tội muốn điên sói
Chương 20 - Quan Tâm, Không Thể Quan Tâm
Bây giờ đã đến giờ đi ngủ, Lục Tử thấy An Cửu Tân tắm xong chỉ thay một bộ quần dài tay áo ngủ thuần sắc vô cùng đơn giản, lập tức kêu lên.
Như thế đơn điệu áo ngủ làm sao có thể xứng đôi ở trong mắt nàng luôn luôn là mang theo chút ít hoa lệ phong cách giống cái Gothic loli An Cửu Tân a, nàng muốn cho An Cửu Tân chuẩn bị càng phù hợp nàng đối với loli ảo tưởng áo ngủ!
Cũng may nàng sớm có chuẩn bị!
"Ê... Cửu Tân đừng mặc cái áo ngủ này nữa! em tìm cho anh một bộ đáng yêu hơn... hiếm khi được ngủ cùng em thì thỏa mãn em đi!" Lục Tử nói xong liền hưng phấn chạy về phòng.
"..." An Cửu Tân bất đắc dĩ lại co quắp đứng ở phòng khách, rất là hoài nghi Lục Tử cao hơn 1m7 thật sự có áo ngủ thích hợp với dáng người anh sao?
Bất quá Lục Tử lập tức chạy về phòng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, không hề mất tự nhiên như vậy, vừa rồi sau khi hắn đi ra khỏi phòng tắm thiếu chút nữa tự nhiên muốn đi đến phòng của Lục Thân, Lục Tử bỗng nhiên lên tiếng còn dọa hắn nhảy dựng.
Hiện tại bởi vì Lục Tử ở đây, việc hắn làm hai ngày nay vô cùng tự nhiên ngược lại làm cho người ta cảm thấy tiếp tục sẽ có chút kỳ quái, ít nhất hắn không thể trực tiếp đi vào trong phòng Lục Thân nữa.
Ai... Rõ ràng là đối tượng hắn có hảo cảm, nhưng dưới tình huống này muốn cùng nàng ngủ chung một chỗ gì đó, hắn thật đúng là một chút cũng không kích động nổi.
Thấy phòng khách chỉ có một mình mình, Lục Thân Lục Tử đều ở trong phòng ngủ của mình, An Cửu Tân có chút không yên lòng giơ tay sờ sờ yết hầu không tính là dễ thấy của mình, hắn giống như còn chưa để cho Lục Tử thấy qua tình huống trên cổ hắn không có cổ áo cũng không có vòng cổ các loại che giấu......
Nhưng nghĩ đến thần kinh thô thiển của Lục Tử, An Cửu Tân nháy mắt yên tâm hơn rất nhiều.
Hẳn là sẽ không bị phát hiện, Lục Thân cũng không phát hiện, giống như căn bản không để ý qua cổ của hắn.
Cũng đúng, loại địa phương này thông thường mà nói chỉ cần không phải có ý thức đi chú ý thường xuyên đều sẽ bị người xem nhẹ, hai người bọn họ lại đều cao như vậy, từ góc độ của bọn họ vốn là không dễ dàng nhìn thấy cổ của hắn... An Cửu Tân gật gật đầu khẳng định ý nghĩ của mình, hẳn là không có việc gì!
Nghĩ đi nghĩ lại, An Cửu Tân theo bản năng tầm mắt chuyển hướng Lục Thân đóng chặt cửa phòng, không biết Lục Thân hiện tại đang làm cái gì?
Đêm nay Lục Thân càng về sau cũng không nói gì, giống như tâm tình vẫn luôn không tốt lắm, sau đó còn dứt khoát tắm rửa trở về phòng sớm.
Hai ngày trước chỉ có hắn và Lục Thân là không thấy Lục Thân về phòng ngủ sớm như vậy.
Sẽ không phải là ở một người hờn dỗi chứ?
Có nên đi gõ cửa nhà Lục Thân hỏi một chút không?
A... Hay là quên đi, lúc trước hắn có hỏi có muốn đi thăm Lục Thân hay không, lúc ấy Lục Tử liền tỏ vẻ không nên quấy rầy tên kia, nói không chừng đang cùng nữ nhân trò chuyện vui vẻ.
Đúng rồi!
Hắn làm sao có thể cảm thấy loại người như Lục Thân lại một mình hờn dỗi chứ, tên kia luôn rất tùy hứng, cũng không phải người luôn nhẫn nại như hắn.
Chỉ có hắn mới có thể một mình tự bế núp ở trong phòng bất kể là tức giận hay khổ sở đều tự mình nhẫn nại đi, Lục Thân mới không cần như vậy.
Theo hắn được biết, Lục Thân bởi vì ở trong mắt mọi người thuộc tính khống chế tỷ, vẫn rất được nữ nhân lớn tuổi hơn mình hoan nghênh.
Là những nữ nhân tỷ tỷ kia cũng muốn có một đệ đệ tướng mạo xuất sắc lại dính lấy mình như vậy, vì thế cũng nguyện ý sủng ái Lục Thân.
Cho nên nói cho cùng, gia hỏa được nhiều người sủng ái như Lục Thân, làm sao cần một người buồn bực chứ!
- Lại nói tiếp tại sao hắn lại nghĩ như vậy? Cho dù nói Lục Thân tức giận, như vậy lý do là gì?
- Bởi vì hắn không tiếp tục ở cùng một chỗ với Lục Thân, mà là với Lục Tử?
Sao hắn lại có ý nghĩ khó hiểu như vậy?
Lục Thân làm sao có thể vì hắn mà tâm tình không tốt chứ?
Trong thời gian ngắn ngủi là bởi vì hắn ngược lại là có khả năng, nhưng cả đêm đều như vậy, hắn mới không tin là cùng hắn có quan hệ... Hắn nếu thật nghĩ như vậy, cũng quá coi trọng chính mình.
Nghĩ như vậy, hắn thật may mắn tối nay Lục Tử đã trở lại, hai ngày nay có một số việc phát triển quá mức tự nhiên, hắn cũng sắp coi một số việc là đương nhiên rồi.
An Cửu Tân đi đến sô pha, nhắm mắt lại dưỡng thần, đối với hành vi quá để ý Lục Thân như mình cũng có chút bất mãn.
Mới bao lâu a, sao hắn lại biến thành như vậy?
Lục Thân tên kia rõ ràng là lấy hắn làm cái mới lạ đồ chơi mà thôi, liền cùng trêu chọc tiểu hài tử đồng dạng cảm giác...... Vậy hắn cũng không cần phải như vậy có thân là đối phương đồ chơi tự giác đi!
Cho dù bởi vì cảm thấy mình cho Lục Thân thêm rất nhiều phiền toái, nhưng cũng không có nghĩa là người ta thật sự cần hắn vào lúc này đi làm cái gì a, nói không chừng hắn không rõ tình huống quan tâm mới là làm cho người ta thêm phiền toái.
Đừng quá để ý, không thể quá để ý!
Hắn ngay cả cha mẹ ngây thơ bốc đồng kia cũng bảo mình không cần để ý như vậy......
Trong khoảng thời gian này không phải hắn chưa từng thử liên lạc với cha mẹ, không phải không muốn dựa vào cha mẹ thoát khỏi nguy cơ trước mắt, nhưng căn bản không được đáp lại.
Bọn họ rất bận rộn, cũng căn bản không quan tâm hắn rốt cuộc thế nào, có phải đã trải qua một số chuyện vô cùng tồi tệ hay không... Ngược lại mấy ngày trước bọn họ lại có một khoản sinh hoạt phí lớn chuyển vào sổ sách của hắn.
Cho nên nói, ngay cả cha mẹ hắn cũng có thể hưởng thụ cuộc sống của mình, tuyệt không thèm để ý hắn xếp hắn ở phía sau các loại chuyện, hắn dựa vào cái gì cho rằng Lục Thân căn bản vô thân vô cố với hắn có thể vây quanh mình chứ?
- hắn phải tự kiểm điểm lại.
Cửu Tân, xem cái này thế nào! "Giọng nói hưng phấn của Lục Tử đột nhiên vang lên trong căn phòng có vẻ yên tĩnh, sau đó Lục Tử còn giơ một bộ váy ngủ vô cùng xinh đẹp chạy tới.
Phục hồi tinh thần lại, An Cửu Tân quay đầu mở mắt nhìn về phía váy ngủ trong tay Lục Tử, lông mày cùng màu với mái tóc hơi nhạt không khỏi run rẩy, cau mày vô cùng do dự hỏi: "...... Đây là đồ cosplay sao?" Bộ váy ngủ ba màu trắng đỏ xanh này có vẻ vô cùng phức tạp hoa lệ, có các loại tơ tằm tơ tằm cùng nơ bướm xếp chồng lên nhau, tuy rằng thoạt nhìn vải vóc mềm mại thoải mái, nhưng thật sự là mặc ra ngoài đều có vẻ long trọng a, càng không cần phải nói đây chỉ là bộ váy ngủ, thật sự khoa trương một chút.
Đây kỳ thật là ta trước đây không lâu vừa vặn nhìn thấy cảm thấy rất đẹp liền mua đến cất giữ~ha ha, đương nhiên ta là mặc không được, cái này mã số cũng chỉ thích hợp dáng người nhỏ nhắn xinh xắn loli......"Nói xong cuối cùng Lục Tử khó được có chút nhăn nhó cười cười, nhưng lập tức lại kích động:"Hiện tại ngẫm lại cái này váy ngủ vừa vặn là hồng lam bạch tam sắc đâu, cùng biết tiếng Pháp lâu mới rất hợp a, dứt khoát liền tặng cho ngươi đi!"
Sao anh lại cảm thấy mục đích Lục Tử mua chiếc váy ngủ này rất có vấn đề chứ...
... "Hai mắt An Cửu Tân có vẻ vô thần bình tĩnh nhìn chiếc váy ngủ này vài giây, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhận lấy đi phòng tắm thay.
Dù sao bình thường anh cũng thường xuyên mặc loại quần áo mà con gái bình thường cũng không tiện mặc hàng ngày, hiện tại chỉ là thỏa mãn kỳ vọng của Lục Tử một chút mà thôi, không có gì ghê gớm.
Coi như là váy ngủ không có quần như vậy bảo hiểm, cẩn thận một chút đại khái liền không thành vấn đề, sẽ không bại lộ thân thể hắn đặc thù, hắn tư thế ngủ vẫn rất an phận.
Sau khi An Cửu Tân thay xong váy ngủ, Lục Tử lại hưng phấn vây quanh An Cửu Tân một hồi lâu liền buồn ngủ, vì thế hai người cùng nhau trở về phòng nằm trên giường.
Trước khi ngủ hàn huyên một lúc, dần dần, Lục Tử ngủ thiếp đi.
An Cửu Tân nhắm hai mắt lẳng lặng nằm, sau đó xoay người nằm nghiêng về phía cửa, một thời gian dài sau quả nhiên vẫn không ngủ được, không chỉ như thế...... Buổi tối yên tĩnh như vậy ngược lại làm cho hắn khẩn trương lên.
... "An Cửu Tân lại xoay người, lần này anh quay sang Lục Tử đang ngủ bên cạnh, mở mắt nhìn Lục Tử.
Ừm, thấy bên cạnh có người, cảm giác tốt hơn một chút.
An Cửu Tân lại nhắm mắt lại, muốn ngủ nhanh một chút, hắn luôn có loại cảm giác nếu như có thể an toàn vượt qua đêm nay, có lẽ hắn thật sự có thể thoát khỏi nguy hiểm cũng không thể nói rõ...
Ngao ô - -
Ngao ngao, ngao ô - -
Ồ!
An Cửu Tân mở to mắt, mím chặt môi, thân thể mơ hồ bắt đầu run rẩy.
Vừa rồi là cái gì vậy? Mặc dù rất nhỏ làm như là phương hướng xa xôi truyền đến, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ, nhưng hắn thật sự cảm giác mình nghe thấy, đó là...
Ngừng thở, An Cửu Tân khẩn trương đến cả người căng thẳng, cẩn thận lắng nghe xem còn có thể có tiếng sói tru như vậy từ xa truyền đến hay không.
Mà Lục Tử bên cạnh anh vẫn ngủ an ổn, không hề biết người bên cạnh sợ hãi bất an.
Phanh, phanh, phanh......
Bốn phía một mảnh an tĩnh, yên tĩnh đến mức An Cửu Tân phảng phất chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.
Lúc trước có lẽ là ảo giác?
Cho dù không phải, nhưng sau đó cũng không có âm thanh như vậy truyền đến nữa. Bất quá cho dù người sói còn ở đây, chỉ cần không ở đây, vậy là đủ rồi.
Chớp chớp mắt mới vừa rồi bởi vì khẩn trương mà vẫn trừng lớn nhưng tầm mắt trống rỗng, đến bây giờ đều có chút khô khốc, An Cửu Tân dần dần thả lỏng thân thể, an tâm thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, hắn hẳn là có thể an toàn vượt qua đêm trăng tròn này đi - -
Nhưng ngay khi hắn nghĩ như vậy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân sột soạt......
Thân thể An Cửu Tân trong nháy mắt cứng ngắc, da đầu tê dại mũi cay cay, khẩn trương đến mức mắt cũng không dám nhắm lại.
Hắn muốn lập tức rời giường chạy trốn hoặc ít nhất khóa trái cửa, nhưng thân thể lại giống như đột nhiên mất đi năng lực nhúc nhích, giống như bị trói buộc, giống như là đột nhiên trở lại khi đó.
Thanh âm như vậy - - thật sự rất giống đêm hôm đó.
Đêm hôm đó hắn từ trong giấc mộng bừng tỉnh, mắt bị bịt kín tứ chi bị trói chặt, đêm hôm đó, hắn đã từng nghe thấy thanh âm như vậy...
Tiếng mở cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên, tiếng bước chân dừng lại sau lưng hắn, hốc mắt An Cửu Tân trong bóng tối hơi phiếm hồng, hắn muốn xoay người lại nhìn, rồi lại không dám cũng không muốn nhìn thấy, hắn phảng phất đã không chỉ tê dại da đầu, toàn thân hắn đều có loại ảo giác tê liệt.
Đây hết thảy là ảo giác của hắn đi!
Không hẳn!
Đừng......
Lúc này có một bàn tay ấm áp đặt ở trên vai của hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể của hắn, thanh âm thấp giọng cùng với hơi thở nóng ẩm vang lên bên tai hắn: "Này~ngươi ngủ rồi?"
- A!
An Cửu Tân nháy mắt mấy cái kích động đến đột nhiên xoay người, trái tim treo lên thoáng cái rơi xuống đất, không nghĩ tới lại là Lục Thân!
Suỵt - - "ý bảo An Cửu Tân im lặng không nên lên tiếng, Lục Thân nhếch môi cười với An Cửu Tân, đối lập rõ ràng với da thịt màu mật, mặt mày đen nhánh trong đêm tối có vẻ đặc biệt anh tuấn khiếp người, lại làm cho người ta an tâm như thế.
... "An Cửu Tân há miệng, cuối cùng vẫn nghe lời cắn môi không lên tiếng, chỉ đưa tay bắt được góc áo Lục Thân đứng ở bên giường.
Ha ha - - Lục Thân im lặng nở nụ cười, khom lưng ôm ngang An Cửu Tân từ trên giường lên.
Khi Lục Thân ôm An Cửu Tân lên, An Cửu Tân cũng đưa tay ôm cổ Lục Thân, rõ ràng là bị người treo lơ lửng ôm, nhưng so với lúc mới ngủ ở trên giường càng làm hắn cảm thấy an ổn hơn.
Lục Thân rón rén trở về phòng mình, đóng kỹ cửa phòng ngủ, đặt An Cửu Tân lên giường.
Sau khi An Cửu Tân được Lục Thân an trí ở trên giường, lập tức tự giác dịch vào bên trong một chút, kéo góc áo Lục Thân bảo hắn nhanh chóng nằm xuống, mà sau khi Lục Thân nằm xuống, An Cửu Tân lại tự nhiên dựa vào trong lòng Lục Thân, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dán sát vào thân thể cao lớn rắn chắc của Lục Thân, không giống hai đêm trước đều là Lục Thân kéo hắn vào trong ngực.
Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, ta đây chính là không cho ngươi ngủ cùng nàng!"Sau khi An Cửu Tân rúc vào trong lòng mình, Lục Thân nghiến răng tiến đến bên tai An Cửu Tân tức giận hạ giọng oán giận.
Giương mắt nhìn về phía Lục Thân trong đêm tối còn có vẻ hôi thối sắc mặt, bên tai hô hấp cũng làm cho hắn có chút ngứa, An Cửu Tân nhịn không được cong lên khóe miệng mang theo ý cười sờ sờ Lục Thân đầu, lại chủ động ôm lấy Lục Thân eo, thanh âm đặc biệt mềm mại càng mang theo chút ý tốt nhỏ giọng an ủi: "Không nên tức giận, như thế nào còn đang mất hứng a?
Giờ phút này An Cửu Tân có sự thẳng thắn thành khẩn mà ngày thường tuyệt đối không có, dị thường thản nhiên biểu đạt sự ỷ lại khó hiểu của mình đối với Lục Thân, cùng với sự mặc kệ và bao dung mà mình cũng không ý thức được đối với Lục Thân.
An Cửu Tân như vậy khiến sắc mặt Lục Thân trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, lại nở nụ cười, trong bóng tối lộ ra hàm răng nanh nhọn.
"Hừ hừ... Bảo bối mau ngủ đi~" Lục Thân ôm An Cửu Tân ở bên tai hắn nhẹ giọng cười cười, còn để cho người gối ở trên cánh tay mình.
... Đừng kêu bậy. "An Cửu Tân cả người kề sát Lục Thân cọ cọ, nhắm mắt lại nhỏ giọng phản đối, nhưng khóe miệng hắn lại hơi nhếch lên, bất an lúc trước bị quét sạch.
-- không nghĩ tới sau khi hắn muốn mình đừng để ý như vậy, lại đột nhiên phát hiện đối phương vượt quá dự liệu của mình sẽ làm cho người ta kinh hỉ, vui vẻ như thế...
A a... Rõ ràng là một tên ngây thơ lại bốc đồng, tính trẻ con không chịu nổi, còn nhỏ hơn hắn mấy tháng, nhưng Lục Thân như vậy bây giờ lại cho hắn một loại cảm giác ấm áp lại ôn nhu đáng tin cậy như đại ca ca.
Mặc kệ Lục Thân có phải bởi vì phát hiện hắn bất an hay không mới dẫn hắn tới đây, đại khái cũng không ai có thể làm hắn hoàn toàn an tâm như vậy.
Đúng vậy, quả thực giống như là được cứu a, giống như vậy ban đêm hắn chỉ có ngủ ở Lục Thân bên cạnh mới có thể kiên định, không hề sợ hãi...
Anjiu Shin nằm trong vòng tay của Lu-jin và ngủ thiếp đi với hơi thở đều đặn.
Lục Thân rũ mắt chăm chú nhìn An Cửu Tân nhu thuận nằm trong lòng mình quả thật rất nhanh ngủ, dần dần khóe miệng vốn cong lên kéo bằng, trong đêm tối vẻ mặt u ám không rõ.
Tuy rằng phản ứng vừa rồi của An Cửu Tân là làm cho tâm tình cậu vui vẻ hơn một chút, nhưng cảm giác không đủ a... Sao lại ngủ nhanh như vậy chứ?
Hắn thế nhưng là còn phiền đây!
Nhìn thấy An Cửu Tân ngủ an ổn như vậy, sao anh lại cảm thấy trong lòng không công bằng như vậy chứ!
Hơn nữa...... còn có loại cảm giác nóng nảy......
- A~bảo bối, đêm nay không phải vẫn rất dung túng tâm tình xấu của ta sao, như vậy ta hiện tại muốn đem ngươi đánh thức, ngươi cũng nhất định sẽ tiếp tục ôn nhu nhu thuận an ủi ta như vậy đi!