muội muội nhật ký
Chương 2
Tôi như thường lệ ở trong phòng trải thảm yoga ra bắt đầu môn thể thao kiên trì mỗi ngày, khi làm bộ máy tính bảng cuối cùng chống đỡ, cửa phòng ngủ của tôi bị người đẩy ra.
Người tới nhẹ nhàng bước nhanh tới trước đệm yoga, không chút khách khí đặt mông ngồi lên lưng tôi.
Anh Hoa, mau tới xem đề này. "Từ Phỉ Hà ngồi trên lưng tôi lắc lắc.
Một phút sau thấy tôi không lên tiếng, Từ Phỉ Hà giống như giận dỗi hừ nhẹ một tiếng, cúi người cả người dán lên lưng tôi, nghiêng đầu thổi một ngụm khí lạnh vào lỗ tai tôi.
Anh Hoa - -
"Tránh ra." Rốt cục thời gian đã đến, ta hai tay phát lực mãnh liệt chống đỡ.
A! "Từ Phỉ Hà ngồi ở trên lưng tôi kêu lên một tiếng, hai chân gắt gao đặt lên hông tôi, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy bả vai tôi.
"Mau xuống đây, không phải muốn vấn đề sao..." Ta nửa khom lưng hướng lên trên run rẩy hai cái.
Xấu quá, còn dám hù dọa em, không xuống, không xuống, cứ như vậy cõng qua. Anh Hoa, lái...... "Từ Phỉ Hà buông hai chân đang khoanh trên lưng tôi ra, chân nhỏ tự nhiên rủ xuống lắc lư giữa không trung, dựa vào lưng tôi không chịu xuống.
Tôi xoay người ôm lấy vòng eo mềm mại của Từ Phỉ Hà, tay kia xuyên qua giữa hai chân Từ Phỉ Hà nâng cái mông nhỏ tròn trịa của cô ấy lên đem cô ấy chuyển tới phía trước.
Ừ hừ hừ... Em sai rồi, anh Hoa mau buông em xuống..."Từ Phỉ Hà cúi đầu vùi mặt vào ngực tôi, hai bàn tay nhỏ bé vô lực ôm lấy cổ tôi.
Biết sai rồi? Đã muộn rồi. "Hai tay tôi từ dưới đùi Từ Phỉ Hà xuyên qua hai cánh mông đào mật nhỏ đang giữ cô ấy, có tiết tấu ném lên trên đi ra khỏi phòng, cặp mông tròn trịa co dãn mười phần liên tục không ngừng va chạm vào bụng dưới của tôi, ở trên hành lang phát ra tiếng phốc phốc nặng nề.
"Sao lại gọi đến hỏi đề lâu như vậy?... A!..." Cô gái trong thư phòng nghe thấy động tĩnh ở hành lang quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy tôi đang ôm Từ Phỉ Hà đi vào, cái mông tròn trịa bị ném lên vỗ vào bụng tôi phát ra tiếng va chạm thân thể phốc phốc.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đỏ lên nhanh chóng quay trở về vùi đầu giả bộ làm bài tập vẽ vòng tròn lung tung trên bản nháp, tôi nâng mông Từ Phỉ Hà nhéo nhéo, đặt Từ Phỉ Hà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong lòng về chỗ ngồi của cô ấy.
Đường nào?
Hai tay Từ Phỉ Hà ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chà xát một hồi lâu mới đưa ra một ngón tay chỉ vào một đề trên cuốn, tôi cầm lấy giấy nháp cùng một cây bút đâu vào đấy giải đề cho cô ấy.
Thật không nghĩ thông suốt, loại người trong đầu toàn là phế liệu màu vàng như anh sao lại nghĩ ra cách giải này. "Từ Phỉ Hà nghe hai lần, mới miễn cưỡng hiểu được logic giải đề của tôi.
Giải pháp này của anh ta là tà đạo lệch môn, Địa Trung Hải nói. "Cô gái mặt búp bê vừa rướn cổ nhìn tôi giảng bài cho Từ Phỉ Hà ngẩng đầu.
Địa Trung Hải còn nói anh Hoa của em không thành công, chẳng phải anh cũng không thi đậu sao. "Từ Phỉ Hà đem quá trình giải đề lộn xộn trên giấy nháp chỉnh lý quy củ sao chép vào sổ tay.
Lần đó chỉ là ngoài ý muốn. "Khuôn mặt tinh xảo của búp bê khẽ co rúm, lạnh như băng trả lời.
A? Là ngoài ý muốn nha. Ta làm sao nhớ được lần đó thi xong có người nói với ta mình thi rất khá......
"Được rồi được rồi, đều là bảo bối của ta, đừng ồn ào đừng ồn ào..." Ta một tay một bên tách ra hai cái nhìn xem sắp động thủ nữ hài.
Ai là bảo bối của ngươi? "Búp bê mặt không chút thay đổi ngồi trở lại bàn đối diện.
Tôi là, tôi là, tôi là Tiểu Bảo Bối Nhi của anh Hoa. "Từ Phỉ Hà kéo tôi ngồi xuống ghế của cô ấy, nâng cái mông nhỏ lên rúc vào trong lòng tôi, mút hai ngụm vang dội trên mặt tôi, sau đó khiêu khích nhìn mặt búp bê.
Không biết liêm sỉ...... "Mặt búp bê phản bác thanh âm nhỏ như muỗi.
"Hảo hảo làm bài..." Ta rời khỏi thư phòng đóng cửa lại, trước khi đi ra ngoài không quên đưa tay xoa loạn khuôn mặt búp bê hoa lê đầu, rước lấy khuôn mặt búp bê lạnh như băng muốn giết người ánh mắt.
Rõ ràng trước kia còn là một cô bé ngại ngùng, nói chuyện với bạn học nam cũng phải đỏ mặt, sao lại lệch lạc chứ? Trong lòng ta yên lặng nghĩ.
……………………