hồng lâu khinh mộng
Chương 6 - Bảo Ngọc Đón Xuân Tình Chị Em
Bảo Ngọc từ Khả Khanh trong phòng đi ra, thấy Tần Chung ở cửa chờ hắn.
Bảo Ngọc cảm thấy cả buổi chiều cùng tỷ tỷ của hắn ở chung một chỗ, lạnh nhạt với hắn, trong lòng rất là có chút áy náy.
Tần Chung là hướng Bảo Ngọc cáo từ, nguyên lai phụ thân Tần Chung bệnh nặng, bảo hắn ngay cả cũng chạy về.
Sau khi chia tay lưu luyến với Tần Chung, Bảo Ngọc một mình trở về Vinh Quốc phủ.
Thấy sắc trời đã tối liền không đi nơi khác lại trở về Di Hồng viện.
Mấy ngày liền mây mưa làm cho hắn không có thời gian nghỉ ngơi, bởi vậy hắn ăn cơm tối xong liền nằm trên giường.
Tập Nhân không dám trêu chọc hắn, chỉ chốc lát Bảo Ngọc mê man ngủ thiếp đi.
Sáng sớm Bảo Ngọc đã cảm thấy dương vật của mình bị người ngậm, mở mắt nhìn, thấy Tập Nhân cùng Xạ Nguyệt hai người quỳ gối trên giường đang thay phiên dùng miệng liếm dương vật của hắn.
Bảo Ngọc ho nhẹ một tiếng, nhị nữ ngẩng đầu lên nói: "Nhị gia tỉnh rồi, chúng ta hầu hạ nhị gia rời giường." Bảo Ngọc lắc đầu nói: "Các ngươi tới tiếp đi.
Hai nữ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu lại bắt lấy Bảo Ngọc côn thịt liếm lên.
Bảo Ngọc một mặt hưởng thụ hai nữ cho hắn khẩu giao, một mặt đem ngày hôm qua Khả Khanh liếm hắn côn thịt kỹ xảo nói cho hai người nghe.
Ba người đang quấn làm một đoàn Tình Văn đi vào, nàng thấy trên giường ba người đang hồ thiên hồ địa.
Cười hì hì nói: "Ha, Bảo nhị gia sao ngay cả chuyện tìm Sử cô nương lớn như vậy cũng quên?
Bảo Ngọc vừa nghe nhớ tới hôm nay muốn cùng Tương Vân học tân kiếm pháp, hắn tranh thủ thời gian để Tình Văn giúp hắn mặc quần áo tử tế bay cũng giống như đi.
Chỉ để lại Tập Nhân cùng Xạ Nguyệt hai người trần như nhộng ở trên giường ôm nhau, Tình Văn trừng mắt hai nàng liếc mắt một cái đi theo Bảo Ngọc ra cửa phòng.
Bảo Ngọc vừa thấy Tương Vân liền nói tới chậm.
Tương Vân không nói gì, hai người bắt đầu liên hệ kiếm thuật.
Một người dụng tâm dạy một người cẩn thận học, cho nên bảo ngọc tiến bộ rất nhanh.
Tương Vân thấy Bảo Ngọc rất tập trung, cũng phi thường cao hứng.
Luyện hơn một canh giờ, hai người đều là mồ hôi đầm đìa, liền cùng nhau ngồi xuống dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Tương Vân nói với Bảo Ngọc chuyện khi còn bé, vừa nói vừa cười.
Bảo Ngọc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nàng, trong lòng ma tình lại rục rịch.
Hắn chậm rãi dựa vào Tương Vân, kề bên cạnh nàng.
Tương Vân vẫn cười cười nói nói, bộ ngực cao cao rung động lên xuống, Bảo Ngọc nhịn không được nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nhắn của nàng, Tương Vân ngừng nói, mặt đỏ bừng nhìn hắn, giãy khỏi Bảo Ngọc ôm đứng dậy: "Nhị ca ca, không nên như vậy.
Bảo Ngọc đứng lên giữ chặt tay Tương Vân nói: "Vân muội muội, ta......" Bàn tay nhỏ bé của Tương Vân bị bàn tay tràn ngập ma tính của Bảo Ngọc bắt lấy, trong lòng lại một trận điên cuồng nhảy dựng.
Tuy rằng nàng đối với người biểu ca này đã sớm vui lòng thật lâu, nhưng thiếu nữ ngượng ngùng làm cho nàng vẫn đem ái mộ của mình chôn ở đáy lòng.
Hôm nay thấy Bảo Ngọc động tác như thế, trong lòng thật sự là vạn phần kinh hỉ.
Nhưng Tương Vân vẫn khống chế được chính mình, rút tay về chạy vào trong phòng đóng chặt cửa lại.
Bảo Ngọc ngơ ngác đứng ngoài cửa Tường Tương Vân một hồi, chậm rãi quay về Di Hồng viện.
Từ biểu tình của Tương Vân hắn cũng hiểu được tâm tình của Tương Vân, đem nàng lấy tới tay chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bảo Ngọc trở về tắm rửa một cái, thay quần áo xong liền đi tìm Đại Ngọc, vừa vào cửa Tử Quyên liền cao hứng chào đón kêu lên: "Cô nương, Bảo nhị gia đến rồi.
Bảo Ngọc vừa thấy Đại Ngọc nói: "Muội muội còn mệt không? Ta cùng muội đi dạo trong vườn, đừng nghẹn sinh bệnh.
Đại Ngọc nói: "Ngươi tới vừa lúc, ta nghe nói Nghênh Xuân tỷ tỷ hiện tại rất không tốt, chúng ta đi xem nàng đi.
Bảo Ngọc nói được, Tử Quyên lấy ra một ít đồ Đại Ngọc đưa cho Nghênh Xuân hai người liền đi tới chỗ Nghênh Xuân.
Vừa vào cửa Tử Lăng Châu, cửa lớn lại đụng phải Tôn Thiệu Tổ.
Tôn Thiệu Tổ vừa thấy Bảo Ngọc liền quát lên: "Đứng lại, đi làm gì." Bảo Ngọc đang muốn trả lời, Đại Ngọc khoát tay áo với hắn.
Bảo Ngọc không nói nữa.
Đại Ngọc tiến lên nói: "Là tỷ phu a, ta cùng Bảo ca ca đến thăm Nghênh Xuân tỷ tỷ.
Tôn Thiệu Tổ vừa thấy Đại Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, hắn mê mẩn nói với Đại Ngọc: "A, Hoàn Bảo ca ca, hôm nay ngươi gọi ta là một ca ca tốt ta sẽ cho ngươi đi vào.
Bảo Ngọc vừa nghe nói: "Lâm muội muội tránh ra." Liền nhào về phía Tôn Thiệu Tổ.
Hai người lại động thủ.
Bảo Ngọc tuy rằng cùng Liễu Tương Liên cùng Tương Vân tập võ công vài ngày, nhưng chung quy thời gian quá ngắn.
Quyền cước không quá tinh thông.
Không tới mấy hiệp đã bị Tôn Thiệu Tổ đánh không chống đỡ được.
Đại Ngọc thấy thế, biết không tốt liền kêu Bảo Ngọc chạy mau.
Hai người nhanh như chớp bỏ chạy.
Tôn Thiệu Tổ kia cũng không đuổi theo, chỉ đứng ở cửa cười ha ha.
Bảo Ngọc và Đại Ngọc thở hổn hển chạy một hồi, thấy Tôn Thiệu Tổ không đuổi theo mới dừng bước.
Bảo Ngọc nhìn Đại Ngọc đầu đầy mồ hôi, quan tâm nói: "Đều là ta vô năng, mệt muốn chết Lâm muội muội rồi.
Đại Ngọc lắc đầu nói: "Ta không có gì, mấy thứ này không thể đưa cho Nghênh Xuân tỷ tỷ.
Bảo Ngọc lấy đồ trong tay Đại Ngọc nói: "Muội muội về nghỉ ngơi trước đi, ta đem đồ của muội đưa cho Nhị tỷ tỷ.
Đại Ngọc nói: "Ngươi đi như thế nào? Vậy Tôn Thiệu Tổ vẫn còn đó.
Bảo Ngọc an ủi nàng nói: "Không sao, ta sẽ lén đi vào." Nói xong liền cầm đồ trở về Tử Lăng Châu.
Bảo Ngọc vượt qua tường viện Tử Lăng Châu, lén lút đi tới ngoài phòng Nghênh Xuân.
Từ cửa sổ nhìn vào trong, vừa vặn thấy Nghênh Xuân đang mặc quần áo.
Bảo Ngọc chỉ quơ quơ trên lưng nàng một cái, nhìn thấy trên người Nghênh Xuân tất cả đều là vết roi chói mắt, Bảo Ngọc kinh hãi, không khỏi "A" một tiếng.
Nghênh Xuân nghe thấy ngoài cửa sổ có động tĩnh, vội dùng quần áo che kín thân thể cao giọng hỏi: "Là ai?
Lúc này Tôn Thiệu Tổ cũng ở trong phòng hô: "Là ai lén lút?" Bảo Ngọc sợ tới mức không dám đưa đồ cho Nghênh Xuân rồi chạy ra ngoài.
Bảo Ngọc nghĩ đến vết roi trên người Nghênh Xuân, nhất định là Nghênh Xuân tỷ tỷ nhận hết khi dễ Tôn Thiệu Tổ.
Bảo Ngọc lại âm thầm trách cứ mình không chịu thua kém, không thể đánh Tôn Thiệu Tổ để cho Nhị tỷ tỷ chịu tra tấn phi nhân như vậy.
Bảo Ngọc trở lại Di Hồng viện, trước tiên đem lễ vật Đại Ngọc muốn đưa cho Nghênh Xuân cất kỹ.
Lấy ra quyển "Cửu Dương Chân Kinh" Liễu Tương Liễn đưa cho hắn đọc kỹ.
Sách này bác đại tinh thâm bảo ngọc không rõ địa phương rất nhiều.
Bảo Ngọc cầm sách đi hỏi Tương Vân, nhưng đến Trầm Hà điện lại không thấy nàng, Bảo Ngọc bất đắc dĩ trở về.
Liên tiếp vài ngày Bảo Ngọc cũng không thể nhìn thấy Tương Vân, Bảo Ngọc rất buồn bực.
Nghĩ thầm có phải lần trước mình đắc tội nàng hay không, Tương Vân không còn gặp mình nữa.
Bảo Ngọc rất nhàm chán chỉ có thể tự mình cân nhắc.
Hôm nay nàng đi qua khúc kính thông u chỗ nghe được một nữ tử đang thở dài, Bảo Ngọc vội vàng đi qua vừa nhìn chính là Tương Vân.
Bảo Vân hỏi nàng vì sao chạy đến đây phát sầu, Tương Vân nói mình luyện công gặp vấn đề.
Bảo Ngọc đem Cửu Dương Chân Kinh đưa cho nàng.
Tương Vân mừng rỡ liên tục hướng Bảo Ngọc nói cám ơn.
Bảo Ngọc thấy Tương Vân mê mẩn lật sách, trong lòng cũng thật cao hứng.
Hắn nói với Tương Vân: "Muội muội xem trước đi, sáng mai ta lại tới.
Sáng sớm hôm sau Bảo Ngọc đi tới Trầm Hà điện tìm Tương Vân, vừa vào đại sảnh cũng không thấy người.
Bảo Ngọc ở trong phòng tìm một vòng, vẫn không thấy người.
Lúc này từ trong tầng hầm đá của Trầm Hà điện truyền đến động tĩnh rất lớn.
Bảo Ngọc chạy xuống liền thấy Tương Vân ở trong phòng điên cuồng lắc lư thân thể, thật muốn tẩu hỏa như ma.
Bảo Ngọc tiến lên ôm lấy nàng, nhưng Tương Vân rất nhanh liền giãy thoát.
Tương Vân trong miệng phát ra "A a" kêu to, bắt đầu xé quần áo của mình.
Mỗi lần cô xé một miếng, lại có một miếng da thịt trong suốt lộ ra.
Chỉ chốc lát sau Tương Vân liền đem quần áo trên người mình xé thành từng mảnh.
Thân thể trần trụi trắng như tuyết của nàng ở trong phòng điên cuồng nhảy nhót, trước ngực cường tráng một đôi ngực to trắng nõn theo thân thể nhảy múa mà run rẩy.
Mồ hôi từ trên người chảy xuống, lông mu đen nhánh dính đầy mồ hôi và phát ra ánh sáng long lanh.
Bảo Ngọc nhìn Tương Vân tuyệt vời gợi cảm dáng người, phía dưới dương vật lập tức thẳng lên.
Lúc này Tương Vân hướng hắn đánh tới, cũng đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, Bảo Ngọc sợ Tương Vân xảy ra chuyện gì, không dám kháng cự, tùy ý nàng đem chính mình thả tới, Tương Vân một tay xé rách quần Bảo Ngọc, thả người cưỡi đến trên người hắn.
Thịt côn của Bảo Ngọc đối diện với âm đạo của Tương Vân, đâm một cái liền không theo kịp.
Máu tươi xử nữ nhuộm đỏ âm mao đen kịt của hai người bọn họ.
Tương Vân sắp tẩu hỏa như ma cũng bất chấp đau đớn, bày ra tư thế luyện công bắt đầu điều tức.
Bảo Ngọc nghĩ thầm: "Vân muội muội nhất định là luyện<
Cứ như vậy lại không kinh động Tương Vân luyện công, còn có thể kích thích đại nhục bổng của mình.
Ước chừng qua hơn một canh giờ, côn thịt của Bảo Ngọc mới bắn ra dương tinh trong cơ thể Tương Vân.
Tương Vân nhân cơ hội hút, một cỗ nhiệt khí từ hạ thể dâng lên, chậm rãi nóng khắp toàn thân.
Tương Vân rốt cục công đức viên mãn.
Tương Vân mở to mắt vừa nhìn, thấy mình trần như nhộng cưỡi ở trên người Bảo Ngọc, hơn nữa Bảo Ngọc cứng rắn dương vật còn cắm ở trong âm đạo của mình.
Nàng rất thẹn thùng, đang muốn đứng dậy, bị Bảo Ngọc một phen kéo ngã vào trong ngực.
Đừng thấy Tương Vân luyện võ là tư thế oai hùng hiên ngang, lẫm liệt không thể xâm phạm, mà hiện tại lại giống như một con mèo nhỏ dịu ngoan cuộn mình ở trong lòng bảo ngọc.
Bảo Ngọc bắt lấy bộ ngực cường tráng của nàng bắt đầu xoa bóp, mà thanh thịt cứng rắn thì đỉnh cái mông đầy đặn của nàng.
Tương Vân toàn thân sinh ra run rẩy, nước mật cũng không dừng lại.
Nàng nghiêng đầu lại bắt đầu hôn Bảo Ngọc, mềm mại đầu lưỡi bắt đầu khiêu khích.
Một tay của Bảo Ngọc cũng từ trước ngực Tương Vân di động đến giữa hai chân của nàng.
Tương Vân âm hộ đi lên là nàng trong âm đạo chảy ra dâm thủy cùng bảo ngọc bắn ra tinh dịch.
Tay Bảo Ngọc sờ lên ướt trơn trơn.
Bảo Ngọc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê âm vật Tương Vân.
Tương Vân cả người bắt đầu run rẩy, trong miệng phát ra mơ hồ không rõ rên rỉ: "A... Nhị ca ca... Ta... A... Ta muốn ngươi... Cắm vào a... A... A..." Bảo Ngọc cũng không nóng lòng cắm vào Tương Vân âm đạo, mà là để Tương Vân nằm xuống sau đó liền cầm dương vật của hắn, chậm rãi liếm.
Tương Vân xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn vươn lưỡi liếm lên quy đầu Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc cũng không nhàn rỗi, hắn cũng nằm xuống, ôm đùi Tương Vân, bắt đầu liếm môi âm hộ lớn của nàng, hương vị ái dịch của nàng mặn mặn, có chút dính dính trơn trơn.
A...... Ân...... A...... A...... A...... Ca...... A...... Hảo...... Đẹp quá a...... A......
Tiếng rên rỉ của Tương Vân càng lớn hơn.
Bảo Ngọc bắt đầu tiến công vào sâu bên trong, bắt đầu liếm môi âm hộ nhỏ, dâm thủy của nàng không ngừng tràn ra, lại bắt đầu kích thích âm vật của nàng, thân thể nàng run lên: "A...... Nơi đó...... A...... Chính là nơi đó...... A...... Hảo...... Thoải mái a...... A...... A...... Ca ca...... A...... Đẹp a...... Ân...... A......" Bảo Ngọc có đem lưỡi duỗi đến Tương Vân trong âm đạo, giống như co rút bình thường ra vào.
Tương Vân chịu không nổi: "A...... Ca ca...... Ta...... A...... Ta muốn ngươi...... Cắm vào a...... A...... A......" Bảo Ngọc thấy Tương Vân sóng rất lớn biết đến lúc đó, liền đem gậy thịt đâm vào âm đạo của nàng.
Dương vật thô to của bảo ngọc ra vào trong tiểu huyệt chật hẹp của Tương Vân, Tương Vân kêu, hô hưởng thụ khoái hoạt tuyệt vời này.
Bảo Ngọc ở trong huyệt của nàng cắm thật lâu, để Tương Vân thay đổi tư thế.
Tương Vân đổi xong tư thế giương lên một đôi chân ngọc cường tráng trắng như tuyết chờ Bảo Ngọc đem côn thịt cắm vào âm đạo của nàng.
Mà Bảo Ngọc cũng không có đem đại nhục bổng cắm vào trong âm đạo của nàng, mà là đối với hậu môn của nàng nhẹ nhàng hướng bên trong đâm.
Tương Vân luống cuống: "A...... Nhị ca...... Đau quá...... A...... Thân ca ca...... Đừng cắm...... Đừng cắm chỗ đó...... Cầu...... Muội muội...... Cầu ngươi...... Cầu ngươi.
Bảo Ngọc cũng không để ý tới Tương Vân gào thét, chỉ là đem côn thịt từng chút từng chút cắm vào nàng hậu đình, thẳng đến Bảo Ngọc bụng dưới đụng tới nàng giàu co dãn bờ mông.
Tương Vân chỉ chạy tới trong lỗ đít đau nhức tê dại, khi côn thịt của Bảo Ngọc bắt đầu co rúm, một loại cảm thụ nói không nên lời làm cho Tương Vân cả người run rẩy.
Chỉ cảm thấy cửa sau nghẹn đến rất lợi hại, trong lòng đã muốn cho Bảo Ngọc lại dùng bên trong, thậm chí khát vọng Bảo Ngọc lập tức đem lỗ đít của mình đập nát.
Nghe Tương Vân dâm kêu, Bảo Ngọc càng thêm phóng đãng, Tương Vân Cúc huyệt gắt gao bọc lấy côn thịt của Bảo Ngọc, khiến Bảo Ngọc cảm thấy thập phần hưng phấn.
Khi bảo ngọc dương vật đã có tương đối khoái cảm lúc, hắn càng thêm ra sức, một cỗ tinh dịch phun ra, bắn ở Tương Vân trực tràng bên trong.
Hai người đem hạ thể lau chùi sạch sẽ, Bảo Ngọc đem Tương Vân ôm vào trong ngực, một mặt vuốt ngực của nàng, một mặt đem chuyện Nghênh Xuân nói một lần.
Tương Vân vừa nghe mày liễu dựng thẳng: "Nghênh Xuân tỷ tỷ chiều chuộng như thế lại bị hắn khi dễ Nhị ca ca mau dẫn ta đi, để ta giáo huấn Tôn Thiệu Tổ một chút.
Bảo Ngọc nghe vậy mừng rỡ, nếu Tương Vân chịu xuất lực, hắn sẽ không sợ Tôn Thiệu Tổ.
Bảo Ngọc vui mừng lại muốn cắm Tương Vân một lần nữa.
Tương Vân vội vàng trần truồng chạy ra khỏi thạch thất.
Bảo Ngọc trở lại Di Hồng viện cầm lấy đồ Đại Ngọc cho Nghênh Xuân, một đường chạy tới Tử Lăng Châu.
Vào đại môn thẳng đến phòng Nghênh Xuân, miệng hô to: "Nghênh Xuân tỷ tỷ, ta đến thăm ngươi.
Nghênh Xuân dẫn Bảo Ngọc vào nhà, trên mặt u buồn lộ ra vẻ tươi cười: "Cám ơn Bảo huynh đệ.
Bảo Ngọc đem đồ Đại Ngọc cho nàng lấy ra đặt lên bàn, Nghênh Xuân mở ra nhìn, đơn giản là chút giấy bút thư tịch các loại.
Nghênh Xuân nhìn mấy thứ này nước mắt không ngừng chảy xuống.
Bảo Ngọc vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ sao lại khóc?
Nghênh Xuân không nói gì, chỉ đứng dậy cởi bỏ áo của mình, Bảo Ngọc vừa thấy trên người Nghênh Xuân từng đạo vết thương Bảo Ngọc thay nàng mặc quần áo tử tế nói: "Ta thấy được, tỷ tỷ đây là chuyện gì xảy ra?"
Nghênh Xuân dẫn Bảo Ngọc vào trong một căn phòng đá, liền thấy bên trong giống như lao ngục thẩm vấn phạm nhân bày đầy đủ các loại hình cụ.
Sau khi xem xong hai người trở lại trong phòng, Nghênh Xuân khóc lóc kể lể Tôn Thiệu Tổ đã tra tấn cô như thế nào.
Bảo Ngọc nhìn tỷ tỷ bị Tôn Thiệu Tổ tra tấn khổ sở, cũng chảy nước mắt.
Bảo Ngọc nhẹ nhàng ôm Nghênh Xuân vào trong lòng, lời hay an ủi nàng, Nghênh Xuân lại càng nằm sấp trong lòng Bảo Ngọc khóc lớn.
Lúc này Tôn Thiệu Tổ xông vào, vừa thấy tình cảnh này, cười lạnh hai tiếng: "Được, để ta bắt được, hai tỷ đệ lại làm chuyện tốt như vậy.
Bảo Ngọc giận dữ, buông Nghênh Xuân ra liền xông về phía Tôn Thiệu Tổ.
Hai người đánh nhau cùng một chỗ.
Chỉ chốc lát sau Bảo Ngọc liền không có lực đánh trả, lúc này Nghênh Xuân mãnh liệt nhào tới giữ chặt Tôn Thiệu Tổ hướng Bảo Ngọc hô: "Huynh đệ còn không mau đi.
Bảo Ngọc xoay người chạy ra ngoài, Tôn Thiệu Tổ giận dữ xoay người lại một cái tát đánh ngã Nghênh Xuân.
Tay nắm tóc cô kéo vào trong thạch thất, miệng mắng: "Đồ đê tiện ăn trong ra ngoài, xem lão tử thu thập cô thế nào.
Bảo Ngọc chạy ra, nghĩ thầm Nghênh Xuân tỷ tỷ nhất định phải bị Tôn Thiệu Tổ đầu độc.
Hắn vội vàng đến Trầm Hà điện tìm Tương Vân.
Vừa vào cửa liền hô lớn: "Tương Vân muội muội, Tương Vân muội muội.
Tương Vân vội vàng đi ra, thấy Bảo Ngọc chạy thở hổn hển hư hư, vội hỏi hắn: "Nhị ca ca, làm sao vậy?
Bảo Ngọc giữ chặt nàng chạy ra ngoài, vừa nói sơ lược chuyện Nghênh Xuân một lần.
Tương Vân vừa nghe cũng chỉ hận cắn răng.
Hai người bước nhanh hơn chạy đến Tử Lăng Châu.
Bảo Ngọc cùng Tương Vân vừa vào thạch thất, liền thấy Nghênh Xuân trần trụi bị trói ở trên một cái giường, mặt hướng về phía đất, mông vểnh lên cao.
Tôn Thiệu Tổ thô to côn thịt một mặt tại nghênh xuân hậu đình quất cắm, một mặt dùng roi da hung hăng quất đánh nàng sống lưng.
Trong miệng Nghênh Xuân phát ra từng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Tương Vân vừa thấy tình cảnh này, cũng bất chấp thiếu nữ ngượng ngùng, xông lên phía trước như mũi tên.
Tôn Thiệu Tổ vung roi da đánh tới Tương Vân, bị Tương Vân khéo léo né tránh.
Hai người đấu ở một chỗ, dù sao Tương Vân kỹ thuật cao hơn một bậc, mỗi mấy hiệp liền đem Tôn Thiệu Tổ chế phục.
Tôn Thiệu Tổ quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin tha mạng.
Bảo Ngọc bảo Tương Vân áp giải hắn ra khỏi thành, cũng cảnh cáo hắn vĩnh viễn không thể tiến vào kinh thành một bước.
Tôn Thiệu Tổ bất đắc dĩ đành phải bị Tương Vân áp giải rời khỏi kinh thành chạy trối chết.
Tương Vân áp giải Tôn Thiệu Tổ ra khỏi thành, Bảo Ngọc yêu thương ôm lấy Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân vùi đầu vào ngực Bảo Ngọc không ngừng nức nở.
Bảo Ngọc ôm Nghênh Xuân lên giường, nhìn từng vết roi trên người nàng trắng như tuyết, đau lòng rơi lệ.
Bảo Ngọc lấy ra<>bôi thương cho Nghênh Xuân, thuốc dùng hết cũng không thấy hiệu quả gì.
Bảo Ngọc lại lấy ra bình kia « Quỳ Hoa Thần Du » đến, thuốc này quả nhiên thần kỳ, thuốc bôi đến nơi đó, nơi đó lập tức liền khôi phục.
Không gặp lại có dấu vết tổn thương nào.
Bảo Ngọc bôi thuốc cho Nghênh Xuân, hai người cũng không biết tác dụng thúc đẩy tình cảm mãnh liệt của Quỳ Hoa Thần Du.
Sau khi Bảo Ngọc sờ thuốc trên người Nghênh Xuân xong, Nghênh Xuân đã cả người khô nóng, nhào vào trong lòng Bảo Ngọc không ngừng vặn vẹo thân thể.
Một cô gái tuyệt vời như vậy trần truồng ngã vào lòng mình, Bảo Ngọc đã sớm không khống chế được dục hỏa trong lòng.
Nghênh Xuân trên người càng ngày càng nóng chủ động ngẩng đầu lên, đem đôi môi đỏ mọng ấm áp ướt át của mình dán lên môi Bảo Ngọc.
Hai tay xé rách quần áo của Bảo Ngọc.
Nghênh Xuân lưỡi vươn đến Bảo Ngọc trong khoang miệng, hai người lẫn nhau trao đổi nước bọt, mút lấy đầu lưỡi đối phương, càng hôn càng kịch liệt, càng thân càng cuồng dã... Bảo Ngọc tay bám vào Nghênh Xuân trên người, vuốt ve nàng mềm mại nhũ phòng, cùng sớm ướt đẫm âm hộ.
Bảo Ngọc tách ra Nghênh Xuân hai chân, hơn nữa quỳ gối nàng giữa hai chân!
Sau đó để âm hộ Nghênh Xuân cùng với cúc huyệt đều trần trụi ở trước mặt hắn.
Bảo Ngọc vuốt ve thân thể, nhẹ nhàng liếm cánh hoa đón xuân.
Nghênh Xuân cảm thấy hạ thể của mình giống như bị lửa đốt, càng lúc càng nóng, hơn nữa cơ hồ toàn thân tất cả máu đều hướng nơi đó tập trung!
"Ha... ha... ha... ha... không cần nữa... ta... ta... hình như... sắp chết... a... thật tuyệt... thật tuyệt nha..." Nghênh Xuân Lãng kêu vặn vẹo thân thể càng ngày càng nóng.
Lưỡi của Bảo Ngọc cũng đã thò vào trong âm đạo của nàng.
Cái này càng ghê gớm, Nghênh Xuân dâm thủy chảy thẳng ra bên ngoài, trong miệng kêu to cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "A... Bảo huynh đệ... Mau a... Mau để... Đại... Đại dương vật... Cắm... Cắm vào... Mau... Cắm ta... A..." Côn thịt của Bảo Ngọc vươn đến trong âm đạo Nghênh Xuân, Nghênh Xuân mới hơi có vẻ an tĩnh một chút.
Bảo Ngọc lấy ra bản lĩnh cắm huyệt càng ngày càng tinh thục của mình cưỡi dương vật tráng kiện của mình rong ruổi qua lại trong âm đạo đón xuân.
Tiểu huyệt Nghênh Xuân từng nhiều lần bị Tôn Thiệu Tổ dùng gậy gỗ thô to đâm loạn, chỉ có côn thịt thô to như Bảo Ngọc mới có thể nhét được nàng.
Bảo ngọc sử dụng các loại đa dạng, để Nghênh Xuân tiêu chảy tám chín lần mới đem dục hỏa của nàng bình ổn lại.
Bảo Ngọc nói: "Trời đã tối, chúng ta đi ăn cơm trước, trở về ta lại cắm cái miệng nhỏ nhắn của tỷ tỷ cùng huyệt Hậu Đình Cúc được không?" Nghênh Xuân đỏ mặt vỗ lên trán Bảo Ngọc một cái: "Ngươi thật xấu xa a, ta là tỷ tỷ của ngươi a.
Bảo Ngọc không nói gì nữa, chỉ ôm lấy Nghênh Xuân đi ra ngoài.
Các nha hoàn đã đun xong nước tắm, Bảo Ngọc và Nghênh Xuân tắm uyên ương.
Hai người thật sự là như keo như sơn, ngươi thương ta yêu.
Bảo Ngọc một mặt gặm cắn Nghênh Xuân một đôi đại nãi, một mặt trêu đùa nói: "Tỷ tỷ trượng phu để cho ta cho đuổi đi, tỷ tỷ về sau làm sao bây giờ?"
Nghênh Xuân đỏ mặt thấp giọng nói: "Vậy huynh đệ ngươi làm... làm trượng phu của ta đi.
Bảo Ngọc vừa nghe rất là vui mừng: "Hảo tỷ tỷ, rất cám ơn ngươi." Nói xong tách hai chân nàng ra muốn đem côn thịt cứng rắn cắm vào trong tiểu huyệt.
Nghênh Xuân vội vàng ngăn hắn lại: "Hảo huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng cắm ta nữa, phía dưới sưng rất lợi hại a." Nàng lại sợ Bảo Ngọc mất hứng, liền bắt lấy đại nhục bổng của hắn ngậm ở trong miệng.
Kỹ xảo Phẩm Tiêu đón xuân được Tôn Thiệu Tổ đặc biệt dạy dỗ, hiện tại cô dùng tình cảm phát ra từ nội tâm để thi triển quả nhiên không tầm thường.
Bảo Ngọc cảm thấy dương vật của mình bị Nghênh Xuân liếm tê dại, từng đợt sóng nhiệt xúc động mà ra, Bảo Ngọc không khống chế, tinh dịch nồng đậm từng cỗ bắn vào trong miệng Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân cắn răng nuốt vào bảo ngọc nồng tanh tinh dịch, còn đem thịt côn của hắn liếm sạch sẽ.
Tắm rửa xong, Bảo Ngọc cùng Nghênh Xuân trở lại trên giường, tiếp theo chơi hai người trò chơi.
Bảo Ngọc mãi đến hôm sau mới rời khỏi phòng Nghênh Xuân