đây Tôn Bằng ở trong công ty bởi vì kỹ thuật xuất sắc được đề bạt làm quản lý bộ phận, Từ Nhu thật cao hứng, làm một bàn thức ăn chúc mừng, cũng uống chút rượu.
Tôn Bằng tửu lượng bình thường, uống một chút liền đỏ mặt, hắn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của thê tử đối diện, nhớ tới bộ dáng thở hổn hển của nàng ở trên giường, không khỏi dâm dục công tâm.
Ăn ăn Từ Nhu phát hiện trong mắt Tôn Bằng tràn ngập vẻ đói khát, biết hắn muốn, đỏ mặt nói: "Làm gì vậy, mỗi ngày nhìn còn không biết, ăn cơm còn không thành thật.
Bà xã, em thật đẹp, cả ngày nhìn em cũng không đủ.
Từ Nhu nghe xong mừng rỡ không thôi, sau đó bị Tôn Bằng đi tới ôm vào phòng ngủ.
Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, Tôn Bằng vuốt ve, hôn môi Từ Nhu.
Từ Nhu bị sờ ra được nước, chủ động bắt lấy trượng phu dương vật dẫn tới lối vào "Đến a lão công... Cho ta..."
Eo Tôn Bằng thẳng tiến vào vườn đào, lập tức di chuyển rất nhanh.
"Ồ... thật thoải mái... Ông xã..." Từ Nhu ôn nhu ôm Tôn Bằng, hưởng thụ khoái cảm mây mưa, chỉ là chưa tới 5 phút, thân thể trên người liền truyền đến thở dốc nặng nề, "Chờ một chút ông xã... A... Lại làm một hồi..." Từ Nhu biết Tôn Bằng muốn bắn, vội vàng nói, cô muốn hưởng thụ loại cảm giác này thêm một lát nữa, đáng tiếc vừa dứt lời liền cảm thấy dương vật trong cơ thể nhảy dựng lên bắt đầu xuất tinh...
Tôn Bằng hài lòng nằm xuống ngủ, mỗi lần làm xong anh đều thoải mái muốn ngủ một lát.
Từ Nhu lấy giấy vệ sinh che người xuống toilet rửa sạch.
Bản thân cô cũng không phải rất có dục vọng làm tình, chỉ là sau khi bị khiêu khích lên dục vọng mới trở nên đặc biệt lớn, Tôn Bằng làm tình đều là thẳng tới thẳng lui, vừa lên liền cắm, cắm vào liền động, nhiều nhất 5 phút liền xong việc, sau đó dưới yêu cầu của Từ Nhu mới thêm một cái vuốt ve xong lại cắm.
Từ Nhu là một người phụ nữ truyền thống, chưa từng xem phim A chưa từng xem sách vàng, Tôn Bằng là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất của anh, cô cảm thấy đàn ông có thể chính là như vậy, chưa từng có ý nghĩ trách tội chồng.
Theo tuổi tác tăng lên cô cảm thấy dục vọng có chút mạnh lên, mỗi lần làm tình mình đều vô cùng muốn, đáng tiếc năng lực tình dục của Tôn Bằng không mạnh lên, vẫn là giới hạn 5 phút, điều này làm cho cô có chút thất vọng.
Lại qua vài năm Tôn Bằng thông qua nỗ lực của mình tiếp tục thăng chức, trở thành phó tổng công ty, chức vụ cao, sự vụ cũng càng nhiều.
Từ Nhu cũng lên làm công chứng viên, mẹ chồng sợ hai người bọn họ bận rộn công việc nên đón con đến nhà bà chăm sóc.
Hôm nay chị gái Từ Nhu tới tìm cô, cầu xin cô tìm Tôn Bằng hỗ trợ tìm một công việc cho Văn Trạch đã tốt nghiệp.
Từ Nhu từ nhỏ nhìn Văn Trạch lớn lên từng chút một, nhìn hắn từ một khuôn mặt tròn trịa mập mạp lớn lên thành khuôn mặt đẹp trai như đao gọt hiện tại, nhìn hắn từ lắc lư học đi đến cái đầu cao 1m8 hiện tại, cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Nàng đối với cháu trai của mình phi thường yêu thích, lập tức đáp ứng thỉnh cầu của tỷ tỷ.
Buổi tối Tôn Bằng vừa về nhà Từ Nhu liền nói cho hắn biết muốn hắn giúp Văn Trạch tìm đơn vị làm việc, còn đưa ra mấy yêu cầu: Công việc không thể quá mệt mỏi, không thể tiền lương quá ít, không thể chỗ quá lệch.
Tôn Bằng giễu cợt cô ấy ngay cả mẹ của Văn Trạch cũng không yêu cầu nhiều như vậy, ngược lại rất để bụng, Từ Nhu nói tôi chỉ có một đứa cháu ngoại này, nó cũng chỉ có một người dì là tôi, tôi không thương nó thương ai.
Tôn Bằng cười cười nói ra: "Ngươi không thể chỉ thương cháu trai ngươi, cũng phải thương lão công a, tìm ta hỗ trợ phải như thế nào cảm tạ ta a?"
Từ Nhu đỏ mặt, "Hừ, cho ngươi giúp một việc còn nói điều kiện, đến đây đi..." Nói xong hai người cởi sạch quần áo, xuân sắc tràn ngập gian phòng...
Ngày hôm sau Tôn Bằng liên hệ với lãnh đạo một xí nghiệp nhà nước, xí nghiệp này có rất nhiều liên hệ nghiệp vụ với công ty của Tôn Bằng, thường xuyên cầu xin bọn họ, nghe xong lời Tôn Bằng liền đồng ý.
Công ty của Tôn Bằng thường xuyên có công trình phải làm, nhưng không có tư chất thi công, mỗi lần đều tìm công ty có tư chất khác ký kết hiệp nghị làm việc, Tôn Bằng chủ quản là chuyện kỹ thuật, đại biểu bên A toàn quyền giám sát công ty bên B thi công, phòng ngừa vi phạm quy định.
Vương Hổ là quản lý một công ty lắp đặt công trình trong đó, hắn đã thu phục toàn bộ giám sát công trình của hắn, chỉ thiếu Tôn Bằng là đầu to.
Hắn thường xuyên mời Tôn Bằng ăn cơm, muốn Tôn Bằng giám sát lỏng lẻo một chút giống như những giám sát kia, kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, để cho hắn kiếm nhiều một chút.
Tôn Bằng không muốn đi ăn bên B, sau đó vẫn không chịu nổi nhiệt tình của Vương Hổ, nhưng chỉ là ăn cơm, chuyện công tác một chút cũng không đề cập tới, sau khi ăn cơm xong vẫn là thiết diện vô tư, tiêu chuẩn chất lượng nên thế nào thì thế nào, một chút chi tiết cũng không buông tha, Vương Hổ cho hắn tiền lì xì hắn cũng một lần không nhận qua, hận đến Vương Hổ nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ nó, ta cũng không tin ta không lấy được ngươi!
Hôm nay sau khi tan tầm Vương Hổ lại đi tới văn phòng Tôn Bằng hẹn hắn đi ngồi một chút, Tôn Bằng thường xuyên cùng hắn ra ngoài ăn cơm cũng không nghĩ nhiều, gọi điện thoại cho Từ Nhu nói tối nay về nhà liền đi theo hắn.
Ăn cơm xong Vương Hổ dẫn hắn tới một KTV ca hát, Tôn Bằng bình thường cũng cùng đồng nghiệp tới KTV vài lần, bất quá nhà này không giống với những nơi hắn từng đi qua.
Vương Hổ đem hắn dẫn đến một gian phòng ngồi xuống, chỉ chốc lát liền tiến vào hai cái ăn mặc bại lộ dáng người thướt tha nữ hài.
Tôn Bằng lập tức hiểu, lập tức đứng lên nói: "Vương quản lý, ngươi đây là làm gì?"
Trần tổng đừng nóng vội, không có ý gì, hát mà thôi, tiểu thư ở đây chỉ hát theo chứ không làm gì khác, hát cũng không trái với nguyên tắc chứ. "Vương Hổ nhanh chóng giải thích.
Tôn Bằng nghe xong lại ngồi xuống, trong lòng nghĩ ta còn có thể không biết ngươi muốn làm gì, chỉ là ngươi muốn dùng biện pháp như vậy bắt ta cũng quá đánh giá thấp ta, lão bà của ta thế nhưng rất xinh đẹp, dáng người so với những tiểu thư này cũng không kém chút nào, nhà ta có mỹ kiều nương nào có tâm tư ở bên ngoài làm loạn.
Nghĩ xong yên tâm nói: "Được rồi, hát đi, thả lỏng một chút.
Vương Hổ giảo hoạt nở nụ cười, kéo một cô gái qua ôm hát, một cô gái khác ngồi vào bên cạnh Tôn Bằng nũng nịu nói chuyện.
Tôn Bằng phát hiện dáng người cô gái này tướng mạo cũng không tệ, so với Từ Nhu cũng không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa cô ta trẻ hơn Từ Nhu, xem ra cũng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ sinh viên đại học, thông qua nói chuyện với nhau biết được cô ta thật sự là sinh viên đại học, gia cảnh không dễ làm công kiếm học phí, nhưng Tôn Bằng không tin cô ta, lời của tiểu thư cũng không thể tin.
Từ Nhu có hoàn mỹ hơn nữa dù sao cũng là thiếu phụ hơn 30, so với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy lập tức bị trừ điểm.
Cô gái ngồi bên cạnh Tôn Bằng trò chuyện với anh, hơi thở tuổi trẻ nhào tới trước mặt khiến anh có chút tâm viên ý mã, sự tự tin vừa rồi cũng đang từng chút biến mất.
Lúc học đại học hắn chưa từng yêu đương, hướng nội hắn không dám tiếp cận nữ sinh, nhưng đối với những nữ sinh tràn ngập sức sống kia cũng thèm nhỏ dãi, hiện tại cô gái này làm cho hắn phảng phất lại trở về thời đại học, ăn nói cũng khôi hài.
Trần tổng, anh hát trước đi, tôi đi WC. "Vương Hổ thấy Tôn Bằng quen thuộc với tiểu thư kia, len lén nháy mắt với cô, sau đó ôm một tiểu thư khác ra cửa.
Tiểu thư trong phòng đứng dậy khóa trái cửa, trở lại trước sô pha đặt mông ngồi vào trong lòng Tôn Bằng.
Tôn Bằng hoảng sợ, muốn đẩy cô ra lại bị quấn lấy cổ, tiếp theo đôi môi nóng bỏng liền để lên miệng anh.
Tôn Bằng gần đây một tháng qua bởi vì công việc quá bận rộn không đi ra ngoài ăn cơm thời điểm về nhà cũng đã khuya, về đến nhà liền ngủ cũng không có tâm tư ân ái, hiện tại như vậy một người trẻ tuổi nóng bỏng thân thể ngồi ở trong lòng hắn cùng hắn hôn môi, để cho hắn không cách nào kiềm chế, nghẹn một tháng dục hỏa chợt một cái bốc lên, mãnh liệt đem cô gái áp đảo ở trên sô pha...