nhẫn nhục kiều thê
Chương 11
Vô luận sinh hoạt ở hoàn cảnh nào trưởng thành, bản tính đứa nhỏ vẫn là ngây thơ hồn nhiên, Tử Kỳ mang theo đứa nhỏ ở trung tâm thương mại mua quần áo cùng đồ chơi.
Hết thảy trước mắt đối với hài tử từ trong núi lớn đi ra này đều tràn ngập cảm giác mới mẻ, đều tràn ngập lực hấp dẫn, hài tử nguyên bản trong mắt ẩn dấu ưu sầu nhàn nhạt, hiện tại giống như không thấy bóng dáng.
Thời gian vui vẻ thường thường trôi qua đặc biệt nhanh, nháy mắt đã đến chạng vạng tối, khi Tử Kỳ cầm mấy túi đồ kéo tay đứa nhỏ đi ra khỏi trung tâm thương mại, trên đường đã là ánh đèn neon lóe lên.
Ăn cơm xong chị sẽ đưa em về bệnh viện, được không?
Tử Kỳ hỏi.
Được.
Tiểu Thiêm Phúc nói.
Tử Kỳ lái xe muốn tìm một nhà hàng tốt một chút để cho đứa nhỏ ăn chút đồ ăn ngon, nhưng không bao lâu nàng phát hiện Tiểu Thiêm Phúc ngồi ở ghế sau ghé vào trên ghế ngủ, ngủ rất thơm rất ngọt.
Có thể cuộc sống gần đây không nơi nương tựa đã khiến cho tâm linh nho nhỏ thừa nhận quá nhiều áp lực, giờ phút này dưới sự quan tâm của Tử Kỳ rốt cục có thể ngủ một giấc an ổn.
Tử Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn thân thể còn nhỏ, trong lòng không đành lòng để cho một đứa nhỏ như vậy một mình ở bệnh viện tha hương vượt qua đêm dài đằng đẵng, vì thế trực tiếp lái xe về nhà, quyết định để cho đứa nhỏ ở nhà mình ngủ một đêm, để cho đứa nhỏ cảm thụ một chút ấm áp của gia đình.
Tử Kỳ dừng xe lại, ôm đứa nhỏ đang ngủ say về đến nhà, nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ lên sô pha, tìm một tấm thảm giúp hắn đắp kỹ, một hình tượng hiền thê lương mẫu hoàn mỹ.
Sau đó thay một bộ quần áo gia đình, buộc tóc đi vào bếp nấu cơm.
Ô...... ô......
Thời điểm cơm kém không nhiều lắm làm xong, Tử Kỳ đột nhiên nghe được phòng khách truyền đến tiếng khóc của tiểu hài tử, vì thế buông chuyện trên tay xuống lập tức đi qua.
Làm sao vậy?
Tử Kỳ ôm đang nằm trên sô pha khóc thêm phúc.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nơi này là địa phương nào, ta sợ.
Đồ ngốc, đây là nhà tỷ tỷ, không cần sợ.
Ô......
Đừng khóc, đừng khóc, chị đang nấu cơm cho em ăn đấy.
Ta tỉnh lại không thấy ngươi, thật sợ nha.
Ha ha, tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ ở phòng bếp, không sợ, không sợ, ngươi đứng lên tự mình ở chỗ này chơi, tỷ tỷ mở TV cho ngươi xem, cơm rất nhanh sẽ làm xong.
Ừ.
……
Trên bàn đặt mấy món ăn gia đình, mùi thơm tản ra bốn phía.
Phúc nhi lại đây, rửa tay ăn cơm.
Tử Kỳ ôn nhu kêu to.
Tiểu Thiêm Phúc chạy đến trước mặt Tử Kỳ, Tử Kỳ ôm hắn lên rửa tay sạch sẽ, sau đó ngồi xuống ăn cơm.
Muốn tôi đút không?
Không cần, tôi tự ăn.
Ngoan lắm, từ từ ăn, đừng nóng vội.
Ăn thật ngon!
Vậy ăn nhiều một chút.
Tử Kỳ gắp thức ăn vào bát Tiểu Thiêm Phúc.
Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi.
Tiểu hài tử từ bát mình gắp miếng thịt đưa cho Tử Kỳ.
Phúc nhi thật ngoan.
Tử Kỳ cúi đầu dùng miệng tiếp được.
Ăn cơm xong liền tắm rửa, sau đó kể chuyện xưa cho em nghe được không.
Được.
Tử Kỳ mỉm cười, cảm giác đứa nhỏ này đặc biệt hiểu chuyện, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Tỷ tỷ, bồn tắm của tỷ thật lớn, hơn nữa còn có thể phun nước, thật thoải mái nha.
Tiểu hài tử vẻ mặt ngây thơ thán phục.
Ha ha, vậy để ngươi chơi lâu một chút đi.
Tử Kỳ ngồi xổm bên cạnh bồn tắm mát xa giúp đứa bé lau lưng.
Chị, nhà chị đẹp quá.
Vậy sao. Vậy sau này tỷ tỷ dẫn muội về chơi, được không?
Được, được!
Đứa bé hưng phấn vỗ nước, làm ướt quần áo Tử Kỳ.
Nhìn đứa bé không có ưu sầu như buổi trưa, đổi lấy niềm vui mà đứa bé nên có, Tử Kỳ hiểu ý nở nụ cười.
Trên giường khách, đứa bé nằm yên, Tử Kỳ tựa vào giường kể chuyện cho đứa bé nghe: "Ngày xửa ngày xưa có một ông già và vợ ông sống ở bờ biển xanh, họ sống trong một căn lều bùn rất cũ kỹ, suốt ba mươi ba năm, ngày nào ông già cũng ra bờ biển rút lưới đánh cá, còn vợ ông thì ở nhà kéo sợi chỉ..."
Chuyện xưa còn chưa kể xong, tiểu hài tử đã ngủ, Tử Kỳ nhẹ nhàng giúp hài tử đắp kín chăn, sau đó đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, đi tới trong phòng của mình, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại.
Alo, là Tử Kỳ sao?
Đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm nam nhân tang thương.
Vâng, ba, là con, ngày mai con về thăm ba.
Sao anh lại không trở về sau một tháng?
Gần đây khá bận.
"Ngày mai trở về một mình sao?"
Vâng, Diệu Huy xuất ngoại rồi.
Ừ, anh cũng nghe Tiểu Cương nói, ngày mai khi nào em về.
"Chắc là trước bữa tối."
Tiểu Kỳ, con đã lâu không trở về một mình, ba nhớ con.
Ừ.
Tiểu Kỳ, sao hình như em có chút tâm sự, không thích nói chuyện.
Đầu dây bên kia nghi hoặc hỏi.
Không, không có gì, có thể quá mệt mỏi.
Tử Kỳ giải thích.
Ngày mai...... Ngày mai có thể về sớm một chút không?
Ta......
Có thể buổi sáng trở về không? Ba nhớ con.
Không khí nói chuyện có chút xấu hổ, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.
...... Ừ, tôi cố gắng sớm một chút.
Trầm mặc một lát, Tử Kỳ vẫn đáp ứng.
"Tiểu vừa tan tầm 6 giờ liền về, muộn nhất em đừng về quá 4 giờ, được không?"
Ừ.
Cúp điện thoại, Tử Kỳ cầm điện thoại đứng tại chỗ ngẩn ngơ một hồi, sau đó đi tắm.
Nước từ vòi hoa mềm mại phun lên cổ phấn trắng như tuyết, lại chảy xuôi xuống.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ phấn, chậm rãi trượt xuống quả cầu ngọc phong phú mà không khoa trương, khi ngón tay đụng tới quả nho nhỏ màu hồng phấn trên đỉnh núi, đôi môi anh đào mềm mại của Tử Kỳ khẽ nhếch lên ôn nhu phun ra mùi thơm.
Tử Kỳ nhận thấy thân thể mình đang vi diệu biến hóa, trở nên càng ngày càng mẫn cảm.
Cho dù là nước tưới từ trên chảy xuống, cũng sẽ làm cho mình cảm giác được khoái cảm nhè nhẹ.
Đang hưởng thụ nước chảy ôn nhu vuốt ve đồng thời, tay Tử Kỳ không tự giác duỗi đến giữa hai chân, khi đụng tới hoa viên thần bí nhất của mình, toàn thân giống như điện giật, run rẩy một chút.
Ta rốt cuộc làm sao vậy.
Tử Kỳ đình chỉ động tác của mình, không biết có phải do nước ấm hay không, mặt Tử Kỳ thoáng cái đỏ lên, hơn nữa nhanh chóng lan tràn đến toàn thân.
Đây là hành vi dâm đãng, không được, như vậy không được.
Tử Kỳ lập tức tắt vòi nước, hơn nữa nhanh chóng lau khô thân thể, quấn một cái khăn tắm chạy ra khỏi phòng tắm.
Trái tim vẫn đập thình thịch, thình thịch, những từ như "dâm đãng" thế nào cũng không thể liên quan đến mình, không thể, tuyệt đối không thể.
Tử Kỳ cảm thấy rất xấu hổ. Cô vùi đầu vào gối, cố gắng bình tĩnh lại.
Ở một nơi trắng xóa, giống như có sương mù rất lớn, gần như ngay cả tay mình cũng không nhìn thấy.
Khắp nơi đều không có người, không có vật.
Cô liều mạng đi về phía trước, nhưng vô luận cô đi bao lâu, hình như một mực ở chỗ cũ, một mực đi không ra khỏi nơi này, hơn nữa cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng.
Nàng lớn tiếng kêu to, nhưng là không có người đáp lại nàng, giống như toàn thế giới cũng chỉ còn lại có một mình nàng, Tử Kỳ cảm giác mình rất cô độc, rất bất lực, rất mê mang.
Đang lúc cô tuyệt vọng, cô nghe thấy cách đó không xa có một tiếng khóc, một tiếng khóc rất rõ ràng, cô chạy về phía âm thanh, đúng vậy là tiếng khóc của trẻ con, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng gần, ngay phía trước...
Tử Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, nguyên lai là một giấc mộng, một giấc mộng đáng sợ, nàng phát hiện mặt mình có chút ẩm ướt, là nước mắt, nước mắt của mình.
Vừa rồi giấc mộng kia làm sao không phải là cảm thụ trong lòng giờ phút này - - cô độc, bất lực.
Ô...... ô......
Ở phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc. Thì ra là tiếng khóc của cậu bé đã đánh thức Tử Kỳ khỏi cơn ác mộng.
Tử Kỳ lập tức mặc một cái váy ngủ tơ tằm, bước nhanh đến phòng Tiểu Thiêm Phúc. Nhìn thấy Tử Kỳ mở cửa đi vào, Tiểu Thiêm Phúc lập tức nhảy xuống giường, chạy tới trong lòng Tử Kỳ.
Tỷ tỷ, ta rất sợ.
Tiểu Thiêm Phúc vừa khóc, vừa nói.
Sợ cái gì a, tỷ tỷ ở đây, không cần sợ.
Tử Kỳ ôn nhu nói.
Con rất sợ một mình, rất sợ ba trở về không tìm thấy con.
Đồ ngốc, chị đã nói với chị ở bệnh viện rồi, ba em vừa đến đã gọi điện thoại cho chị mà, chị vẫn luôn để ý điện thoại, yên tâm ngủ đi.
Nhưng mà, vạn nhất... vạn nhất ba ba không gặp y tá tỷ tỷ thì làm sao bây giờ.
Không đâu, con xem đã trễ thế này, ba cũng phải đi ngủ, phải không? Chỉ cần Phúc nhi ngủ thật ngon, tỉnh ngủ có thể ba sẽ tới.
Tử Kỳ an ủi nói.
Nhưng tôi ngủ một mình, có chút sợ.
Ừm...... Vậy đến phòng tỷ tỷ ngủ cùng tỷ tỷ được không?
Chính mình bây giờ là cái cô độc bất lực người, tiểu hài tử này làm sao không phải đây, không bằng lẫn nhau quan tâm, lẫn nhau có cái tâm lý chiếu ứng, nghĩ, Tử Kỳ ôm lấy tiểu hài tử, về tới gian phòng của mình.
Trên giường Ziki, đứa trẻ nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tử Kỳ nhìn đứa bé an tĩnh ngủ, tư tưởng bay trở về thời điểm 23 năm trước, mình cùng đứa bé bằng tuổi nhau.
Khi đó mình cũng trải qua cuộc sống vô ưu vô lự, khi đó tuy rằng trong nhà cũng không giàu có, nhưng có ba mẹ dốc lòng chiếu cố cùng yêu thương, đó là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng sự tùy hứng của mình lại thay đổi cả gia đình, thay đổi cuộc đời của mẹ, thay đổi cuộc đời của mình.
Tử Kỳ bắt đầu từ ngày đó, giống như thoáng cái trưởng thành, thoáng cái hiểu chuyện.
Bởi vì cô cảm thấy là một tay mình tạo thành hết thảy, cô mắc nợ mẹ, càng thêm mắc nợ cha, cô làm cho cha ruột của mình mất đi sinh mệnh quý giá.
Từ ngày đó trở đi, Tử Kỳ đã không tha thứ cho mình, cô quyết định dùng cả đời mình để bồi thường cho mẹ.
Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, ngày đó vì dỗ mình ăn cơm trưa, đã khuya còn chạy ra chợ mua thịt cho mình ăn, đáng tiếc chuyến đi này, từ đó về sau ba không trở lại nữa.
Cô nhớ rõ, lúc cảnh sát tới cửa tìm mẹ đi ra ngoài, ánh mắt kia của mẹ, đó là ánh mắt cực kỳ tuyệt vọng, cô biết cha đã xảy ra chuyện.
Sau đó mới nghe hàng xóm nói ba vi phạm quy định băng qua đường mà bị xe tải đụng ngã. Từ đó về sau mẹ giống như thay đổi thành một người khác, thoáng cái già đi rất nhiều năm. Đây vẫn là nỗi đau vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng mình.
Bất giác Tử Kỳ cũng ở trong hồi ức chậm rãi ngủ thiếp đi.