ta suối thành quý phụ phu nhân nhóm
Chương 4
Trần Ngọc nói: Vậy cậu thích tớ nhất ở chỗ nào? Tôi nói: Mông đi.
Trần Ngọc bị tôi nói dở khóc dở cười, ra vẻ tức giận liếc mắt nhìn tôi nói: cậu cả ngày nhìn mông à.
Nói xong nhịn không được vui vẻ.
Trong lòng ta nói đúng a,'Mông lớn hơn vai, so với sống thần tiên.'
Tuy tôi còn chưa thực sự trải nghiệm cảm giác hít thở không thông bị mông to bao bọc, nhưng ở trên xe buýt cách quần Trần Ngọc, cũng coi như nếm thử một lần.
Chúng tôi quay trở lại quảng trường ban đầu trong khi tán tỉnh.
Tôi vừa nhìn di động đã hơn mười một giờ, tôi và Trần Ngọc đi qua ước chừng hai giờ.
Lại đi tìm bọn Trương Viện Viện, chỉ nhìn thấy Quách Xuân Nhàn, những người khác cũng không nhìn thấy.
Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ sẽ không vì tôi và Trần Ngọc đơn độc biến mất mà hoài nghi.
Ăn cơm trưa xong, ta ngủ trong phòng, Trần Ngọc nói với những người khác muốn đi mua chút đồ, hỏi ta có đi không.
Tôi nói, tôi muốn ngủ, dù sao đi mua sắm tôi cũng không thích.
Nằm đến hơn ba giờ chiều, đứng lên rửa mặt, muốn đi xem bọn họ đã trở lại chưa, kết quả vừa đến 208 liền thấy bọn họ ngồi ở trên giường nói lời này, tôi đẩy cửa đi vào.
Thấy năm người bọn họ đều ở đây, Trương Viện Viện thấy tôi nói: Tiểu Chương, cậu ra ngoài một chuyến thăm ngủ a, cũng không ra ngoài đi dạo một chút.
Quách Xuân Nhàn nói: Cậu xem xem, chúng tôi mua không ít vật kỷ niệm, cậu không đi mua chút đi.
Nếu không uổng công đến An Huy.
Tôi cầm lên một chuỗi lắc tay nhìn, quả thật chế tác cực kỳ xảo diệu, tôi bỗng nhiên muốn mua một món tặng cho Trần Ngọc, khi đó, bạn gái tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn tặng cô ấy một món.
Tôi nhìn thấy Trần Ngọc ngồi ở một góc, loay hoay với móng tay của mình.
Ta và Trần Ngọc ở trước mặt mọi người luôn bày ra bộ dáng không quen thuộc lẫn nhau, chỉ có lúc ở một mình mới có thể dám lớn mật gọi đối phương thậm chí nhìn đối phương, sợ bị người khác nhìn ra cái gì.
Tôi len lén liếc Trần Ngọc một cái, buổi chiều nàng lại thay một cái váy, không mặc cái quần buổi sáng kia.
Ngồi ở bên kia có vẻ đặc biệt an tĩnh cùng xinh đẹp.
Tôi nói: Tôi không thích những thứ này, muốn mang chút rượu ngon về.
Trương Viện Viện nói: Rượu ngon? Hầm lỗ hổng.
Mua đi, cái gì cần có đều có.
Tôi nghĩ cũng đúng, An Huy chính là loại rượu ngon này.
Có thể mang mấy chai về cho cha uống.
Lại nghĩ dù sao nếu như mua ở khu thắng cảnh, có thể rất đắt hay không.
Nghĩ lại, ngày mai sẽ trở về, nếu như nửa đường xuống mua rượu, làm như vậy khẳng định không tốt.
Vì thế, liền yên lặng ở trong lòng bỏ đi ý niệm này.
Nếu đã ra ngoài thì chơi cho vui đi.
Tiệc tối ăn tiệc, nghe Trần Ngọc nói, đêm nay chúng ta phải đến phòng đại hội lầu ba của khu thắng cảnh dùng cơm, nghe Lý quản lý phát biểu trước bữa tiệc, đêm nay mời tất cả đều là các công ty có nghiệp vụ qua lại và hợp tác với khu thắng cảnh, truyền thông, cùng với phóng viên tòa soạn báo vân vân.
Ta và Trần Ngọc bọn họ đều bị phân vào những bàn ăn khác nhau, mười người trên bàn ăn, thuần một sắc không nhận ra.
Mọi người thấy đều hỏi lẫn nhau, ở đâu cũng có, tỉnh An Huy chiếm đa số.
Cũng có không ít người từ nơi khác chạy tới.
Cùng với các phương tiện truyền thông mạng, nhân vật tòa soạn báo.
Cơm ăn được một nửa, tôi cảm thấy no rồi, uống vài ngụm rượu, uống từng chút một.
Cảm giác mình có loại cảm giác choáng váng.
Tôi cầm di động gửi tin nhắn cho Trần Ngọc.
Nói đêm nay muốn cùng nàng đi ra ngoài một chút, sau khi gửi xong tự mình đi ra ngoài trước, ta ngồi ở thềm đá trước cửa, nhìn ánh đèn sao sáng lên trong vườn, dọc theo hai bên đường xếp thành hai tia sáng lấp lánh kéo dài đến núi.
Thật là đẹp, tôi cầm di động một hồi lật xem, Trần Ngọc vẫn không trả lời, nghĩ thầm, có lẽ cô ấy biết tôi có tâm tư xấu gì, không muốn đi.
Tôi ngồi xuống, càng lúc càng nhàm chán.
Cũng không đợi bao lâu, Trần Ngọc trả lời tôi một tin nhắn nói: Được.
Chờ tôi ở cửa nhé.
Khi tôi nhìn vào thông điệp này, tôi không đề cập đến việc tôi vui mừng như thế nào.
Trong lòng kích động bất ổn, giống như một người muốn đi làm chuyện xấu kinh hồn bạt vía, hai chân đều cảm giác có chút run rẩy.
Trần Ngọc một lát sau xuống lầu, trong tay xách một cái hộp giấy.
Đưa tôi và nói: Rượu của anh.
Ta nhận lấy vừa thấy lại là hầm lỗ hổng.
Đóng gói đặc biệt tinh xảo.
Chính là loại vừa rồi ở trên bàn, vị cực kỳ nhu hòa.
Rượu này chắc chắn không rẻ.
Tôi hỏi cô: Rượu này là? Trần Ngọc nói: Lý quản lý cho, tôi cũng không uống rượu trắng, cho cậu đi.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, người phụ nữ này buổi chiều ở trong phòng khẳng định nghe được tôi cùng Trương Viện Viện bọn họ nói chuyện, cho nên nghĩ cách làm cho tôi.
Tôi cảm kích không nói nên lời.
Vội vàng nói: Ta cảm ơn ngươi như thế nào.
Trần Ngọc nói: Khách khí cái gì.
Dù sao người khác cũng tặng.
Ta không biết nàng nói là thật hay là giả, bất quá, giờ phút này nữ nhân này đối với ta mà nói, quả thật tốt không có cách nào nói.
Tôi và Trần Ngọc đi a đi, dọc theo đường đi từ rượu trắng tới ẩm thực, từ ẩm thực lại tới dưỡng sinh.
Giữa chúng tôi tựa hồ có một loại ăn ý đặc thù, đều muốn đi đến góc yên tĩnh, tôi bỗng nhiên nhớ tới rừng trúc nhỏ buổi sáng đi.
Nhìn từ ngoài vào trong, một mảnh tối om, nếu như nhìn từ trong ra ngoài, lại có thể nhìn thấy ánh đèn ven đường.
An toàn và yên tĩnh.
Tôi nói: Chúng ta còn đến chỗ xích đu ngồi một chút đi.
Trần Ngọc nói: Được, cậu nói đi đâu thì đi đó.
Ta vừa nghe, trong lòng vui sướng, suy nghĩ, Trần Ngọc đã bị ta hàng phục.
hoàn toàn vâng lời tôi.
Chậm rãi đi vào rừng trúc nhỏ, chúng ta càng đi về phía trước càng đen, lá gan của ta cũng chậm rãi lớn lên.
Bởi vì dù sao cũng là đêm tối, đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay.
Vừa tiến vào rừng cây nhỏ, tay của ta nhẹ nhàng từ phía sau đỡ lấy cái mông no đủ của Trần Ngọc, nàng thì là thân thể gắt gao dựa vào ta chậm rãi đi.
Tôi mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại di động, tìm được xích đu ngồi xuống.
Tôi nhẹ nhàng đặt rượu sang một bên, vừa mới đứng lên.
Liền cảm thấy có hai cánh tay mềm mại gắt gao quấn quanh cổ tôi, một cỗ cảm giác trơn nhẵn lành lạnh ma sát cổ tôi, tiếp theo một nụ hôn ướt sũng hôn lên tai tôi, trong đêm tối tầm mắt tôi còn chưa kịp thích ứng, căn bản không thể thấy rõ vật thể xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy cổ ngứa ngáy, đầu theo bản năng rụt lại một chút, Trần Ngọc cũng không rút lại nụ hôn của nàng, mà là tiếp tục tìm kiếm miệng tôi trong bóng tối.
Ta bị hết thảy vừa rồi phát sinh làm cho hoảng hốt, sửng sốt một giây, tiếp theo rất tự nhiên đem miệng của mình nghênh đón.
Nụ hôn đầu tiên của ta cứ như vậy giao phó cho Trần Ngọc, ta hít thở hơi thở mang theo mùi rượu của nàng, thưởng thức ngọt ngào cùng khoái hoạt lần đầu tiên mình hôn nồng nhiệt với nữ nhân.
Chúng tôi ôm hôn nhau, vứt bỏ thân phận và tuổi tác của mình vào ban ngày.
Lúc này chỉ có tôi và cô ấy.
Chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Tay của ta vén lên váy của nàng theo đùi một đường dò xét đi xuống, ta tựa hồ cảm giác khô nóng muốn chảy máu mũi.
Một luồng máu mạnh mẽ nhanh chóng xông về phía đỉnh đầu của ta, cảm giác đầu của mình ong một tiếng.
Trần Ngọc lấy tay dẫn dắt tay tôi, gấp không thể đợi sờ soạng trên người mình.
Ta chỉ cảm giác trong chốc lát đụng phải một đoàn bộ lông cực kỳ dày đặc, trong chốc lát lại đụng phải một mảnh khe hở cực kỳ ướt át.
Tôi biết có gì ở đó.
Tim thật sự nhanh vọt lên cổ họng, kích thích giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Trần Ngọc giờ phút này đã có cảm giác mãnh liệt, thắt lưng một mực không ngừng vặn vẹo.
Sức mạnh to lớn đó dường như muốn bẻ gãy cổ tôi.
Ta dùng sức ôm nàng, để cho nàng tận khả năng không lung lay thân thể.
Ta cũng biết nàng giờ phút này nhất định là thoải mái quan trọng hơn, bằng không làm sao có thể liều lĩnh ôm cổ ta không buông như vậy.
Trong bóng tối, chúng tôi khám phá cơ thể của nhau, thú vị và bồn chồn như một nhà thám hiểm đột nhiên tìm thấy kho báu trong một ngôi mộ cổ u ám.
Hai người ôm cùng một chỗ, tựa như hai khối đá hút sắt gắt gao hấp phụ cùng một chỗ, ta tham lam mút môi của nàng, nàng thì điên cuồng bóp chặt cổ của ta, nàng giống như một con rắn vững vàng quấn lấy ta, để cho ta cả người cố hết sức vượt qua thể trọng nàng áp tới ta.
Chúng tôi ôm hôn nhau hồi lâu, tôi phát hiện mùi cơ thể trên người cô ấy cũng càng ngày càng nồng đậm, hỗn hợp mùi rượu đầy người cô ấy, ngửi lên đặc biệt kích thích.
Trần Ngọc chậm rãi buông hai tay đang ôm cổ ta ra, sửa sang lại mái tóc trên trán.
Lúc này tầm mắt của chúng ta đã chậm rãi thích ứng với bóng tối, đã có thể mông lung nhìn thấy bóng dáng đối phương.
Trần Ngọc dán mặt vào ngực tôi, bỗng nhiên ngẩng mặt tươi cười làm nũng nói với tôi: Cậu cảm thấy tôi với bạn gái cậu ai tốt hơn? Nàng vừa nói, vừa đưa tay sờ về phía họng súng của ta.
Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào.
Thuận miệng nói: Phương diện nào? Cô nói: Các phương diện, diện mạo, dáng người.
Tôi biết cô ấy đang chờ tôi nói rằng cô ấy tốt hơn.
Đơn giản làm cho nàng cao hứng.
Vì vậy, tôi nói: Anh tốt hơn.
Trần Ngọc dùng sức vuốt ve hạ thể của ta nói: Bại hoại, còn muốn gạt ta.
Tôi nói: Tôi căn bản không lừa anh.
Ngươi chính là so với nàng tốt hơn, người cũng nhiệt tình, tâm cũng tốt.
Dáng người cũng tốt.
Trần Ngọc nghe xong lập tức vui vẻ.
Dùng khuỷu tay quẹo ta một cái nói: Ai, ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ có phải là xử nam hay không?
Tôi không ngờ Trần Ngọc lại đột nhiên hỏi tôi điều này.
Trong lòng ta lộp bộp một chút, không biết nên trả lời như thế nào.
Tôi nói: Không biết.
Trần Ngọc đấm ngực ta nói: Loại chuyện này ngươi còn không biết sao? Đồ xấu xa.
Tôi nói: Tôi thật không biết cái gì gọi là xử nam.
Trần Ngọc cho rằng tôi đang giả ngu, nói tiếp: Chính là trước đây chưa từng lên giường với phụ nữ, cậu có không?
Tôi nói: Không.
Trần Ngọc cười một tiếng nói: Vậy cậu chính là xử nam.
Thật tốt.
Ta ảo một tiếng, nghĩ thầm, ta đại học ngay cả bạn gái cũng không tìm, càng miễn bàn cùng ai lên giường, nói thật, ta hiện tại ngay cả nữ nhân trần truồng trong cuộc sống chân thật cũng chưa tận mắt thấy qua.
Đương nhiên phim của đảo quốc không tính.
Dù sao đó cũng không phải là người thật.
Tôi nói: Xử nam có gì tốt, cái gì cũng không hiểu.
Trần Ngọc vũ động vòng eo như rắn nước, dựa sát vào ngực tôi.
Nhẹ nhàng nói: Xử nam tốt a, ngươi không hiểu ta có thể dạy ngươi.
Gặp được ta là ngươi may mắn.
Ta buồn bực nói: Vì sao nói ta vận khí tốt?
Trần Ngọc nhẹ nhàng xoa bóp cán súng cứng rắn như sắt của tôi, nói: Nếu như cậu cái gì cũng không hiểu, nữ sinh đang yêu cậu kia cái gì cũng không hiểu.
Lần đầu tiên của hai người có vui không?
Tôi nói: Tôi từng đi học điện ảnh, Nhật Bản có rất nhiều phim AV có thể học.
Trần Ngọc bỗng nhiên vỗ tôi một cái nói: Trên đó đều là giả, có biết hay không.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, thầm nghĩ sao lại là giả chứ?
Trần Ngọc nói: Cậu cũng không biết phụ nữ nhạy cảm ở chỗ nào, trên đó đều là giả vờ.
Ta ảo một tiếng, không tranh luận nữa.
Ngược lại đưa tay sờ bánh trái trắng to trước ngực nàng, Trần Ngọc làm nũng nói: Đáng ghét, tiểu lưu manh.
Nói xong, chính mình đem áo ngực kéo xuống một chút, thuận tiện ta thoải mái hơn gãi sờ.
Ngọc Phong của Trần Ngọc rộng lớn no đủ, bàn tay của ta rất lớn, nhưng một nắm cũng đừng hòng nắm hết.
Cơ hội ta chân chính vuốt ve nữ nhân một đôi bánh trái lớn này rất ít, chỉ có khi còn bé sờ qua mẫu thân.
Sau khi lớn lên mười hai tuổi, sẽ không còn chân chính cảm thụ được sự mềm mại nơi đó nữa.
Ta nhẹ nhàng kích thích quả táo lớn hơi cứng lên trước ngực nàng.
Nó to và đủ cứng.
Lớn hơn mẹ lúc nhỏ một chút.
Cũng có thể là ta thật nhiều năm không có sờ, cái loại mỹ cảm nổi lên này ta sắp quên mất.
Ta thích dùng hai ngón tay đổi cách gắp hai quả táo lớn của nàng chơi.
Tôi hơi dùng sức kẹp, hai chân Trần Ngọc theo bản năng vặn vẹo.
Ta cảm giác được, nàng có chút khó thở.
Chơi đủ bên trái viên kia, nàng lại đem tay của ta dẫn tới bên phải của mình.
Lời bài hát: Both Sides
Nếu không sẽ là một cái lớn một cái nhỏ.
Ta nghe xong không khỏi muốn cười, cư nhiên còn có đạo lý lệch lạc này.
Đương nhiên đây đối với ta mà nói là yêu cầu cầu còn không được.
Ta dứt khoát ôm nàng ở trên đùi, như vậy ta có thể một tay bắt một quả đào.
Hai tay giống như hai bộ giáp côn, cực kỳ mềm mại lại cực kỳ càn rỡ ở trước ngực của nàng không ngừng kẹp lấy lại buông ra, lại kẹp lấy lại buông ra.
Ta cảm thấy làm như vậy rất thú vị, trong miệng Trần Ngọc lại có chút sảng khoái rên rỉ, ta cực lực khống chế lực độ hoàn mỹ giữa ngón tay mình, vừa không để cho hai quả táo lớn của nàng cảm giác bị ta kẹp quá đau, lại để cho dục vọng trong lòng ta hoàn mỹ phóng thích.
Ta chỉ lo đùa bỡn hai cái đại đào kia, dần dần xem nhẹ trong đũng quần mình còn có một khẩu đại thương.
Chờ ta chân chính cảm nhận được sự tồn tại của nó lúc, hai chân của ta đã dần dần tê liệt, hơn nữa vừa rồi nó vẫn ở vào chết lặng bên trong phấn khởi bên trong, ta cũng không có cảm giác được ta toàn bộ quần lót đã ướt đẫm nửa bầu trời.
Hôm nay, Trần Ngọc dời đi hai cái mông ngọc to lớn no đủ, nó mới bị một trận gió lạnh thổi tỉnh.
Trời ạ, nó đây là chảy bao nhiêu tinh hoa.
Ta không biết thuộc tính này không thuộc về phá thân, bất quá từ kinh nghiệm sau này của ta mà xem.
Nó chỉ tràn ra rất nhiều chất bôi trơn trong quá trình kích thích và gây mê, và tinh chất thực sự trong cơ thể tôi không bị mất.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, bỗng nhiên, điện thoại di động của Trần Ngọc vang lên.
Cô ấy nói với tôi: Đừng nói chuyện.
Ta ừ một tiếng, trong tay vẫn chỉ lo vuốt cái bánh trái lớn của nàng.
Trần Ngọc vừa gọi điện thoại, vừa đẩy tay tôi ra bắt đầu sửa sang lại quần áo, từ trong cuộc đối thoại của cô ấy, tôi đoán được là quản lý Lý của khu thắng cảnh muốn tìm cô ấy có việc.
Chờ cô ấy nói chuyện điện thoại xong, tôi hỏi: Là ai? Trần Ngọc nói: Là quản lý Lý của khu thắng cảnh tìm cô ấy.
Tôi hỏi chuyện gì, Trần Ngọc nói, sau bữa tiệc ở khu thắng cảnh đều phải đáp lễ, chuẩn bị hộp quà và quà tặng cho chúng tôi, bảo cô ấy trở về lĩnh.
Tôi thầm nói, chuyện khu thắng cảnh này làm thật chu đáo.
Không chỉ quản ăn quản ở quản chơi, trước khi đi còn tặng quà.
Trần Ngọc theo tôi sửa sang lại một chút, chậm rãi đi ra ngoài.
Tôi cùng Trần Ngọc trở lại khách sạn, Trần Ngọc nói cùng nàng đến phòng tiệc lấy đồ.
Chúng tôi nhận sáu gói quà, sáu thùng sản phẩm sữa không biết thương hiệu.
Rồi quay lại.
Trở lại phòng, tôi mở hộp quà ra nhìn trợn tròn mắt, bên trong có mấy bao thuốc lá, có một hộp kẹo, còn có sáu trăm đồng.
Lòng ta tự nhủ trong này làm sao có thể có tiền?
Chẳng lẽ là Trần Ngọc thả?
Lại nghĩ không có khả năng a, điều này sao có thể có tiền, cư nhiên dùng phong thư màu đỏ của khu thắng cảnh đóng gói.
Chẳng lẽ là tiền của khu thắng cảnh?
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho Trần Ngọc, hỏi sao cô ấy lại có tiền trong hộp quà.
Trần Ngọc nói: Đúng vậy.
Tất cả những ai dự tiệc đều có.
Ta cư nhiên bối rối, đây thật sự là ra tay hào phóng a.
Tham gia yến hội này phải có bao nhiêu người a, nếu như mỗi người cho một phần như vậy phải bao nhiêu tiền a.
Trần Ngọc nói tiếp: Số tiền này cậu yên tâm cầm đi, là tiền xe ngựa khu thắng cảnh cho.
Ta vừa nghe, trong lòng tạm thời thản nhiên.
Chỉ là cảm thấy tiền xe ngựa này cũng quá đắt đi, chúng ta cũng không phải phóng viên truyền thông khác, cư nhiên cũng phát cho chúng ta một phần.
Trong lòng không khỏi thầm vui.
Trần Ngọc nói: Khu thắng cảnh này luôn có hợp tác với công ty chúng ta ở Sơn Đông, cho nên cho điểm này không tính là gì.
Tôi nói: Đây là lần đầu tiên tôi gặp được khu thắng cảnh rộng lớn như vậy.
Trần Ngọc nói: Sau này có rất nhiều cơ hội như vậy, cậu chưa từng gặp qua Vương tổng, ra tay rộng rãi hơn nhiều so với người này.
Tôi vội vàng hỏi: Là Vương tổng của công ty XX Tế Nam sao?
Trần Ngọc nói đúng, chính là nàng, làm sao ngươi biết?
Tôi nói: Anh thường xuyên nói, cùng Vương tổng đi Hồng Kông mua quần áo gì gì đó, anh còn có thể kiếm chút phí đi du lịch.
Trần Ngọc nói: Vậy sao? Tôi có thường nói thế không? Tôi nói, đúng vậy.
Cô gái hôm đó đến công ty tìm anh chính là cô ấy.
Chính là cô gái xách cái túi rách kia, anh còn lặng lẽ hỏi tôi cái túi kia đáng giá bao nhiêu tiền, tôi nói năm sáu mươi cái kia.
Trần Ngọc nói: Đúng, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cậu nói Prada của cô ấy nhìn giống như năm sáu mươi đồng.
Tôi nói: Vốn đã cảm thấy đáng giá năm sáu mươi.
Trần Ngọc nói: Người ta một mình gánh vác chúng ta làm hơn nửa năm rồi.
Tôi nói: Tôi không ăn không uống khô hơn một năm.
Tôi và Trần Ngọc vừa trêu ghẹo nói chuyện phiếm, dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao ngày mai cũng phải trở về Tế Nam, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, nếu như nói chuyến đi An Huy cảm xúc lớn nhất của tôi là gì, vậy nhất định là tình cảm với Trần Ngọc tiến thêm một tầng, giữa chúng tôi tựa hồ đã thân mật như bạn trai bạn gái, đối với nhau cũng rất cần thiết.