tại bắc kinh, nội bộ bên trong, di sinh loạn tình
Chương 2
Bang bang bang - -
Nghe được tiếng gõ cửa sổ xe, lễ tự híp mắt trong xe lập tức tỉnh táo.
Mẫu thân cách thủy tinh nói: "Trên đường ngủ tiếp, giúp ta đem đồ bỏ vào cốp sau.
Tự Lễ lau mặt, ồ một tiếng, liền chịu đựng ánh nắng mùa xuân làm cu li cho mẹ, "Chỉ đi một ngày thôi, có cần lấy nhiều đồ như vậy không?
Bọn họ vẫn là đi thăm dì cả bà ngoại con.
Người phụ nữ vừa chỉ huy vừa nhắc tới việc vặt trong nhà, vốn hôm nay đã nói cả nhà bà cụ và con gái lớn đều cùng đi vùng ngoại ô đạp thanh, mẹ theo thứ tự còn đặt một biệt thự nhỏ ở thôn Hoài Nhu, nghe nói bên cạnh có một con sông, có thể nướng có thể uống trà.
Nói rất khá, nhiệt tình của mọi người tăng vọt, không nghĩ tới ngày hôm qua bà dì, cũng chính là chị gái của bà cụ bị bệnh, con cái nói trong miệng bà vẫn nhắc tới bà cụ, nhớ em gái, thật sự không có biện pháp, bà cụ chỉ có thể mang theo trưởng tử trưởng nữ đi thăm, qua cửa thăm cậu dì mang theo cậu bé đây cũng là lệ thường nhiều năm qua, kết quả chỉ còn lại hai mẹ con cùng con gái út đi, muốn đổi ngày nhưng tiền đặt cọc đều giao, hơn nữa vốn lần này xuất hành cũng có ý chúc mừng con gái nhỏ trong nhà khỏi bệnh, cứ như vậy hủy bỏ quá mức mất hứng.
Dì út đâu? Còn chưa xuống.
Cất hành lý xong, đóng nắp rương lại, cậu bé phủi phủi sợi tơ bay trên người, nhớ tới cô liền nhớ tới lúc tết âm lịch mập mờ mê loạn, mà hiện tại đã đến tháng ba hoa dương bay đầy không trung.
Mặc kệ nàng, nha đầu chết tiệt đi ra ngoài ở liền trở nên tự mãn.
Nói cứ như là anh không tự mãn vậy...
Rất kỳ quái, cậu bé bị mẹ trừng mắt cũng không sợ hãi chút nào, cậu không thích cô bị người ta nói như vậy, cho dù là mẹ, "Năm mươi bước cười trăm bước, còn không phải đều để con chờ sao.
Thái độ của cậu thế nào, tuy rằng bây giờ cậu còn nhỏ, sau này cậu có bạn gái mà vẫn như vậy...
"Ai có bạn gái?"
Thanh âm thanh thúy của nàng cắt đứt lời thuyết giáo của tỷ tỷ đối với cháu ngoại, một bên phất tóc mái một bên chạy chậm tới.
Ở trường học trêu chọc tiểu cô nương?
Cô nương tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hôm nay trên mặt nàng tươi đẹp như vậy, mặc cho ai cũng sẽ không cảm thấy nàng có chút ý chỉ trích.
Cô đong đưa tóc đuôi ngựa mềm mại lưu loát, vểnh cái miệng nhỏ nhắn nhìn trái trước mặt cậu bé, "Mấy ngày không gặp, có năng lực à?
Hắn biết dì nhỏ đang trêu đùa, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được đỏ lên, sứt sẹo phủ nhận, "Không... không có, cái gì với cái gì a.
"Thật đúng là mặc váy," mẹ có chút nhìn không vừa mắt, không khỏi oán giận, "Vùng ngoại ô bên kia muỗi rất nhiều, không chừng còn phải đi trên đường hoang..."
Cô gái đưa tay về phía sau nâng dáng người cao gầy xinh đẹp của mình, nửa đoạn áo len tay áo màu nhạt cùng váy dài đến đầu gối màu xanh dương hài hòa hòa hợp như vậy, cô lắc đôi chân dài dưới váy, triển lãm tất bông bọc trên bắp chân dài nhỏ giải thích, "Không có việc gì, tôi mang vớ.
Mẫu thân bĩu môi, "Đến lúc đó đừng trách ta không nói, ta cũng không mang theo nước hoa......
Hừ! Ta nguyện ý!
Trong mắt chàng trai, cô vẫn phản nghịch như trước, không hề vì công việc mà mất đi linh lực.
Mà hắn thưởng thức lập tức liền bị dì nhỏ phát hiện, nàng đối với ánh mắt của hắn là như vậy mẫn cảm, "Tiểu bại hoại, ngươi nói xem?"
Hả?
Đẹp không? "Cô gái dùng giày xăng đan ngắn đá chân lông tham lạnh mặc quần đùi của anh.
Nga...... Nga, ân.
Ơ, lại đỏ mặt, "Mẹ nở nụ cười," Nó như vậy, còn có bạn gái, người ta đều biết đi chơi với con gái, nó thấy dì nhỏ của mình cũng có thể đỏ mặt.
Thật là, chị dạy con cái cái gì...... Như vậy không phải rất tốt sao, bớt lo.
Biết anh vẫn hướng nội như cũ, trong lòng cô gái mừng thầm nói không nên lời, nhưng sự ăn ý đặc biệt giữa cô và cậu bé tuyệt đối sẽ không làm cho phụ huynh bớt lo.
Bất quá bọn họ đều cự tuyệt không được lén lút triển lãm với người khác, nhìn bộ dáng bọn họ chẳng hay biết gì, không chút hoài nghi, cái loại cảm giác tội lỗi chỉ có hai người hiểu này kích thích như vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Người phụ nữ gọi bọn họ lên xe mới làm cho hai người từ trong thế giới bí ẩn triền miên kia tỉnh táo, cô lôi kéo anh ngồi ở hàng sau.
Hai đứa nhỏ các ngươi không có lương tâm, coi ta là tài xế a.
Tôi cũng không dám lái - - "Tôi cũng sẽ không - -
Ánh mắt anh và cô chạm nhau một cái liền lập tức tách ra, loại đồng bộ này làm cho bọn họ không có kinh nghiệm thân cận với người khác phái có chút không dám thích ứng.
Ha - - a. "Cậu bé thuận theo thân thể ngáp một cái để giảm bớt xấu hổ, không ngờ lại bị mẹ quấn lấy," Nói mẹ còn không nghe, đêm qua chính là không ngủ.
Cậu bé [vâng vâng], [ừ ừ] ứng phó, lại nhịn không được nhìn về phía dì nhỏ đang đùa bỡn mép váy bên cạnh.
Cô biết, thật ra anh đều ở bên cạnh cô, bọn họ giống như trước đây rửa mặt xong, mặc đồ ngủ ngồi ở phòng khách xem TV.
Kỳ thật không tán gẫu cái gì, buổi tối cũng không có nhiệt tình trao đổi ban ngày, nhưng chính là bình thản kia mới làm cho người ta không nỡ, làm cho người ta muốn cả đời sống ở một khắc kia, ngửi mùi thơm ngát ướt át của đối phương, nhìn nội dung phim phóng sự, lại nhìn mặt đối phương, cái gì cũng không nói, lại thấy thế nào cũng xem không chán, cứ như vậy đợi đều là làm người ta hưởng thụ làm người ta vui vẻ như vậy.
Cô lại nghĩ tới ngày đó, ngày mình còn bệnh.
[Còn không phải dựa vào hắn!]
Bệnh của cô gái có liên quan rất lớn đến cuộc sống không có quy luật sau khi dọn ra ngoài, không có người chăm sóc nhắc nhở, còn phải đi làm nấu cơm, lần đầu tiên lên kiệu hoa cô thật sự có thể nói luống cuống tay chân. Hơn nữa người trong lòng nhớ thương cũng không đến thăm mình, điện thoại gọi tới cũng ấp úng, giống như ngày đó cái gì cũng không phát sinh.
Mệt nhọc trên thân thể cùng Tương Tư trong lòng không chiếm được đáp lại cũng không có cách nào không bệnh.
Nhưng cô vẫn tha thứ cho anh, ai bảo ngày đó trên mặt anh sốt ruột như vậy.
********************
Nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng xao động kia, cô liền biết anh đến rồi, mùi vị bước chân của anh, giọng nói tướng mạo của anh như vậy cô không quen thuộc?
Loảng xoảng - -!
Cô ở trong bếp cũng không để ý đụng phải cái gì, thất tha thất thểu chạy ra mở cửa.
Anh thở hổn hển chạy lên lầu, nhìn cô phát sốt còn liều mạng chạy tới mở cửa như vậy, cũng thở hổn hển như vậy, dì út ở trước mặt anh vẫn luôn già dặn thời thượng lúc này mặc áo ngủ in hoa lôi thôi, bên trong mặc áo ba lỗ cổ tròn màu trắng, tóc tùy tiện buộc, kính áp tròng bình thường cũng biến thành kính gọng tròn của mọt sách - - anh rất đau lòng, không chút nghĩ ngợi liền sờ lên gò má đỏ ửng của cô.
Mặt nàng bởi vì tay cháu trai càng đỏ càng nóng, nữ nhân còn ôm bệnh nhẹ không biết từ đâu tới, đem đại nam hài đã cao hơn mình một đầu kéo vào, dùng sức đóng cửa lại.
Làm gì, ở ngoài cửa không thành thật.
Người phụ nữ nửa trách cứ nửa ngượng ngùng, hai bàn tay nhỏ bé lấy tay trên mặt ra lại cầm không buông, giống như sợ anh chạy mất, cô còn đang bệnh bởi vì liên tiếp vận động mà thở hổn hển càng sâu, điềm đạm đáng yêu.
Lúc này anh cũng quên rụt rè ngại ngùng, cư nhiên ôm bả vai dì nhỏ đưa cô tới sô pha.
Cô ngồi dựa vào anh, gần như cuộn tròn trong lòng chàng trai, ngửi mùi anh cảm nhận cánh tay anh, cô gái vừa rồi còn đang hút nước mũi xông thuốc nhất thời cảm giác mình đã khá hơn một nửa.
Anh vừa hỏi bệnh tình của cô vừa nhìn quanh bốn phía, nhìn căn phòng coi như chỉnh tề, không có rác rưởi vứt lung tung, không có quần áo vứt lung tung, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngươi đây là ý gì?
Cô nhìn ra anh lo lắng lại bất mãn anh không tín nhiệm, muốn cho anh hiểu rõ uy nghiêm của dì nhỏ mình, nhưng lời nói từ trong miệng đi ra liền trở nên mảnh mai vô lực, ý tứ làm nũng mười phần.
...... Không có gì, chỉ là không yên tâm.
Hừ, ngươi như vậy chạy tới, giống như ta sắp chết vậy......
Lời nói của cô dừng lại, nhìn thấy đồng tử anh phóng đại, bàn tay trên cánh tay dùng sức, cô liền biết anh coi là thật, "Thật là, chỉ đùa một chút thôi, tôi chính là phát sốt, bác sĩ còn chưa kê thuốc mấy ngày... Cậu ngốc à!"
Tuy rằng mặt ngoài chu đôi môi có chút tái nhợt, ghét bỏ nam hài ngốc nghếch, trong lòng nàng lại nóng hầm hập như vậy, khát vọng hắn càng thương tâm một chút, nàng lại cảm thấy mình thật sự là một nữ nhân xấu xa.
Đúng vậy, nàng không chỉ một lần cảm thấy chính mình chẳng biết xấu hổ, thích hắn cái này cháu trai coi như xong, rõ ràng có thể giấu ở trong lòng, lại còn nhịn không được già đi khiêu khích ngây thơ hắn, hi vọng hắn chú ý chính mình, quan tâm chính mình, thậm chí...
Cô lại cảm thấy mình hết sức buồn cười, ngây thơ, không chỉ khát vọng tình yêu không nên tồn tại, muốn anh đến thăm mình, cô thật sự đến rồi mình lại không cho anh sắc mặt tốt, ăn mặc cũng vụng về thô lậu như vậy.
Ngón tay thon dài trắng noãn của cô chọc vào mặt cậu bé, chân cong gập đặt lên đùi cậu bé, bàn chân trần trụi cọ cọ cậu, "Tự lễ - -
Tiếng gọi này kéo dài chơi đùa, làm cho cậu bé giật mình một cái.
Đừng bỏ dì út lại được không?
Sao có thể chứ!
Cậu bé lập tức tỏ rõ lập trường, kích động bày tỏ tâm tình ẩn chứa sau lưng, làm cho cậu cũng có chút sợ hãi, tựa hồ lại bắt đầu phỏng đoán chừng mực, "Tớ học thư pháp trở về mới nghe mẹ tớ nói cậu bị bệnh, đây không phải lập tức tới đây sao.
Hả? Ăn cơm chưa?
...... Ăn rồi.
Ngón tay cô gái dùng sức cào qua cằm anh, "Gạt người!
Thật sự...
Tiểu lừa đảo!
Cô bĩu môi lộ ra biểu tình ủy khuất, cậu bé sợ nhất dì nhỏ cô yếu thế, điều đó cho thấy tất cả của cậu đều nằm trong tay cô, chỉ có như vậy cô mới không cậy mạnh, mới có dư dư biểu lộ yếu đuối, "Bảy giờ rưỡi em mới tan học, đừng tưởng rằng anh không biết.
Biểu tình bị nhìn thấu kia của chàng trai thật sự làm cho người ta dễ hiểu, cô không khỏi lại lo lắng quan hệ giữa mình và anh có thể bị giấu kỹ hay không.
"Anh nói với gia đình như thế nào?"
Ta...... Ngươi quản những thứ này làm gì - -
Cô lườm anh một cái, "Đồ ngốc, lén lút chạy ra sao, không nói cho mẹ anh biết bà ngoại anh?
Nhìn bộ dạng chột dạ của cậu bé, cô liền biết, "Đồ ngốc!
Nàng nắm mặt cháu trai dạy dỗ hắn, "Ngươi nói thẳng bọn họ sẽ ngăn cản ngươi sao? Có tật giật mình, ngươi muốn tới làm gì a?
Ta......
Hắn trở nên nghẹn lời, trong lòng nghĩ là quan tâm dì nhỏ, nhưng loại này xuất môn không cáo làm cho hắn trở nên giấu đầu lòi đuôi, muốn nói không có cái khác chờ mong là không có khả năng.
Đợi lát nữa trong nhà nhất định sẽ tìm tới, cho nên mới nói tiểu ngu ngốc! Tiểu ngu ngốc!
Bọn họ làm sao lại biết - -
Vậy anh có thể đi đâu a?! Hơn nữa anh muốn bọn họ tìm không thấy anh sao? Anh muốn...... Hôm nay ở chỗ này?
Nữ nhân càng nói thanh âm càng nhỏ, càng nói khuôn mặt huyết sắc càng sâu, tay cũng từ trên mặt nam hài lấy xuống.
...... Ta, ngô!
Không đợi cậu bé nói tiếp, môi cô đã dán lên miệng anh.
Sao, sao, sao......
Một cái, hai cái, ba cái......
Người phụ nữ mổ nhẹ không ngừng, lưng thẳng lên, hai tay vịn khuôn mặt tuấn tú của cậu bé, "Liền ngây ngốc, đợi lát nữa bọn họ tìm tới sẽ không có thời gian, sao~"
Không suy nghĩ cũng không nói gì, cậu bé liền đỡ eo dì út lên, cậu tựa hồ không cần người chỉ đạo cũng biết ứng đối chính xác, xoa mông cô gái đồng thời gặm hai gò má nóng bỏng kia.
Bọn họ biết sẽ biến thành như vậy, bọn họ chờ mong biến thành như vậy, nữ nhân kiều ngâm không nghe theo tiết lộ ra ngoài, cái kia cứng rắn trường côn hình dạng cũng từ nam hài đũng quần hiện lên, nữ nhân lần nữa hiểu được nam hài chính mình trưởng thành, đã hoàn toàn có thể nắm giữ chính mình cái này giống cái sự thật, nhịn không được chân hướng cái kia phồng lên nhẹ nhàng dựa vào, nghĩ mình nếu như có thể làm cho nam hài thoải mái là cỡ nào tuyệt vời thể nghiệm, nhìn hắn đối với mình thở dốc, đối với thân thể của mình...
Không, không được, nữ nhân mắng mình phóng đãng, nghĩ cháu ngoại hắn còn nhỏ, vạn nhất không chuẩn bị tốt thì làm sao bây giờ?
Nhưng bị nàng cho rằng là hài tử người, hắn đang dùng đầu lưỡi tại nữ nhân trên mặt thô lỗ đong đưa liếm đùa, cư nhiên đâm về phía đôi môi của nàng, muốn phá tan của nàng miệng nhỏ, nữ nhân vội vàng chống cự.
Ngô...... Ô ô, không được!
Cô dùng sức vỗ vai cậu bé, nếu là bình thường tuyệt đối sẽ bị cho là lực đạo trừng phạt, người phụ nữ cũng bị khí lực của mình làm cho giật nảy mình, nhưng kiên trì mím môi giả bộ nghiêm túc, "Không được, tự lễ, dì út hôm nay bị cảm, bệnh độc tính, con sẽ bị lây..."
Một phen khuyên giải này cũng không có hiệu quả, biểu tình vừa nghiêm túc lại đáng yêu ngược lại làm cho nam hài động tâm, bật cười.
Ta là Giả Bảo Ngọc, chỉ gặm son môi nha hoàn.
Nữ nhân ngây thơ trách cứ, lại dùng sức vỗ hắn vài cái, "Giả Bảo Ngọc còn cùng nha hoàn tắm rửa làm cho đầy đất là nước, còn ở trên giường Tần Khả Khanh... trên giường..."
Cô cảm thấy mình nhất định là bởi vì sinh bệnh, ngoài miệng đóng cửa nhất định là nghỉ phép, đang cùng anh nói loạn thất bát tao gì đó, ngày đó chị dâu sủi cảo chê cười kỳ thật cô cũng là bị bầu không khí đẩy đi nói ra, nhớ tới liền thẹn thùng, mà hôm nay lời mình nói càng thêm lộ cốt.
Nàng kỳ vọng cháu ngoại của mình tốt nhất nghe không hiểu, nàng cảm thấy hắn hẳn là chưa từng xem qua Hồng Lâu Mộng, không, hẳn là không xem toàn bộ cũng sẽ không xem tỉ mỉ nghiên cứu chuyện ngược đãi trong Đại Quan Viên như vậy.
Nhưng hơi thở của cậu bé càng thô nặng, cô biết cậu nghe hiểu, trong ánh mắt cậu có nhiều khó hiểu cùng hưng phấn là có thể nói rõ tất cả, cô cảm thấy khó hiểu kia nhất định là khó hiểu đối với vì sao cô nói loại tiết mục mặn này, dì út trong ấn tượng của cậu hẳn là tiểu thư khuê các hơn, càng thanh cao thánh khiết hơn. Hưng phấn kia nhất định là hưng phấn đối với chính mình đê tiện, biết mình không phải loại người trong sách có thể xâm phạm hưng phấn của mình.
Người phụ nữ nằm nghiêng trên người anh, bất tri bất giác miệng lại dán lên, hai bức tường càng gắt gao ôm lấy cổ cậu, "Chỉ... chỉ có thể hôn thôi, nghe thấy không, tự lễ.
Nàng run rẩy nói lời nói kỳ quái, giống như nhận định nam hài sẽ làm một ít chuyện khác người, bất quá cảm giác của nàng là chính xác, đầu lưỡi nam hài quấn lên lưỡi thơm của nàng, nàng đã bị hắn bưng mông ôm lên, bàn tay to trên mông kia không ngừng đối với mông rất vểnh lên thi ngược, mà đũng quần hắn phồng lên cũng đỉnh lên đùi nữ nhân.
Ngô...... Ngô......!
Nàng giãy dụa lại để cho nam hài càng thêm hưng phấn, xoay người một cái liền đem tiểu di của mình liêu ở trên sô pha, một mặt tiếp tục liếm làm dâm nhiệt xụi lơ khoang miệng, một mặt hai tay đè lên đầu gối của nàng dùng đũng quần cọ xát dưới thân thịt mềm.
Hắn cảm nhận được hoa viên sum xuê mềm mại, cảm nhận được thủ hộ hoa viên quần lót biên giới, hắn cảm nhận được dưới thân nữ nhân bụng dưới bụng lửa nóng cùng run rẩy.
Miệng của anh rời khỏi đôi môi sưng đỏ bị hôn của cô, đến cái cổ trắng noãn cùng xương quai xanh duyên dáng cắn, hơi thở thổi mái tóc đen bóng, ngửi mùi cơ thể chua ngọt buồn bực ở nhà một ngày kia, hạ thể bành trướng so với trước càng tốt hơn một bậc.
Cô thử phản kháng, nhưng toàn thân vô lực, thân thể của anh tựa như do sắt thép đúc thành, toàn thân tựa như khối sắt mới từ trong lò cao gắp ra cứng rắn nóng bỏng, hơn nữa cả người nóng bừng giống như mình, nhất là nơi đó, nơi trước đó cô còn chưa kịp chú ý, bất tri bất giác đã trải qua trưởng thành to lớn như vậy, ở bộ vị mẫn cảm của cô nhích tới nhích lui, mà tay của cậu bé cũng càng phải tiến thêm một thước sờ lên mép ngực của cô sờ lên bàn chân có chút lạnh lẽo của cô.
Anh xoa nóng đôi chân dài nhỏ duyên dáng kia, bóp mạnh đầu ngực tráng kiện linh động kia, rốt cục cô hừ ra tiếng.
Ồ......
Giọng nói thường ngày hoạt bát hay thay đổi, cao ngạo kiều man biến thành tiếng rên rỉ, chỉ một tiếng, đã làm cho khí lực của cậu bé lại tăng lên mười phần, cô cảm giác mình sắp bị đè giải tán, chơi giải tán, lại vô cùng thoải mái, ốm đau nặng nề choáng váng quét sạch, "Tự... Tự lễ, lại, dùng chút lực, đúng, phía dưới, a!
Ân!!!
Theo thắt lưng chân nữ nhân co rút, hai chân cuộn tròn, móng tay ở sau lưng hắn cào quanh, nam hài cũng rên rỉ ra tiếng, sau một lần ấn cuối cùng bụng căng thẳng trường côn rung động.
Bọn họ hồi tưởng một hồi liền phản ứng lại, hai người nhìn nhau trong ánh mắt đều hoảng sợ, "Chúng ta không tính cái đó chứ.
Không tính!
Nam hài vội vàng xao động phủ định vi diệu làm cho nàng tức giận, "Tính đi!
Không tính chứ......
Ngươi đều cái kia!
Nữ nhân nói nói nhớ lại cuối cùng, chính mình nước chảy róc rách thời điểm lời kia tựa hồ cũng đang phốc phốc rung động, không khỏi hé miệng chậm rì rì đề nghị, "Nếu không, trước đem quần áo cởi một chút đi, bẩn -- ngô!"
Nam hài đã hồi phục sức lực chung quy chịu không nổi dưới thân dì út miệng ngậm tóc đen hỗn độn cùng bộ dáng ngượng ngùng như hiền thê, quấn sợi tóc mút lấy môi trong nước của nữ nhân, bất quá nữ nhân rất may mắn miệng của mình bị chặn lại, bằng không sẽ bởi vì lời nói ngu xuẩn của mình bị chiếm tiện nghi lớn hơn nữa.
————————————
Sau đó bọn họ dùng một bộ muỗng ăn cháo thiếu chút nữa cô nấu cháo, tự lễ vẫn được mẹ đón về, ngược lại không trách cứ anh nhiều hơn, bất quá có chút làm cho người ta thất vọng chính là tiểu tử thúi đem cô khi dễ một lưu đủ cư nhiên không bị lây bệnh, cường tráng như trâu.
Hừ!
Nàng thỉnh thoảng lỗ mũi đi ra ngoài làm cho nam hài toàn thân trên dưới khó chịu, nghĩ mãi mà không rõ mình làm sai chỗ nào, đêm qua chờ người nhà đi ngủ sau bọn họ còn vụng trộm hôn hai cái, như thế nào ngày hôm sau liền thay đổi bộ dáng.
Không có gì. "Khuỷu tay cô chống lên khung cửa sổ, nâng quai hàm đánh giá anh từ trên xuống dưới, đôi mắt trần trụi khiến cậu bé khó chịu.
Trong xe lại trở nên trầm mặc, chỉ có dàn âm thanh trong xe đang tận chức tận trách phát CD của anh.
"Ai chọn bài này, bài hát nào?"
"Tôi," chàng trai có thể coi như giảm bớt xấu hổ, "cái này gọi là cafe blue, chính là quán cà phê blues, người này là rất nổi danh hát jazz nữ ca sĩ --"
Cô gái kỳ thật rất thưởng thức bộ dáng thưởng thức âm nhạc của anh, không, phải nói, thích anh nghiêm túc với sở thích.
Cho dù mình không hiểu lúc đứt lúc nối, lúc lớn lúc nhỏ, ca khúc mê huyễn có cái gì tốt, nhưng hắn cực lực bảo vệ bộ dáng nhiệt tình yêu thương của mình đích xác đáng yêu.
Hắn giải thích nửa ngày, cái đĩa này thích hợp với thời gian thanh thản sau giờ ngọ cỡ nào, vẫn bị không chút lưu tình đổi sang cái tiếp theo.
Âm nhạc chính là như vậy, không thích thì không thích, hiểu không được thì hiểu không được, cảm giác của cô và anh không phải là như vậy sao?
Đĩa tiếp theo vẫn là giọng hát nhỏ của nữ ca sĩ nước ngoài không quen biết, mẹ vẫn không thích, "Mỗi ngày đảo ngược thiết bị của con, tai nghe tốn bao nhiêu tiền, không có của Trung Quốc sao, một cái cũng nghe không hiểu.
Anh tranh luận những thứ này đều là thử giọng, chất lượng ghi âm vô cùng tốt, thậm chí đều là Trung Quốc không có xuất bản, mua từ trang web nước ngoài, nhưng chỉ nhận được thông báo muốn giảm bớt tiền tiêu vặt của anh.
Vì cái gì a!
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, cô cười khẽ nói muốn trả tiền cho sở thích của anh.
Mẹ con không mua, dì mua cho con!
Đừng nuông chiều hắn!
Đúng...... Không có việc gì, không cần dì út.
Mẹ tài xế không hoài nghi, còn nói tiểu tử chân thật thành thật, người ta nói còn cho là thật, nhưng em gái cô vẫn kiên trì.
"Cậu đừng tiêu tiền bậy bạ cho cậu ta, cậu vừa mới đi làm kiếm được bao nhiêu tiền, lúc trước cậu ta muốn mua bộ tai nghe và CD kia hay là cái gì..."
Đó là công phóng! Không đúng, giải mã công phóng nhất thể.
Đúng đúng đúng, hơn hai vạn, đúng là không biết đau lòng.
Ai ngờ nghe được số tiền chính xác ngược lại không khiến cô lùi bước, "Sinh nhật tặng anh thế nào?
Cậu bé lúc này tâm tình phức tạp, đối với bộ thiết bị kia cậu cực kỳ muốn, nhưng là dì út nhiệt tình cùng lộ ra chiếm hữu dục làm cho cậu có chút tim đập nhanh, cậu cũng không muốn để cho cha mẹ nhìn ra cái gì, "Đừng, dì út ngươi --"
Hừ, ta tặng cũng không cần, không biết lòng người tốt.
Tỷ tỷ khuyên nàng kiếm tiền quan tâm người nhà là chuyện tốt, nhưng vẫn là hiếu kính lão mẫu thân mới tốt, "Hơn nữa lúc còn trẻ phải tiết kiệm nhiều một chút tiền, ít tiêu tiền, nhất là vì nam nhân, liền hắn loại này tiểu bạch kiểm, đừng đến lúc đó bị lừa gạt tình cảm..."
Người phụ nữ cười hì hì đi bóp đùi cậu bé.
Hắn dám?!
Nam hài quả thật không dám, nhưng mặt càng ngày càng xanh, rốt cuộc là tuổi trẻ đạo hạnh nông cạn, tâm loạn như ma, bất chấp ngọc thủ mềm mại của nàng liền đẩy ra bên ngoài, tuy rằng đẩy ra nhưng chân vẫn không tránh được một trận giẫm đạp.
Hắn không để ý nữ nhân cố tình gây sự ngược đãi, xấu hổ thò người ra hàng đầu, "Có Trương Thôi Kiện, nghe cái kia đi.
Mẹ đánh tay lái lái về phía đường vòng.
Không có Thái Cầm sao? Tề Dự?
Nhiều chuyện thật, có Trương Thái Cầm, nhưng Thôi Kiện không tốt lắm.
"Đúng vậy," cô gái không cam lòng bị lạnh nhạt tham dự vào đề tài, nằm ở sau ghế tài xế, mặt dùng sức tiến về phía trước trừng mắt, "Có cô gái nhà hoa không?"
Được được. "Mẫu thân chung quy cũng không hơn hai người.
Nghe lão nam nhân năm đó còn trẻ tuổi hát tình ca, xe chậm rãi lái vào thôn quê, rời xa đô thị rời xa ồn ào náo động, rời xa quan hệ xã hội phức tạp, cô mở cửa sổ xe ra, hít sâu một hơi, cảm thấy oán khí trong lòng, đối với mình và hắn đều cất giấu oán khí không có dũng khí, đều nôn ra không, thật lớn dựa về phía nam hài, nam hài đang muốn thoát khỏi cánh tay bị vây quanh, chợt nghe được mẫu thân quát lớn.
"Để cho dì nhỏ của ngươi dựa trở lại đi, tiểu bạch nhãn lang! dì nhỏ của ngươi nhưng thương ngươi nhất -- ân ân ân -- không cách nào chạy thoát hoa mê hương~"
Nàng nghe được lời của tỷ tỷ thật giống như chiếm được Thượng Phương bảo kiếm, lá gan thoáng cái liền lớn lên, ngay cả chân dài mang vớ quá đầu gối cũng chống lại.
Đúng vậy, tiểu tử không có lương tâm!
Không phải con đi thăm mẹ sao? Nói, nói, mẹ không phải biết hát bài của Thôi Kiện sao?
Có chứ, thời đó chúng ta nghe đến phát chán, ngoại trừ Hồng Kông Đài Loan cũng không có ca khúc thịnh hành nào khác.
Nghe tỷ tỷ lại bắt đầu kể những chuyện xưa này nàng liền nhàm chán chơi đùa với cánh tay cháu trai, vuốt gãi, nhìn biểu tình nghẹn khuất của hắn cũng không phải dùng bộ ngực mềm mại của mình đụng đụng hắn, "Đó không phải là học sinh trên đường phố đều hát bài hát của hắn sao, nói<
Cái gì? Hát hai bàn tay trắng thì còn sớm quá.
Năm đó mẹ của cậu bé cũng coi như là người thời đại đó, thơ ca điện ảnh và truyền hình cái gì cũng biết một chút, bất quá nói xong liền vòng trở về chuyện xưa, "Nhắc tới cậu ta đó chính là làm bậy, vậy thì công nhân viên chức gì đó cũng đều ra đường, rất nhiều người liền làm loạn theo mà thôi.
"Thôi Kiện, ngô," có lẽ là bị sờ đến trong lòng ngứa ngáy nhịn không được, hắn nhìn chằm chằm kính phản quang rốt cục ra tay sờ soạng một phen dì nhỏ chân đẹp, "Ta lúc đó đại học lão sư còn giảng hòa vết thương văn học quan hệ, không phải rất có tư tưởng sao, trải qua thời đại kia không chừng người ta liền tốt Liên Xô nước Mỹ cái kia khẩu."
"Cái gì chứ, những giáo viên hiện tại của các em," mẹ cậu bé bình thường bề ngoài rất đoan trang, kỳ thực cũng có tư chất tán gẫu, "Thôi Kiện gia tộc Triều Tiên, kỳ thực chính là người Triều Tiên năm đó theo quân giải phóng... Ân?"
Đúng đúng, hình như tôi đã nghe ba tôi nói qua.
Nam hài bất chấp tiếp tục cùng dì nhỏ đùa bỡn ngón tay lẫn nhau nhanh chóng hồi đáp.
Đúng, ba con năm đó ở trong đại viện bộ đội, biết rõ những đứa trẻ hỗn đản và những đứa trẻ nghịch ngợm kia. Những người Triều Tiên trong bộ đội sau đó không ít thay đổi dân tộc, hơn nữa nhìn Triều Tiên Hàn Quốc tiếp tục thống trị giai cấp hai lớp, Triều Tiên một năm không bằng một năm, học sinh Hàn Quốc nháo tới nháo lui còn làm cái gì ám sát, có thể thích Liên Xô Mỹ? Triều Tiên năm đó trở về cùng Kim Nhật Thành bao nhiêu người bị thanh lý, chúng ta khi còn bé thế hệ trước chỉ nói với chúng ta về Triều Tiên phá sự kia. Con xem những bài hát kia của Thôi Kiện, căn bản hận Trường Chinh không tiến hành đến cùng, năm đó căn bản nhìn phái nào cũng là phái tư bản.
Đúng đúng, không nghĩ tới lão nương đối với người nghiên cứu chuyện này sâu như vậy.
Nghe được ông ngoại cô nương phụ thân của nam hài, hai người đều từ trong bầu không khí hôn nhẹ chạm nhau lạnh xuống.
Ba? Ba đưa hai người về.
Cũng không phải, lúc đó con còn nhỏ, hôm đó ông ngoại nó nóng nảy, thiếu chút nữa đánh mẹ. Có điều sau này nếu không nói Khương già cay, trải qua nhiều chuyện phán đoán quả thật có đạo lý.
Tự Lễ yên lặng ở trong lòng cảm tạ ông ngoại, trong lòng cô cũng yên lặng cảm tạ, nếu năm đó thật sự xảy ra chuyện không hay, cho dù không có chuyện gì lớn, phỏng chừng chỉ dựa vào chuyện ba cậu mang theo mẹ cậu đi, đối tượng cũng không có cách nào làm.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt của cha, lời thuyết giáo của cha, cô lại bắt đầu chán ghét bản thân, chậm rãi buông lỏng cánh tay của cậu bé ra, anh không nói gì, rất hiểu tâm tình của dì nhỏ mình, loại thiện hiểu lòng người này làm cho cô càng muốn đi thân cận cậu bé, nhưng đó không phải là phụ sự hiểu biết của anh, hơn nữa chính là loại tình cảm này mới làm cho cô chán ghét mình.
Lại nói tiếp chuyện trong nhà nói nói luôn có thể vòng đến trên người ông ngoại của hắn, có thể tỷ tỷ quả thật cùng mình tuổi tác chênh lệch rất lớn, vẫn coi mình là nữ nhi, chuyện trong nhà, có thể cùng mình nói cũng chỉ còn lại có phụ thân đi.
"Ông ngoại con quan tâm đến chính trị, lúc đó luôn cùng hàng xóm Ngô gia gia cầm báo nghiên cứu, khi còn bé tuy rằng không có đi học mấy ngày, nhưng là thích học tập, chúng ta trước kia những sách kia kém không nhiều lắm đều là ông ngoại con mua."
Đúng vậy, ông ngoại hiếu học, ông ngoại làm gương tốt, kể cho các con nghe chuyện xưa xã hội cũ, nói cho các con biết đạo lý.
Ha ha ha...... "Cô bị anh không kiên nhẫn trần thuật chọc cho cành hoa run rẩy, tiếng cười cũng có chút càn rỡ," Quả thật, ba chính là người đó.
Cười cái gì, thật là, ba đã từng chịu khổ thật rồi, khi còn bé...
Khi còn bé đã gánh việc cho địa chủ gia làm trưởng công - -
Hai người trăm miệng một lời làm cho tài xế lớn tuổi cũng đều nở nụ cười, bất tri bất giác hát đến<
"Đừng cười, ha ha, đừng cười," lời mẹ nói cũng không làm cho hành khách phía sau tắt máy, bọn họ phát tiết nhiệt tình nghẹn trở về khi nghe được người đứng đầu một nhà đã chết kia, "Thật là, đó sẽ là thật sự khổ, mì trắng đều ăn không hết, ông nội con làm tốt nhất sở trường nhất mì sợi, mì xào những thứ kia, cuộc sống tốt liền nghiên cứu ăn mì... Bất quá ai cũng giống nhau, ông nội con làm việc cho địa chủ, địa chủ cũng đều --"
Vâng vâng, con dâu địa chủ bụng lớn cũng phải xuống đồng làm việc.
Hắc, cái này mọi người đều biết, "Nữ tài xế có chút kiềm chế, nói không ra chuyện xưa mới," Dù sao, dù sao cậu cậu khi còn bé đặc biệt lười, ông ngoại cậu cứ nói cậu cậu cậu như vậy.
"Hiện tại cũng không phải sao," Tự Lễ nhịn cười, bắt đầu học giọng bà ngoại, "Việc gì cũng không làm toàn bộ cho đàn bà."
Ngươi không phải cũng giống như vậy sao.
Lời nói của mẫu thân khiến hắn đắc ý vênh váo vô cùng xấu hổ, "À, bận học tập.
Hai người phụ nữ đều biết anh về nhà làm xong bài tập căn bản là không ôn tập, có đôi khi ở trường học liền cùng bạn học phân công làm xong, nào có bận rộn gì.
Đúng vậy, anh cũng vậy! "Cô nhướng mày khiêu khích nhìn anh.
Bất quá không sao cả, đến lúc đó giống như cậu cậu ấy tìm một người vợ tốt thôi.
Thanh âm cô gái lập tức cao lên, thắt lưng cũng thẳng tắp, "Tỷ, ngươi rốt cuộc dạy hắn cái gì!
Không có biện pháp, nói cho ngươi biết, đây là mệnh, ca ca ngươi đây là mệnh, mình chuyện gì cũng không biết, nhưng chính là có người làm cho hắn.
Ca là ca! Ngươi muốn hắn biến thành như vậy!
"Hắn thật đúng là giống cậu hắn, nữ nhân duyên thật là tốt, ngươi còn nhớ rõ trong nhà những tấm ảnh kia sao?"
Cậu cố gắng phớt lờ ngọn lửa hừng hực trong mắt dì, hoảng hốt, "Quên, quên đi.
Quên đi là cái gì, vậy không phải ở trên giá sách sao, lúc tiểu tử này tốt nghiệp nhà trẻ đều có rất nhiều tiểu cô nương đến chụp ảnh chung, có một tấm một trái một phải ôm hai tiểu cô nương chụp.
"Nói như vậy hình như thật sự có tấm kia," giọng nói của người phụ nữ làm đổ bình dấm chua trở nên sắc bén âm hiểm, "Tự Lễ, quên thật rồi?"
Quên...... quên......
Hắn chưa kịp phủ nhận đã bị mẫu thân phá đài, "Cái gì liền quên, trong đó Kỷ, Kỷ Nhã gì gì đó, không phải là khuê nữ của mợ con sao, tiểu học cùng lớp với con, lúc đó đi dạo ở Cảnh Sơn không phải còn gặp qua cô ấy và ông nội cô ấy sao.
"Mẹ, sao mẹ nhớ rõ như vậy!"
Ngươi làm sao quên sạch sẽ mới đúng chứ?! Tiểu lãng tử?
"Cái này là lãng tử, còn nữa," người mẹ ruột hiểu rõ cuộc sống tự lễ rốt cục tìm được đề tài mà em gái không biết mà muốn nghe, thao thao bất tuyệt, "Cô bé hàng xóm nhà chúng ta dọn đi sau đó sẽ không nói nữa."
Đó không phải là người nhà Lý gia gia sao? Ta, ta cũng biết. Bộ dạng khó coi, hắn làm sao để ý?
Nàng cố gắng biểu hiện được biết chuyện mà rộng rãi, lại hoàn toàn không để cho miệng tỷ tỷ mình dừng lại nửa khắc.
"Đúng, nhưng mà đứa bé kia quả thật, ba nó vẫn nhận làm con thừa tự cho ông nội nó... Còn nữa, sau lễ tự học lớp sáu lại xếp lớp một lần nữa, nó ngồi cùng bàn với đại đội trưởng của trường lúc đó, đứa bé kia tâm cao khí ngạo, học số một số hai, trong nhà giống như từ Giang Chiết bên kia chuyển tới, nói chuyện dáng người đều tốt, kết quả lúc tốt nghiệp ngay cả giáo viên lớp bọn họ cũng biết cô gái kia cả ngày vây quanh nó; trước khi thi xong phát bằng tốt nghiệp nhà chúng ta không phải ra ngoài chơi vài ngày sao, không cho nó đến trường học nửa ngày tự học, kết quả đứa bé kia nghe nói thương tâm cũng không đến trường học-"
Mẹ, mẹ, mẹ thật sự là mẹ ruột của con! Chuyện con không biết làm sao mẹ biết!
Quen với các thầy cô, đặc biệt là chủ nhiệm lớp, lễ mừng năm mới đều tặng đồ.
Trên đường đến làng du lịch, từng hành vi phạm tội của anh đều bị tố cáo, cô chưa từng nghĩ tới cuộc đời anh ngắn hơn mình rất nhiều lại có nhiều dây dưa với người khác phái như vậy, sau khi nghe xong ánh mắt của cô đều mất đi vẻ vang, môi son khép lại, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hành lý cũng không có khí lực đi lấy.
Chờ sau khi chị gái đi kiểm tra phòng, cô mới kéo anh qua, nhìn chằm chằm vào mắt anh hung hăng nói, "Em... em cũng có người thích!
Cho tới bây giờ cô nương chưa từng trực tiếp nói với hắn những chuyện này, lần này cũng luống cuống, cảm thấy cháu ngoại thật sự là một thiếu niên phóng đãng đối với mình cũng là chơi đùa, muốn chọc giận nàng, để cho hắn biết cảm giác tồn tại của mình, có thể nói nói càng ngày càng thương tâm, hôm nay tỉ mỉ trang điểm lông mi mí mắt đều nổi lên thủy quang.
Hắn vốn cảm thấy chuyện trên xe xong là xong, chuyển hành lý mở cửa sổ ra một thân mồ hôi, không nghĩ tới mỹ nhân này nửa ngày không nói lời nào vẫn nhớ những chuyện cũ ngay cả mình cũng không nhớ được của hắn.
Hắn không biết có nên mừng thầm hay không, lúc trước cái này làm cho người ta thèm nhỏ dãi mỹ nhân nhưng chính là thấy hắn tức giận như vậy, nhưng thật đến nàng ăn dấm chua của mình, lại một chút không cảm nhận được được được coi trọng lạc thú, cũng không có đối với song phương cấm kỵ tình cảm lo lắng, chỉ là tự đáy lòng cảm thấy đau lòng.
Bị cành lá sum xuê bụi cây che khuất ánh mặt trời chỉ có một chút có thể may mắn chiếu tới trong cửa sổ biệt thự, trong phòng tựa như hoàng hôn ngày ba mươi ảm đạm.
Ngày đó là hắn một bụng tâm sự sự, hôm nay hai tay của hắn kiên định mà đỡ lên đối phương đầu vai, tựa như lúc trước dì nhỏ đỉnh đầu của hắn đồng dạng đỉnh nàng.
Mẹ tôi thích nói lung tung, đừng tin bà ấy, tôi học cái gì cũng có thể thổi hoa cho người ngoài.
Đôi mắt thủy mâu của nữ nhân vẫn tràn ngập bất an, bĩu môi ra vẻ đòi giải thích.
Dì à, chưa từng hôn mấy tên đàn ông thối tha đó chứ?
Đương nhiên là không, đang nghĩ gì vậy!
Mẹ - - khuôn mặt đỏ tươi của nàng dính vào nước miếng của nam hài.
Ta cũng chưa từng hôn qua các nàng.
Một khắc kia, trong nháy mắt cô cảm thấy căn nhà lớn tối tăm sáng ngời, không khí ẩm ướt nhẹ nhàng khoan khoái, hành vi ấu trĩ vừa rồi của mình cùng tiểu nha đầu giống nhau là có lời đáng giá như thế.
"Ngươi chỉ có thể hôn ta."
Cô dùng ngón tay vừa lau nước mắt lại nhéo lỗ tai anh, "Nghe chưa, chỉ có thể hôn em.
Ừ.
Khi cô nghe thấy lời hứa của anh, họ sẽ không bao giờ quay lại.