mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 24: Tụ hội (dưới)
Mấy người bạn cũ ăn cơm xong, đi KTV đã đặt trước.
Lúc đi vào đã có người cất tiếng hát vang.
"Lão Khâu, sinh nhật vui vẻ!" mọi người nhìn thấy bọn họ đến đồng loạt chúc mừng, Khâu Tử Ngọc nói lời cảm ơn, bay khắp nơi như những đóa hoa giao tiếp.
Sau khi Phương Húc ngồi xuống thì có người liên tiếp đến nói chuyện với hắn, vài nữ sinh đều tiếp tục tỏ tình với Phương Húc.
Triệu Đình Đình bị đẩy sang phòng bên cạnh, cách không nhìn Phương Húc cùng bọn họ nhàn nhạt nói chuyện.
Mới phát hiện kỳ thật Phương Húc nói chuyện với cô và nói chuyện với bạn học khác cũng không có gì khác nhau, đều nhàn nhạt như vậy.
Không biết anh ấy sẽ như thế nào khi yêu.
Lão Vương cầm microphone như điên thừa dịp ca khúc gián đoạn, cố ý nói: "Các vị mỹ nữ, Phương Húc đã danh thảo có chủ, chỗ tôi miễn phí thu lưu thiếu nữ bị Phương Húc thương tâm, mọi người không nên chen chúc, xếp hàng từng người một.
Khâu Tử Ngọc: "Chỗ tôi cũng thu lưu, mọi người không cần khách khí, nhiều anh trai nhiều nhà.
Toàn trường cười vang.
Có vài người biết quan hệ của ba người Triệu Đình Đình, Phương Húc, Khâu Tử Ngọc, còn bát quái nhìn chằm chằm bọn họ.
"Phương Thần, không nghĩ tới chúng ta chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học vất vả như vậy, ngươi báo cáo không nói, lại còn nói đến yêu đương!"
Đúng vậy, là ai vậy? Lớp chúng ta?
Trường chúng ta?
Muốn biết nữ thần nào có thể thu Phương Thần của chúng ta!
Triệu Đình Đình ở một bên làm bộ lơ đãng vểnh tai nghe lén.
Phương Húc bị đẩy đành phải nói: "Mọi người đừng bát quái, chính là thanh mai trúc mã của tôi.
Oa a......
Thanh mai trúc mã!
Phương Thần quả nhiên là nam thần của tôi, ngay cả yêu đương cũng ngọt ngào như vậy.
Một đám nữ sinh líu ríu, Triệu Đình Đình cảm thấy trong lòng rất buồn bực, vì thế đẩy cửa đi ra ngoài.
Khâu Tử Ngọc nhìn thoáng qua, nói mấy câu giả vờ nghe điện thoại rồi đi ra ngoài.
Em không sao chứ? "Anh tìm được Triệu Đình Đình ở hành lang.
Triệu Đình Đình quay đầu lại, cười khổ với anh, trong nụ cười khó có thể ẩn nhẫn bi thương.
Trong mắt anh chỉ có Phương Húc, không thể nhìn tôi? "Khâu Tử Ngọc thốt ra.
Triệu Đình Đình biết Khâu Tử Ngọc cả ngày ầm ĩ nói thích cô, nhưng cô luôn cảm thấy lời của anh chỉ có 50% đáng tin.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ trực tiếp thổ lộ như vậy, sửng sốt.
Em xem, anh ấy ở cùng một chỗ với người khác, bọn họ đều ngủ. Em còn muốn nhớ anh ấy sao? Cho anh một cơ hội không được sao?
Em, em cũng biết, buông một người khó khăn thế nào. "Triệu Đình Đình cúi đầu," Bây giờ em không có tâm trạng.
Khâu Tử Ngọc rầu rĩ nói, "Em chờ anh.
Đừng đợi, em chỉ coi anh là bạn. "Triệu Đình Đình nhìn thoáng qua, trên mặt Khâu Tử Ngọc không hiểu sao lại nghiêm túc, khiến cô hoảng hốt kiên quyết quay đầu lại muốn đi.
Khâu Tử Ngọc không nhịn được giữ chặt cô, thừa dịp cô xoay người, cúi đầu hôn cô.
Đụng vào răng, Triệu Đình Đình không nhịn được kêu lên "A".
Khâu Tử Ngọc nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào, khuấy động đầu lưỡi của cô.
Triệu Đình Đình sửng sốt vài giây, ngoài miệng xúc cảm ấm áp, mềm mại che ở trên miệng cô, có chút cảm giác nói không nên lời.
Thời điểm phản ứng lại, mãnh liệt đẩy hắn ra, thẹn quá hóa giận mà vung tay quạt qua, không đánh tới mặt đánh tới trên cổ, cũng không quay đầu lại mà trở lại phòng, ngực nhảy không ngừng.
Khâu Tử Ngọc ôm chỗ bị cô đánh, ngẩn người thật lâu.
Rất lâu sau khi cắt bánh. Mọi người mới phát hiện nhân vật chính hôm nay đã mất tích.
Đang muốn gọi điện thoại tìm anh, anh cúi đầu đi tới, trong nháy mắt ngẩng đầu, nụ cười vô cùng sáng lạn.
Không gặp tiểu gia ta mười phút, nhiều người như vậy nhớ ta?"
Mẹ kiếp, còn tưởng cậu đi toilet chứ.
Tiểu gia ta tiếp điện thoại của mấy mỹ nữ, đây không phải là một đám dỗ dành, quên mất thời gian sao.
Triệu Đình Đình ở góc nhìn anh, tâm tình phức tạp.
Được rồi, đến ước nguyện đi!
Khâu Tử Ngọc vẻ mặt thành kính nói: "Nguyện vọng đầu tiên, thi vào thành phố B, tôi muốn dây dưa với mấy người bạn tốt đến thiên hoang địa lão.
Người thứ hai thì sao?
Thứ hai, hy vọng mọi người đều khỏe mạnh bình an.
Người thứ ba - - tôi đã hứa trong lòng. "Khâu Tử Ngọc mặc niệm trong lòng, hy vọng cô ấy có thể thuộc về tôi.
Mọi người "cắt - -
Khâu Tử Ngọc sau khi ước xong, như là dùng hết pin. Nhìn người khác ở nơi đó hồ nháo ca hát, chính hắn cúi đầu uống rượu, người không biết còn tưởng rằng hắn hôm nay vừa thi xong mệt mỏi, đều đến an ủi hắn.
Phương Húc thấy lúc anh và Triệu Đình Đình đi vào sắc mặt không tốt lắm, liền biết hai người bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh cúi đầu thở dài.
Đột nhiên âm nhạc vang lên, Khâu Tử Ngọc nhảy dựng lên nói: "Đào thải!! Đây là bài hát của tôi.
Lời bài hát: All The Lies
Anh tin tất cả.
Đơn giản
Anh yêu em.
Nhưng anh không tin.
……
Ta lại có được ngươi, an ủi đào thải.
Triệu Đình Đình ngồi ở chỗ kia vùi đầu nhìn điện thoại di động, ý đồ làm cho mình không nghe thấy tiếng hát của Khâu Tử Ngọc.