ta suối thành quý phụ phu nhân nhóm
Chương 5
Ngày hôm sau chúng ta liền khởi hành trở về Tế Nam, lúc tới Tế Nam đã sắp hơn bốn giờ chiều.
Những người khác đều tự về nhà, chỉ còn lại tôi và Trần Ngọc.
Từ lúc ở trên xe lửa, Trần Ngọc đã một đường nói chuyện phiếm với tôi, chỉ là chúng tôi trò chuyện trên QQ, những người khác căn bản không thể phát hiện chúng tôi trò chuyện cái gì.
Trần Ngọc nói cho ta biết sau khi xuống xe nàng muốn đi chợ đêm mua chút đồ, hỏi ta có cái gì muốn mua.
Tôi đã nói là không cần thiết.
Trần Ngọc nói: Nếu không cậu đi cùng tớ đi.
Thuận tiện đi dạo phố ăn một bữa cơm, tôi nói có thể.
Vì thế, sau khi xuống xe chúng tôi không về nhà riêng, mà đi phố Phù Dung, chúng tôi vừa đi, vừa mua các loại đồ ăn vặt.
Sau đó hai người đi dạo trên đường Tuyền Thành, Trần Ngọc mua cho mình một cái váy, mua cho ta một cái áo T-shirt, một cái quần lót.
Đi dạo một hồi, chúng tôi cảm thấy mệt mỏi, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi ở quảng trường Tuyền Thành.
Trần Ngọc và tôi chọn ngồi ở vị trí bậc thang trên con sông ở quảng trường Tuyền Thành.
Nơi này ít người yên tĩnh.
Trần Ngọc ẩn tình đưa tình nhìn ta, ta vừa gặp ánh mắt của nàng, cảm thấy mặt nóng rát, không dám nhìn thẳng nàng.
Mặc dù nàng quyến rũ gợi cảm như vậy.
Trần Ngọc nhìn tôi trong chốc lát nói: Lát nữa đi đâu?
Ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy bốn phía không có người.
Một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu.
Tôi nửa đùa nửa thật nói: Đi chỗ tôi đi.
Trần Ngọc liếc xéo tôi một cái nói: Bại hoại, đến chỗ cậu làm gì?
Tôi nói: Không làm gì, ngồi đi.
Trần Ngọc kỳ thật đã sớm nhìn thấu tâm tư của ta, chỉ là lúc ấy không nói toạc ra.
Chúng tôi gọi một chiếc taxi, một đường chạy đến dưới lầu khu Cao Tân.
Ở trên xe, hai chúng tôi đều không nói gì, rất yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh mình.
Chờ xe taxi đi xa, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Ngọc đi ở phía trước, tôi đi theo phía sau vào thang máy.
Mở cửa phòng, một cỗ mùi mốc rất nhỏ nhào tới, bởi vì lúc gần đi, ta đều đóng cửa sổ lại, cho nên không khí có chút mùi vị.
Trần Ngọc vội vàng mở cửa sổ thông gió, tôi ở phía sau khẩn trương đóng cửa lại, khóa một chút.
Nhìn Trần Ngọc thu dọn đồ đạc chung quanh, ta nói: Ngọc tỷ, tỷ để đó, để ta làm.
Trần Ngọc cong cái mông vểnh lên, vừa bận rộn vừa liếc ta một cái nói: "Ngươi a, đi tắm trước đi."
Nhìn cô bẩn thỉu kìa.
Ta ngửi trên người nói: Không bẩn a.
Trần Ngọc chậm rãi đứng lên nói: Ngoan, nghe lời, mau đi đi.
Tôi đun nóng nước và đi tắm.
Trần Ngọc còn ở bên ngoài bận rộn thu dọn phòng ốc.
Ngay khi tôi bước ra, cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ.
Ta quấn khăn tắm vừa đi ra, Trần Ngọc ngơ ngác nhìn ta một cái, sau đó nói: Tắm sạch rồi?
Tôi nói: Sắp tẩy da hói rồi.
Trần Ngọc sờ sờ da thịt trước ngực tôi cười nói: Được, đợi lát nữa tôi kiểm tra một chút.
Anh lên giường trước đi.
Tôi nói: Còn anh? Trần Ngọc nói, ta tắm rửa sẽ tới.
Ta cười đặt mông ngửa ở trên giường, trong lòng như phiên giang đảo hải thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Đây dù sao cũng là ta lần đầu tiên cùng nữ nhân trần trụi nằm ở trên một cái giường, hơi chút vừa nghĩ, liền cứng rắn không muốn không muốn.
Tôi mở TV, muốn xem phim bình phục một chút, nhưng nghe thấy tiếng Trần Ngọc tắm ào ào trong phòng tắm, tôi không thể tập trung lực chú ý.
Một lát sau, Trần Ngọc quấn khăn tắm cũng đi ra, vai trần, đang nắm khăn lông dùng sức xoa tóc, nàng đi tới trước cửa sổ, dùng máy sấy tóc sấy tóc, ta nhẹ nhàng sờ đến phía sau nàng, lập tức ôm lấy nàng từ phía sau.
Trần Ngọc cười, bị ta đột nhiên ôm làm cho lung lay vài cái.
Trần Ngọc nói: Đừng nhúc nhích, tôi sấy khô tóc.
Tôi đã cảm giác mình rất khô nóng, đưa tay cởi khăn tắm trước ngực nàng, theo khăn tắm rơi xuống, Trần Ngọc liền quang quang đưa lưng về phía tôi, một thế giới trắng xóa, rất chói mắt.
Từ cổ đến gót chân, ta một tấc cũng không bỏ sót kiểm duyệt quá khứ, thật lòng câu hồn.
Đầu tiên hai tay ta bắt lấy hai mảnh mông to của nàng, rắn chắc mà mượt mà, mềm mại lại không mất tính đàn hồi.
Hai tay ta dùng sức kéo thả lỏng, nó lại có thể nhúc nhích lên xuống vài cái.
Trong lòng ta kích động, hôn lên.
Trần Ngọc bị ta hôn, bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức nghiêng người.
Liên tục cười mắng: Bại hoại.
Bỏ tôi ra.
Trần Ngọc bại hoại sấy khô tóc sau đó đến cuối giường, đứng ở trước mặt ta, cười nhìn ta, mặc cho ta vùi đầu vào ngực mình.
Nàng không ngừng nhỏ giọng hô: Chậm một chút, tiểu bại hoại.
Lời Trần Ngọc nói, ta không kịp trả lời nàng.
Chỉ lo chính mình gặm cắn nàng.
Nàng nhào về phía ta, đem ta đặt ở dưới thân, nhẹ nhàng nói: Nào, ta dạy ngươi làm nam nhân như thế nào.
Ta rất khinh thường, loại chuyện này còn cần nàng truyền thụ sao? Trong những bộ phim tôi đã xem trước đây đều có.
Các loại tư thế cùng động tác thắt lưng bụng ta đều biết.
Tôi nói: Cái này còn cần dạy sao? Trần Ngọc nói: Đương nhiên, ta sợ ngươi ngay từ đầu nhịn không được.
Ta nhìn nàng một cái, sau khi tẩy trang, tuy rằng tẩy đi vài phần kiều mỵ, nhưng lại tăng thêm vài phần chân thật cùng ôn nhu.
Nàng lập tức ngồi ở trên người ta, chậm rãi nói: Tiểu bại hoại, bây giờ là ta đang chơi ngươi.
Chính nàng đỡ cán thương lên vị trí, ta chỉ cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, phảng phất toàn thân mình thoáng cái bay lên.
Nàng ngồi phập phồng, ta theo nàng xuyên qua như lọt vào trong sương mù.
Niềm vui mà Trần Ngọc nhận được từ tôi, cao giọng hét lên.
Dẫn tới trong lòng ta cũng từng trận từng trận dâng lên gợn sóng, cảm giác này làm cho ta nhớ tới đu dây, mỗi một cái của nàng đều là hữu lực mà tràn ngập tính phá hư.
Ánh mắt nàng hung hăng nhìn ta, còn muốn không ngừng hôn ta, càn rỡ lại mãnh liệt ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tôi lo lắng người khác nghe được hỏi: Hàng xóm không nghe thấy sao?
Trần Ngọc cắn môi tôi một cái nói: Có nghe cũng sẽ không tới cứu cậu.
Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười, ta căn bản là không cần người đến giải cứu.
Trần Ngọc quả nhiên là một nữ nhân kinh nghiệm phong phú, nàng sợ thể trọng của mình sẽ không cẩn thận làm gãy cán súng của ta, để cho hai tay ta từ dưới nâng hai cái mông của nàng.
Dễ dàng cho nàng không kiêng nể gì ngồi xuống phía dưới phát lực, nữ nhân này không biết mệt mỏi ngồi a ngồi.
Cái này không giống với tư thế tôi xem trong phim trước đây.
Mặc dù có những tư thế tương tự.
Nhưng không có tư thế này ngay từ đầu, hơn nữa còn nhanh chóng và mãnh liệt như vậy.
Tay ta nâng một hồi, cũng cảm thấy tê dại vô cùng.
Ta nói cho nàng biết cánh tay của mình đã mỏi, Trần Ngọc lúc này mới hơi ngừng lại, nói với ta: Nghỉ ngơi một lát, lát nữa ngươi ở trên đó.
Ta vừa nghe, hăng hái, trở mình liền đè lên.
Nàng hơi nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng bị ta bất cứ lúc nào công kích.
Trần Ngọc giờ phút này đã không thể chờ đợi được nữa.
Hận không thể để cho ta dừng lại không ngừng.
Trong chốc lát nũng nịu hô: Bại hoại, nhanh đi vào.
Tôi thuận theo ý cô ấy, cô ấy ôm tôi thật chặt, bị tôi chấn động nhoáng một cái, một loại cảm giác thỏa mãn hạnh phúc hiện lên trên mặt cô ấy, tôi biết, cô ấy đối với tôi là mười hai phần hài lòng và cần thiết, cho nên mỗi một chút của tôi đều cố gắng làm cho cô ấy cảm nhận được sức mạnh tình yêu của tôi.
Chúng tôi giằng co như vậy thật lâu, móng tay Trần Ngọc vẫn chụp sau lưng tôi, tôi cảm giác sắp cào rách da sau lưng rồi.
Tôi không quá để ý, chỉ cảm thấy bụng Trần Ngọc qua một hồi sẽ cấp tốc run rẩy.
Ta hỏi nàng: Ngươi run lên run lên đây là làm sao vậy.
Trần Ngọc nhìn ta nũng nịu nói: ta cao trào sẽ kịch liệt phát run, tiểu bại hoại, đều tại ngươi, ta chưa từng liên tục cao trào như vậy.
Ước chừng qua được mười phút, tôi tựa hồ lại có một cỗ xúc động mãnh liệt, Trần Ngọc đưa lưng về phía tôi, cặp mông mềm mại cực đại của nàng vây quanh tôi, cho tôi ấm áp cùng nhu hòa vĩnh cửu.
Cho nên, trong lúc vô tình nó lại lớn lên.
Trần Ngọc cũng cảm giác được cỗ lực lượng mơ hồ biến lớn phía sau, cuống quít lấy tay đi xác định.
Sau đó vui mừng xoay người lại, nhẹ nhàng lôi kéo nó nói: Tiểu Chương, thân thể cậu thật tốt.
Tôi nói: Nói như thế nào.
Cô nói: Các bạn trẻ, thận tốt.
Tôi nói: Thận của người khác còn không tốt sao? Trần Ngọc cười cười nói: Người khác đều không tốt bằng cậu.
Ta bắt lấy bánh bao lớn của nàng, cười nhìn nàng.
Trần Ngọc ôm tôi, dịu dàng như một người mẹ ôm con mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc trên trán tôi, cực kỳ dịu dàng.
Trần Ngọc hỏi tôi có thích cô ấy không.
Tôi nói thích.
Cô nói: Thích bao nhiêu, có thể so với bạn gái anh sao?
Tôi suy nghĩ một lát, nghĩ thầm, hiện tại loại quan hệ giữa mình và Trần Ngọc này trước kia mình cũng từng nghĩ tới, về phần trong lòng tôi thích ai hơn một chút.
Quả thật ta chưa từng so sánh.
Chỉ cảm thấy đêm nay, Trần Ngọc làm cho ta vui vẻ sắp thăng thiên.
Tôi nói: có thể so sánh được.
Trần Ngọc cười cười nói: Bớt đi, muốn gạt ta a.
Đồ khốn kiếp.
Tôi nói: Thật đấy, anh xem tôi đã cho anh lần đầu tiên rồi.
Anh vẫn chưa tin sao?
Trần Ngọc xoa xoa mũi tôi, vặn vẹo eo rắn của mình, nói: Đàn ông các cậu trời sinh đã biết nói dối, cậu còn chưa lên giường với bạn gái, sao cậu biết thích ai hơn.
Tôi nói: Tôi lên giường với cô ấy cũng sẽ nói như vậy.
Trần Ngọc nói: Tiểu bại hoại, ta không tin.
Ta đẩy bả vai Trần Ngọc một cái nói: Ngươi xoay người đi, ta khiến ngươi tin tưởng tin tưởng.
Trần Ngọc cũng không phản kháng, theo lực đẩy của tôi, chậm rãi nghiêng người, đưa lưng về phía tôi.
Ta tựa đầu vào tai nàng nhẹ nhàng nói: Ta thích ôm ngươi như vậy.
Trần Ngọc nói: Vì sao? Tôi nói: Đây là tư thế yêu thích của tôi.
Tìm đúng một vị trí thoải mái ta liền chui vào, chúng ta nằm nghiêng.
Trần Ngọc ở phía trước, ta ở phía sau.
Tôi dùng sức vặn vẹo eo bụng trước sau, tận lực muốn Trần Ngọc thoải mái hơn một chút.
Lúc này đã là mười một giờ tối, bên ngoài yên tĩnh, chỉ có trong phòng chúng tôi nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu thoải mái của phụ nữ.
Đó là thanh âm của Trần Ngọc, nàng làm không biết mệt, nàng muốn đem mỗi một lần cảm nhận được xung kích kịch liệt, đều hóa thành từng tiếng kêu to mất hồn, thanh âm này cư nhiên làm cho ta càng đánh càng hăng, có một loại vui sướng chinh phục.
Tôi kiên trì một hồi, sau đó vui vẻ nộp súng, xụi lơ ở phía sau cô ấy.
Lần này so với lần trước thời gian còn dài hơn một chút.
Lại ngửi Trần Ngọc, trên người đều có một loại mùi vị tương tự như trên người ta, ta nghĩ có lẽ là thứ mình tiết ra bôi lên mông nàng.
Cho nên ngửi thấy, mùi vị trên người nàng dần dần nhạt đi, mùi trên người ta dần dần nồng đậm quen thuộc.
Chúng tôi đã không thực hiện các biện pháp an ninh, thậm chí không uống thuốc.
Trần Ngọc nói thời kỳ an toàn của mình, tôi có thể tùy ý đến.
Nghe một người phụ nữ nói như vậy, trong lòng tôi có cảm giác biết ơn và cảm động không nói nên lời.
Trước khi lên giường còn sợ hãi, vạn nhất cô có thì làm sao bây giờ.
Chờ nàng lộ ra thân thể của mình với ta, nàng liền sớm bỏ đi băn khoăn của ta, ta nghĩ nàng là vì để cho ta có thể buông tay buông chân, không có quá nhiều áp lực tâm lý đi.
Sau một lúc, tất cả chúng tôi đều buồn ngủ.
Cuối cùng ngủ.
Nhưng ngủ chưa được mấy giờ, tôi vẫn cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy sức mạnh vô tận, lại muốn cô ấy hai lần.
Rồi chúng tôi ngủ đến sáng.
Bỗng nhiên chuông báo thức đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, tôi dụi dụi mắt nhìn điện thoại di động, bảy giờ.
Nhớ lại tối hôm qua mình bắn bốn phát, mỗi một phát đều tiêu sái cùng thong dong như vậy.
Không khỏi thỏa mãn nhìn Trần Ngọc bên cạnh.
Trần Ngọc dùng chăn che lỗ tai, không muốn bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Chu cái mông tròn trịa mập mạp, đưa lưng về phía ta.
Như một con lợn nái dễ thương.
Tôi dời chăn ra, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai cô ấy, đẩy cô ấy nói: Chị Trần, chúng ta nên đi làm thôi.
Trần Ngọc làm nũng vặn vẹo thân thể, nói: Không đi, không đi.
Tôi nói: Không đi? Vậy sao được.
Nếu không ta đi làm chút cơm cho ngươi ăn trước đi.
Trần Ngọc không nói lời nào, vẫn ôm đầu ngủ.
Tôi chậm rãi xuống giường, mặc quần cộc, để trần thân trên.
Đi vào bếp, chuẩn bị trứng chiên ăn.
Lúc này tôi chợt nghe thấy tiếng Trần Ngọc xuống giường.
Trên người cô mặc áo ngủ, đi vào phòng bếp.
Nói: Cho tôi đi.
Anh sẽ không làm thế.
Vừa nói vừa ngáp.
Tôi thấy cô ấy buồn ngủ mông lung, sợ cô ấy xảy ra chút tình huống, không rời khỏi phòng bếp, nhìn cô ấy nấu cơm.
Trần Ngọc mở cửa sổ và máy hút khói, bắt đầu chiên bánh bao, bên ngoài đầu đầy một lớp trứng gà, thoạt nhìn ăn rất ngon.
Tiếp theo, cô ấy làm chút hành hoa và ớt xào cho tôi một quả trứng gà.
Cô ấy đang nấu cơm, tôi không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đi lên dán sát vào cô ấy.
Giống như lần trước trên xe buýt.
Trần Ngọc quay đầu nhìn tôi nói: Tiểu bại hoại, không thành thật.
Tôi nói: Sao tôi còn muốn.
Trần Ngọc nhìn tôi một cái nói: Không được, tối hôm qua cậu đã nhiều lần rồi.
Sáng sớm không cần, nếu không đi làm không có tinh thần.
Không đợi cô ấy đồng ý, tôi lôi cô ấy ra khỏi bếp.
Trần Ngọc đóng bếp gas lại, sau đó rất thuận theo bị tôi ấn lên giường.
Tôi không cởi đồ ngủ của cô ấy, ngược lại tôi cảm thấy như vậy tốt hơn.
Ngay từ đầu, tôi liền đi thẳng vào chủ đề, Trần Ngọc thì bị động thuận theo tôi ở trên giường bị đỉnh run lên.
Cũng không biết qua bao lâu.
Ta đem toàn bộ tinh lực quấy nhiễu ta vừa rồi phát tiết ra ngoài.
Trong nháy mắt cảm giác toàn bộ thế giới đều bình tĩnh lại.
Trần Ngọc chậm rãi đẩy tôi ra, nói: Tiểu Chương, cậu thật mạnh mẽ, ai muốn gả cho cậu, ai có thể chịu được sự giày vò của cậu như vậy.
Ta thở hổn hển đại khí, nói: ngươi càng mãnh, ngươi đây không phải chịu đựng được?
Trần Ngọc cười cười nói: Nữ nhân không sao, ngã chân một cái, mặc cho các ngươi bao nhiêu lần đều có thể chịu đựng được.
Đàn ông thì khác.
Tôi nói: Sao lại khác?
Cô nói: Đàn ông ra ngoài một lần thì tiêu hao thân thể một lần, anh một đêm làm năm lần.
Thân thể cũng chính là tuổi trẻ có thể chịu đựng được.
Tôi và Trần Ngọc đơn giản ăn điểm tâm, liền đến công ty làm việc, tôi ra cửa trước.
Chờ tôi đến công ty một lúc lâu, Trần Ngọc mới đến.
Sau đó an an ổn ổn ngồi ở phía sau của ta, giống như tối hôm qua chuyện gì cũng không có phát sinh đồng dạng.
Nhưng trong lòng tôi giống như phiên giang đảo hải, tựa hồ cảm thấy ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc đều đang nhìn tôi.
Cùng ánh mắt những người khác gặp nhau, ta cũng không tự nhiên như trước kia, luôn cảm thấy trong lòng không yên.
Trần Ngọc chốc lát đi qua bên cạnh ta, mang theo một trận gió, ta cảm giác được thân thể mềm nhũn, tựa như tối hôm qua nàng đụng phải thân thể của ta.
Chỉ là Trương Viện Viện còn yên lặng trong niềm vui sướng của chuyến đi An Huy, thấy tôi cố ý cao giọng nói: Các cậu có phát hiện không, Tiểu Chương người ta, sau khi trở về trở nên ngại ngùng.
Trong lòng ta giật mình, loại cảm giác sợ hãi cực độ này xông lên đầu.
Sợ nàng phát hiện ra cái gì.
Trương Viện Viện nhận một ly nước từ trong máy uống nước, nhìn tôi cười.
Ánh mắt ta liếc nàng một cái, bốn mắt nhìn nhau, ta vội vàng thu hồi ánh mắt khiếp đảm của mình.
Trương Viện Viện cầm ly chậm rãi đi tới nói: Chị Trần, chị có phát hiện ra không?
Trần Ngọc chậm rãi nói: Cái gì?
Trương Viện Viện nói tiếp: Từ khi Tiểu Chương đánh bài một lần, hình như thua trinh tiết.
Trần Ngọc ha ha cười, nói: "Ngươi gian lận, còn trở về mặc thêm vài bộ quần áo, Tiểu Chương người ta căn bản không chuẩn bị, ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác."
Trương Viện Viện nói: Anh ấy là một đại nam nhân a, có cái gì đẹp mắt.
Hắn còn cần chuẩn bị cái gì? Trần Ngọc cùng những người khác nghe xong đều là cười.
Ngày làm việc đầu tiên này cực kỳ đơn giản, chúng tôi cũng đều không từ trong vui sướng du lịch trở lại bình thường, vừa rảnh rỗi liền trò chuyện vài câu.
Đợi đến gần ba bốn giờ chiều, Trần Ngọc đi tới đi lui ra ngoài tiếp vài cú điện thoại.
Trong lòng ta buồn bực, nàng như thế nào hôm nay đặc biệt bận rộn.
Đợi đến khi cô ấy ngồi xuống, tôi lén gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi cô ấy chuyện gì.
Ngay từ đầu Trần Ngọc nói không sao.
Sau đó cô nói có một người đàn ông vẫn muốn hẹn cô, nghe giọng điệu của cô là chuẩn bị theo đuổi cô.
Nghe Trần Ngọc nói như vậy, trong lòng ta có loại cảm giác rất khó chịu.
Tuy rằng ta cũng biết Trần Ngọc không phải nữ nhân của ta, nhưng vẫn đặc biệt quan tâm.
Tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn và nói, người đàn ông đó thế nào? Trần Ngọc nói, lớn hơn cô hai tuổi.
Ta nói, thỏ ngưu xứng có thể.
Trần Ngọc gửi cho tôi một loạt búa nhỏ nói: Tiểu bại hoại, nhanh như vậy đã muốn đẩy tôi cho người khác.
Tôi nói, bằng không thì sao, hai ta có thể kết hôn sao.
Trần Ngọc nói, anh làm em mang thai, hai ta liền kết hôn.
Tôi không trả lời cô ấy nữa, cũng không biết cô ấy thật sự nghĩ như vậy hay chỉ đùa thôi.
Thấy tôi không nói lời nào, Trần Ngọc nói tiếp: Không hù dọa cậu nữa, sau này đeo bao đi.
Tiết kiệm cho ngươi cả ngày sợ hãi.
Tôi vội vàng nói: Tôi mới không sợ.
Tôi ước gì có một đứa con.
Trần Ngọc nói: Cậu cho rằng nuôi một đứa bé dễ dàng như vậy sao, vừa phải cho bú sữa, lại phải thay tã, bây giờ cậu vẫn còn là một đứa bé, còn muốn có con.
Tôi nói: Tôi chỉ chịu trách nhiệm gieo giống.
Trần Ngọc phát mấy quả mìn tới.
Nói: Tiểu bại hoại, xem ngươi có thể làm gì.
Bạn cũng phải có khả năng này.
Anh cho rằng tùy tục liền làm cho phụ nữ mang thai sao?
Tôi nói: Dù sao tôi cũng có thể làm bụng anh lớn lên.
Trần Ngọc nói: Thật sự làm lớn thì làm sao bây giờ? Tôi nói, đơn giản, sinh a.
Trần Ngọc nói: Tiểu thí hài, cái gì cũng không đơn giản như ngươi nghĩ.
Tôi hỏi cô ấy: Cô nghĩ sao về người đó? Trần Ngọc nói: Không đẹp trai bằng cậu.
Tôi lại hỏi: Chồng cũ của cô không phải muốn hợp lại với cô sao?
Anh định làm gì?
Trần Ngọc hỏi ngược lại tôi: "Cậu cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ?"
Tôi nói: Chuyện của anh tôi nào biết.
Trần Ngọc không đáp lại.
Khoảnh khắc đó ta cảm giác mình có phải hay không nói sai cái gì.
Ngừng một hồi chủ động nói với cô: Em cảm thấy tốt như thế nào thì làm như thế đó, không cần quan tâm anh, anh không ghen.
Mà ngoài miệng ta nói như vậy, trong lòng kỳ thật vẫn hy vọng nàng cùng ta bảo trì quan hệ như bây giờ.
Người sau giống như bạn trai bạn gái, người trước chính là đồng nghiệp công tác.
Trần Ngọc là một nữ nhân thông minh, phảng phất đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của ta.
Nói: Quên đi, nam nhân các ngươi đều muốn chiếm tiện nghi, có người nào muốn chịu trách nhiệm.
Ta thử thăm dò nói: Vậy sau này ta còn có thể cùng ngươi cái kia sao?
Trần Ngọc nói: Với tôi cái nào?
Tôi nói: Chính là đêm qua như vậy.
Trần Ngọc nói: Cậu nói xem? Tôi nói: Không biết.
Hiện tại có người theo đuổi em, anh cũng không có cách nào làm chồng em.
Trần Ngọc nói: Tiểu dạng, nhìn không ra, tâm cơ rất nặng a.
Tôi nói: Tôi nào có tâm cơ.
Trần Ngọc nói: Cậu ngủ cùng tớ, thích không?
Tôi nói: Đương nhiên, thích vô cùng.
Trần Ngọc nói: Cậu thích là được, những thứ khác không cần nghĩ nhiều như vậy.
Tôi nói: Vậy tối nay anh còn đến chỗ tôi không? Trần Ngọc nói: Tối nay tan tầm đi thăm con.
Tôi hỏi đứa bé ở đâu, cô ấy nói đi theo chồng cũ.
Trong lòng tôi xẹt qua một chút mất mát, vốn định đêm nay có thể hưởng thụ sự dịu dàng của cô ấy một lần nữa, nhưng dù sao cô ấy vẫn là mẹ của một đứa bé, có trách nhiệm và tình thân bất đắc dĩ.
Tôi rất nhanh phản ứng lại vội vàng giảng hòa nói: Được rồi, vậy cậu bận là được.
Sau đó cô gửi một khuôn mặt tươi cười tới.
Ta sau khi tan tầm, tại công ty bốn phía dạo qua một vòng, nói thật, từ sau khi chuyển tới, chung quanh có cái gì ăn ngon chơi vui ta đều hoàn toàn không biết gì cả, dứt khoát sau khi tan tầm ở trên đường đi dạo, dù sao lần này ở cách công ty gần, tùy thời có thể về nhà.
Đi lang thang một giờ, sau đó ăn một bát mì sợi ở một quán mì sợi.
Một mình sau khi cơm no rượu say đi trên đường phố, bỗng nhiên có một cỗ cảm giác cô độc mãnh liệt đánh úp về phía tôi, tựa hồ luôn cảm thấy trong lòng trống trải.
Vừa đi, vừa nhớ lại từng chút từng chút từng chút ở cùng một chỗ với Trần Ngọc, tim đập càng lúc càng nhanh, đi tới đi lui cư nhiên có chút cảm giác hạ thân khó chịu.
Tôi bước nhanh hơn, muốn về sớm tắm rửa, nghỉ ngơi.
Mở cửa phòng, ta lắp bắp kinh hãi.
Trần Ngọc cư nhiên ngồi trên giường, nơi TV đặt một cái laptop, đang chiếu một bộ phim lớn của Mỹ.
Trần Ngọc nhìn thấy tôi nói: Cậu đã đi đâu?
Như thế nào mới trở về?
Ta cũng hỏi: Ngươi không phải đi thăm hài tử sao?
Sao lại ở đây.
Trần Ngọc lườm tôi một cái nói: Đứa nhỏ không nhìn thành, liền tới chỗ cậu.
Ta ảo một tiếng.
Nhìn nàng, trên người mặc một bộ váy liền áo màu xanh da trời rất mỏng, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, trắng như tuyết, có loại xúc động muốn cho người ta đi lên liếm chân.