sữa đậu nành đụng sữa
Chương 1
Đụng vào tầm mắt Du An, Triệu Doãn Nam hối hận.
Tiếng cười của ba hơi lớn, so sánh ra, chú Du nho nhã hơn nhiều.
Cô dời tầm mắt, nhìn mái tóc nửa dài của chú Du, chải cẩn thận tỉ mỉ.
Chú Du chưa từng lớn tiếng nói chuyện, khóe mắt cũng có nếp cười hòa ái.
Chú Du ở trong bộ đội làm nghiên cứu khoa học, có chút cùng xuất hiện với công việc của ba, lúc mới quen Du An, cô nhìn Du An gọi ba là "Chú cảnh sát", gọi xong cũng không để ý tới mình.
Cô ấy thích chú Du.
Không thích Du An.
Du An vẫn rất hung dữ với mình, đặc biệt là nghỉ hè ở phòng tắm, mình đột nhiên đỏ mặt, khiến Du An nhíu mày.
Ngày đó rất nóng, nhiệt độ trong phòng tắm hơi cao, sương mù thủy tinh càng nặng hơn.
Trong hơi nước lượn lờ, Triệu Doãn Nam phi thường hoảng loạn, nàng muốn đưa lưng về phía Du An, Du An hết lần này tới lần khác muốn chen đến bên cạnh nàng, không chỉ cướp vòi hoa sen của nàng, còn đánh giá thân thể của nàng.
Du An ghét bỏ cô quá gầy, tầm mắt trắng bệch, nhìn từ trên xuống dưới, dừng ở giữa đùi cô.
Triệu Duẫn Nam nghiêng người qua, nhiệt ý toàn bộ ở trên mặt.
Cô ngượng ngùng nhìn Du An.
Du An phát dục tốt hơn mình, lúc mới lên trung học, cũng đã có bộ dáng ngây ngô của "Họa thủy", hiện tại lại càng tự tin không thôi.
Chính là đứng, tay khoát ở trên khố, cũng có một chút quyến rũ.
- Ngươi nhìn một chút.
Du An đột nhiên nói.
Tiếng nước bên cạnh ngừng lại.
Triệu Doãn Nam lau nước trên mặt, theo tầm mắt Du An nhìn ngực cô.
- có phải lớn hơn ngươi hay không.
Du An lưng rất thẳng, hai cái núm vú non nớt vểnh lên, có giọt nước ở phía trên, chậm rãi chảy xuống.
Triệu Doãn Nam đột nhiên đỏ mặt, bị Du An nhéo má: - Cậu đỏ mặt cái gì.
Cô không biết trả lời thế nào, tầm mắt bay loạn.
- Anh không phải đồng tính luyến ái chứ.
Ngữ khí Du An vô cùng chán ghét, buông tay, xoay người rời đi.
Triệu Doãn Nam đứng tại chỗ, lau tay lên đùi, lau đi sữa tắm trơn nhẵn, trong đầu tất cả đều là ánh mắt châm chọc của Du An.
Tiếng cười của ba càng lớn, ngay cả mẹ cũng cong mắt, Triệu Doãn Nam hoàn hồn, Dư Quang Lý là Du An nhìn chăm chú.
Chú hỏi con đấy, ba nhìn con một cái, "Tối nay còn ngủ ở đây không?
Ngủ ở đây. "Chú Du nháy mắt với Triệu Doãn Nam, dùng giọng điệu không cho xen vào, quay đầu lại trò chuyện với ba.
Nếu thật sự ngủ ở đây, Du An khẳng định không muốn để cô lên giường, Triệu Doãn Nam cúi đầu, nhìn sàn nhà dưới chân.
Trong phòng tắm có một cái khăn tắm sạch sẽ, còn có áo phông cùng quần lót chưa bóc niêm phong.
Triệu Doãn Nam nhìn mình trong gương, bất giác nheo mắt lại.
Thị lực của cô không tốt, lại không quen đeo kính, buổi tối, mắt luôn mệt mỏi.
Triệu Doãn Nam quen Du An lúc học trung học cơ sở, các cô được phân vào một lớp.
Lúc ba gặp chú Du, lập tức trò chuyện với bạn học cũ, Triệu Doãn Nam nghe được vài câu, ba và chú Du là bạn đại học.
Du An ở một bên xa cách cô, vóc dáng còn chưa cao lắm, đầu vừa mới đi qua lan can hành lang.
Vóc dáng Triệu Doãn Nam còn bị lan can ngăn cản, hâm mộ nhìn Du An, kính mắt mới phối trong tay rơi xuống đất.
- Anh đeo kính?
Câu đầu tiên Du An nói với cô cũng rất không thân thiện, lại dường như cảm thấy mới lạ với việc cô đeo kính, giúp cô nhặt kính trên mặt đất lên, cầm trong tay cũng không trả lại cho Triệu Doãn Nam.
Triệu Doãn Nam nhìn đôi mắt tươi đẹp của Du An, xoắn ngón tay một cái, kính mắt một ngày cũng không đeo qua.
Sau đó các cô ngồi cùng bàn, Triệu Doãn Nam cẩn thận sửa sang lại sách giáo khoa, dán keo trong suốt lên chỗ vểnh lên, Du An ngồi bên cạnh cô, nghịch kính mắt của cô.
- Anh đeo cho tôi xem.
Trong phòng học ồn ào, Triệu Doãn Nam quay đầu nhìn cô, trên mũi bị đeo kính.
Triệu Doãn Nam thấy Du An cười vui vẻ, cũng cong khóe miệng, còn chưa nói chuyện, kính mắt lại bị lấy đi.
Du An nói với cô, xấu chết đi được, sau này đừng đeo nữa.
Không đeo kính, Triệu Doãn Nam được điều đến hàng đầu, bạn cùng bàn biến thành một nam sinh trắng nõn, Triệu Doãn Nam nói chuyện phiếm với hắn, giữa giờ nằm sấp trên bàn chơi cờ với hắn, lúc nói chuyện với hắn, nam sinh vẫn cười, đối với Triệu Doãn Nam cũng rất tốt.
Lúc giữa giờ, Du An sẽ đi tới bên cạnh bàn bọn họ, nói cô quá ồn ào.
Triệu Doãn Nam quay đầu nhìn vị trí của Du An, rõ ràng là không nghe thấy.
Từ lúc đó, Du An bắt đầu tỏ ra chán ghét Triệu Duẫn Nam.
Một tuần sau, Triệu Doãn Nam buổi sáng đến phòng học, cặp sách còn không có buông xuống, thấy được chỗ ngồi bên cạnh Du An.
- lại vểnh lên.
Du An nghịch kính mắt Triệu Doãn Nam, chỉ cho cô sách giáo khoa rách nát, vóc dáng ở hàng đầu đột ngột.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Du An và Triệu Doãn Nam ngồi ở hàng đầu, cũng làm hỏng kính mắt của cô.
Triệu Doãn Nam cho rằng, lên trung học phổ thông, là có thể thoát khỏi Du An, lúc lớp 10 nhìn thấy Du An trong lớp, cô run rẩy một chút, kính mắt trong tay lại rơi xuống đất.
- Tại sao anh phải đeo kính, cũng không đeo.
Du An đi ngang qua cô, lần này lại không lấy kính trong tay cô.
Vị trí của Triệu Doãn Nam ở phía trước, lúc học kỳ sắp kết thúc, kính mắt cũng không đeo qua mấy lần.
Có kính mắt, lại không có âm thanh Du An ở bên tai.
Thẳng đến khi lớp 11 phân ban, Du An học khoa học tự nhiên, Triệu Doãn Nam chọn khoa văn, mới tính mỗi người đi một ngả.
Chia tay một tháng, cô liền ngủ thẳng đến nhà Du An.
Triệu Doãn Nam thở dài, không biết vừa rồi Du thúc thúc vì sao muốn nháy mắt với mình.
Cô ấy không muốn ngủ ở đây.
Cửa phòng tắm bị gõ vang, Triệu Doãn Nam mặc áo thun lên người, đầu vừa chui ra cổ áo, thấy Du An đứng ở trước mặt.
Du An mặc áo ngủ, tóc rụng.
"Cha ta cho ngươi ngủ ở đây, ngươi liền đáp ứng?"
Ta...... cũng muốn.
Du An hừ một tiếng, "Có phải cậu muốn ngủ với tôi không?
"Tôi có thể ngủ trên sàn."
Em không muốn ngủ với anh?
Âm điệu Du An tăng cao, Triệu Doãn Nam sợ cô đánh mình, dịch về phía sau một bước.
Cậu cởi quần áo ra. "Du An cũng đi về phía trước một bước.
Tại sao?
Xem ngươi phát triển thế nào.
Không cần.
Triệu Doãn Nam giật góc áo, ngửi thấy trên người Du An có chút tươi mát.
Du An đưa tay vén áo T - shirt Triệu Doãn Nam vừa mặc xong, mới nhìn thấy nửa người dưới trần trụi của cô.
Sao cậu không mặc quần. "Du An buông tay, giọng điệu chán ghét.
Vừa rồi... "Sanh còn chưa nói xong, Du An xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Đêm nay hơi lạnh, "Mẹ dịu dàng, nhéo góc chăn một cái, nhìn hai người cùng lên giường," Mẹ và ba về nhà rồi.
Vừa rồi Triệu Doãn Nam giãy dụa một chút, muốn ngủ trên sàn nhà, trước mặt mẹ Triệu Doãn Nam, Du An cứng rắn giữ chặt áo T - shirt của cô.
"Ngủ cùng nhau, còn có thể nói chuyện nhỏ." Mẹ cười vui vẻ.
Triệu Doãn Nam nhìn tay Du An, mẹ vừa ra khỏi cửa đã bị giữ lại.
"Không ngủ với ta, ngươi còn muốn ngủ chỗ nào?"
Ngữ khí Du An vô cùng hung dữ.
Triệu Duẫn Nam ngồi ở trên giường, hai chân còn không có bỏ vào trong chăn, "Ngươi một mình ngủ thoải mái." Nàng nhìn trên giường duy nhất một cái chăn, muốn về nhà.
Không cần ngươi quan tâm.
"Ồ."
Vào đi.
Du An vỗ vỗ chăn với cô.
Triệu Doãn Nam nhìn sơn móng tay trên ngón tay Du An, lúc đi học, Du An chỉ có thể sơn trong suốt, Triệu Doãn Nam không hiểu, móng tay nhìn qua sơn bóng, có cái gì tốt.
lề mề cái gì chứ, ngươi sợ ta?
Tay Du An đè lên chăn, thân thể nghiêng về phía trước, bả vai tựa vào bả vai Triệu Duẫn Nam.
Triệu Duẫn Nam run lên.
Cô ngửi thấy mùi trên người Du An, trước kia lúc ngồi cùng bàn với cô cũng sẽ ngửi thấy, khi đó còn trộn lẫn một ít mùi sữa, hiện tại không có mùi sữa, chỉ còn mị hoặc.
Lỗ tai anh đỏ rồi.
Hơi nóng......
Không phải, "Du An ngắt lời cô, thu hồi thân thể, nằm vào trong chăn," Không phải em đồng tính luyến ái sao.
Tôi không phải.
Triệu Doãn Nam không thích Du An dùng loại ngữ khí này nói mình, giống như mình là một người không hợp.
Ta sẽ không nói cho cha ngươi biết.
Triệu Doãn Nam thở phào nhẹ nhõm, ngày đó ở phòng tắm, Du An uy hiếp cô, muốn nói cho ba biết cô dâm loạn mình.
Cô cũng chưa từng chạm vào Du An.
Từ nhỏ đến lớn, Triệu Doãn Nam vẫn sợ Du An.
Du An tắt đèn, mặc kệ Triệu Doãn Nam đang ngồi, trở mình, cuốn đi hơn phân nửa chăn.
Triệu Doãn Nam nằm thẳng trên giường, hai tay đặt ở bụng.
"Anh muốn ngủ dưới gầm giường sao?"
Thanh âm Du An có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Triệu Doãn Nam nửa người chen chúc ra ngoài giường, cũng không chia chăn cho cô.
Tôi không có chăn.
A, "Du An quấn chăn, ngáp một cái," Có phải cậu thích lớp trưởng lớp 10 không?
Triệu Doãn Nam hồi tưởng trong chốc lát, lớp trưởng lớp 10 là một nữ sinh cao gầy, tóc hơi ngắn, nụ cười sáng sủa, nhân duyên tốt, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn với mình.
Cô ấy rất đẹp trai. "Giọng nói của Du An, dường như người thích lớp trưởng chính là cô.
Triệu Doãn Nam nhớ tới, lớp 10 thời điểm, lớp trưởng đi phòng dụng cụ mượn chút gì, Du An luôn sẽ đi theo, hai người vừa nói vừa cười, đi thời gian cũng rất dài.
Du An chán ghét mình, có phải bởi vì cảm thấy mình đang mơ ước lớp trưởng hay không.
Tâm tình Triệu Doãn Nam có chút sa sút, tư vị bị hiểu lầm luôn không tốt.
Ngay cả trước mặt Yul.
Sao anh không nói gì nữa?
Tôi buồn ngủ.
Anh không đắp chăn?
Triệu Doãn Nam nghiêng mặt nhìn nàng, nhìn mặt nàng vùi trong chăn, ánh mắt không chớp.
Em muốn không? "Du An lại hỏi cô.
Muốn.
Chăn bị nới lỏng ra một khe hở, Triệu Duẫn Nam kéo góc chăn, căn bản kéo không nổi.
Ngươi kéo đi, ta đắp cái gì?
Triệu Doãn Nam buông tay, nhìn Du An.
Ngươi lại đây.
Du An đợi một lát, Triệu Doãn Nam cũng không có động tĩnh, đành phải chuyển đến bên cạnh cô, đắp chăn lên người cô.
Nàng đối mặt với Triệu Doãn Nam đang nằm thẳng, đặt ngực lên cánh tay Triệu Doãn Nam.
Triệu Duẫn Nam lại run lên.
Du An phát ra tiếng cười trào phúng, cọ cọ Triệu Doãn Nam, nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, cởi quần ngủ của mình ra.
Các nàng chân trần, kề sát vào nhau.
Triệu Doãn Nam dịch sang bên cạnh một chút, bả vai bị một đôi tay lạnh lẽo túm lấy, Du An xoay người ngồi ở trên bụng dưới của cô, chăn từ trên người cô rơi xuống.
Cửa sổ ở cuối giường, lộ ra một chút ánh sáng.
Triệu Doãn Nam nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng, nhìn nàng lắc lư trên bụng mình.
Không phải em thích cái này sao?
Tay của cô bị bắt được, bị đặt ở rìa quần lót của Du An.
Triệu Doãn Nam siết chặt tay, ngón tay bị Du An tách ra, ngón tay Du An và cô nắm chặt.
Tôi hơi ngứa, "Du An cúi người, nói bên tai Triệu Duẫn Nam," Anh giúp tôi.