muội muội nhật ký
Chương 3
Lần đầu tiên tôi chú ý tới Từ Phỉ Hà là vừa mới bắt đầu học kỳ lớp 11, trường học tổ chức lễ trưởng thành cho chúng tôi, kiêm họp mặt bạn học ưu tú.
Hoa nhi thật sự là càng ngày càng đẹp trai, mẹ thật sự rất thích. "Mẹ ôm bả vai tôi một đường không ngừng dùng điện thoại di động vỗ vỗ.
Tôi mặc âu phục đặt may bị mẹ bắt đi dạo một vòng lớn trong hội trường mới trở lại điểm tập hợp của lớp.
Mẹ không phải là sinh viên tốt nghiệp trường chúng tôi, là thay thế ông lão bận rộn không có nhà của tôi tới, tham gia lễ trưởng thành của tôi chỉ là nhân tiện.
Tôi đón mẹ ở phòng hiệu trưởng. Mẹ và hiệu trưởng phó hiệu trưởng trò chuyện rất vui vẻ, thấy tôi đi vào mẹ vẫy tay ý bảo tôi đi qua.
Thì ra là con của Linh phu nhân, ta đã nói đứa nhỏ Trí Hoa này có tiền đồ......
Trong tiếng tâng bốc của hai lão già một trận hổ phụ không chó con, lão tử anh hùng nhi tử hảo hán, tôi lôi kéo mẹ chào hỏi cũng không đánh bước nhanh rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Ta ngồi ở khu nghỉ ngơi trái phải nhìn xung quanh, tất cả nam đồng học đều mặc vào đẹp trai âu phục ăn mặc thành người lớn bộ dáng, nữ hài thì mặc dài ngắn không đồng nhất các loại hoa lệ lễ váy.
"Đến thay cho ông già của con, ông ấy là người tốt nghiệp ưu tú nhất trường đấy..." Vừa nhắc tới ba, máy hát của mẹ lập tức mở ra, giống như một cô bé tuổi dậy thì nói không ngừng.
Ánh mắt tôi đảo qua khu nghỉ ngơi, tuyệt đại đa số bạn học đều là phụ huynh đi cùng, mặc âu phục lễ phục khéo léo vừa nói vừa cười.
Đột nhiên, tôi chú ý tới hai nữ sinh đứng bên cạnh khu nghỉ ngơi, mặc váy ngắn bình thường mà trường học cung cấp miễn phí, cũng không có phụ huynh đi cùng, trong hội trường long trọng hoa lệ hai bóng dáng nho nhỏ đơn bạc mặc váy miễn phí coi như là chen chúc cùng một chỗ, cũng có vẻ có vài phần keo kiệt.
Hai cô gái mặc váy miễn phí kia chính là Từ Phỉ Hà và khuôn mặt búp bê.
Sau đó tôi từ trong miệng Từ Phỉ Hà biết được, cô ấy và khuôn mặt búp bê là thứ hai và thứ ba khi thi vào trường, trường học miễn đi học phí đặc biệt tuyển sinh.
Khuôn mặt búp bê vốn là vì học bổng phong phú nhất mà tới, kết quả ngang trời giết ra một người lớn như tôi, cướp đi học bổng được khuôn mặt búp bê coi là vật trong túi.
Khó trách lúc khai giảng phân ban, trong ánh mắt khuôn mặt búp bê nhìn tôi liền tràn ngập u oán thật sâu, lúc ấy tôi vắt hết óc cũng không nghĩ ra tôi rốt cuộc đã đắc tội với tiểu nữ sinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng đến rét run này ở nơi nào.
Lễ trưởng thành qua đi, cảm xúc của bạn nam bạn nữ đều có chút sục sôi, ở trong sân trường tràn đầy hormone thanh xuân, hơi thở yêu đương màu hồng nhạt nhộn nhạo ra.
Vóc dáng 175 của tôi, coi như bề ngoài có chút đẹp trai, hơn nữa thành tích là trụ cột của nam sinh lớp chúng tôi, tự nhiên mà trở thành trung tâm chỉ trích trong lớp.
Số lần nữ sinh tới hỏi nhiều hơn một chút, ngây ngốc lâu một chút cũng sẽ bị trêu ghẹo, đội mũ Thiết Thầm mến hơn nửa ngày, điều này làm cho nữ sinh trong lớp cũng không dám lại gần hỏi tôi đề, tôi tự nhiên cũng chiếm được vài phần thanh nhàn giữa giờ, ngoại trừ Từ Phỉ Hà mông đào tròn trịa kia.
Từ Phỉ Hà và khuôn mặt búp bê là bạn học cũ tốt nghiệp cùng lớp, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm cùng nhau quét đề cùng nhau chạy đêm cùng nhau trở về phòng ngủ ngủ, như hình với bóng.
Bởi vì có "mối thù không đội trời chung" với tôi, khuôn mặt búp bê chưa bao giờ tìm tôi đáp lời, cũng không cho Từ Phỉ Hà đến.
Hà Nại Địa Trung Hải không quá hăng hái, chiêu thức chính thống quá mức không rõ ràng phức tạp, mặt búp bê có thể kiên trì mỗi lần toán học cuối cùng một đề viết tràn đầy, còn không nhất định đúng, nhưng Từ Phỉ Hà không chấp nhận, liền tìm tới ta là tà môn ngoại đạo.
Manh Manh sao còn chưa xuống... "Từ Phỉ Hà cúi đầu nhìn đồng hồ, nhìn trái nhìn phải.
Không biết, có thể đi hỏi đề Địa Trung Hải không xem thời gian.
Tôi và Hứa Phi Hà chạy bộ quanh sân thể dục.
Từ sau khi Từ Phỉ Hà thỉnh giáo tôi lần đầu tiên, kiến thức cái gọi là cách giải tà đạo, đối với logic giải đề của tôi cảm thấy khiếp sợ, lệch khỏi quỹ đạo chính đạo nhưng quả thật dùng tốt.
Từ Phỉ Hà gần như không đi tìm Địa Trung Hải nữa mà quay đầu tìm tới tôi, quan hệ giữa chúng tôi nhanh chóng kéo gần lại, ngay cả ăn cơm Từ Phỉ Hà cũng sẽ kéo khuôn mặt búp bê băng sương mời tôi một đường, lời đồn trong lớp nhất thời nổi lên bốn phía, thậm chí truyền tới lỗ tai em gái lớp bên cạnh, điều này làm cho tôi giải thích một hồi mới lau khóe miệng em gái.
Trí Hoa ngươi đang nhìn cái gì?
Nhìn kìa, bên kia có mấy đôi tình nhân nhỏ. "Tôi bĩu môi về phía bãi cỏ giữa sân thể dục.
Từ Phỉ Hà lúc này mới chú ý tới, trên sân thể dục có đôi có cặp nam nữ khác, trừ tôi và cô ấy ra, xung quanh những người khác đều tản ra hơi thở yêu đương màu hồng phấn.
Trong lòng Từ Phỉ Hà hoảng hốt muốn giữ khoảng cách với tôi, bước chân có chút không vững cư nhiên chân trái vấp lên chân phải, cả người thẳng tắp ngã về phía trước.
A!
Cẩn thận!
Tôi chạy về phía trước bên trái Từ Phỉ Hà, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Từ Phỉ Hà lập tức quay đầu lại muốn túm lấy cô ấy, nhưng vẫn chậm một bước, "Phanh!" Đầu gối phải của Từ Phỉ Hà nặng nề đập vào đường băng, trong nháy mắt một mảnh đỏ tươi thấm đẫm quần jean màu đen, lông mày Từ Phỉ Hà bởi vì đau đớn kịch liệt không ngừng co rút, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt chảy xuống, tôi vội vàng chặn eo ôm lấy Từ Phỉ Hà bước nhanh về phòng y tế của trường.
Có thể gãy xương, mau đưa đến bệnh viện. "Bác sĩ già trong phòng y tế sau khi xử lý đơn giản, xem qua tình trạng sưng đầu gối, tụ máu của Từ Phỉ Hà đưa ra phán đoán.
"Chúng ta nơi này lái xe tài xế đã tan tầm, các ngươi chủ nhiệm lớp là ai, ta đi trước gọi xe..." Lão giáo y nhanh chóng đứng dậy cởi áo blouse trắng thay vào thường phục, cầm lấy điện thoại di động vội vã hướng ra ngoài chạy chậm.
Tôi có xe. "Tôi ôm lấy Từ Phỉ Hà khóc sướt mướt bước nhanh theo sau, lão bác sĩ thả chậm bước quay đầu lại nhìn tôi, đôi môi khô khốc khẽ nhếch.
18, có bằng lái xe. "Không đợi lão giáo y mở miệng, tôi đã giành trả lời câu hỏi mà lão giáo y có thể muốn hỏi trước.
"Vậy chúng ta đi bệnh viện trước, trên đường sẽ thông báo cho chủ nhiệm lớp các ngươi..."
Gãy đầu gối, nằm viện quan sát ba ngày. "Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ thông báo cho tôi và Địa Trung Hải đang chờ ngoài cửa, nhân viên y tế đẩy Từ Phỉ Hà đang khịt mũi về phòng bệnh.
Từ Phỉ Hà là tuyển sinh đặc biệt ở nơi khác, cha mẹ bôn ba ở tỉnh ngoài không có biện pháp chạy về, chỉ có thể ở trong điện thoại hỏi han ân cần, sau khi an ủi cô bé một hồi lâu dặn dò Từ Phỉ Hà nghỉ ngơi dưỡng chân thật tốt, sau đó cúp điện thoại.
Trí Hoa, vậy cậu ở đây trông coi, sau tiền thuốc men sẽ gọi cho cậu. "Địa Trung Hải dặn dò một phen rồi đi.
Người đàn ông trung niên hói đầu Cố gia đây là thái độ bình thường.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Từ Phỉ Hà, trong không khí tràn ngập trầm mặc, tôi cũng không biết mở miệng nói cái gì cho phải, cứ như vậy an tĩnh ngồi ở bên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có thể là dược hiệu của thuốc tê dần dần biến mất, bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo của Từ Phỉ Hà cầm lấy bàn tay tôi khoác lên mép giường.
Có chuyện gì vậy?
Đau... "Từ Phỉ Hà chỉ chỉ chân phải đang treo.
Khẳng định đau a! Gãy xương có thể không đau sao? Trong lòng tôi nghĩ, đưa tay vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Từ Phỉ Hà, "Em ra ngoài mua chút đồ ăn cho anh.
Ừm......
Tôi không biết tiểu nữ sinh ở độ tuổi này thích ăn cái gì, liền dựa theo khẩu vị của em gái mua một túi sữa chua đồ ăn vặt lớn, lái xe vòng thật xa mới tìm được một quầy báo nhỏ còn đang buôn bán mua mấy quyển hoa lửa cùng nam sinh nữ sinh, chờ tôi lần thứ hai trở lại bệnh viện đã qua hơn nửa giờ.
Tôi xách theo một túi đồ ăn vặt lớn bước nhanh tới trước cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ trên cửa phòng thấy Từ Phỉ Hà nằm ở trên giường bệnh cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng gảy ngón tay, trên mặt trứng ngỗng khéo léo tinh xảo tràn ngập mất mát.
Tay tôi đẩy cửa treo lơ lửng giữa không trung dừng lại vài giây, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đã về rồi! Sao lại đi lâu như vậy? "Nghe Hướng Đông mở cửa, Từ Phỉ Hà vui vẻ ngẩng đầu, vẻ lo lắng trên mặt bị quét sạch.
Quầy báo xung quanh đều đóng cửa, tôi đi thật xa mới tìm được một nhà. "Tôi đặt đồ ăn vặt lên tủ đầu giường, mở một hộp sữa chua đưa cho cô gái cũng mở cho mình một hộp.
"Chỗ nào còn cần đi mua những tiểu thuyết này, quá phiền toái ngươi..." Từ Phỉ Hà ngoài miệng nói như vậy, lại sớm tiếp nhận tạp chí ta mua về lật xem.
Trên mặt cô gái toát ra nụ cười thuần khiết, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, ngọt ngào vô cùng, thấm vào ruột gan.
Tôi tựa lưng vào ghế lẳng lặng nhìn cô gái tràn đầy vui mừng trên mặt, lần đầu tiên cảm thấy Từ Phỉ Hà vẫn rất xinh đẹp.
"Cô đang nhìn cái gì vậy?" Từ Phỉ Hà nhìn như đang nghiêm túc lật xem tạp chí, kì thực vẫn lén lút dùng dư quang lén lút nhìn tôi, tôi không để ý đến dư quang của Từ Phỉ Hà, vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy, cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Từ Phỉ Hà cũng có một tia nắng đỏ, mở miệng trước.
"Nhìn người đẹp kìa."
Ai nha - - "Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Phỉ Hà càng đỏ hơn, giơ tạp chí lên nhẹ nhàng vỗ tôi.
Tôi cùng Từ Phỉ Hà đến khuya, cho đến khi tạp chí trong tay cô bé rơi xuống đánh thức tôi đang buồn ngủ, tôi nhẹ nhàng hạ giường bệnh xuống nhìn Từ Phỉ Hà đang ngủ say, nhẹ giọng lật giường bệnh bên cạnh ngã đầu xuống liền ngủ.
Ngày hôm sau tan học, tôi lái xe chở bạn học cùng lớp đến bệnh viện, khuôn mặt búp bê cũng tới, sự quan tâm của các bạn học khiến Từ Phỉ Hà thật cao hứng, Địa Trung Hải cũng tới đi dạo một chuyến.
Sau một hồi hỏi han ân cần, bạn học thăm bệnh đi rồi, mặt búp bê cự tuyệt đề nghị Địa Trung Hải đưa cô về trường, cố ý muốn ở lại lâu một chút.
Ta tự giác đi theo sau Địa Trung Hải lui ra, đem không gian một mình giữ lại hai cô gái như hình với bóng.
Buổi tối ta ở chỗ này trông coi, ngươi có thể trở về.
Mười phút sau tôi đẩy phòng bệnh ra, đây là câu đầu tiên khuôn mặt búp bê nói với tôi.
Hả?
Hả?
Tôi và Từ Phỉ Hà đều bị một câu mặt búp bê đột nhiên không đầu không đuôi làm cho sửng sốt.
"Manh Manh đừng nháo..." Từ Phỉ Hà khuyên can mãi, khuôn mặt búp bê lúc chín giờ rưỡi không kiên trì muốn ở bệnh viện chăm sóc lựa chọn trở về ký túc xá trường học.
Đưa một chút, anh Hoa đưa một chút... "Từ Phỉ Hà trên giường bệnh chắp hai tay trước ngực nghiêng đầu, ném tới ánh mắt cầu xin tôi.
Ta than nhẹ một tiếng đứng dậy đuổi theo khuôn mặt búp bê, lái xe đưa nàng trở về trường học.
"Cám ơn..." Tần Manh Manh như là lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng bỏ lại một câu, sau đó nhanh chóng xuống xe một đường chạy vào cổng trường.
Trưa ngày thứ tư, Từ Phỉ Hà xuất viện.
Thừa dịp nghỉ trưa, tôi lái xe đi đón Từ Phỉ Hà về trường học cõng lên lầu, khi tôi rón rén đi vào phòng học, một trận sụt sịt từ hàng sau truyền đến.
Một cái tiếp một cái ghé vào trên bàn nghỉ trưa đầu ngẩng lên, tiếng thổn thức ngắn ngủi dần dần biến thành tiếng ho khan cùng tiếng ồn ào hí ngược vang dội, sau đó đưa tới Địa Trung Hải.
"Hoa ca, ngươi sẽ không thật sự theo..." Giữa giờ mấy bạn bè vây quanh trước bàn ta cợt nhả cười ha ha.
Làm sao có thể. "Tôi liếc nhìn phía sau phòng học lắc đầu.
Buổi chiều sau khi ăn cơm tối xong ở căn tin, tôi cõng Từ Phỉ Hà xuống dưới lầu ký túc xá, khuôn mặt búp bê và một cô gái cao gầy khác cùng lớp cố sức đỡ Từ Phỉ Hà đi vào ký túc xá.
"Nếu không, tạm thời ở nhà tôi trước đi, theo như các người khiêng lên người đều cho run rẩy rã rời." Ta từ phía sau nhìn vài giây gọi lại ba cái sóng vai đi nữ hài.
Khuôn mặt búp bê và cô gái cao gầy quay lại nhìn tôi.
"Liền trường học phía sau tòa nhà kia, thang máy nhà trọ, ta lái xe đi qua chỉ cần năm phút đồng hồ." Ta chỉ chỉ trường học phía sau cách đó không xa một tòa nhà.
Lúc mới nhập học để tiện cho tôi đi học, mẹ đã mua một căn hộ kiểu kép ở khu chung cư mới phía sau trường học làm nơi ở của tôi trong thời gian đi học.
Bởi vì ta không phải rất thích ở trọ, bốn người chen chúc một gian ký túc xá ta cảm thấy có chút quá hẹp, hơn nữa ta lại thi hạng nhất, mụ mụ vừa cao hứng liền phê chuẩn.
Bởi vì nguyên nhân công việc mà mẹ không thể ở đây lâu dài để bồi học, căn nhà mới này cơ bản là ở một mình tôi, bình thường ba bữa cơm đều ăn ở trường, cuối tuần có một dì giúp việc do mẹ mời tới, sau khi quét dọn vệ sinh nấu cơm thuận tiện kiểm tra tình hình học tập của tôi báo cáo định kỳ với mẹ.
Hay là đi tìm Địa Trung Hải báo cáo một chút đi. "Thanh âm mặt búp bê lạnh như băng truyền vào trong tai ta.
Không cần, Địa Trung Hải không phê duyệt được cái này. "Tôi đón lấy Từ Phỉ Hà cõng cô ấy lên xe tôi đậu ở bãi đỗ xe của trường, mang theo khuôn mặt búp bê cùng cô gái cao gầy trực tiếp đi tới phòng hiệu trưởng, tượng trưng gõ cửa hai cái đẩy vào.
Hiệu trưởng không có ở đây, chỉ có phó hiệu trưởng ngồi trên sô pha bắt chéo chân thảnh thơi đọc báo.
Phó hiệu trưởng là một tiểu lão đầu sắc mặt hòa ái dễ gần, để râu dê, tiểu lão đầu nghe tôi nói rõ ý đồ đến đây, mỉm cười buông báo chí xuống lấy điện thoại di động ra chọc chọc, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu.
Linh phu nhân biết không? Trí Hoa. "Tiểu lão đầu cười híp mắt hỏi.
Biết...... biết.
Vậy là tốt rồi, quy trình tiếp theo lát nữa tôi sẽ cho người trực tiếp giúp cậu làm, các cậu về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi. "Lão đầu gật gật đầu, lại cúi đầu chọc chọc trên điện thoại di động.
Mẹ vẫn biết tôi đón bạn học nữ về nhà ở, ông lão phó hiệu trưởng vẻ mặt tươi cười kia sau khi tôi rời khỏi phòng hiệu trưởng quay đầu bán tôi.
Mẹ đã nghe qua nguyên do từ chỗ tôi, thấy Từ Phỉ Hà gãy xương thẳng một chân, quan tâm cô bé vài câu rồi gọi tôi ra ban công kéo cửa lại.
"Bạn học giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Hoa nhi con đã trưởng thành, mẹ cũng không tiện nói thêm gì, phàm là chuyện phải có mức độ, không thể vượt qua sợi dây đỏ kia..." Mẹ vẻ mặt nghiêm túc nói với ta, sau đó mẹ thở phào nhẹ nhõm, nâng mặt của ta nhiều lần xoa nắn.
Hoa nhi nhà chúng ta có phải coi trọng tiểu cô nương nào không? Hả?
Ngô mộc nha...... (ta không có......)
Yêu đương cũng được, mẹ không phản đối, nhưng ngàn vạn lần đừng qua đường dây nha.
Cứ như vậy, sau khi được mẹ cho phép, cuộc sống chung của tôi và các cô gái cùng lớp bắt đầu.
……………………