mẹ, ngài thiết lập nhân vật sập rồi!
Chương 12
Tê - -, lão sư, thật thoải mái. "Trên mặt Hứa Lân hiện lên một tia vui mừng, run rẩy rên rỉ nói.
Mạnh Huyên bị hắn rên rỉ làm cho khuôn mặt xinh đẹp một trận nóng lên, xấu hổ dùng sức bóp bóp đại nam hài côn thịt.
Tê - - sư phụ, cứ như vậy, nắm em thật thoải mái.
"Hừ ân --" Mạnh Huyên không nghĩ tới động tác của mình chẳng những không có cho hắn mang đi cảnh báo, ngược lại cho hắn tăng thêm khoái cảm, nội tâm một trận xấu hổ, lại là một tiếng ngâm nga, thân thể càng ngày càng vô lực ngồi phịch ở trong lòng đại nam hài.
Hứa Lân ôm thân thể nhu nhược không xương của lão sư, cái mũi đặt ở trên đầu nàng dùng sức ngửi mùi thơm của nàng, tay trái dùng sức an ủi bụng dưới bằng phẳng của nàng, tay phải kéo bàn tay nhỏ bé của nàng tuốt gậy thịt.
Lão sư, bàn tay nhỏ bé của ngươi thật thoải mái a. "Hứa Lân tiến đến bên tai lão sư nhẹ giọng nỉ non.
"Hừ ân --" Mạnh Huyên có chút sợ ngứa trốn tránh, tiếc rằng cả người ở trong lòng hắn, như thế nào cũng trốn không thoát, bất đắc dĩ dừng lại lắc lư đầu, tùy ý đại nam hài thô trọng nóng rực hô hấp đánh ở chính mình ốc tai bên trong, côn thịt mùi hôi thối từng đợt kích thích xoang mũi, làm cho nàng căn bản không dậy nổi khí lực, chỉ có thể nhẹ giọng gắt giọng: "Ngươi, ngươi không nên quá phận."
Xoẹt - - "Hứa Lân cười nhạo một tiếng, trong con ngươi hiện lên một tia tà dị, khẽ liếm vành tai trong suốt của lão sư vài cái, chọc cho nàng run nhẹ một trận mới khẽ cười nói:" Hảo lão sư, ta cũng không có quá phận nha, ta một mực chăm chú nghe giảng nha.
"Hô --" Hứa Lân đùa giỡn giống như lời nói để cho Mạnh Huyên không có lý do một trận tim đập nhanh, thở hổn hển hai tiếng mới run rẩy thanh âm nói: "Có ngươi như vậy đem lão sư ôm trong ngực, ngô --, đừng liếm, hừ ân, nghiêm túc nghe giảng, học sinh sao?"
Hứa Lân điên cuồng liếm mút vành tai lão sư, ốc tai, thẳng đến khi toàn bộ lỗ tai nàng đều đầy nước bọt trong suốt mới thu hồi đầu lưỡi, khàn khàn thanh âm cười tà nói: "Ta có đang nghe nha, là lão sư không có nói nha.
Mạnh Huyên nghe được lời nói vô lại của hắn, quay đầu ánh mắt mê ly trừng Hứa Lân một cái, phảng phất không nhận ra hắn, sẵng giọng: "Sớm biết ngươi xấu xa như vậy, ta nói cái gì cũng sẽ không giúp ngươi học bổ túc.
Hứa Lân nghe được những lời này, ngẩn người, trong con ngươi hiện lên một tia suy tư, hơi thả lỏng cánh tay một chút.
Tựa hồ mình thật sự có chút quá lớn mật hôm nay?
Mạnh Huyên nhìn hắn sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, nhấc lên một tia khí lực, nhẹ nhàng giãy dụa.
Hứa Lân đang tự hỏi, cảm nhận được giãy dụa trong lòng, đáy mắt một lần nữa hiện lên dục vọng, một lần nữa ôm chặt lão sư, cười nói: "Không thể hoàn toàn trách ta nha, lão sư cũng có vấn đề." Hứa Lân nghĩ không ra chỉ có thể quy công cho lão sư quá có mị lực.
Mạnh Huyên nghe được lời của hắn, ánh mắt ngưng tụ, trong nháy mắt che kín sương lạnh, không biết ở đâu ra khí lực, mãnh liệt giãy dụa, thanh âm lạnh như băng nói: "Buông tay!"
Hứa Lân lập tức ý thức được lời mình nói rất có ý nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, ta không phải loại ý tứ đó.
Hứa Lân bị động tác kịch liệt của cô làm cho không biết làm sao, chỉ có thể gắt gao ôm cô, trong miệng không ngừng nói xin lỗi, ý đồ trấn an cảm xúc kích động của cô giáo.
Hơn nửa lương, Mạnh Huyên kiệt sức cũng không tránh khỏi ôm ấp của hắn, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Lân.
Hứa Lân bị nàng nhìn chằm chằm chột dạ một trận, né tránh ánh mắt của nàng, thấy thật sự trốn không thoát, cuối cùng dứt khoát vô lại gắt gao ôm nàng.
Buông tay!
Hứa Lân biết lời của mình làm cho lão sư hiểu lầm, nói tiếp: "Ta không phải ý tứ như vậy, ta làm sao có thể nói ngài như vậy?"
"Hô --" Mạnh Huyên không có đáp lại, chỉ là thở hổn hển, trong phòng an tĩnh lại.
Ta nói sai rồi, nhưng chỉ là ta biểu đạt có vấn đề, thật không phải ý ngài nghĩ. "Hứa Lân không ngừng giải thích.
Ý của ngươi là ta hiểu có vấn đề? "Ánh mắt Mạnh Huyên hơi hòa hoãn một chút.
Cuối cùng thầy giáo cũng mở miệng, khiến Hứa Lân thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vội vàng nói: "Không phải không phải, là ta biểu đạt có vấn đề.
Mạnh Huyên lại dùng sức tránh ra, oán hận hỏi: "Vậy ngươi nói là có ý gì?
Hứa Lân cân nhắc một chút, nói: "Là bởi vì ngài quá có mị lực, ta nhịn không được, không phải ý tứ khinh bỉ ngài.
Xì - - "Mạnh Huyên sắc mặt hòa hoãn một chút, nhưng vẫn sẵng giọng:" Đừng ở chỗ ta hoa ngôn xảo ngữ.
Thật sự, cô quá đẹp, giống như nữ thần. "Hứa Lân thấy thế làm nũng cọ cọ cổ cô.
Phi - - "Mạnh Huyên hừ nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, ngoài miệng không buông tha người sẵng giọng:" Tiểu thí hài thì biết cái gì.
Ai nói ta không hiểu, hơn nữa, ta cũng không nhỏ, hắc hắc.
Phi - - tiểu lưu manh!
Hứa Lân tuy rằng nhìn không tới lão sư biểu tình, nhưng là lão sư hờn dỗi ngữ khí vẫn là để cho hắn một trận tâm thần mê say, thở hổn hển một lần nữa gần sát nàng ốc tai nhẹ nhàng nói: "Ngài biết ta lần đầu tiên nhìn thấy ngài là ấn tượng gì không?"
Mạnh Huyên né tránh cái miệng rộng của hắn, nhẹ mắng: "Không được xằng bậy nữa." Sau đó lại đỏ mặt thấp giọng nói: "Muốn nói thì nói!
Hứa Lân thở hổn hển kiên nhẫn đuổi theo lỗ tai thầy giáo, nhẹ giọng nói: "Nhớ rõ lần đầu tiên gặp thầy, là mùa đông, ngày đó thầy mặc một bộ âu phục màu hồng nhạt, phía dưới mặc váy dài đến đầu gối cùng màu, tất chân màu đen, đúng rồi, còn có giày cao gót, mái tóc xõa tung trên vai vai đi tới, cả người đẹp đến khó có thể hình dung, khí chất lại càng tuyệt vời, cả lớp đều nhìn ngây người.
Mạnh Huyên suy nghĩ theo lời của hắn chậm rãi bị kéo trở lại khi đó, nhớ rõ chính mình lần đầu tiên đi vào lớp, khi đó trong lớp đúng là lặng ngắt như tờ, đặc biệt là từng cái ở vào thời kỳ trưởng thành tiểu nam sinh, nhìn chính mình nóng bỏng ánh mắt, nàng đến bây giờ còn nhớ rõ, trong mắt hiện lên một tia thú vị thần sắc.
Em nhìn ngây người, không thể tin được đây là thầy của em, thầy quá đẹp, đặc biệt là khí chất trên người, mê hoặc em đến thần hồn điên đảo, khiến em không nghe vào lớp được.
"Đó là lý do tại sao tiếng Anh của bạn không tốt?"
Có một bộ phận rất lớn, mỗi lần nhìn thấy ngài, đều nhịn không được bị ngài hấp dẫn.
Xì - - "Mạnh Huyên có chút ngượng ngùng gắt nhẹ một tiếng, tiếp theo sẵng giọng:" Đó là tư tưởng xấu xa của ngươi.
"Không phải, ta, ta khi đó không phải rất hiểu mấy thứ này, chỉ là cảm thấy ngài quá đẹp, ngực to mông lớn, thanh âm lại dễ nghe, ta, ta còn mơ thấy ngài."
Xì, không được nói lung tung, cái gì mà phong...... "Mạnh Huyên cắn cắn môi dưới, hờn dỗi một câu," Khẳng định không có mộng đẹp.
"Không phải, là mộng đẹp, thành tích tiếng Anh của em không tốt, thường xuyên bị anh dạy dỗ, trong mộng anh đối với em rất dịu dàng, tựa như bây giờ, sau đó trong mộng anh hôn em, sau đó sáng sớm thức dậy em liền phát hiện em di tinh."
"Hô --" Mạnh Huyên đáy mắt hiện lên một tia nhu tình, hô hấp thoáng dồn dập một ít, không nói gì.
Hứa Lân không nhịn được liếm vành tai trong suốt của lão sư, đứt đoạn nói: "Từ đó trở đi, ta vẫn yên lặng chú ý ngài.
Ừ, đừng liếm...... "Mạnh Huyên khó nhịn thở hổn hển lắc lắc cổ.
Hai tay Hứa Lân nặng nề vuốt ve lưng thầy, ngữ khí bắt đầu kích động, "Từ đó em vẫn ảo tưởng có thể ôm thầy như vậy, còn ảo tưởng có thể hôn môi thầy, còn muốn sờ ngực thầy, nhớ rõ khi đó biết được tin tức thầy đã kết hôn, em còn nhịn không được mất mát mấy ngày.
Hô - hô - hô - đừng nói nữa. "Ánh mắt Mạnh Huyên đã càng ngày càng mê ly.
Hứa Lân dùng sức liếm vành tai nhỏ của thầy, thở hổn hển nói: "Không, em muốn nói.
A - -, vậy ngươi đừng liếm được không, ngứa quá......
Ta thường xuyên tưởng tượng có thể hôn miệng ngài, xoa ngực ngài, còn có mông to. "Hứa Lân nói xong rụt đầu lại để lên trán lão sư, tay phải không quan tâm trèo lên ngực lớn của lão sư nhẹ nhàng xoa bóp.
Hừ ừ - -, cái gì lớn,,, không cần xoa, không thể. "Mạnh Huyên tay trái vô lực khoác lên tay Hứa Lân cầu khẩn nói.
A - -, lão sư, ngực của ngươi thật mềm, thật lớn. "Hứa Lân như si như say xoa bóp ngực trong tay.
Mạnh Huyên dùng sức kẹp chân, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nàng cảm giác khố hạ của mình khẳng định ướt đẫm, một cỗ dòng nước ấm giống như không cần tiền vọt ra.
Vợ người rụt rè cùng tôn nghiêm của giáo sư lại làm cho nàng không được mạnh mẽ làm cho đầu óc của mình khôi phục một tia thanh minh, lạnh lùng nói: "Hứa Lân, ngươi còn nói như vậy, lão sư, lão sư tức giận." Mạnh Huyên toàn thân mềm nhũn, căn bản vô lực chống cự, chỉ có thể tăng thêm ngữ khí.
Hứa Lân lần này cũng không có rơi vào trạng thái không cách nào khống chế được, nghe tiếng lại nặng nề xoa nắn vài cái mới không nỡ buông tay ra, rụt đầu lại, lại nhìn thấy đôi môi hồng nộn của nàng, nhịn không được nuốt nước miếng khàn khàn thanh âm hỏi: "Vậy ta có thể hôn ngài không?"
Mạnh Huyên xấu hổ vô cùng, trong lòng thầm mắng Hứa Lân, nào có hỏi như vậy, dùng sức trừng mắt, nói: "Không thể.
A - - "Hứa Lân khẽ ồ một tiếng, vẻ mặt mất mát nhìn không sót gì.
Hừ, giả bộ đáng thương cũng vô dụng. "Mạnh Huyên hừ một tiếng nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, mình giống như mỗi lần nhìn thấy biểu tình mất mát của hắn, liền không hạ quyết tâm, do dự một chút nói:" Trước khi thi, ta làm bài thi cho ngươi, nếu như, nếu như làm cho ta hài lòng, ta, ta liền suy nghĩ một chút.
Thật không? "Hứa Lân kinh hỉ ngẩng đầu.
Mạnh Huyên vừa tức giận vừa buồn cười liếc hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Vậy bao nhiêu tính là hài lòng đây?
Xem tâm tình của ta.
A.
A cái gì a, không muốn thì thôi.
Nguyện ý, nguyện ý, hắc hắc, vậy chúng ta mau bắt đầu đi. "Hứa Lân nói xong buông tay ra.
Tách ra chút ít, Mạnh Huyên lại thấy được hắn dữ tợn, do dự một chút, mặt đỏ tới mang tai hỏi: "Vậy ngươi như vậy có thể được sao?"
Hứa Lân đáy mắt màu đỏ tươi lúc này đã rút đi hơn phân nửa, vừa định nói có thể, nhưng là chứng kiến lão sư thẹn thùng bộ dáng, côn thịt mãnh liệt nhảy lên hai cái, thăm dò như giữ chặt tay của nàng. Không kháng cự? Hứa Lân trong lòng vui vẻ, mang theo tay của nàng nhẹ nhàng nắm thịt bổng lên, nhẹ giọng nói: "Lão sư, vẫn là rất khó chịu, nhưng là nếu như ngài như vậy nắm, ta hẳn là có thể khống chế được chính mình."
"Xì --" Mạnh Huyên khẽ xì một tiếng, xoay đầu, tùy ý hắn nắm tay mình cầm gậy thịt lên.
Hứa Lân trong lòng hoan hô một tiếng, thử một lần nữa ôm eo ong của nàng.
Mạnh Huyên chỉ là nhẹ nhàng giãy dụa một chút, mặc cho hắn ôm.
Từ mới bắt đầu bổ túc, nhưng là hai người như vậy gắt gao ôm cùng một chỗ, chỉ chốc lát sau, hô hấp lại là thô nặng lên.
Mạnh Huyên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nói: "Như vậy sao có thể chuyên tâm?
Hứa Lân nắm bàn tay nhỏ bé của nàng dùng sức triệt động một chút, tiến đến bên tai nàng, thở dốc nói: "Nếu không ngài giúp ta bắn ra đi?"
Không thể, vậy thành cái gì? "Mạnh Huyên trừng mắt nhìn Hứa Lân.
Nhưng em như vậy thật khó chịu a, không có cách nào chuyên tâm đi học a. "Hứa Lân nhỏ giọng nói.
Như vậy là quá đáng rồi, lại nữa.
Hứa Lân vội vàng ngắt lời nàng nói: "Lão sư, cầu ngài, giúp ta một lần.
Mạnh Huyên bị giọng điệu cầu xin của hắn làm cho do dự.
Hứa Lân nhìn nàng do dự, trong lòng vui vẻ, rèn sắt khi còn nóng ôm eo của nàng nhẹ lắc nói: "Chỉ một lần, cầu ngài, a?"
Ai nha, phiền muốn chết, đừng lắc, đầu đều bị ngươi lắc đến hôn mê. "Mạnh Huyên trừng Hứa Lân một cái, nhìn biểu tình mong đợi trên mặt hắn, nội tâm không khỏi buồn cười, làm ra một bộ ghét bỏ, nói:" Chỉ một lần a, không được được voi đòi tiên.
Ừ ừ, chỉ một lần thôi. "Hứa Lân gật đầu như gà mổ thóc.
Hừ, nhắm mắt lại.
Được! "Hứa Lân nghe lời nhắm mắt lại.
Chờ Hứa Lân nhắm mắt lại, Mạnh Huyên tinh tế đánh giá khuôn mặt anh tuấn của hắn một chút, trên mặt hiện lên một tia nhu tình, cảm thụ côn thịt tráng kiện mà nóng bỏng trong tay, nhịn không được len lén liếc mắt một cái, trên mặt lại đỏ lên, quay đầu không dám nhìn nữa, nhẹ nhàng nắm chặt triệt động hai cái.
A - - "Hứa Lân nhịn không được phát ra một tiếng thở dài.
Mạnh Huyên nghe được đại nam hài rên rỉ, trong lòng khẽ nhổ một ngụm, không khỏi ở trong lòng cùng trượng phu làm lên so sánh, phát hiện vô luận từ độ cứng chiều dài hay là kích thước, trước mắt đồ xấu xa đều vượt xa trượng phu của mình, đặc biệt là trên quy đầu những dữ tợn nhô lên, chỉ cần liếc mắt một cái liền để cho nàng cảm thấy cả người vô lực.
Thầy nhanh lên được không? "Hứa Lân khó nhịn ưỡn hông.
"Xì --" Mạnh Huyên lại là khinh xì một cái, nhưng là vẫn là nắm chặt trong tay cự vật, tăng nhanh tốc độ triệt động lên.
Tê - - a - - "Hứa Lân hai tay chống về phía sau trên ghế.
Sư phụ, thật thoải mái a, nhanh lên một chút.
"Hô --" Mạnh Huyên cũng phảng phất cùng trước mắt đồ vật xấu so lên sức, cắn răng bạc không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Vài phút nữa thôi.
"A -- lão sư, muốn bắn, bắn, a,,," Hứa Lân mãnh liệt một trận run rẩy, hai tay chống cái ghế, mông rời khỏi chỗ ngồi.
"Chờ một chút, Hứa Lân, nha --" Mạnh Huyên nhìn thấy Hứa Lân động tác lúc liền biết hắn muốn bắn, hoảng loạn buông tay ra nhìn chung quanh, hi vọng có thể tìm đến khăn giấy, ai ngờ nàng lời còn chưa dứt, từng đạo vừa trắng vừa đậm chất lỏng cùng nồng đậm mùi hôi thối liền như viên đạn bắn ra, Mạnh Huyên trơ mắt nhìn những kia tinh dịch, cực nhanh bay đến giữa không trung, tiện đà rơi xuống ở trước ngực cùng trên đùi của nàng.
Mùa hè đơn bạc xiêm y căn bản ngăn cản không được đại nam hài nóng bỏng nhiệt độ, Mạnh Huyên bị nóng thân thể một trận run nhẹ, mãnh liệt kẹp chặt hai chân, có lực cọ xát lên, chỉ cảm thấy giữa hai chân khe hở bên trong giống như bị một đạo tia chớp đánh trúng không có quy luật co rút lên.
"Hừ ân --" Mạnh Huyên vươn tay trái gắt gao che môi, xấu hổ nhắm lại đôi mắt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đến đỏ bừng, phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, run rẩy đạt tới một cái cao trào nhỏ.
Hứa Lân phát tiết qua đi mở to mắt, liền nhìn thấy lão sư nhắm chặt đôi mắt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thân thể còn đang từng trận từng trận run nhẹ, thở hổn hển quan tâm hỏi: "Hô --, lão sư, ngài không sao chứ?"
Mạnh Huyên chậm rãi mở mắt, thấy Hứa Lân vẻ mặt ân cần nhìn chằm chằm mặt mình, một trận xấu hổ, nội tâm gào thét một tiếng, sẽ mềm nhũn ngã xuống.
Hứa Lân vội vàng ôm lấy lão sư, ôm vào trong ngực, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
Qua mười giây, Mạnh Huyên nhẹ nhàng mở mắt, xấu hổ tột đỉnh, khi nhìn thấy ân cần trong mắt Hứa Lân, trong lòng lại hơi ấm áp, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn, nghĩ thầm, hắn hẳn là không biết mình đã đạt tới,,, nghĩ tới đây, Mạnh Huyên hơi yên lòng, nhẹ nhàng giãy dụa.
"Lão sư, ngài thật sự không sao chứ?" Hứa Lân không dám buông nàng ra, sợ nàng lại ngã xuống.
Ngươi buông ta ra, ta không sao.
Nhưng trên người ngài còn mềm nhũn.
Còn không phải đều tại ngươi.
A, ngài là thoát lực đúng không? "Hứa Lân bừng tỉnh đại ngộ, cho rằng lão sư là mệt mỏi.
Mạnh Huyên tức giận liếc hắn một cái, "Phốc thử --, khanh khách --" tiện đà lại nhịn không được cười duyên ra tiếng, cảm giác trước mắt đại nam hài có đôi khi thật sự đơn thuần đáng yêu.
"Vậy ngươi mệt mỏi, ta càng nên ôm ngươi, dù sao ngươi là giúp ta,"
Phi phi phi, không được nói nữa. "Mạnh Huyên mặt đỏ tới mang tai ngắt lời hắn.
A, vậy tôi không nói nữa.
Buông em ra, em muốn đi thay quần áo. "Mạnh Huyên lấy khuỷu tay đẩy Hứa Lân.
Hứa Lân nghe được lời của nàng, ánh mắt không tự chủ nhìn đến trước ngực nàng, chỉ thấy tinh dịch trắng đậm lúc này đã hóa lỏng, hình thành một mảng lớn vết ẩm ướt, thịt sữa trắng nõn cùng lồng ngực thuần trắng như ẩn như hiện, Hứa Lân nhịn không được nuốt nước miếng, phát ra một tiếng "ùng ục" vang dội, côn thịt dưới háng lại rục rịch.
"A --" Mạnh Huyên nghe được hắn nuốt nước miếng thanh âm, ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đại nam hài hai mắt nhìn chằm chằm chính mình trên ngực, nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô, đã muốn lấy tay che khuất, nhưng là phía trên tất cả đều là tinh dịch, Mạnh Huyên tay nâng đến một nửa, lại bất đắc dĩ buông xuống, lại độ giãy dụa lên, trong miệng sẵng giọng: "Tiểu lưu manh, ngươi buông ra, ta muốn đi thay quần áo."
Lão sư, đừng thay đổi đi, thời gian không nhiều lắm. "Bất tri bất giác, thanh âm Hứa Lân đã trở nên khàn khàn, một tay dùng sức ôm lão sư.
"Hừ ân --" Mạnh Huyên bị hắn hữu lực cánh tay ôm lại là một trận như nhũn ra, vốn cao trào qua đi liền mẫn cảm vô cùng thân thể, càng thêm vô lực, chỉ có thể cúi đầu ngữ khí mềm mại bên trong mang theo một tia cầu xin nói: "Ngươi buông ra lão sư được không?"
Giọng nói mềm mại khiến Hứa Lân thỏa mãn, ghé vào tai nàng mập mờ nói: "Cứ như vậy đi lão sư, chúng ta đừng lãng phí thời gian.
"Hừ ân --" Mạnh Huyên quay đầu, tận lực để cho mình mẫn cảm vành tai cách miệng của hắn xa một chút, mang theo một tia xấu hổ ý tứ hàm xúc nói: "Cái kia, cái kia hương vị quá nồng, hun được lão sư, không có khí lực."
Không có việc gì, ta ôm ngài. "Hứa Lân nói xong tay phải xuyên qua chân nàng ôm nàng ngồi ở trên đùi mình.
A......
Nha......
Một tiếng kêu đau đớn và một tiếng kêu gần như đồng thời vang lên.
Đau muốn chết. "Hứa Lân vừa đặt cặp mông đầy đặn của Mạnh Huyên lên đùi mình lại lập tức giơ lên.
Mạnh Huyên vốn bị hắn đột nhiên ôm lấy hoảng sợ, hai tay theo bản năng ôm lấy Hứa Lân cổ, phát ra một tiếng kinh hô, còn chưa kịp cảm thán đại nam hài tràn đầy tinh lực cùng cứng rắn tráng kiện, lại nghe được tiếng kêu đau đớn cùng động tác của hắn, sửng sốt nhịn không được cành hoa loạn run cười duyên ra tiếng: "Khanh khách lạc --"