tỷ tỷ cùng đệ đệ
Chương 10 - Mất Kiểm Soát Rồi
Dưới ánh mắt của Phó Tử Như Đao, Đóa Nhi giống như nửa ngày sau mới tỉnh táo, cô lập tức đẩy người đàn ông trên người ra, run rẩy nhìn Phó Tử vẻ mặt tức giận, cuộn mình ở trên giường.
Phó Tử lạnh lùng đi tới, nắm lấy cổ áo bạn học say rượu, kéo cậu ta ra khỏi phòng.
Bạn học nằm dưới đất ở bên ngoài cứ như vậy kinh ngạc nhìn người kia bị Phó Tử xách theo, cho đến khi ném hắn ra ngoài cửa, tiếp theo Phó Tử 'Bùm' một tiếng đóng cửa lại.
Các nữ nhân ở đây đều bị lệ khí cả người Phó Tử phát ra dọa đến không dám nói lời nào, có một nam nhân to gan cố lấy dũng khí nói: "Phó Tử ngươi làm cái gì?
Cơn tức trong lòng Phó Tử vẫn còn buồn bực, hắn lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi muốn đi cùng, ta không có ý kiến.
Đóa Nhi nghe tiếng ồn ào bên ngoài phòng, bất đắc dĩ khoác áo khoác đi ra ngoài, có một nữ sinh tinh mắt nhìn thấy vết hôn trên cổ Đóa Nhi, che miệng hít một hơi, sau đó đứng lên nói: "Nếu không... Đêm nay chúng ta ra ngoài ở đi..."
Đóa Nhi chuyển hướng Phó Tử, chỉ thấy hắn híp mắt nguy hiểm nhìn thẳng cổ mình, cô lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng giữ chặt cổ áo, lắc đầu với các bạn học của Phó Tử: "Không có chuyện gì, không cần quá để ý."
Nghe vậy, Phó Tử lạnh lùng nhìn cô một cái, cầm áo khoác của mình ném lên người Đóa Nhi, sau đó cũng chỉ cầm ví tiền và chìa khóa lôi kéo cô ra cửa.
Đóa Nhi ngay cả giày cũng không mang, đã bị Phó Tử kéo ra khỏi cửa, cô ngập ngừng nói: "Nhưng bạn học của cậu, bọn họ..."
Phó Tử cầm lấy tay cô, dùng sức khiến Đóa Nhi cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp nát rồi, cô cắn môi đau đớn, trong lòng ủy khuất muốn hất tay anh ra, "Tiểu Tử! cậu đừng như vậy! thật sự đau quá!"
Phó Tử mở cửa xe, ném cô vào trong xe, không nói hai lời liền khởi động xe lái ra ngoài.
Đóa Nhi nhíu mày, cô vuốt cổ tay mình, từ gương chiếu hậu nhìn bộ dáng âm ngoan của Phó Tử, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hơn nữa tốc độ lái xe của Phó Tử nhanh đến kinh người, khiến Đóa Nhi phải dùng sức giữ chặt tay nắm trên cửa sổ xe, mới không bị quăng tới quăng lui.
Lái đến cửa khách sạn năm sao, Đóa Nhi tự giác chủ động mở cửa, chỉ là trên mặt đất đều là cát mịn, cô không xác định dùng chân điểm trên mặt đất thử xem có đau hay không.
Phó Tử không thể đợi đến khi cô thử xong, anh kẹp chìa khóa xe nửa kéo nửa ôm lấy Đóa Nhi ra, xe không ngừng phát ra tiếng khóa cửa, biểu hiện ra cảm giác nôn nóng mãnh liệt của Phó Tử lúc này.
Phó Tử cứ như vậy ôm Đóa Nhi vào đại sảnh, hắn một bộ dáng Mạnh Lãng, dọa tiểu thư lễ tân sợ tới mức nhanh chóng thuê phòng cho bọn họ, vừa vào cửa Phó Tử liền đem Đóa Nhi đặt ở trên tường hung ác hôn.
Đóa Nhi có chút sợ hãi, liền đưa tay đẩy anh, cau mày cự tuyệt: "Tiểu Tử đừng như vậy mà...!
Phó Tử nắm cằm cô, quát: "Bây giờ đã biết cự tuyệt rồi! vừa rồi sao tôi lại nghe thấy cô ở dưới thân thể người khác kêu dâm đãng như vậy, hả?!"
Đóa Nhi ủy khuất vô cùng, khóc nức nở nói: "Em tưởng đó là anh...
Phó Tử hừ cười, "Hiện tại ngay cả em và người khác cũng không phân biệt được, chị thật giỏi a.
Đóa Nhi lắc đầu khóc, chính mình vừa mới tỉnh lại, lại nói người đàn ông kia một thân mùi rượu, nàng ngửi không ra, càng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy a.
Nhưng bộ dáng khủng bố của Phó Tử làm cô sợ tới mức như lá rụng trong gió thu, chỉ có thể không tiếng động run rẩy.
Phó Tử một tay đem nàng ấn ở trên tường, răng môi không chút lưu tình hung hăng hôn cắn nàng, hắn đưa tay lôi kéo quần áo của nàng, mới một hồi, quần áo liền truyền đến bị xé rách thanh âm.
Thanh Tử là tới thật rồi!
Lúc này Phó Đóa mới thật sự cảm nhận được sợ hãi, cô ra sức đấm vào vai Phó Tử, lắc đầu cự tuyệt.
Phó Tử khiêng cô lên vai, sau đó ném lên giường, kéo cà vạt trói chặt cổ tay cô.
Ô... em sợ quá, anh đừng như vậy..."Đóa Nhi vừa nói, vừa dùng chân đạp lên thân thể của Phó Tử, chỉ là đàn ông chỉ cần dùng vài phần thực lực, chút chống cự của phụ nữ cũng hóa thành hư ảo.
Quần áo toàn thân Đóa Nhi rất nhanh đã bị Phó Tử xé rách, cô sợ hãi ở trên giường giống như sâu lông di chuyển thân thể của mình, kết quả vừa định xoay người ứng đối, Phó Tử liền cắm ngón tay vào trong huyệt của cô.
Đóa Nhi đau đớn ngã xuống giường, không dám cử động, chỉ sợ càng cử động, mình sẽ càng đau.
Có phải bởi vì vừa rồi người khác cho ngươi rất sảng khoái a, có phải hay không cái gì nam nhân đè ép ngươi, ngươi đều có thể động dục a?!"
Đóa Nhi cắn môi vô lực khóc, Phó Tử bây giờ đã điên rồi, điên đến mức mình nói gì anh cũng không nghe lọt.
Thấy Phó Tử bận rộn cởi bỏ quần áo của mình, trong lòng Đóa Nhi vang lên âm thanh tuyệt vọng, cô chảy nước mắt, nhẹ giọng cầu xin tha thứ: "Tiểu Tử, cậu đừng làm tổn thương tôi... được không...?
Nghe nói như thế, Phó Tử chấn động một chút, lúc này hắn mới chú ý tới sự sợ hãi trong mắt Phó Đóa, tóc dài cô rối bù, quần áo xốc xếch, khóc đến mặt mũi đều đỏ bừng.
Phó Tử... Người này là chị gái cậu yêu nhất, cậu điên rồi sao?
Phó Tử nhắm mắt lại thở dài, ôm thật chặt cô gần như hoàn toàn trần trụi vào trong ngực, bảo bối há miệng hôn.
Đóa Nhi đem găng tay bị trói buộc cùng một chỗ đặt lên cổ Phó Tử, theo Phó Tử sờ loạn trên người mình, sợ hãi lại chậm rãi biến thành khoái cảm sâu sắc hơn.
Cảm giác được Đóa Nhi nghênh đón, Phó Tử hôn sườn mặt cô, đau khổ nỉ non: "Chị, em nên làm gì với chị, em nên làm gì với chị...
Nhìn thấy Đóa Nhi bị nam nhân đè xuống thở dốc, làm cho hắn sắp sụp đổ.
Khi hắn từng hiểu được, khi mình yêu chị ruột của mình, hắn từng đau khổ giãy dụa, mỗi một lần ảo tưởng người phụ nữ mình đè lên là Đóa Nhi, cũng không cách nào tránh khỏi nhớ tới, Đóa Nhi ở dưới người đàn ông khác thở dốc bộ dáng phóng đãng.
Phó Tử cho rằng đó chỉ là quá khứ, hắn cũng không để ý, nhưng khi chính mình thật sự nhìn thấy, rốt cục hiểu được những nam nhân bắt gian tại giường kia tại sao lại mất đi lý trí cầm đao chém người, đơn giản là khi đó, hắn cũng thật sự rất muốn đem nam nhân kia chặt đi!
Liền giống như domino quân bài, một cái hiện tượng đưa tới phản ứng dây chuyền, hắn hận cực kỳ nàng là tỷ tỷ của hắn, nhưng chính là bởi vì nàng là tỷ tỷ của hắn, hắn mới có thể theo lẽ phải ngày đêm làm bạn, đơn thuần lấy một cái đệ đệ thân phận.
Nhưng mà...... hiện tại bất đồng......
Phó Tử nhìn cổ Đóa Nhi, người kia còn dám lưu lại ấn ký trên người Đóa Nhi, chết tiệt!
Phó Tử nổi giận hôn lên vết hôn trên cổ cô, biến toàn bộ chúng thành của mình.
Phó Tử Chi đứng dậy, Đóa Nhi bởi vì hai tay nối liền mà vây ở trên cổ anh, vì thế cũng theo anh đứng lên, Phó Tử ôm eo thon của cô, cầm lấy gậy thịt của mình mài huyệt Đóa Nhi, ngón tay còn như có như không đỉnh lấy hoa châu của cô.
Đóa Nhi giơ hàm dưới khẽ hừ một tiếng: "Tiểu Tử đừng chơi nữa, mau vào đi...
Phó Tử trầm giọng hỏi: "Nếu như hiện tại không phải ta, tỷ cũng sẽ cầu nam nhân khác thao ngươi sao?"
Đóa Nhi còn chưa kịp phản ứng, Phó Tử đã hung hăng đâm gậy thịt của mình vào trong cơ thể cô.
A! "Đóa Nhi theo tiếng của Phó Tử mà giật mình, chỉ nghe Phó Tử quát:" Trả lời tôi! Có thể hay không?!
Đóa Nhi lắc đầu, Phó Tử lúc này bởi vì tức giận mà hoàn toàn không có ôn nhu, cô mặc dù có chút khó có thể thừa nhận, nhưng đồng thời lại kèm theo khoái cảm bị ngược đãi.
Phó Tử đỡ eo cô, hung hăng chống vào cô, mỗi lần đều nhổ chỉ còn lại quy đầu ở bên trong, sau đó lại để cho cô nặng nề ngã xuống, khiến cho Đóa Nhi vừa đau vừa sảng khoái.
Bởi vì bị trói buộc hai tay, Đóa Nhi không có cách nào tìm được điểm tựa, bị Phó Tử ném đến choáng váng, cô liền cúi người tiến lên dán sát vào ngực Phó Tử, để cho mình không bị kích thích quá lợi hại.
Tiểu Tử, Tiểu Tử! A! Cậu chậm một chút, cậu chậm một chút, tôi chịu không nổi, a! "Đóa Nhi dùng trán thấm mồ hôi dán lên cổ Phó Tử, rầm rì dâm kêu lên.
Phó Tử đưa tay hung hăng lắc lắc đầu vú của cô, giọng căm hận nói: "Lúc chị ở dưới thân thể người khác, có phải cũng kêu to như vậy không?"Đóa Nhi bị chen vào khóc, "Tiểu Tử tại sao phải như vậy, bây giờ người em thích là anh..."
Đóa Nhi như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cô mở to hai mắt, kéo dài khoảng cách trong chấn động, không xác định nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tử, cậu đang ghen sao?"
Phó Tử chấn động, ảo não mình mất khống chế thiếu chút nữa làm rối loạn toàn bộ quân cờ, cậu cười nhạo một tiếng, để che giấu kích động của mình, "Chị suy nghĩ nhiều quá rồi, đàn ông cũng không muốn bạn giường của mình bị người ta chạm vào.
"... Tiểu Tử vẫn... không thích em sao..." Đóa Nhi bị những trải nghiệm đau khổ trong quá khứ mài mòn tâm trí, hai mắt trống rỗng.
Phó Tử kéo hai tay Đóa Nhi vây ở trên cổ mình ra, đem cô đè ở trên giường mạnh mẽ thao, "Em chuyên tâm một chút cho anh!
Đóa Nhi thở hổn hển, phản ứng của cơ thể khiến cô chỉ có thể tập trung tinh lực ở nơi tính khí kết dính nóng lên, thừa nhận sự bá đạo và nhiệt tình của anh.
Đóa Nhi cúi xuống đỉnh đầu cổ tay không ngừng lắc lư, cuối cùng làm cho nàng thành công cởi bỏ trói buộc, nàng đưa tay nâng mặt Phó Tử hung hăng hôn lại hắn.
Phó Tử bị nhiệt tình bất thình lình của cô làm cho hạ thân càng sưng tấy, vừa muốn hung hăng thao cô, kết quả Đóa Nhi lại xoay người đem anh đặt ở dưới thân, sau đó liếm mút ngón tay của mình, phóng đãng rên rỉ.
Phó Tử hô hấp vẩn đục, ánh mắt ảm đạm, "Chị......
Đóa Nhi đưa tay xoa tóc của mình, trong mê ly gợi cảm vô cùng, nàng ra sức vặn vẹo thân thể lên xuống, bộ ngực to lớn lắc lư trên không trung, dâm mỹ vô cùng.
Đóa Nhi chống tay lên ngực Phó Tử, cong mông lên xuống nhanh chóng vuốt ve sự to lớn của anh, cô cúi xuống bên tai anh, thổi khí liếm, "Tiểu Tử, em nhất định sẽ khiến anh yêu em, nhất định.
Phó Tử nhếch môi cười, anh đã yêu em từ rất sớm, bất quá muốn anh thừa nhận, trừ phi anh nguyện ý.
Anh ngẩng đầu muốn hôn cô, Đóa Nhi lại vươn ngón tay đè môi anh lại, đè anh trở lại gối đầu, cô thẳng lưng cưỡi anh, bên miệng tràn nụ cười khẽ, tất nhiên là không cho anh dễ dàng hôn được.
Phó Tử sảng khoái thở dốc, chỉ cảm thấy Đóa Nhi tựa như nữ yêu tinh trong Liêu Trai, dựa vào hút dương khí của mình mà sống.
Đóa Nhi cắn ngón tay mình, thở dốc nói: "Tiểu Tử, cậu thật dài nha... vào thật sâu, ừm!"
Phó Tử cúi đầu cười cười, đưa tay đè eo cô không cho cô động đậy, Đóa Nhi nhíu mày, vô tội nhìn anh: "Tiểu Tử sao không cho em..."
Phó Tử đứng dậy hôn cô, sau đó ôm cô xuống giường, đặt cô vào trong bồn tắm, mở nước.
Tiểu Tử... "Đóa Nhi nhìn Phó Tử với ánh mắt mê ly, không biết anh có trò gì.
Phó Tử kéo chân cô ra, sau đó gảy cánh hoa đỏ sậm sưng đỏ, chậm rãi tới gần, há mồm ngậm lấy khe hở nhỏ của cô.
A! Tử...... "Đóa Nhi run rẩy.
Vòi nước không ngừng rót nước vào bồn tắm, nước ấm chậm rãi chảy qua cằm Phó Tử, vì thế anh buông tha huyệt nhỏ run rẩy của Đóa Nhi, ngẩng đầu lên, liền há miệng ngậm lấy mũi sữa của cô.
Đóa Nhi vươn tay ôm lấy đầu cậu, vặn vẹo thân thể, "Tiểu Tử... đừng chơi nữa... rất muốn... ừm..."
Phó Tử nắm gậy thịt trong tay, chậm rãi cắm nó vào huyệt Đóa Nhi, "A! Nước sẽ đi vào......" Đóa Nhi che mặt kêu khẽ.
Phó Tử cúi đầu cười cười, "Anh nhét em đầy, không vào được đâu.
Đóa Nhi chống mép bồn tắm, lưỡi thịt của Phó Tử không ngừng chảy, cô bị nước ấm hòa hợp làm cho thấm mồ hôi, ướt sũng bị Phó Tử đùa bỡn.
Cuối cùng nước trong bồn tắm càng ngày càng nhiều, ngăn chặn ngực của cô, làm cho cô có chút không thở nổi, ai ngờ lúc này Phó Tử lại hung hăng hôn môi của cô, đè cô vào trong bồn tắm tràn đầy nước!
Đóa Nhi kinh hãi đến vỗ Phó Tử, nhưng đồng thời hắn lại ôm eo mông mình, ra vào hung ác hơn, Đóa Nhi muốn nổi lên mặt nước, nhưng cảm giác bị cắm dưới sợ hãi lại càng rõ ràng.
Phó Tử cảm giác huyệt Đóa Nhi bởi vì sợ hãi mà mạnh mẽ co quắp hấp phụ mình, chơi một lát, hắn cầm lấy Đóa Nhi nổi lên mặt nước, Đóa Nhi uống không biết bao nhiêu ngụm nước, khó chịu há to miệng thở hổn hển.
Phó Tử hoàn toàn không đợi Đóa Nhi bình tĩnh lại, ra sức đẩy hai chân của nàng ra, vật lớn không ngừng ở dưới nước cứng rắn nhét vào hành lang của nàng.
Nước theo Phó Tử không ngừng vỗ mà lắc lư, dọc theo mép bị đập tới bên ngoài bồn tắm.
A a a......! "Đóa Nhi hoàn toàn bị cắm đến thần hồn điên đảo, cô cầm lấy bả vai Phó Tử cũng kích thích hạ thân của mình, đẩy mình ra ngoài.
Lúc này Phó Tử lại hít một hơi, hôn cô, ấn cô xuống nước.
Đóa Nhi đầu óc mơ màng trướng cái gì cũng không nghĩ tới, nàng chỉ là cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, nàng nhất định sẽ bị Phó Tử cho tươi sống đùa chết!