tại bắc kinh, nội bộ bên trong, di sinh loạn tình
Chương 1
Một năm ba mươi trôi qua đối với người một nhà cũng không tính là hết sức viên mãn, nhất là phân đoạn cơm tất niên này, không biết là khách sạn xui xẻo nào đặt, có lẽ là vì gần đây, có lẽ đúng là không dễ đặt, đặt phòng bao, lại có hạn, muốn lật bàn, chỉ có thể ăn đến sáu giờ rưỡi, ăn uống linh đình ăn uống thả cửa, các bác trai bác gái oán giận còn không bằng ở nhà thu xếp, rồi lại không ai muốn mặc giáp trụ ra trận, còn không chờ mọi người cơm no rượu say, cậu bé đã đứng dậy cáo lui.
Tôi về nhà chơi game.
Lão lão cữu cữu gì gì đó cũng đều khoát tay không có hoài nghi, vốn lễ tự cũng không phải là một đứa nhỏ thích tham gia náo nhiệt, bởi vì từ nhỏ được ông bà ngoại nuôi lớn, ở cùng một chỗ, cũng liền theo mẹ đẻ đón năm mới, ngay cả yến hội bên nhà cha cũng không có ý định đi. Còn nữa đứa nhỏ này mới vừa lên trung học phổ thông, vẫn là tuổi ham chơi, thành tích tuy rằng không tốt như tiểu nữ nhi, nhưng cũng có tư cách bị thổi phồng, người lớn sẽ không muốn quản nhiều.
Chàng trai mặc áo khoác vào, đeo tai nghe rời đi, cô cũng ăn không vô bên bàn.
Qua đông chí thật lâu, đã gần sáu giờ, trời Bắc Kinh còn chưa tối, sau thành lâu còn có ánh sáng nhạt màu cam nướng đám mây, không có tuyết, gió tây bắc cũng không lạnh thấu xương, thành cũ trong trời chiều có một loại ý nhị.
Tùy ý có thể thấy được tùng bách cùng cây khô, gạch xanh ngói xanh thấp bé, người đi đường có chút gập ghềnh, theo đường về chậm rãi sáng lên đèn đường, cho dù nơi này chính là nhà của nam hài, nhưng cũng làm cho người ta dâng lên một loại hương sầu khó hiểu, có lẽ chỉ là nơi này hết thảy đều nửa mới nửa cũ, luôn làm cho người ta có thể từ đó nhìn trộm đến thời gian ngày xưa.
Tự Lễ nhớ tới ông ngoại, lão già cao gầy đạp xe ba bánh đưa hắn đi hóng gió, lão ngoan đồng dẫn hắn đến bên tường cung tè dầm mới về nhà, hắn đã đi rất nhiều năm, mà người từng ghét bỏ nhìn lão phụ thân cùng cháu ngoại này, cũng muốn rời khỏi nhà.
Trên đường cậu bé gặp vài hàng xóm láng giềng, bọn họ đều mang theo không khí vui mừng tân xuân, ngay cả bà nội đi tới xe cứu thương cũng mạnh mẽ đáp lại lời thăm hỏi của cậu, bọn họ nói xong lễ tự lại cao lên, lớn như vậy, giống như ông ngoại cậu.
Ông ngoại hắn là người tốt được viện Ất Nhị công nhận, ở trong nhà cũng là như thế, địa vị sau khi chết càng tiếp cận thánh nhân vô hạn, mà sự thông minh của hắn và con gái nhỏ của ông ngoại khiến mọi người cảm thấy đủ an ủi vị lão đồng chí vì nhân dân vì Đảng quốc dâng hiến cả đời này trên trời có linh thiêng.
Hắc, tiểu tử ngươi đi nhanh như vậy làm gì, nhìn dì ngươi ở phía sau - -
Bác gái xen vào việc của người khác nhắc tới làm cho cậu bé đột nhiên quay đầu lại, cô gái đồng dạng được ông ngoại dạy dỗ trưởng thành kia bước từng bước nhỏ bước nhanh đuổi theo cậu.
Cô đẹp như vậy, lông vũ mỏng bên người cùng quần jean màu xanh đậm trang trí thon dài của cô, lộ ra đường cong của cô, mái tóc dài vây quanh cổ áo cô gái cổ động, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng nhẵn nhụi trắng nõn như vậy, cái miệng nhỏ nhắn bình thường không lúc nào không treo ý cười dùng sức mím lại, ánh mắt dài nhỏ mang theo ai oán nhìn chằm chằm cậu bé.
[Cô ấy cư nhiên đi theo tôi ra ngoài.]
Trong lòng chàng trai cao hứng, oán giận mình có tâm sự đi quá nhanh, rồi lại không muốn đi nghênh đón cô, mà cô đi tới trước người Tự Lễ liền vòng tay anh.
Gần sang năm mới, con cũng cam lòng để dì con bị đông lạnh.
Bác gái mắng chửi đĩnh đạc cuối cùng cũng đi, mà dì út lại càng chặt hơn, "Làm gì vậy.
Chàng trai vô lực kháng cự, không biết nên vui vẻ hay bi thương, anh nhìn cô, mà cô không nhìn về phía trước, kéo anh về nhà.
Hắn nhìn nàng phun ra bạch khí anh đào miệng nhỏ, nhìn nàng xinh đẹp mượt mà cằm, nhìn nàng kích động cánh mũi, hồng nhuận gò má, nhưng không có bình thường tình động.
Cháu gái tựa như một đôi tình nhân dựa sát vào nhau, không nói một câu về đến nhà.
Sau khi vào nhà, lễ tự tựa như giận dỗi dùng sức rút cánh tay ra, cởi áo khoác ném sang một bên liền vào phòng mình, nương theo ánh sáng nhạt, mở loa máy tính ra liền mạch lưu loát, chính là không đi nhìn cô.
Cô ủy khuất cắn môi, bám chặt lấy cậu bé cũng vào phòng. Cô ném áo khoác lên giường anh, lộ ra thân trên bị áo len cổ cao màu kaki bao bọc, ngực tuyệt vời kia tựa hồ bởi vì oán giận phập phồng.
Anh! "Cô vừa hô lên một chữ liền rụt lại, lập tức dịu dàng," Anh... anh làm sao vậy.
Nhưng cậu bé vẫn không trả lời, chỉ mở máy nghe nhạc đặt nhạc jazz nhẹ nhàng lên, cứ như vậy nhìn máy tính không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, anh thấp giọng lầm bầm một câu, "...... Không có gì.
Cô thoát lực ngồi xuống giường cậu bé, "Quay đầu lại đi.
Căn phòng càng ngày càng tối, chỉ có ánh sáng trên màn hình máy tính tìm ra hình dáng âm trầm của cậu bé, cậu cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
Anh muốn dọn ra ngoài ở sao?
Ừ.
Dì út của anh đặt tay lên lưng ghế xoay, níu lấy mặt anh, "Sao vậy, mặt ủ mày chau.
Không có gì.
Hắn biết dì nhỏ biết rõ còn cố hỏi, hắn cũng không muốn trả lời.
Chuyện sớm muộn gì, đây là.
Nàng ở bên tai hắn khuyên nhủ hắn, thuyết phục hắn, cũng đang thuyết phục chính mình.
Cô thật sự không có cách nào ở lại bên cạnh anh, cô say mê anh, cho dù đến đại học cũng không có người đàn ông nào để mắt, đi ra ngoài chơi giới thiệu bạn học người đàn ông khác cả người đều không thoải mái, còn tiếp tục như vậy, cô không dám nghĩ mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Tự Lễ, dì tốt nghiệp đại học rồi, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài ở.
"Ừ, con biết..." Cậu bé muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào, chỉ còn lại vẻ bi quan, "Ra ngoài thì ra ngoài đi."
Dì nhỏ của cậu bé ghé vào lưng ghế gạt cậu, tận lực bày ra nghịch ngợm của mình, hai người yên lặng cùng đối phương, ôn tồn, tựa như ngày xưa.
Nhìn cháu trai đáng thương lại ngột ngạt bộ dáng, nàng dùng bóng loáng trắng noãn đến giống sữa tưới thành ngón tay nhẹ điểm nam hài mặt, nhịn không được nói: "Làm sao vậy, tiểu bại hoại luyến tiếc ta sao?"
Nàng nói xong liền hối hận, trái tim vốn đã bình tĩnh lại tựa như trúng độc kịch liệt nhảy lên.
Cũng không phải...
Hả? "Cô nghe xong liền vi diệu trở nên bất mãn, mái tóc dài có chút tán loạn cọ lên cổ hơi mồ hôi của Tự Lễ. Anh vẫn đổ mồ hôi nhiều như vậy, cô nghĩ.
Nhưng mà, "bàn tay vốn bình phương của cậu bé lúc này nắm lại," Con... Con lo lắng cho sự an toàn của dì, đúng, an toàn.
Cậu bé giống như tìm được một loại căn cứ, một loại lý do có thể ứng phó đại đa số phản bác tình huống phụ nữ độc thân đi sống một mình, cậu lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm đôi mắt không lớn nhưng thủy nhuận của dì nhỏ mình.
"Bà ngoại -- còn có cậu cũng nói, chính bà đi ra ngoài ở không an toàn, còn có tiền thuê nhà, hiện tại cũng đắt như vậy, chỉ vì cách đơn vị gần một chút, không cần thiết, mẹ cháu buổi sáng lái xe cũng có thể đưa bà đến trạm tàu điện ngầm."
Ừ...... Không có việc gì, ra ngoài ở một mình vẫn tiện hơn.
Cái gì tiện a!
Đúng vậy, đi đơn vị thuận tiện, hay là làm chuyện gì không thể cho người khác thuận tiện?
Cô không biết vì sao mình lại cố ý dùng phương thức khiến người ta hiểu lầm trả lời, tựa hồ cô rất muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của cậu bé.
Tìm bạn bè đến chơi - - cái gì đó.
Những người bạn kia của ngươi đều là bằng hữu gì! Còn chuốc ngươi uống rượu, lần trước còn là ta đi đón ngươi từ cửa trở về!
Thanh thế của cậu bé yếu đi, "Hơn nữa cái gì?
... Hơn nữa còn có nam nhân, bọn họ, bọn họ, hừ!
Nam hài tựa hồ muốn tìm một ít lời để chửi bới những nam nhân thối đích xác lòng mang bất chính kia, nhưng tựa hồ lại sợ cô nương trước mặt đối với bằng hữu bảo vệ ngược lại đánh mất tín nhiệm.
Chạm -
Đầu người phụ nữ và đầu cậu bé đập vào nhau.
Ưm...
Thật là, đang nghĩ gì vậy.
Trong phòng tối đen đèn, so với vừa rồi càng tối hơn, cậu bé có thể cảm nhận được cái trán trơn bóng kia, mùi thơm thở ra kia, có thể nhìn thấy lông mi thật dài của cô chớp chớp, có thể nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn mỏng dày vừa thích hợp hôn môi kia từng cái từng cái khép lại.
Anh cho rằng em có thể cùng bọn họ... Em cũng chán ghét bọn họ, "Dì út cũng nhìn Tự Lễ, nắm lấy cằm đã xuất hiện râu ria của anh," Luyến tiếc thì cứ nói thẳng, có cái gì.
"Ừ..." Cậu bé say mê trong không khí của người phụ nữ, say mê trong hoàn cảnh dịu dàng ngọt ngào này, đột nhiên cậu ý thức được không đúng, rời khỏi trán cô, "Không phải... cũng không phải không nỡ, dì à, dì cũng phải đi, chúng ta lại không thể ở cùng nhau cả đời."
Hừ, giống như ai nguyện ý ở cùng ngươi cả đời vậy!
Trái tim cô tựa như bị bàn tay đứa bé nắm lấy, không có quy luật không biết nặng nhẹ, luôn khát vọng được cháu ngoại vụng về kia đáp lại, hy vọng hắn cũng muốn mình si tình với hắn, rồi lại muốn tránh cục diện đâm thủng cửa sổ giấy.
... "Cậu bé không phản bác cô nữa, chỉ mang theo ánh mắt bi thương nhìn cô, trả lời một tiếng:" Ừ.
Cô đột nhiên nghĩ tới rất nhiều năm trước, anh biết biểu tình thất vọng khi luật hôn nhân quy định, nhưng nào có ích lợi gì, trên đời đều là như thế, cho dù là trước thập niên 80 còn ngầm cho phép hôn nhân biểu tình ở địa phương, tình huống của bọn họ cũng không nằm trong danh sách.
Cô nghĩ tới lúc đó mình vô tâm vô phế, còn cười nhạo cậu bé ngốc nghếch, căn bản không nghĩ tới loại lưu luyến hiện tại này, cô cũng không có khả năng nghĩ tới, có lẽ khi đó cảm thấy còn xa, cảm thấy loại tình cảm xé rách tâm can này căn bản sẽ không xuất hiện.
Nhưng lúc ấy nàng làm sao hóa giải nam hài không vui đây.
Ồ, hóa ra là như vậy.
Cô lại mím đôi môi hơi khô khốc.
Ba - -
Nàng hôn ở trên mặt nam hài, môi hồng nhuận dán ở trên cằm góc cạnh rõ ràng, kia đã không ở trên khuôn mặt non nớt tản ra mùi nam nhân.
Ba - ba - mu -
Cậu bé choáng váng, đỏ mặt đến cổ, há mồm phun ra nuốt vào không khí.
Cô cảm thấy lúc này anh đáng yêu tới cực điểm, nhưng cô lập tức phát hiện mình cũng không thở nổi, chân vừa rồi lúc hôn anh không tự chủ được cuộn tròn, hai chân thon dài trong quần jean cứng ngắc kẹp chặt, ngay cả vườn hoa không thể nói cũng bị anh hun đến nóng bừng.
"Ngươi... ngươi..." Tự Lễ bối rối, không biết nên làm ra loại phản ứng nào, cuối cùng cư nhiên lựa chọn đáp án rất không nên kia, "Ngươi đừng như vậy, trong miệng đều là vị thì là vừa rồi ăn."
Ha ha?!
Đúng đúng, chính là chân dê nướng dính thì là, còn có tỏi...
Cậu bé dừng lại lên án, khuôn mặt dì nhỏ của cậu đã có chút run rẩy, má lúm đồng tiền vốn đẹp mắt trở nên dữ tợn, khi cậu cho rằng mình sắp bị đánh thối, người phụ nữ lại lưu loát đứng lên, mở đèn phòng vệ sinh đi vào súc miệng đánh răng.
Tự Lễ chậm rãi sờ tới cửa toilet, lập tức đã bị dì nhỏ của mình căm tức, vẫn là thông qua gương bồn rửa tay căm tức.
Nhưng anh cảm thấy dì út vô cùng ưu mỹ, áo len quần dài đơn giản màu trắng càng có thể biểu đạt ra sự xa xỉ trên thai thịt của cô.
Không phải, dì à, vừa rồi con không phải...... Không phải, dì thơm quá...... Cũng không đúng......
Người phụ nữ cuối cùng cũng rửa sạch khoang miệng, trừng mắt nhìn anh đi tới hành lang tối tăm, "Hừ, không nhịn được lời tốt thì đừng nói nữa.
Em... không đúng! Lúc trước nói chuyện anh ra ngoài ở sao lại - -
A - - a - -
Nữ nhân đột nhiên bắt lấy bả vai của hắn, lót chân há miệng để cho hắn ngửi mùi trong miệng mình, loại tư thế này đối với nàng mà nói là thần kỳ bất nhã.
Anh làm gì vậy?
Nam hài không để ý nữ nhân giãy thoát nắm lấy hai bên gò má nữ nhân.
Người phụ nữ vẫn trừng mắt nhìn anh như vậy, đôi môi khép lại phát ra âm thanh gì đó, rất miễn cưỡng phát ra 【 trong miệng tôi còn có mùi vị gì 】, 【 anh còn không phải giống như tôi ăn những thứ kia, trong miệng có thể khá hơn bao nhiêu? 】
Đủ loại chất vấn - - chậm rãi, người phụ nữ ý thức được sắc mặt chàng trai trở nên hồng nhuận, ánh mắt cũng bắt đầu mê ly, bắt đầu xuất hiện một loại mê ly cô không thường nhìn thấy trong mắt chàng trai, hoặc là nói chàng trai cố ý che giấu loại dục vọng này với cô.
Hơn nữa, lễ tự đã cao như vậy rồi.
Nàng trở nên mềm mại, trong miệng cũng không lải nhải nữa, đặt ở trên lồng ngực rộng lớn của nam hài, bộ ngực cũng không tính là đầy đặn cũng để ở phía trên, nàng có thể nghe được có thể cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của nam hài, nàng nghĩ cháu ngoại sắc lang của mình cũng có thể hiểu được tình động của nàng đi.
Tay nam hài đã dần dần buông ra, nhưng miệng nữ nhân còn vểnh lên, rốt cục, nam hài sờ lên gáy nàng, miệng rộng ấn lên môi son của nàng.
[Quả nhiên, không có mùi gì, vừa rồi mình cũng không có mùi gì], cô nghĩ đến.
Nơi này tối như vậy, đen đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của đối phương, nhưng mùi vị của bọn họ rõ ràng như vậy, cái loại hormone mang theo vị chua chát nhiệt liệt này làm cho lỗ chân lông của bọn họ mở ra, cô có thể cảm thấy rõ ràng thứ xấu xa mà cô đang bước lên, cũng có thể rõ ràng hiểu được đầu vú của mình vểnh lên, mà bàn tay to trên cổ và sau lưng lại càng ấm áp, bàn tay nhỏ bé của phụ nữ lại chỉ có thể ấn ở trước ngực anh, cô không cam lòng, cô xoa mặt của anh, tự mình mở rộng khoang miệng, vươn lưỡi thơm, nghênh đón lưỡi thiếu niên vụng về kia.
Cô cảm nhận được sự thô lỗ mà bình thường cậu bé không nhìn thấy, cậu ấn vào vòng eo thon mềm dẻo của cô, áo len màu đỏ bị vò đến lộ ra thịt mềm bên trong, đầu lưỡi mạnh mẽ của cậu xuyên qua đôi môi cậu tha thiết ước mơ, trực tiếp đẩy tới vách tường mềm mại của cô, phòng ngự hàm răng của cô cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, muốn phát ra âm thanh ô cự tuyệt, lại trở nên đón ý nói hùa hơn nữa bắt đầu dùng đầu lưỡi nhỏ của mình giao hợp với con rắn lớn dâm mỹ của cháu trai, bọn họ đắm chìm trong cái loại va chạm thân thể sung sướng này, thậm chí trượt đầu lưỡi hấp thụ nước bọt của đối phương, tay của cậu bé cắm vào tóc dài của phụ nữ, mà phụ nữ dùng phần eo cọ xát trường côn đột ngột kia.
Chàng trai kéo người phụ nữ, dường như đi vào phòng.
Nữ nhân có chút tỉnh ngộ, rời đi chinh phục nàng há to miệng, "Ngươi...... Hô, ngươi làm gì, ngươi muốn -- ngô."
Dứt lời, đôi môi đáng yêu như quả cầu mỡ dê của nàng lại bị nam hài không nói đạo lý gặm lên, bất quá nàng cũng bắt đầu chờ mong chuyện xảy ra trong phòng nam hài.
Nam hài hai tay theo nàng eo mông trượt xuống, nắm lấy nàng chân dài, để cho nữ nhân Quan Âm tọa liên bản cùng mình làm đến trên giường, hôn một hồi lại sờ sờ thái dương của nàng, dùng trầm thấp thanh âm kêu gọi một tiếng "Dì nhỏ~", sau đó liền muốn xoay người đè xuống.
Nàng đã buông tha chống cự cuối cùng, nàng không biết nàng sẽ bị làm cái gì, làm được bước nào, nhưng chính nàng lại chủ động ngã xuống giường --
Răng rắc!
Cửa phòng trong nhà mở ra.
Sao các người không bật đèn, tối om om làm gì?
Đó là giọng mợ, cậu bé nhanh chóng bật đèn, trong nháy mắt đèn sáng, quần áo dì út hỗn độn, mồ hôi đầm đìa phong tình khiến cậu cả đời khó quên.
Nhìn các cô gái bận rộn gói sủi cảo cuối cùng bên cạnh, cậu bé vẫn vẻ mặt mê mang bất lực, cậu đã ở trạng thái này một buổi tối, mà dì út tiếp xúc với thân thể cô vừa làm sủi cảo vừa nhìn cậu, cô đã búi tóc tán loạn lúc trước lại với nhau, còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng cười vài tiếng.
Hắn kỳ thật rất mê mang, hắn không biết cái kia cổ linh tinh quái dì nhỏ cười là có ý gì, là cười nhạo hắn ngây thơ hay là đơn thuần tiểu nha đầu thức yêu đương cười ngây ngô.
Sắp 0 giờ rồi.
Không biết là người đàn ông nào xem tiệc tối kêu một tiếng, phòng bếp liền bắt đầu thu xếp nấu sủi cảo, nhưng còn chưa tới đúng giờ, sủi cảo cũng đã nấu xong.
Hồi hương.
Dì út vừa nói vừa dùng ngọc thủ còn dính chút bột mì nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn.
Bắt đầu từ mấy giờ trước, loại động tác nhỏ này của cô đã bắt đầu nhiều hơn, tuy rằng từ trên giường thức dậy cô liền đón trưởng tẩu đi ra ngoài, giả bộ như không có việc gì, cũng tuyệt đối không đề cập tới chuyện vừa xảy ra, lại luôn vỗ vỗ bả vai của anh, ghé vào lỗ tai anh gọi anh vài tiếng, sau đó lại không biết có chuyện gì hay không liền ha hả cười rời đi.
Hồi Hương, em không thích ăn sao? Vẫn thích ăn cà rốt, cuối cùng cái này là thịt heo cải trắng - -
Không, "cậu bé không dám di chuyển cánh tay đang cầm đà," Còn chưa muốn ăn lắm.
Ăn chút gì đi - -
Người phụ nữ dừng lại và cô nhìn theo ánh mắt của cậu bé bức ảnh của người cha già đã chết của cô.
Lại nhìn ông ngoại con kìa. "Mợ cán vỏ sủi cảo nói, bà ngoại nói tiếp cảm khái," Ai, lão Ngưu à, không có ngày lành.
Đúng vậy, năm đó ba cũng không được hưởng phúc gì, lát nữa mang bình tiểu nhị lên cho ba.
Dì cả và dượng cũng nói tiếp, mà mẹ tôi lại vô tâm vô phế nói, "Ba không quan tâm uống rượu hút thuốc gì cả, ba đau lòng nhất còn không phải là chút hoa điểu kia, khi còn bé Tiểu Mễ không được ăn cũng phải cho chim ăn.
Đúng vậy, nuôi không được về sau đều tặng người a.
Tất cả mọi người phụ họa, mà bà ngoại đột nhiên ngước mắt lên nhìn, không phải đang xem lễ tự, mà là bà bên cạnh, "Ai, kết quả con chim nhỏ mà lão Ngưu thích nhất này cũng phải đi rồi.
Trái tim cậu bé cũng đau đớn, vốn là không nỡ, hôm nay hôn lung tung một trận, lại càng không nỡ, hiện tại trái tim của cậu tựa như bị cắt đứt một nửa.
Sao không đi? Hừ!
Người trong nhà đều cảm thán con gái lớn không giữ được, mà cô lại nhìn cậu bé.
...... Tiểu...... Dì......
Tiếng gọi vô lực này cũng bị nữ nhân bắt được, nàng tiến lại gần, ghé vào bên tai hắn, mùi bột mì trộn lẫn sủi cảo cùng mùi thơm của nữ nhân, làm cho tinh thần hắn chấn động, "Tiểu tử ngốc, đi ra ngoài ở ngươi tới tìm ta a... Vậy thì không ai thấy được."
Máu cậu bé kích động khắp người, nhìn dì mì như hoa đào, nhìn dì nặn ra một cái sủi cảo hình dạng không viên mãn từ trong đĩa, "Nào, cháu gói, dì nếm thử đi.
Người phụ nữ đem sủi cảo nhắc tới đầu ngón tay của cậu bé, cậu có thể nhìn thấy đầu ngón tay của người phụ nữ bị bột mì bao bọc, loại hiền lành mà người phụ nữ cũng không thường xuyên lộ ra làm cho cậu bé mê muội, cậu một ngụm liền nuốt vào thế cho nên môi đụng phải ngón tay của người phụ nữ dính lên bột mì phía trên.
Đứa nhỏ này, còn nói không muốn ăn, gấp như vậy.
Các bác gái lải nhải tiểu tử không quy tắc không củ, lại không phát hiện nàng thêm vào ngón tay dính nước bọt nam hài kia.
"Ăn ngon không," dì nhỏ hỏi Tự Lễ, rồi lại tiếp tục nói, "Con biết không, Tự Lễ, tục ngữ nói, ăn không ngon bằng sủi cảo, câu sau thì sao?"
Chàng trai không nói gì, người phụ nữ lại không thể chờ đợi mà đắc ý nói, "Không vui bằng chị dâu đâu!
Nói bừa! "Các bác gái lập tức sửa lại lời chỉ trích," Dạy tự lễ cái gì! Vậy gọi là thoải mái không bằng ngã.
Dạ dạ, thật sự là, không có ý nghĩa.
Vỗ vỗ trên tay bột mì sau nàng liếc mắt lại nhìn chằm chằm nam hài, trong ánh mắt mang theo nồng đậm mị ý, "Ăn ngon không?"
Hắn gật gật đầu, cửa sổ giấy vẫn rách.