thành vừa sinh hoạt cá nhân
Chương 10: Lan mỹ nhân tai nạn xe cộ
Lan vừa trở về văn phòng mới phê duyệt mấy văn kiện liền nhận được điện thoại của Lan Nguyệt.
Chủ nhiệm Lan mới nửa ngày không gặp đã nhớ tôi? "Mặt trời mọc từ phía tây." Thành Cương trêu chọc.
Lan Nguyệt cùng hắn làm vợ chồng đã lâu vẫn là tính tình lúc trước, không có chuyện gì nàng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho người trong lòng.
Thành Cương, anh mau tới đi, em bị tai nạn xe cộ. "Giọng nói dồn dập và thấp thỏm.
Thành Cương lại càng hoảng sợ vội hỏi: "Ngươi ở nơi nào?
Tôi đỗ xe ngoài cổng trường.
Anh đừng sợ, tôi lập tức đến ngay. "Cúp điện thoại Thành Cương chạy như bay ra cửa.
Cái này còn cao minh! Lan Nguyệt tuyệt sắc mỹ nữ kim chi ngọc diệp nếu là hủy dung hoặc là thiếu cánh tay gãy chân vậy thì hỏng rồi. Hơn nữa trong bụng cô có cục cưng càng không chịu nổi bất kỳ phong ba nào.
Anh xuống lầu lấy xe nhắc tới tốc độ cao nhất phóng về phía trường học của cô.
Cái gì mà xe cộ dày đặc a vượt đèn đỏ a quy tắc giao thông toàn bộ không quan tâm chỉ cầu dùng thời gian ngắn nhất chạy tới hiện trường sự việc.
Hắn lòng nóng như lửa đốt kinh hồn táng đảm, không dám tưởng tượng hình ảnh kia đáng sợ cỡ nào.
Đến trước trường học đỗ xe xong chạy tới bãi đỗ xe.
Xa xa liền nhìn thấy rất nhiều người vây quanh bãi đỗ xe đông nghịt không nhìn thấy tình huống bên trong.
Trái tim Thành Cương phút chốc căng thẳng thầm kêu một tiếng Lan Nguyệt nhanh chân chạy đi.
Nhường một chút nhường một chút tôi là người nhà. "Thành Cương vừa kêu vừa đẩy chen chúc trong tường người thật dày đến đầu đầy mồ hôi mới chen vào bên trong.
Chỉ thấy một chiếc xe màu đỏ tông vào đuôi một chiếc xe màu đen.
Đầu đuôi hai xe nối liền với nhau như giao phối. Trên mặt đất không có gì phá hư, xem ra cũng không nghiêm trọng lắm.
Thành Cương thở dài một hơi nói xem ra là Lan Nguyệt đụng vào người ta. Không sao đâu. Một trái tim cuối cùng cũng đặt vào trong bụng.
Chiếc xe màu đỏ kia chính là của Lan Nguyệt mới mua không đến một năm.
Trước kia đều là Thành Cương lái xe đưa cô đi làm, sau đó Thành Cương bận rộn liền mua một chiếc xe tặng cho cô.
Mỗi ngày đều dặn đi dặn lại luôn sợ xảy ra chuyện.
Nhưng Lan Nguyệt không biết vì sao ở phương diện khác đặc biệt linh mẫn ở phương diện lái xe còn kém một đoạn.
Mặc dù cô rất nghiêm túc lái xe học cũng không tệ, cuộc thi thuận buồm xuôi gió thuận lợi lấy được bằng lái xe, nhưng sau khi lên đường lái xe thì thường có va chạm.
Thành Cương luôn an ủi cô không sao. Ai cũng sẽ có quá trình thích ứng kéo dài là tốt rồi. Cũng may tỷ lệ xảy ra chuyện của cô càng ngày càng thấp làm cho người ta cảm thấy an ủi.
Từ sau khi mang thai Thành Cương không yên tâm để Lan Hoa mỗi ngày lái xe đưa đón cô. Mấy ngày nay Lan Nguyệt cảm thấy kỹ thuật của mình có thể không làm phiền Lan Hoa nữa. Không ngờ hôm nay vẫn xảy ra chuyện.
Thành Cương nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa xe Audi hét lớn: "Cô mau ra đây đi, cô cho rằng trốn đi sẽ không có chuyện gì? Nói với cô Lan Nguyệt cô không đáp ứng điều kiện của tôi tôi không thả cô đi.
Bên trong không hề có động tĩnh, xem ra quyết tâm không để ý tới hắn.
Em không ra anh sẽ chờ em. Anh cũng không tin em có thể không cả đời không ra. "Người đàn ông quay đầu lui tới trên thân xe, dựa vào ngậm một điếu thuốc chậm rãi hút.
Nhìn tướng mạo người này: không đến bốn mươi tuổi nhổ đỉnh, mắt nhỏ phồng bụng, chân ngắn, khuôn mặt mập mạp mang theo vẻ ngang ngược vừa nhìn tướng mạo đã không phải là một người hiền lành.
Thành Cương đi tới trước xe cũng không để ý tới người đàn ông kia gõ cửa sổ xe nói: "Lan Nguyệt, anh tới rồi. Trời quang rồi." Cửa xe vừa mở, Lan Nguyệt được người đàn ông đỡ xuống xe.
Lan Nguyệt vẫn là mái tóc ngắn ngang cổ, đôi mắt đẹp lấp lánh, trên khuôn mặt tràn ngập hơi thở nho nhã. Chỉ là dáng người kia khiến người ta không dám khen tặng.
Cô mặc quần áo phụ nữ có thai rộng thùng thình màu nhạt, bụng cũng giống như dưa hấu lớn mang thai mười phần, đã mang thai gần tám tháng.
Bộ ngực vốn đã đặc biệt phát triển kia đem quần áo nhô lên một ngọn núi cao quy mô phi phàm.
Vừa rồi hù chết ta. "Lan Nguyệt dịu dàng nói.
Có tôi ở đây không thành vấn đề. "Thành Cương kéo tay cô.
Lan Nguyệt vội rút tay về bởi vì nàng chú ý tới nam nhân đáng giận kia Mã chủ nhiệm cùng người vây xem đều đem ánh mắt dừng ở trên người mình. Người quen biết mình còn chỉ trỏ còn nghe được bọn họ nghị luận.
Người kia là ai vậy? Dáng dấp rất đẹp trai.
Còn có thể là ai mà không phải là người của cô ấy chứ.
Cô ấy là một cô gái chưa kết hôn, không biết giống ai.
Có người che miệng cười nói: "Có lẽ chính là của người này.
Lan Nguyệt nghe xong những thứ này xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng tâm như hươu đụng không khỏi cúi đầu rất muốn tìm một cái khe chui vào.
Thành Cương nhẹ giọng hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra." Không đợi Lan Nguyệt mở miệng, người đàn ông bên cạnh mở miệng.
Tôi đến bãi đỗ xe lấy xe, vừa mới khởi động, xe từ chỗ đậu xe đi ra rẽ rất chậm còn bật đèn chuyển hướng. Nhưng xe của Lan Nguyệt lập tức từ phía sau nhảy lên. Ai nha, xe yêu quý của tôi mới mua được mấy tháng.
Hắn mang theo khẩu khí đau lòng, đôi mắt lại mở thật to ở trên mặt cùng trên thân thể Lan Nguyệt bồi hồi tham lam cùng thèm nhỏ dãi không chút che dấu.
Thành Cương vội vàng chắn trước người Lan Nguyệt để cho hắn tùy tiện nhìn mình là được rồi.
"Anh ấy có đúng không?"
Là như vậy.
Hai người quen nhau?
Ông ấy là giám đốc Mã của văn phòng trường chúng tôi.
Thành Cương ồ một tiếng nhìn nam tử nói: "Thì ra ngươi và Lan Nguyệt là người quen.
Chủ nhiệm Mã nhìn Lan Nguyệt trên vai Thành Cương nói: "Đối với đồng nghiệp của chúng tôi nhiều năm rồi.
Vậy được rồi, nếu chuyện này đều do chúng ta bồi thường thì bồi thường như thế nào đi. Ngươi đưa ra điều kiện đi muốn làm sao bây giờ?
Chủ nhiệm Mã khom lưng quan sát tình hình chiếc xe yêu quý của mình bị thương, nói: "Tôi đây là chiếc Mercedes mới, ít nhất cậu phải bồi thường một trăm ngàn.
Lời này vừa nói ra khán giả xôn xao một chút muốn mười vạn, đây không phải là làm thịt người sao.
Lan Nguyệt ngẩng đầu nói: "Chủ nhiệm Mã, anh coi chúng tôi là đồ ngốc sao? Vừa rồi tôi không đồng ý, bây giờ lại càng không đồng ý.
Chủ nhiệm Mã khoanh tay cười ha ha nói: "Tôi không bôi nhọ các anh. Tôi muốn theo thời gian.
Thành Cương mỉm cười nói: "Bất quá mười vạn đồng cũng không có gì ghê gớm." Quay đầu hỏi Lan Nguyệt: "Hắn còn đưa ra điều kiện gì?
Lan Nguyệt tức giận nói: "Ngoại trừ mười vạn hắn còn muốn ta bồi nàng uống một bữa rượu xin lỗi. Nói là bồi cao hứng mười vạn thì miễn.
Lời này nghe chói tai Thành Cương cũng không có nổi trận lôi đình mà là cười lạnh nói: "Ngươi còn có điều kiện thứ hai?"
Chủ nhiệm Mã bị ánh mắt này nhìn đến trong lòng lại sinh ra cảm giác khẩn trương. Nhưng dù sao lão Vu sự cố sẽ không tự loạn trận tuyến, trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói: "Nói nửa ngày ta còn không biết ngươi là ai.
Thành Cương mang theo nụ cười hòa khí nói: "Tôi là Thành Cương của công ty Thành thị.
Chủ nhiệm Mã nghe xong sắc mặt khẽ biến truy vấn: "Anh là ông chủ công ty Thành thị Thành Cương tiên sinh sao?
Thành Cương thản nhiên đáp: "Đúng.
Sắc mặt chủ nhiệm Mã thay đổi, trong nháy mắt liền có nụ cười sáng lạn. Trong lòng nói như vậy không đắc tội nổi a.
Thành Đổng a thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. "Mã chủ nhiệm nhiệt tình đi tới vươn tay ra.
Thành Cương căn bản không giơ tay làm chủ nhiệm Mã vô cùng mất mặt, đành phải khom cánh tay đổi thành gãi đầu.
Thành Cương nghiêm túc nói: "Mười vạn đồng ngày mai anh đến công ty tôi lấy. Điều kiện thứ hai......
Chủ nhiệm Mã lập tức cười rộ lên nói: "Đây đều là hiểu lầm, đều là lỗi của tôi, không trách Lan Nguyệt. Vậy điều kiện thứ hai là vui đùa không phải là thật.
Ngươi ngày mai tìm ta rút tiền đi. "Thành Cương lại nói với Lan Nguyệt:" Ta tìm một phương dừng xe lại. Ngươi ngồi xe ta trở về.
Lan Nguyệt đáp ứng một tiếng, Thành Cương liền lên xe Audi.
Mã chủ nhiệm nào dám lại đối với Lan Nguyệt Sắc híp híp sửa thành vẻ mặt cung kính hơi hơi khom lưng hỏi: "Lan chủ nhiệm hắn là gì của ngươi?"
Lan Nguyệt hồi đáp: "Em rể." Trong lòng lại nói hắn là chồng ta, nam nhân ta yêu mến mỗi ngày đều cùng ta ngủ chung một cái chăn.
Nghĩ đến đây trên mặt nóng lên đôi mắt đẹp đều lóe lên dị sắc. Lan Nguyệt nghiêm mặt nói: "Tôi đụng xe anh, ngày mai anh đi lấy tiền đi.
Chủ nhiệm Mã khoát tay nói: "Quên đi, quên đi, tôi tự sửa được rồi." Trong lòng không thể trêu vào mà không thể trêu vào. Than ôi! Thật xui xẻo đi.
Hắn luôn miệng nói với Lan Nguyệt không xứng đáng sau đó chui vào trong xe lái đi.
Đợi Thành vừa trở lại bên cạnh Lan Nguyệt, chủ nhiệm Mã và xe của ông ta đã sớm không thấy bóng dáng.
Thành Cương liền dẫn Lan Nguyệt đi về phía xe của mình.
Lan Nguyệt đem lời Mã chủ nhiệm nói Thành Cương nhìn xa xa nói: "Tên này thoạt nhìn cũng không phải thứ tốt.
Lan Nguyệt vỗ nhẹ bụng nói: "Còn không phải sao. Mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ ánh mắt như sói. Thật khiến người ta ghê tởm. Mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều có chút ghê tởm.
Thành Cương thấp giọng nói: "Hắn vô lễ với em chính là đắc tội với anh. Anh phải thu thập hắn để hắn nhớ lâu một chút.
Lan Nguyệt lắc đầu nói: "Quên đi quên đi dù sao ta cũng không có chịu thiệt.
Khuôn mặt âm trầm Thành Cương nói: "Chờ ngày mai anh ấy đến công ty tôi.
Lan Nguyệt cười nói: "Ta đoán a! Hắn sẽ không đi lại càng không cần tiền.
Tại sao?
Tôi nghe người trong trường nói vợ chủ nhiệm Mã làm phó giám đốc bộ phận ở công ty anh. Vợ anh ta còn muốn đưa em vợ anh ta đến công ty anh làm việc.
Thành Phong không khỏi cười xấu xa.
Di! Sao ngươi cười tà khí như vậy?
Không có việc gì ta là tâm tình tốt. Chúng ta lên xe đi. "Hắn thấy Lan Nguyệt lúc đi bộ ngực to đều theo đó rung động như ngọn núi phập phồng lắc lư, trong lòng người mềm nhũn tay đều ngứa ngáy.
Lên xe Thành mới vừa rời khỏi trường học lên đại lộ hỏi: "Ngươi hôm nay như thế nào lại đụng xe?"
Lan Nguyệt có vài phần xấu hổ ôn nhu nói: "Lúc ta lái xe thất thần.
Tình huống gì?
Ai! Buồn chết ta rồi. Ta đã bụng lớn biến thành như vậy còn có tiểu nam sinh...... Thành Cương ngươi tức giận không? "Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào mặt Thành Cương.
Thành Cương đặt một tay lên bàn tay nhỏ nhắn của cô cười nói: "Anh giận cái gì, anh đã sớm quen rồi. Không có độ lượng thì làm sao làm chồng em được.
Lan Nguyệt Hỉ nói: "Anh là người đàn ông tốt. Này, bây giờ đi đâu?" Hai tay nắm tay người đàn ông rồi đẩy tay anh ta về tay lái.
Ta định dẫn ngươi đi giải sầu.
Thôi, về nhà đi. Mẹ nói mấy ngày nay Lan Cường có thể dẫn đối tượng tới cửa.
Thành Cương a một tiếng nói: "Tiểu tử kia lại đổi đối tượng? Ngưu. Mấy năm nay đổi đối tượng không có mười cũng có tám. Hẳn là nếm qua đều vứt đi.
Lan Nguyệt liếc hắn một cái: "Nói bậy. Lan Cường mặc dù có rất nhiều khuyết điểm nhưng hắn đối với nữ nhân có chừng mực. Hắn nói chuyện không ít nhưng hắn không có tai họa người ta. Không giống ngươi hoang dâm vô đạo lên giường như ăn cơm.
Thành Cương chớp mắt vẻ mặt hoài nghi nói: "Thật sao? Thật sao? Ta mới không tin. Hắn nói qua nhiều đối tượng như vậy sẽ không có lột quần người ta cắm dương vật vào? Trừ phi hắn là thái giám.
Lan Nguyệt liếc mắt: "Miệng đầy thô tục đâu phải là chủ tịch? Tôi không cho phép anh làm bại hoại Lan Cường. Người này nên chú ý hình tượng của mình. Phương diện này anh làm không tốt.
Thành Cương cười hì hì nói: "Lan Nguyệt à, em không thay đổi chút nào! Vẫn như vậy. Nghe em nói hình tượng chẳng lẽ em đã quên chính mình sao? Bây giờ em là mẹ chưa lập gia đình." Ánh mắt liếc nhìn bụng cô.
Lan Nguyệt đỏ mặt vỗ về bụng lớn của mình phản bác: "Mẹ chưa lập gia đình làm sao vậy? Chưa kết hôn chính là đại cô nương. Vẫn là hình tượng tốt." Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì không nói lời nào.
Làm sao vậy đại cô nương?
Lái xe của anh đi. "Ánh mắt cô sâu thẳm không biết có tâm sự gì.