tỷ tỷ cùng đệ đệ
Chương 12 - Đưa Tử Ngươi Đừng Ép Ta
Đêm ở khách sạn, Phó Đóa mơ một giấc mơ, mơ thấy mình và Phó Tử thật sự lên thiên đường, chỉ là cô không gặp ông nội, càng không gặp ông nội.
Cô rất vui, cùng Phó Tử nằm trên bãi cỏ đầy hoa tươi, cô đang cười, Phó Tử cũng đang cười.
Phó Tử đẹp trai như vậy, anh cúi người hôn cô, cô hưởng thụ nụ hôn sâu kia, chỉ là lúc này, cô lại nhìn thấy ba của bọn họ...
Đóa Nhi chậm rãi tỉnh lại mơ mơ màng màng rung động hai mắt, hoàn toàn không quen thuộc không gian để cho nàng theo bản năng nhìn về phía ánh sáng chiếu rọi địa phương, đó là rèm cửa sổ xuyên thấu qua ánh mặt trời, nàng lại nhắm mắt lại, nghĩ đến ba mẹ bọn họ.
Phó Đóa xoay người, không ngờ lại đè lên Phó Tử.
Lúc này nàng mới mở mắt ra, phát hiện Phó Tử quần áo hoàn hảo, ngủ ở trên chăn.
Phó Đóa nhẹ nhàng chống người lên, cô nhìn Phó Tử còn đang ngủ say, nhịn không được trong lòng rục rịch, cúi đầu hôn lên trán anh.
Phó Tử rõ ràng ngủ không chết, cảm nhận được thân thể đè tới còn có mùi thơm ngát, hắn nhếch môi nở nụ cười, cánh tay dài vớt Phó Đóa xuống, đem nàng gắt gao trói buộc vào trong ngực của mình.
Tiểu Tử, cậu đi ra ngoài rồi à? "Phó Đóa ghé vào trước ngực cậu hỏi.
Ừ. "Phó Tử hừ một tiếng:" Trở về nhà trọ một chuyến, mang theo quần áo giày dép của cậu.
Bạn học của cậu thế nào rồi?
Cứ như vậy. "Phó Tử thản nhiên nói.
... "Phó Đóa thở dài:" Tiểu Tử... Em nằm mơ.
Nghe vậy, Phó Tử xem như tỉnh táo lại, hắn mở mắt, nhưng không đáp lời.
Em mơ thấy ba em, ở trên thiên đường.
Phó Tử ôm Đóa Nhi thật chặt, "Vậy ba chúng ta có khỏe không?
Phó Đóa cười khẽ, cảm thấy đề tài này không cần thiết phải tiếp tục, cô đưa tay ôm ngực Phó Tử cọ cọ một chút, nói: "Rất tốt.
Bọn họ ôm nhau một hồi, Phó Tử than nhẹ: "Chị đừng sợ, trời sập xuống có em Phó Tử khiêng.
Mũi Phó Đóa cay cay, cô cười một tiếng: "Em biết.
Buổi tối lúc ăn cơm, Đóa Nhi rất chột dạ, nói chuyện không ngừng, vẫn bịa đặt chuyện bọn họ tối hôm qua ở nhà trọ Phó Tử, nói bạn học của Phó Tử rất thú vị, sau này cũng phải tham gia nhiều buổi họp mặt của bọn họ mới được.
Lúc này tin tức phát sóng, bọn họ vẫn xem TV như trước.
"Theo báo chí Áo, một người tên là Joseph. Người đàn ông đã giam giữ con gái ruột của mình, Elizabeth, trong tầng hầm nhà mình suốt 24 năm. Trong thời gian đó, ông ta đã ngược đãi Elizabeth nhiều lần và sinh ra 7 người con gái".
Phó Đóa tâm chấn động, ánh mắt bay tới chỗ Phó Tử.
Mẹ tôi vô cùng khiếp sợ: "Trời ạ... Loại người cha nào lại có thể làm ra chuyện như vậy với con gái mình!"
Phó Đóa cúi đầu, không yên lòng đếm hạt cơm ăn.
Mẹ cô ấy vẫn sống trên lầu, lại không biết... Nếu không phải bị phát hiện, vậy cả đời con gái ông ta không phải đều xong rồi sao?"
Phó Tử nhìn Đóa Nhi, thấy cô rụt rè như đà điểu, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, anh xấu xa đáp: "Lúc trước đọc báo, cũng xem qua tin tức tương tự.
Mẹ nhìn anh một cái, hỏi: "Tin tức gì? Sao mẹ không chú ý?
Tờ báo kia hẳn là vẫn còn, tôi đi tìm. "Nói xong, Phó Tử liền thật sự đến phòng khách lấy ra một tờ báo, cậu lật xem vài trang, đưa cho mẹ:" Này.
Mẹ tôi nhìn, miệng mở ra.
Phó Đóa thấy mẹ thấy như vậy, nhịn không được cũng tiến lại gần.
Tiêu đề tin tức lại là: Em trai cưỡng gian chị ruột nhiều năm, người nhà vô lực khuyên can. Anh rể không thể nhịn được nữa, đưa ra tòa án.
Phó Đóa hoảng hốt đến mức trong lòng giống như bị mấy chục con voi chạy như điên ở bên trong, nhưng tố chất tâm lý của Phó Tử lại cực cao, mặt không đổi sắc cụp mắt ăn cơm.
Mẹ giơ tờ báo lên: "Trời ạ! Thế giới này làm sao vậy?
Phó Tử lắc đầu: "Ai biết được." Nói xong, chân anh ở dưới bàn cơm đá rơi dép lê, nhẹ nhàng cọ xát mu bàn chân Phó Đóa, Đóa Nhi chấn động, vội vàng rụt ra.
Phó Tử điên rồi, Phó Tử điên rồi......!
Phó Đóa hô hấp dồn dập, bởi vì cô nhớ tới, lúc ấy Phó Tử uy hiếp mình nói, nếu cô dám kết hôn, anh nhất định sẽ đối xử với cô trong hôn lễ... sẽ đối xử với cô... sẽ...
Phó Đóa sợ bị mẹ nhìn ra manh mối, cảm xúc của cô vẫn luôn bảo trì rất phấn khởi, nói đông nói tây vẫn không ngừng, ngoại trừ hai tin tức kia.
Sau khi ăn xong mọi người ai làm việc nấy, thời gian cũng không kém nhiều lắm.
Phó Tử tắm rửa xong, thấy phòng khách cũng không có người, cậu lau tóc đi đến phòng mẹ trước, thấy bà uống chút thuốc hạ huyết áp liền chuẩn bị đi ngủ, vì thế cậu xoay người đi tới cửa Phó Đóa.
Vặn tay nắm, cửa lại bị khóa, anh nhướng mày, đưa tay gõ gõ.
Ai?
Tôi.
Phó Đóa sợ muốn chết, ghé vào sau cửa nhỏ giọng nói với Phó Tử: "Tiểu Tử, cậu mau về ngủ đi...
Nhưng anh nhớ em. "Phó Tử nhẹ giọng nỉ non, giọng nói gần như thì thầm khiến hai má Đóa Nhi đỏ lên.
Cô dán lưng lên cửa, thở dài: "Có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Phó Tử dán tay lên cửa, cảm giác được lực Đóa Nhi đè lên cửa, hắn kề sát vào, cũng dán trán lên cửa: "Tôi không có muốn làm gì, mở cửa cho tôi được không?"
Đóa Nhi ở bên trong thở dài: "Tiểu Tử, mẹ làm sao bây giờ?
Phó Tử không trả lời.
Ba ba làm sao bây giờ......?
Phó Tử vẫn không trả lời.
Tiểu Tử, em rất sợ... Anh đừng ép em... Xin anh, nghiêm túc. "Đóa Nhi lắc đầu, lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên, cô cầm lên nhìn, do dự một chút sau đó kết nối.
Phó Đóa. "Anh ở ngoài cửa nhẹ nhàng nỉ non," Vậy em có nghĩ tới, Phó Tử làm sao bây giờ?
Thanh âm kia rót vào trong tai Đóa Nhi, làm cho hai mắt của nàng trong nháy mắt liền đỏ lên.
"Chuyện cậu làm, là phải chịu trách nhiệm." Phó Tử nhẹ nhàng nói, "Chuyện tôi đã nói, không muốn lặp lại lần thứ hai nữa, được không?"
... Anh đang ép em... "Phó Đóa khóc, mỗi một chữ nói ra đều là nức nở.
Ừ. "Phó Tử thừa nhận," Mở cửa cho tôi. "Hắn cứng rắn nói.
... Đừng... "Phó Đóa nức nở ngồi xổm xuống, toàn thân run rẩy lại lạnh lẽo.
Phó Tử trầm mặc thở dài, lấy điện thoại di động ra tắt máy.
Phó Đóa ở trong phòng khóc không thành tiếng, cô cực kỳ sợ hãi, Phó Tử đáng giận vào lúc này lại còn muốn ép cô!
Cô biết chuyện mình làm ra có bao nhiêu vi thế bất dung, nếu như bị mẹ phát hiện, bị người khác biết, cả đời này làm sao còn mặt mũi làm người?
Khóc một hồi, Phó Đóa lảo đảo chạy vào toilet rửa sạch nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, giống Phó Tử biết bao...
Cô đưa tay vuốt má mình, lại thống khổ nắm quyền buông xuống, cô hít hít mũi, nước mắt lại không chịu thua kém chảy xuống.