hồng lâu khinh mộng
Chương 3: Bảo Ngọc bày uy ái Phượng tỷ
Bảo Ngọc và Tương Vân luyện quyền kiếm một lần, nghĩ đến việc trả lại, đi hỏi mẹ "Nhân sâm dưỡng vinh hoàn", liền đến phòng mẹ.
Vương phu nhân nói thuốc sắp xong rồi, ngày mai đến chỗ bà cụ lấy.
Bảo Ngọc quay ra ngoài thấy trời đã gần trưa thì trở về bệnh viện Di Hồng ăn trưa.
Nhìn thấy xiren họ đã đứng dậy, đi qua nắm lấy tay cô và hỏi: "xiren tốt, bạn thức dậy khi nào, trên người có gì không thoải mái không?"
Xiren đỏ mặt nói: "Chúng tôi mới dậy, trên người không có gì". Nói rồi thoát khỏi tay Bảo Ngọc và đi ra ngoài.
Bảo Ngọc thấy cô đi bộ rất khó xử, lập tức kéo cô vào lòng: "Còn nói nữa, cô đi bộ đều đi khập khiễng".
Lúc này Tình Văn bước vào tiếp lời: "Đó còn không phải là tội ác của bạn, khiến người ta khó chịu nửa ngày, không thể dậy giường, để hai cái móng guốc của Thu Văn và Bích Dấu cười nhạo tôi".
Xiren vội vàng khuyên cô: "Bạn là miệng dao, nói ít hơn hai câu đi".
Thanh Văn "hừ" một tiếng, lại nói: "Nói ít đi, bên dưới người ta bây giờ còn sưng tấy đây".
Bảo Ngọc vừa nghe, trong lòng rất đắc ý, thầm nghĩ: "Vẫn là phương pháp mà chị Cảnh Ảo dạy có hiệu quả". Nghĩ đến liền ôm Thanh Văn đến bên giường, vừa cởi quần của cô vừa nói: "Thật không? Có sưng dữ dội không? Để tôi cho bạn xem".
Thanh Văn không thể giãy giụa, để cho Bảo Ngọc cởi quần váy ra.
Bảo Ngọc vừa nhìn, quả nhiên thân dưới đỏ sưng, hai môi âm hộ sưng lên rất lớn.
Cô quay lại và nói với Xiren: "Của anh cũng bị sưng à?"
Xiren đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này Thu Văn đi vào, nhìn thấy Thanh Văn trần truồng nằm trên giường, trần truồng ra hai cái chân ngọc trắng mềm mại, mà Bảo Ngọc đang cẩn thận nhìn hai chân và âm hộ đỏ.
Không khỏi nói, nói một tiếng liền muốn đi ra ngoài.
Bảo Ngọc quay đầu lại hỏi cô: "Có chuyện gì không?"
Thu Văn đành phải dừng chân lại, cúi đầu nói: "Mời nhị gia dùng cơm trưa".
Bảo Ngọc bảo Tình Văn mặc quần áo xong nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm".
Thu Văn đến bên cạnh Thanh Văn lặng lẽ nói: "Hai chân của chị gái quả nhiên là trắng như tuyết và hồng mềm, không có gì lạ khi nhị gia vẫn cởi quần của bạn giữa ban ngày để xem nó". Nói xong cười rồi chạy ra ngoài, Thanh Văn đó không thể bắt kịp miệng cô ấy và mắng: "Móng guốc nhỏ, cẩn thận đừng để tôi bắt được bạn".
Ăn xong cơm trưa, Bảo Ngọc đang cầm quyển Hạnh Hoa Thiên xem.
Bên trong Phong Duyệt Sinh kỳ ngộ làm cho hắn rất là hâm mộ.
Lúc này Tiểu Hồng tiến vào nói: "Bảo nhị gia, bà của chúng tôi mời bạn qua đây".
Bảo Ngọc vừa nghe chị Phượng gọi mình không biết chuyện gì thì hỏi Tiểu Hồng: "Bà thứ hai gọi tôi có chuyện gì vậy?"
Tiểu Hồng trả lời: "Bà lão nói tặng chút đồ cho Bắc Tĩnh Vương, để bà chúng tôi đi, bà lão còn dặn Bắc Tĩnh Vương muốn gặp Nhị gia, để Nhị gia đi cùng bà chúng tôi".
Bảo Ngọc nói: "Tôi sẽ đến ngay lập tức". Đặt sách xuống và theo Tiểu Hồng đến Lăng Hiên.
Chị Phượng đã đợi một lúc rồi, thấy Bảo Ngọc đến, nắm lấy tay anh và nói: "Thật xin lỗi, lại làm phiền anh em Bảo nghỉ ngơi rồi".
Bảo Ngọc liền cảm thấy một trận hương thơm xông vào mặt, cái kia Vương Hi Phượng bởi vì trời nóng mặc đặc biệt mỏng, bộ ngực phong phú mông béo thật sự là đường cong tinh tế, một bộ trưởng thành mỹ thiếu phụ thân thể để cho nhìn thấy nam nhân không khỏi mơ tưởng.
Bảo Ngọc nắm lấy tay chị Phượng nói: "Có thể cùng chị gái ra ngoài là may mắn của tôi, ở đó nói làm phiền gì vậy?"
Phượng tỷ yên nhiên mỉm cười, thật là một phong tình vạn loại.
Bảo Ngọc không tự giác lại si.
Chị Phượng và anh tay trong tay đi ra ngoài cửa lớn, xe ngựa đã sẵn sàng, Bảo Ngọc dắt ngựa sắp lên ngựa, chị Phượng gọi anh: "Anh Bảo, anh là người tôn quý, đừng học họ cưỡi ngựa như khỉ, mau đến xe của chị gái, hai chị em chúng ta ngồi xe đi".
Bảo Ngọc trước đây thường đi cùng xe với chị Phượng, bây giờ lớn hơn ra ngoài bắt đầu cưỡi ngựa.
Hắn không thể ngồi cùng một xe với chị Phượng, nghe được lời của chị Phượng vui vẻ nhận mệnh, cùng chị Phượng lên xe ngựa.
Đến xe chị Phượng đặt rèm cửa xe xuống, hai người ngồi sát nhau.
Phượng tỷ dặn dò lên đường, Hưng Nhi lái xe chậm rãi đi về phía bắc Tĩnh Vương phủ.
Xe vừa động chân chị Phượng liền đổ thân thể vào lòng Bảo Ngọc, cánh tay của Bảo Ngọc tự nhiên ôm lấy eo thon của chị Phượng.
Hai tay của Phượng tiếp ở trên người Bảo Ngọc mò mẫm, có mỹ nhân như vậy trong vòng tay, dương vật của Bảo Ngọc lập tức cứng lại. Chị Phượng nhìn thấy hai chân của Bảo Ngọc phồng lên cao, dùng tay xoa lên trên.
Bảo Ngọc cũng không nhịn được nữa, hương thơm cơ thể của chị Phượng truyền đến càng kích thích ham muốn của Bảo Ngọc.
Trong lòng nghĩ đến: "Chị Phượng chắc chắn muốn tốt với tôi, nếu không đêm đó sẽ không muốn cởi quần áo của tôi trong phòng của tôi. Chị tiên cảnh ảo gọi tôi là loạn luân, đó là để tôi cắm lỗ mật nhỏ của chị dâu thứ hai".
Nghĩ đến điều này, tay Bảo Ngọc liền vươn đến ngực của chị Phượng để vuốt ve trên ngực chị, mặc dù cách nhau một chiếc áo mỏng nhưng Bảo Ngọc cũng cảm thấy ngực của chị Phượng to ra.
Chị Phượng đầu tiên ngạc nhiên, sau đó chị nắm lấy tay Bảo Ngọc bỏ vào trong quần áo của mình.
Bảo Ngọc được khuyến khích đưa tay vào bên trong quần áo, dùng sức chà xát sữa béo, ngón tay nắm chặt núm vú nhẹ nhàng vặn.
Chị Phượng chỉ đơn giản là cởi khóa quần áo của áo khoác và để cho Bảo Ngọc vui vẻ chà xát.
Bảo Ngọc vuốt ve bộ ngực mềm mại, cảm thấy núm vú hơi sưng lên và cứng lại, trái tim vui mừng khôn xiết.
Một bên dùng ngón tay trêu chọc núm vú, rảnh tay kia nhấc váy lên, thò vào đáy quần để chạm vào lỗ mật ong, lỗ nhỏ của chị Phượng đã thấm ra chất lỏng dâm dục.
Không chịu nổi sự khiêu khích của Bảo Ngọc, củi trong lòng chị Phượng bị đốt cháy, chị không thể không tách hai chân ra, chị khao khát được Bảo Ngọc thương xót vùng kín của mình.
Như nàng nguyện, Bảo Ngọc quả nhiên không chịu được lời kêu gọi sau khi nàng duỗi chân, ngón tay đẩy hai miếng môi âm hộ của nàng ra, đưa vào âm đạo của nàng để đào.
Miệng Bảo Ngọc cũng cắn chặt núm vú của chị Phượng, khiến chị dựa vào ghế xe và nhẹ nhàng rên rỉ.
Hãy để Bảo Ngọc nhẹ nhàng và mỏng manh trên người cô ấy.
Tay của chị Phượng cũng không cam lòng đưa vào quần của Bảo Ngọc điên cuồng lừa lấy dương vật thô ráp của anh ta.
Đúng lúc người ý loạn tình mê lúc, xe dừng lại, Bắc Tĩnh vương phủ đến.
Chị Phượng vội vàng sắp xếp quần áo, mang theo Bảo Ngọc xuống xe.
Vừa trải qua một hồi dục vọng khiêu khích, hai người khuôn mặt đều là đỏ hồng.
Người hạ hạ tay cúi đầu đứng, hai người vội vàng theo người nghênh đón vào phủ.
Trong vương phủ, Bắc Tĩnh Vương gia nhìn thấy Bảo Ngọc, hỏi thơ và sách của ông, thấy Bảo Ngọc thông minh thông minh, trả lời đúng mực, rất vui mừng, liền tặng ông rất nhiều bút mực thơ.
Ông còn tặng cho ông một chuỗi hạt thơm do hoàng đế tặng.
Chị Phượng cũng lấy đồ vật mà vương phủ tặng lại và Bảo Ngọc cùng nhau từ biệt.
Vừa ra cửa chính phủ lên xe, chị Phượng không thể chờ đợi để cắt quần của Bảo Ngọc, lấy ra thanh thịt lớn của anh ta và đưa vào miệng.
Dương vật của Bảo Ngọc trong miệng chị Phượng càng ngày càng lớn, chị Phượng bắt đầu sử dụng công miệng của mình, chứa dương vật dùng nhiều kỹ năng khác nhau để thổi, hút, nắm, mài, liếm và chà xát - tất cả mọi thứ để kích thích đầy đủ em trai của Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc cảm thấy được chưa từng có khoái cảm, hắn lẳng lặng ngồi ở trên xe, hưởng thụ cái này mỹ hảo khoái hoạt.
Trong lòng ước gì xe mãi mãi cũng không đi được đầu.
Hắn đưa tay vào trong áo của Phượng tỷ vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng.
Công phu miệng của chị Phượng thật sự không phải là đắp, kích thích giống như sóng biển từng đợt tấn công em trai của Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc cảm thấy một luồng nhiệt lưu sắp vọt ra, nhưng hắn yên lặng khống chế chính mình, không để nó vọt ra.
Chị Phượng cảm thấy em trai của Bảo Ngọc đã đến giới hạn, cái miệng nhỏ đó đã hơi chảy nước miếng, vì vậy chị càng tăng cường tấn công, hút mạnh hơn, mài mạnh hơn và di chuyển nhanh hơn.
Miệng cô dùng lưỡi để tạo cho cây gậy thịt lớn của Bảo Ngọc cảm giác áp lực lớn hơn.
Cuối cùng, bờ kè của Bảo Ngọc không thể chịu được sự tàn phá của cơn cuồng triều đập bờ kia nữa, cơn cuồng triều kia hưng phấn lao ra.
Trong miệng chị Phượng cảm thấy có một luồng tinh dịch nóng hổi bắn ra từ cổ họng của Bảo Ngọc, bắn thẳng vào sâu trong cổ họng, chị Phượng căn bản không kịp cân nhắc xem có nên ăn tinh dịch nóng hổi này hay không, chúng nó đã lao vào cổ họng của cô.
Bảo Ngọc dùng tay đè đầu chị Phượng xuống để chị không nhấc lên.
Chị Phượng không có cách nào chỉ có thể nuốt hết tinh chất dày đặc mà Bảo Ngọc bắn ra vào bụng.
Chị Phượng vẫn không bỏ cuộc, lại dùng miệng nhỏ liếm sạch sẽ em trai của Bảo Ngọc.
Xe đến phủ Vinh Quốc, chị Phượng và Bảo Ngọc đi gặp bà cụ, quay lại đi qua phủ Bắc Tĩnh và trình bày các vật phẩm được tặng.
Bà Jia rất vui mừng, khen hai người mấy câu nói: "Các bạn cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi".
Ra khỏi cửa sắc trời cũng sắp tối rồi, chị Phượng nói: "Anh Bảo, hôm nay anh hai không có ở đây, anh đến chỗ tôi, chúng ta cùng nhau uống rượu thưởng thức trăng được không?"
Bảo Ngọc đang muốn như vậy, hắn đầy miệng đồng ý.
Ngay khi hai người vào, chị Phượng Hiên đã bảo các cô hầu gái sắp xếp trái cây tươi và rượu ngon trong khu vườn nhỏ.
Nàng để cho Bảo Ngọc ngồi xuống, bảo các nha đầu đẩy xuống, hai người bắt đầu từ từ uống rượu.
Không bao lâu sau đó, mặt trăng như chậu bạc xuất hiện.
Chị Phượng đặt ly rượu xuống, ngồi xuống chân Bảo Ngọc dịu dàng nói: "Anh Bảo, anh nói anh nhìn thấy em trong gương có đẹp không?"
Bảo Ngọc ôm eo chị Phượng nói: "Rất đẹp, có lẽ thật sự chị đẹp hơn trong gương".
Chị Phượng mỉm cười: "Anh ơi, vậy chị gái sẽ cho anh xem". Nói xong chị đứng dậy, từ từ cởi quần áo trên người ra.
Dưới ánh trăng, tư thế tuyệt vời của chị Phượng hiện ra trước mặt Bảo Ngọc.
Đỉnh sữa cao chót vót, làn da của Saixue, lông mu dày giữa hai chân phát sáng.
Tư thế quyến rũ đặc trưng của phụ nữ trẻ trưởng thành khiến Bảo Ngọc không thể tự duy trì.
Chị Phượng đến bên cạnh Bảo Ngọc, đưa tay giúp anh cởi quần áo.
Bảo Ngọc kia Phan An, dung mạo như Tống Ngọc cũng khiến chị Phượng rất nhớ nhung.
Hai tay chị Phượng xoa thanh thịt của Bảo Ngọc, lưỡi thơm liếm đến liếm trên đầu rùa to bằng quả trứng ngỗng của anh ta.
Bảo Ngọc cầm hai bộ ngực của chị Phượng, hai bộ ngực rất to, vừa trắng vừa mềm.
Tay Bảo Ngọc dùng sức bóp một cái, thịt liền từ trong ngón tay vắt ra.
Bảo Ngọc ôm chị Phượng đặt lên giường tre bên cạnh ao nước nhỏ, tách hai chân ra, cẩn thận nhìn kỹ lỗ thịt của chị Phượng.
Lông âm hộ dày đặc, kéo dài xuống, đáy quần kẹp hai cánh môi âm hộ mềm mại trắng mềm mại, giữa môi âm hộ dày, ngang một khe thịt dài, trong khe nhỏ nông, ẩn ra một hạt nhân âm hộ màu đỏ mềm mại.
Bảo Ngọc lại dùng ngón tay đẩy môi âm hộ ra, thấy bên trong màu thịt đỏ đậm, trên màng thịt đỏ đậm, còn chứa những giọt chất nhầy.
Bảo Ngọc cúi đầu chứa hạt nhân âm hộ của chị Phượng, chị Phượng nhút nhát đầy mặt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ "Oh! Oh!", giọng nói nhẹ nhàng không ngừng!
Ngón tay của Bảo Ngọc nhẹ nhàng trượt vào đường nối âm hộ giữa hông của chị Phượng, khi ngón trỏ nhét vào âm đạo, bên trong hẹp, ẩm và nóng, một cảm giác dễ chịu như bơi điện, từ ngón tay chảy thẳng đến toàn bộ cơ thể, cũng như bụng dưới của Dantian... Bảo Ngọc thẳng lên dương vật thô ráp nhắm vào âm đạo của chị Phượng, đâm thẳng vào đến cùng.
Bảo Ngọc điên cuồng bơm mạnh tặng, chỉ nghe thấy chị Phượng phát ra một tiếng rên rỉ phóng đãng: "A ~ ~" "Trời ơi ~ ~" "Tôi ~" "Tôi rất thoải mái" "Anh Bảo ơi ~ ~" Thật tuyệt vời "" Bảo Ngọc đã làm chị Phượng nửa tiếng đồng hồ trước khi bắn tinh chất dày vào sâu trong tử cung của cô.
Chị Phượng đứng dậy, nước dâm và tinh dịch chảy xuống chân ngọc trắng nõn của chị.
Chị Phượng lấy một miếng vải lụa lau âm hộ của mình, thấy thanh thịt lớn của Bảo Ngọc vẫn còn cứng, cười nói: "Anh Bảo, anh thật tốt, vẫn còn rất tốt". Nói xong để Bảo Ngọc nằm trên giường tre, tự mình cúi xuống để cho anh ta bú.
Bảo Ngọc bảo Phượng tỷ cũng nằm xuống, hai người thành 69 kiểu cho nhau tiến hành thổi kèn.
Bảo Ngọc mặc dù là lần đầu tiên thổi kèn, nhưng thiên phú của hắn để cho hắn một cái mà thành, hắn đem Phượng tỷ làm cho cực kỳ thoải mái, trong miệng không khỏi khen ngợi.
Dưới ánh trăng, lỗ nhỏ của chị Phượng mở ra, ngay cả lỗ hoa cúc của chị cũng mở ra và co lại khiến Bảo Ngọc rất phấn khích.
Sau khi một luồng tinh dịch bắn vào miệng nhỏ của chị Phượng, Bảo Ngọc đề nghị cắm vào hậu đình của chị Phượng.
Chị Phượng vừa lau tinh dịch chảy ra từ khóe miệng vừa lắc đầu: "Anh ơi, gậy thịt của anh quá lớn, em sợ em không chịu được". Nhưng cô ấy không thể chịu được lời cầu xin của Bảo Ngọc, vì vậy cô ấy quay lại và bò lên giường tre.
Đặt mông trắng như tuyết lên cao.
Bảo Ngọc nắm lấy thanh thịt của mình nhắm vào hậu môn của chị Phượng từ từ cắm vào.
Trong cơn co giật của Bảo Ngọc, chị Phượng đau đớn hét lên: "A ơi!" "Đau chết rồi" "Anh ơi" "Anh ơi" "Đau quá" Nhưng không lâu sau tiếng rên rỉ của chị Phượng đã thay đổi: "Ồ" "" Thật tuyệt vời "" Ồ "" Thật là như vậy "" Ồ "" "Chị Phượng khóc ngày càng nhỏ hơn dưới sự điên cuồng của Bảo Ngọc, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh" Hum, hum ".
Tiểu Hồng và Phong Nhi ở cổng vườn nhìn hai người khỏa thân làm tình, không khỏi đều rất ngạc nhiên: "Bà thứ hai và ông Bảo làm chuyện này, nếu như ông thứ hai biết rồi thì làm sao?"