nhẫn nhục kiều thê
Chương 12
Ừ, có đạo lý, có đạo lý, cứ dựa theo ngươi nói mà làm.
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, lão Chu đang nói chuyện điện thoại.
Vậy sáng sớm mai anh đưa đồ tới cho em. Nhớ là sáng sớm, hiểu chưa?
Lão Chu dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Được, ta còn phải ngày mai mới quyết định, tóm lại ngươi sáng sớm nhất định phải đưa tới, cứ như vậy.
Cúp điện thoại, khóe miệng lão Chu khẽ nhếch lên.
Thú vị, thú vị.
Lão Chu nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Lý Tiêu, lẩm bẩm.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, thời tiết ngoài cửa sổ không tốt lắm, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Tiểu nam hài bên cạnh còn đang ngủ say, nhìn hắn thành một tư thế ngủ hình chữ "Đại", Tử Kỳ không khỏi cười nhạt.
Tử Kỳ nhẹ nhàng đứng lên, sợ động tác quấy nhiễu mộng đẹp của hắn.
Tử Kỳ đơn giản mà tắm rửa sau đó liền bận rộn mở, một bên muốn làm điểm tâm, một bên muốn hầm canh, bởi vì tối hôm qua đáp ứng ba ba của mình muốn giữa trưa đi qua, cho nên phải buổi sáng liền đem việc nhà chuẩn bị thỏa đáng.
Còn phải đến bệnh viện đưa canh và đưa Tiểu Thiêm Phúc về cho lão Chu, cho nên buổi sáng đặc biệt bận rộn.
Tỷ tỷ.
Tử Kỳ đang quét dọn phòng khách đột nhiên nghe được thanh âm Phúc nhi từ cầu thang truyền đến.
Phúc nhi biết tự mình đứng lên, bé ngoan.
Tử Kỳ đáp lại bằng một nụ cười ấm áp khích lệ.
Tiểu Thiêm Phúc từng bước từng bước xuống cầu thang.
Cẩn thận một chút, chờ ta tới ôm ngươi.
Tử Kỳ khẩn trương bước nhanh tới.
Tự tôi có thể, tôi còn có thể trèo cây, trèo cây rất cao.
Tiểu Thiêm Phúc ngây thơ nói.
Lợi hại như vậy a, tỷ tỷ còn không biết trèo cây!
Tử Kỳ vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào chóp mũi Thiêm Phúc.
Sau này ta dạy ngươi.
Ha ha, được. Nhưng bây giờ phải đi đánh răng rửa mặt trước đã.
Tôi không biết đánh răng.
"Cậu chưa từng học đánh răng sao?"
Tiểu nam hài chớp chớp mắt nhìn Tử Kỳ lắc đầu mấy cái.
Vậy hôm nay tỷ tỷ dạy ngươi được không?
Được!
Tử Kỳ dẫn đứa nhỏ đến toilet. Lấy ra một cái bàn chải đánh răng mới hơn nữa vắt chút kem đánh răng lên trên, để cho đứa bé cầm trên tay, "Chị dạy em hát một bài được không.
Được!
Chị vừa hát, chị vừa làm theo, nghe cho kỹ đây.
Đứa bé gật đầu.
Bàn chải đánh răng nhỏ, cầm trong tay, mở cái miệng nhỏ của ta ra. Răng phía trên đánh xuống, răng phía dưới đánh lên, trái đánh, phải đánh, trong trong ngoài đều đánh. Sáng sớm đánh, tối đánh, đánh sạch sẽ không sâu răng. Đánh răng xong cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Tử Kỳ vừa hát vừa nhớ lại khi còn bé, mẹ cũng dạy mình đánh răng như vậy, trái tim giống như bị cái gì đụng vào.
Ăn xong điểm tâm, Tử Kỳ để Thiêm Phúc tự mình ở trong đại sảnh chơi, tự mình đi vào trong phòng thay quần áo.
Chọn một kiện lụa trắng liên y váy ngắn, đương nhiên mặc vào trước muốn đem trên người nội y quần lót cởi ra, bởi vì đợi lát nữa để cho lão Chu nhận thấy được chính mình không có nghe, lại không biết muốn làm ra cái gì để cho chính mình khó xử sự tình đến.
Mặc váy vào, Tử Kỳ ở trước gương dạo một vòng, đang thưởng thức vẻ đẹp của mình, đối với bộ quần áo hôm nay rất hài lòng.
Nhưng nàng phát hiện đầu vú nho nhỏ trước ngực mình giống như ẩn như hiện, vì thế ở trước ngực dán lên nhũ thiếp.
Tử Kỳ cầm lấy cái vòng bạch kim trên bàn làm cho nàng cảm thấy vô cùng khuất nhục, tháo ra đeo lên cho mình.
Lại đem một cái chuông nhỏ cuống rốn xuyên qua rốn, những thứ này là trang bị cần thiết khi gặp lão Chu.
Phun nước hoa duy nhất làm cho mình cảm thấy thoải mái, sau đó mang theo Tiểu Thiêm Phúc liền ra cửa.
Trên người tỷ tỷ thơm quá, rất dễ ngửi!
Tiểu Thiêm Phúc khen ngợi.
Ha ha, vậy sao?
Tỷ tỷ, chúng ta bây giờ trở lại bệnh viện sao?
Ừ, bây giờ anh đưa em về bệnh viện chờ ba, được không.
Nhưng con muốn ở cùng với chị gái, ba đến gọi điện thoại cho mẹ không được sao?
Hôm nay tỷ tỷ có việc, không thể dẫn muội đi, hoặc là buổi tối tỷ tỷ tới đón muội được không?
Tỷ tỷ, buổi tối tỷ thật sự tới đón ta sao?
Đứa bé nghẹn ngào hỏi.
Ừ, tỷ tỷ không gạt ngươi.
"Con sẽ không bao giờ đến đây như bố con chứ?"
Đứa bé khóc.
Không, tỷ tỷ sẽ không, buổi tối tỷ tỷ nhất định tới đón con, Phúc nhi đừng khóc.
Bị nhiễm trùng bởi đứa trẻ, mũi của Tử Kỳ cảm thấy chua xót.
Đến bệnh viện, Tử Kỳ cùng đứa nhỏ kéo tay, hứa hẹn buổi tối nhất định tới đón hắn, sau đó đem đứa nhỏ giao cho y tá, lúc đi còn không quên liên tiếp quay đầu lại vẫy tay tạm biệt đứa nhỏ, giống như bầu không khí mẹ con chia lìa.
Sau đó Tử Kỳ đi vào phòng lão Chu, nàng không biết trong phòng chờ đợi nàng là ác mộng chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Khi Tử Kỳ đi tới cửa phòng bệnh thời điểm bên trong có người mở cửa đi ra, người này không phải ai, chính là Tử Kỳ chán ghét Lý Tiêu.
Lý Tiêu dùng một loại ánh mắt kỳ quái đại lương Tử Kỳ một chút, trên mặt lập tức treo lên nụ cười lỗ mãng mang tính biểu tượng của hắn.
Trương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
Lý Tiêu nói.
Ngươi tới làm gì?
Tử Kỳ kinh ngạc hỏi, vốn nàng cho rằng Lý Tiêu người này cũng không dám xuất hiện ở chung quanh mình nữa, không nghĩ tới đột nhiên lại đụng phải.
Không có gì, Chu tiên sinh gọi tôi tới, tôi đi đây, không gây trở ngại cho mọi người nữa.
Trong mắt Lý Tiêu lộ ra một chút đắc ý, xoay người rời đi.
Ông xã, sao không ở trên giường nghỉ ngơi đi.
Tử Kỳ đi vào phòng bệnh nhìn thấy lão Chu ngồi trên sô pha đối diện giường bệnh.
Ừ, anh đang đợi em đây.
Tử Kỳ mỉm cười một chút, không có trả lời.
Ngươi lại đây chỗ ta.
Ta hầm canh, ta múc ra cho ngươi uống trước.
Tử Kỳ biết sau khi Lý Tiêu đến, khẳng định có chuyện phát sinh, muốn dời đi lực chú ý của lão Chu.
Tới đây trước đã.
Lão Chu ra hiệu.
Tử Kỳ đành phải chậm rãi buông bình canh xuống, dời bước đến trước mặt lão Chu. Hai tay lão Chu lập tức từ đáy váy đưa vào mông xoa bóp.
Đừng...... Đợi lát nữa có người đi vào thấy không tốt.
Lão Chu không nói gì, tay tiếp tục tàn sát bừa bãi, hưởng thụ xúc cảm thoải mái mà da thịt bóng loáng giống như trứng gà chín lột vỏ mang đến cho mình. Tay lão Chu đánh úp về phía trước, hai chân Tử Kỳ hơi cong kẹp chặt.
Sao vậy, hôm nay không cho tôi sờ nữa.
"Không... không, nhưng đề phòng có ai đó bước vào và nhìn thấy nó."
Tử Kỳ giải thích.
Thấy được thì thế nào.
Lão Thứ Hai mặt không quan tâm nói.
Ngày mai anh sẽ xuất viện, về nhà mới......
Hôm nay không thể sao? Là hôm nay hẹn người yêu cũ thì không thể cho tôi chạm vào sao?
Lúc Tử Kỳ còn chưa nói xong, lão Chu đã dùng ngữ khí sắc bén trấn trụ nàng.
Không...... Không phải, ngài không nên nói lung tung.
Tử Kỳ cơ hồ bị tức đến phát khóc.
Hai tay lão Chu đã mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong hai chân của nàng, cũng dùng sức tách ra trái phải.
Tử Kỳ biết mình tranh không lại hắn, đành phải thả lỏng hai chân, tay lão Chu đụng phải chỗ thần bí nhất của Tử Kỳ, ở phía trên khẽ vuốt ve, nhưng không có động tác tiến thêm một bước, tay kia vuốt ve lông mu phía trên sỉ nhục, lông mu mềm mại chỉnh tề mọc lên, không tính nồng đậm, vuốt phía trên rất thoải mái.
Tay lão Chu vẫn vuốt ve như vậy, không có động tác tiến thêm một bước, điều này ngược lại làm cho Tử Kỳ có chút bất an.
Chỉ là sờ một cái, liền bắt đầu chảy nước.
Lão Chu đem bàn tay vẫn vuốt ve âm bộ của Tử Kỳ rút ra giơ lên trước mặt Tử Kỳ nhìn.
Tử Kỳ đỏ mặt, ánh mắt mê ly, không nhìn thẳng vào tay lão Chu.
"Nhìn kìa, nước chảy rất nhiều."
Lão Chu còn cố ý tách hai ngón tay ra, dịch yêu trên ngón tay kéo ra một đường nước giữa các ngón tay.
Tử Kỳ quay đầu sang một bên.
Càng ngày càng nhạy cảm.
Lão Chu tự nói tự nói, say mê trong đó.
A...... Hắn cảm giác được tay lão Chu đang lôi kéo lông mu của mình, nhất thời bị sợ hãi kêu lên thành tiếng, lập tức lấy tay ấn miệng của mình.
Không biết nước này là vì ta mà chảy hay là vì tình nhân cũ.
Không...... Không cần nói lung tung, không cần.
Nước mắt Tử Kỳ thật vất vả mới ngừng lại giờ phút này lại lăn lộn trong hốc mắt.
Ta có nói lung tung sao? Đây đều là chính ngươi thừa nhận.
Tử Kỳ không trả lời được.
Lần nào anh cũng bảo Diệu Huy đưa em về. Hôm nay em đi anh không yên tâm.
Không phải như ngài tưởng tượng.
Ta đây là nghĩ như thế nào, ngươi nói một chút.
Lão Chu không buông tha nói.
Ta......
Tử Kỳ biết mình chỉ biết càng tô càng đen, dứt khoát không nói.
Em không yên tâm, anh nói xem có thể làm gì.
Lão Chu cố ý làm khó dễ hỏi.
Vậy...... Vậy tôi không đi, được chưa?
Tử Kỳ nghẹn ngào nói.
Vậy không được, trước kia mỗi tuần em đều đi, gần một tháng đều ở bên anh không về, không tốt.
Lão Chu nói.
Cái này......
Tử Kỳ không nghĩ tới lão Chu sẽ nói như vậy, làm cho chính mình cũng không biết trả lời như thế nào.
Không bằng ta giúp ngươi làm một cái chủ nghĩa đi.
Lão Chu tiếp tục nói.
Tử Kỳ nghĩ thầm không biết lại có chuyện gì làm cho mình khó xử đã xảy ra, khẩn trương mím môi không trả lời.
Đi đóng cửa treo bảng hiệu ra bên ngoài đi.
Lão Chu nói với Tử Kỳ, bởi vì bệnh viện sợ bệnh nhân khóa trái cửa phòng ở bên trong xảy ra chuyện gì, cho nên cửa phòng bệnh đều không thể khóa trái ở bên trong, mà không muốn bị quấy rầy chỉ có thể đem một tấm bảng viết "Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy" treo ngoài cửa, bình thường nhân viên công tác trong bệnh viện nhìn thấy tấm bảng này đều sẽ gõ cửa cầu vào, mà sẽ không trực tiếp mở cửa đi vào.
Tử Kỳ mặc dù biết lão Chu có cái gì xấu chủ nghĩa, nhưng bởi vì sợ đột nhiên có người mở cửa tiến vào, cho nên vẫn là đi tới đem bài treo tới ngoài cửa.
Lão Chu kéo Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó xoay người ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng một cái. Một tay vuốt ve vòng cổ bạch kim trên cổ Tử Kỳ.
Tôi không có ở đây, có lén tháo vòng cổ xuống không?
Lão Chu nghi hoặc hỏi.
Không...... không có.
Tử Kỳ có chút chột dạ trả lời, quay mặt sang bên kia, không dám nhìn thẳng vào lão Chu.
Lão Chu đem mặt dán vào cổ phấn của Tử Kỳ, lấy tay đẩy tóc Tử Kỳ ra.
Lặng lẽ từ trong túi lấy ra một cái ốc vít rất nhỏ, sau đó đặt vào trong một cái lỗ nhỏ ở chỗ nối vòng cổ, lại lấy ra một cây gậy nhỏ bằng kim loại góc vuông không kém nhiều so với tăm răng, nhìn qua chính là loại "chìa khóa sáu góc" nhỏ nhất có thể mua được trong cửa hàng ngũ kim, nhưng nó không phải là "chìa khóa sáu góc" bình thường, mà là hình dạng bất quy tắc.
Lão Chu dùng "chìa khóa" này vặn chặt ốc vít.
Ông xã, làm gì vậy?
Tử Kỳ cảm giác được lão Chu đang động cái vòng cổ kia.
Không có gì, khóa thêm vòng cổ mà thôi.
Lão Chu thoải mái trả lời.
"Ah... đừng, làm ơn, đừng tra tấn tôi nữa."
Tử Kỳ nóng nảy.
Còn có nơi này cũng muốn.
Lão xung quanh vừa nói vừa cách y phục vuốt ve bụng Tử Kỳ.
Ngài buông tha cho tôi đi, van cầu ngài.
Nước mắt Tử Kỳ rốt cục chảy xuống.
Lão Chu không để ý tới Tử Kỳ, trực tiếp đem váy từ vị trí đùi kéo lên bụng Tử Kỳ.
Gặp được cái chuông đồng bộ với vòng cổ kia, nguyên lai chỗ kết hợp của cuống rốn cũng có một lỗ nhỏ đặt ốc vít, Tử Kỳ bình thường không có chú ý tới là tác dụng gì.
Cái ốc vít này chỉ có chìa khóa của tôi mới có thể tháo ra, không có tôi đồng ý thì anh không thể tháo chúng xuống.
Lão Chu cũng đem ốc vít trên cuống rốn lên rồi nói.
Tử Kỳ biết mục đích của lão Chu chỉ là muốn làm cho mình khó xử, cho nên buông tha phòng kháng, chỉ có thể tự mình rơi lệ.
Tay lão Chu lần thứ hai vuốt ve đến bụng dưới bằng phẳng của Tử Kỳ, từ khi xuyên rốn, lão Chu đều thích vuốt ve như vậy, hắn vươn đầu lưỡi liếm rốn Tử Kỳ, rốn Tử Kỳ đã bị lão Chu huấn luyện thành một điểm mẫn cảm khác.
Tay lão Chu vuốt ve lông mu phía dưới bụng Tử Kỳ, cũng nhẹ nhàng lôi kéo, không có tiến thêm một bước thế công.
Ánh mắt lão Chu thỉnh thoảng sẽ nhìn động tác tay mình, giống như đang tự hỏi cái gì. Đột nhiên hắn dùng sức đem hai chân Tử Kỳ cũng đặt lên sô pha, hơn nữa trái phải mở ra, hình thành một chữ "M".
Thật đẹp.
Lão Chu đưa đầu đến giữa hai chân Tử Kỳ, nhìn chăm chú vào âm bộ của Tử Kỳ đã không xa lạ gì, tán thưởng nói.
Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của lão Chu, còn đang nức nở.
Lão Chu đi tới ngăn kéo bên cạnh giường bệnh lấy hai món đồ, sau đó ngồi xổm trước mặt Tử Kỳ.
Tử Kỳ thấy rõ trên tay lão Chu cầm chính là cạo râu dùng bọt cạo râu cùng một cái máy cắt tóc chạy bằng điện rất giống trong tiệm cắt tóc.
Nhất thời hiểu được lão Chu muốn làm gì.
Không cần.
Tử Kỳ lập tức khép hai chân lại, kéo váy xuống, hơn nữa đứng dậy muốn rời khỏi phòng, lao ra ngoài.
Ngươi chạy, ngươi chạy ngươi nhất định hối hận.
Lão Chu uy hiếp nói.
Ngươi...... Ngươi đừng ép ta, đừng tra tấn ta nữa, có thể không, ta cầu ngươi, ta cầu ngươi.
Tử Kỳ đi tới cửa thời điểm nghe được lão Chu nói, xoay người lại, tựa vào cạnh cửa nói.
"Ngươi đi rồi, ta sẽ công khai chuyện xấu của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ không còn gì, kể cả người yêu cũ của ngươi, và tất cả những gì em trai ngươi có bây giờ sẽ tan thành bọt biển."
Lão Chu ngữ khí cường ngạnh nói.
Không cần, không cần.
Tử Kỳ bị dọa, bởi vì nàng biết rõ, hiện tại nhà mẹ đẻ, công việc của đệ đệ đều không phải do trượng phu mình an bài cho bọn họ, nếu như mình thật sự bị ép rời khỏi trượng phu mình yêu, cả gia đình mình sẽ bị hủy diệt.
Vậy thì tới đây, tới chỗ tôi.
Lão Chu ý bảo Tử Kỳ đi tới trên giường bệnh.
Tử Kỳ cơ hồ tuyệt vọng giờ phút này còn có thể thế nào, đành phải tùy ý lão Chu bài bố.
Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh giường bệnh, lão Chu đẩy nàng ngã lên giường, lần nữa kéo nàng ra là hai chân.
Cô nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, cô đã không còn quan tâm thương hại mình như thế nào, nhưng cô thật sự không quan tâm sao?
Khi nàng cảm thấy một ít bọt biển lạnh lẽo phun đến hạ thể của mình, nàng vẫn khẩn trương lên, nhưng nàng không có chút phản kháng nào.
Cô cảm giác được tay lão Chu đang bôi bọt cạo râu.
Lão Chu bật công tắc máy cạo râu chạy bằng điện, lập tức phát ra "xèo...... xèo......
Tiếng vang.
Ô...... ô......
Khi đầu dao cạo đụng phải da thịt Tử Kỳ, nước mắt lại một lần nữa không ngừng được.
Nơi đầu đao đi qua lập tức hiện ra da thịt bóng loáng, không bao lâu sau, lông mu vốn không nhiều lắm của Tử Kỳ hiện tại ngay cả lông cũng không còn tồn tại.
Cánh hoa màu hồng phấn xinh đẹp không có lông mu che chắn, trần trụi lộ ra, càng tăng thêm khí dâm loạn.
So với vừa rồi càng đẹp, càng gợi cảm.
Lão Chu đắc ý nói.
Lão Chu ghé sát mặt lại, ngửi mùi bọt cạo râu tươi mát.
Hơi thở của lão Chu phun lên âm hộ của Tử Kỳ, địa phương vốn đã rất mẫn cảm vừa rồi bị lão Chu giày vò lâu như vậy, hơn nữa thần kinh căng thẳng của mình, hiện tại trở nên càng thêm mẫn cảm.
Cảm nhận được hơi thở lão luyện thổi ở phía trên, để cho Tử Kỳ đột nhiên thân thể run lên một chút.
Sau đó, cô cảm thấy một sự thay đổi trong cơ thể của mình, và cô cảm thấy nước chảy ra từ lỗ nhỏ của mình.
Tại sao, tại sao mình bị người ta tra tấn như vậy, còn hưng phấn lên.
Tử Kỳ trong lòng đang suy nghĩ, đang trách mắng chính mình, vì cái gì thân thể của mình sẽ không chịu khống chế của mình.
Ha ha, vừa rồi còn nói không cần, ngươi xem nhanh như vậy đã ướt thành như vậy rồi.
Lão Chu trêu chọc.
Tử Kỳ nhắm mắt lại, càng không ngừng quở trách chính mình.
A......
Tử Kỳ cảm giác được đầu lưỡi của một lão Chu đang liếm ở chỗ thần bí nhất của mình.
Mùi vị thật ngon! Từ lần trước đi vệ sinh ở trung tâm thương mại tôi đã thích mùi này rồi.
Lão Chu nói.
Ngô...... Ngô......
Tử Kỳ không kìm lòng được mà than nhẹ, đây là lần thứ hai lão Chu dùng đầu lưỡi liếm hạ thể của mình.
Lưu nhiều một chút, lưu nhiều một chút.
Lão xung quanh vừa nói vừa dùng ngón tay cắm vào trong ngọc động của Tử Kỳ đào bới.
A...... A...... Đừng...... Không......
Tử Kỳ từ rên rỉ biến thành rên rỉ.
Lão Chu đem đầu lưỡi đưa vào cửa động Tử Kỳ, dùng sức chui vào bên trong, bất đắc dĩ chiều dài đầu lưỡi có hạn.
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, một nam hài chạy vào, đột nhiên xảy ra biến cố làm cho lão Chu lão hồ ly này cũng không kịp dự liệu, bị dọa một cái lớn, Tử Kỳ nằm ở trên giường lại càng không kịp phản ứng.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Cậu bé vừa chạy đến bên giường vừa hỏi.
Con mẹ nó, đứa nhỏ hoang dã nhà ai, chạy vào làm gì.
Lão Chu đang muốn vọt tới trước mặt tiểu hài tử.
Không cần, ta biết hắn, ta biết.
Đi vào chính là Tiểu Thiêm Phúc, Tử Kỳ cuống quít đem váy của mình miễn cưỡng kéo xuống chặn tầm mắt đứa nhỏ.
Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì không, có phải lão nhân này khi dễ tỷ không?
Tiểu hài tử đi tới bên người Tử Kỳ, kéo tay Tử Kỳ hỏi.
Không...... không có.
Tử Kỳ miễn cưỡng nói.
Hừ...... Tiểu tử nói cái gì vậy.
Lão Chu hung tợn nói.
Tỷ tỷ, nghe được ngươi kêu rất lớn tiếng, còn thấy người này dùng đầu đụng ngươi.
Không có, thật sự không có, vừa rồi tỷ tỷ không thoải mái, cho nên nằm trên giường một hồi, ngươi nhìn lầm rồi.
Tử Kỳ giải thích.
Hừ, vào đây làm gì, còn không mau cút.
Lão Chu không kiên nhẫn.
Ta muốn mang tỷ tỷ đi.
Trẻ con một chút cũng không sợ lão Chu.
Làm sao quen biết tiểu thí hài không biết trời cao đất rộng?
Lão Chu chỉ vào tiểu hài tử hỏi Tử Kỳ.
Anh ấy... anh ấy ở phòng trẻ em đối diện, hôm qua không có ai chăm sóc, tôi thay mặt trông anh ấy nửa ngày.
Tử Kỳ nhẹ giọng nói rồi đứng lên ôm đứa bé.
Hừ......
Lão Chu giờ phút này không còn hứng thú.
Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi ra ngoài đi.
Tử Kỳ mượn cớ muốn rời đi.
Hừ...... Đi thôi, đi thôi.
Lão Chu không còn hứng thú, cũng ý bảo Tử Kỳ rời đi.
Nhìn bóng dáng Tử Kỳ rời đi, lão Chu hồi tưởng lại lời Lý Tiêu tối hôm qua ở trong điện thoại nói: "Muốn khống chế một người phụ nữ, không phải muốn hạn chế tự do cá nhân của cô ấy, mà là muốn hạn chế tư tưởng của cô ấy. Thật giống như cậu nuôi một con chó, cậu không muốn nó chạy đầy đường, phương pháp câu thông hữu hiệu nhất trên đường cái không phải dùng dây xích dắt nó, mà là muốn thêm gông xiềng cho tư tưởng của nó, ví dụ như cậu cạo sạch lông trên người nó, tôi đảm bảo con chó này tuyệt đối sẽ không chạy ra đường.
Tử Kỳ ôm Tiểu Thiêm Phúc trên tay, đi trên hành lang bệnh viện, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, nụ hôn này là muốn cảm tạ hắn đã giải cứu mình.