ngọt nát cây đào mật
Chương 16: Cưỡng chế cao trào (H)
Khoái cảm tới quá mãnh liệt, thân thể Phương Nhược Vũ kịch liệt co rút, hạ thể không thể ức chế phập phồng theo cao trào, muốn đá chân, lại bị Giang Lâm đè ép, cỗ khoái cảm kia liền không thể giải tỏa, hết thảy từ chỗ mẫn cảm tản ra, thẳng đến tứ chi ngũ hài.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Vật kia bị Giang Lâm nắm trong tay, Phương Nhược Vũ bị bịt mắt, trong lúc nhất thời căn bản không rút ra được đại não suy tư rốt cuộc đặt ở trên người cô là cái gì, cô chỉ cảm thấy lực chấn động của vật kia so với món đồ chơi nhỏ Giang Lâm dùng trên người cô còn lớn hơn, thế cho nên cô cảm thấy thân thể đã không thể thừa nhận, lại còn bị buộc phải tiếp nhận từng đợt khoái cảm.
Nàng khống chế không được khoái cảm thay nhau nổi lên, rên rỉ cùng thở dốc không đủ để giải tỏa, nàng thét chói tai, vặn vẹo, hết lần này tới lần khác người lại bị khống chế, như là cừu non đợi làm thịt bất lực.
Giang Lâm như là quyết tâm muốn làm cho cô cao trào, làm cho cô xấu mặt, kiềm chế, thậm chí điều chỉnh vị trí cao, thứ kia phát ra tiếng vang ong ong, không ngừng bị lời mắng của Phương Nhược Vũ lấn át.
Cô hô to: "Giang Lâm, anh biến thái...
Một lần lại một lần kêu, nhưng khoái cảm vẫn mãnh liệt như vậy, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho cô, cô chưa từng thừa nhận qua cao trào cưỡng chế dày đặc không ngừng như vậy, nước chảy ra làm ướt quần lót, thậm chí ngay cả ga giường dưới người cũng bắt đầu xuất hiện vết nước đọng, phía dưới nước chảy, phía trên cũng chảy.
Chất liệu vải che khuất mắt, lại không che được nước mắt không ngừng tuôn ra, từ khuôn mặt trượt xuống.
Giang Lâm, không cần, em không cần. "Cô rốt cục chịu thua, ngay cả giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở:" Giang Lâm, em chịu không nổi, không cần nữa.
Im bặt.
Giang Lâm tắt công tắc, vật kia rốt cục rời khỏi thân thể cô, quần áo bịt kín trên mắt cũng bị lấy ra, Phương Nhược Vũ híp mắt thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
Xuyên qua mi mắt, là mái tóc hơi lay động và đôi mắt rủ xuống của Giang Lâm, đáy mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc.
Hạ thể nàng còn đang co rút, nhưng cũng không bằng lồng ngực phập phồng co rút lợi hại.
Nếu như dùng một từ để hình dung cảm thụ hiện tại của nàng, hẳn là không có ủy khuất càng chuẩn xác.
Cô cảm thấy ủy khuất, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt Giang Lâm, cảm giác ủy khuất càng lớn.
Giang Lâm nhìn thấy Phương Nhược Vũ mà anh chưa từng gặp qua, mặc dù dưới thân anh cô đã khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa có lần nào bất lực như bây giờ.
Đúng, là bất lực.
Phương Nhược Vũ chưa từng bất lực trước mặt anh, cô là một người dốc hết sức xông về phía trước, anh vẫn cho rằng có phải cô đã đánh mất năng lực điều tiết cảm xúc nào đó hay không, bây giờ xem ra, cũng không phải.
Giang Lâm cho rằng mình sẽ vui vẻ nhìn thấy cảm xúc phập phồng của cô, nhưng anh nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, vết đỏ trên cổ tay bị trói, trong lòng không hiểu sao thắt chặt.
Anh im lặng, cởi trói cho cô.
Lấy lại tự do, Phương Nhược Vũ đứng dậy, nhào vào trong lòng hắn, lên tiếng khóc lớn.
Buồn cười biết bao, đầu sỏ làm hại cô rõ ràng chính là Giang Lâm, nhưng giờ phút này cô lại chỉ muốn chôn vào trong lòng anh, thống thống khoái mau khóc một hồi.
Giang Lâm cứng đờ, khi cô nhào tới, anh giơ hai tay lên theo phản xạ có điều kiện, hiện tại bị cô giữ chặt ngực lưng, cảm giác cái đầu nhỏ dán trước người vừa rút vừa rút, thấm ướt da trước ngực.
Hắn thử thăm dò ôm bả vai Phương Nhược Vũ, người trong ngực cọ hắn ôm hắn càng chặt hơn, giống như là nhận được sự cho phép nào đó, hắn dùng cánh tay ôm chặt nàng, muốn đem nàng xoa vào trong ngực, hôn đỉnh tóc nàng, hôn vành tai nàng, khuôn mặt nàng, nhỏ giọng gọi nàng: "Không sao không sao.
Có đôi khi chính là như vậy, con người cần một cơ hội, có thể thống thống khoái khoái đem ủy khuất đáy lòng toàn bộ phát tiết ra.
Hiện tại có lẽ chính là cơ hội của Phương Nhược Vũ, cô cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cô cũng không khống chế được, chỉ muốn làm càn khóc lớn một hồi, thế cho nên cô khóc đến không biết vì sao mà ra, giống như một đứa trẻ khóc đến không khóc được, chỉ là nức nở tượng trưng.
Giang Lâm bị cô ôm chặt, cũng rất cọ xát, anh cho rằng cao trào cưỡng chế quá mãnh liệt mới khiến cho Phương Nhược Vũ khác thường như vậy, nhưng nếu anh không hiểu phụ nữ, anh cũng có thể nhìn ra, tuyệt đối không chỉ là quan hệ tình dục.
Anh muốn biết vì sao cô khóc, muốn hỏi, nhưng lại do dự.
Sáng sớm Nhược Vũ nói với anh: "Giang Lâm, anh cũng quản tốt bản thân, đừng vượt quá giới hạn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Sợ tự rước lấy nhục.
Càng sợ cô thật sự không nói cho anh biết.