gặp gỡ bất ngờ thiếu nữ cùng cấm kỵ dục vọng
Chương 1: Gặp gỡ cô gái bỏ nhà đi
Mùa hè nóng bức cho dù có gió thổi qua cũng là oi bức như vậy, mồ hôi ướt đẫm quần áo của tôi, nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây không có chuyện gì có thể làm cho người ta hài lòng, căn nhà mua bằng khoản vay còn có mấy chục năm thế chấp phải trả, bạn gái đã nói chuyện ba năm cùng người khác bỏ trốn, tôi thậm chí còn chưa chạm vào cô ấy đã khiến người khác làm bụng to, bây giờ lại bắt kịp khu vực mất điện, suýt chút nữa bị mắc kẹt trong thang máy, chỉ có thể đi dạo trong công viên bên cạnh khu vực để xem các ông lớn bên đường dựa vào nguồn sáng của riêng họ để chơi cờ và đánh bài.
Những thứ này đều không phải rất khiến người ta cảm thấy hứng thú, cách đó không xa lại là vô cùng ồn ào không biết là người hát rong ở đâu đang biểu diễn, vừa muốn đến gần xem cái miệng tung hứng kia phun ra một cái lưỡi lửa từ trên đỉnh đầu của tôi, may mắn thay, dù tôi có tránh người hoặc không phải đốt đến tóc của tôi, cũng chính là như vậy mới nhìn thấy một cô gái nhỏ đang thò tay vào túi của tôi, muốn trộm ví tiền của tôi.
Khi bạn hỏi bạn muốn làm gì.
Bốn mắt đối với ta chỉ móc móc nhìn trước mắt nữ sinh, mặc một thân đồng phục học sinh giống như là tiểu khu bên cạnh trung học cơ sở kiểu dáng.
"Tiểu nha đầu sao không học tốt đây, nhỏ tuổi đã học được cách trộm tiền của người khác rồi! Đi càng tôi đến đồn cảnh sát".
Tôi nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy muốn chống cự, nhìn thấy tất cả những người xung quanh nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể để tôi kéo cô ấy đi. Đi ra ngoài công viên.
Anh ơi, anh buông em ra, em không dám nữa, anh đừng đưa em đến đồn cảnh sát. Anh muốn em làm gì cũng được.
"Không dám nữa? Lúc trộm đồ sao không biết không dám nữa?"
Tiểu khu mất điện ngay cả đèn đường cũng tắt đi trong hẻm sâu cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng tôi xuất hiện ý nghĩ tà ác, thuận tay liền kéo cô ta vào.
"Không muốn đến đồn cảnh sát sao? Được rồi, bạn cũng đừng hối hận, tôi cũng muốn cho bạn trí nhớ dài".
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Cô gái có chút thấp bé dưới ánh trăng tôi có thể nhìn rõ ánh mắt sợ hãi của cô ấy, điều này khiến tôi càng thêm hưng phấn, thấy cô ấy muốn hét lên tôi lập tức dùng môi chặn lại tiếng hét của cô ấy, môi cô gái vô cùng mềm mại mùi anh đào son môi tỏa ra hơi thở của cô gái, nước mắt chảy xuống khóe mắt của cô gái, cố gắng đẩy tôi ra, nhưng sức mạnh của cô gái nhỏ thực sự quá yếu.
Đợi đến khi cô gái không còn đấu tranh nữa, tôi mới thả cô ấy ra.
"Tôi, nụ hôn đầu tiên của tôi".
"Đây có phải là nụ hôn đầu của em gái tôi không? Vậy thì tôi thật sự rất vinh dự".
"Bây giờ chúng ta đi vào vấn đề chính".
"Cái gì? vẫn chưa kết thúc sao? Không phải, nụ hôn đầu tiên của tôi đều..." Nước mắt của thiếu nữ từng giọt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Lúc này mới đâu đến đâu, tôi đoán bạn là học sinh của trường trung học cơ sở, bạn cũng không muốn giáo viên và bạn học của trường bạn đều biết bạn là một tên trộm phải không?"
Đây là vấn đề.
"Cho nên ta nói cái gì, ngươi làm là được, hài lòng ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi".
"Ngồi xuống ngay!"
Thiếu nữ đành phải tuân theo mệnh lệnh của tôi, ngồi xổm xuống tường.
Tôi cũng lùi lại chiếc quần đùi của tôi, thanh thịt chắc chắn ném vào mặt cô ấy, thiếu nữ bị dọa đến phát ra một tiếng nha.
Thanh thịt dưới ánh trăng lắc lắc lắc lắc trước mặt cô.
Nàng theo bản năng muốn đẩy ta ra nhưng dưới uy quyền của ta không thể không một lần nữa khuất phục.
"Bắt lấy nó!"
"Nó, nó thật đáng sợ, tôi không dám!"
Đầu ngón tay thiếu nữ nhẹ nhàng chạm vào thanh thịt, cảm giác lạnh lẽo khiến thanh thịt nhảy cao hơn.
Lặp đi lặp lại thăm dò mấy lần nhưng vẫn không thể xuống tay, tôi nhịn được không kiên nhẫn, trực tiếp ôm lấy đầu cô ấy và đưa thanh thịt vào miệng cô ấy, thanh thịt cọ xát vào răng và thành thịt của miệng cho đến khi chạm đến phần sâu nhất của cổ họng cô ấy, sặc cô ấy không ngừng ho và nôn khô.
Tôi cũng không để ý đến cô ấy, ngược lại càng thêm hưng phấn không thể không ngậm cái miệng nhỏ mùi anh đào của cô ấy.
Cho đến khi khoái cảm theo dương vật của tôi thẳng vào não của tôi, một luồng tinh dịch dày đặc từ mắt ngựa của tôi vọt ra xuyên qua cổ họng của thiếu nữ từ khoang mũi của cô ấy phun ra.
Sự oán giận và ham muốn tình dục tích lũy được trong một thời gian dài cuối cùng đã được giải tỏa trên người cô gái này vào lúc này, tôi lấy điện thoại di động ra và hình ảnh cô gái nhấp nháy với đèn flash cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trước mặt tôi, mặc dù nước mắt, mồ hôi và tinh dịch đều trộn lẫn trên khuôn mặt của cô ấy, chứa một nửa thanh thịt mềm mại của tôi vẫn không thể che giấu vẻ đẹp của cô ấy.
"* Tiểu Nhã, * * * Trung học cơ sở * * Lớp 3, 16 tuổi" Tôi lấy thẻ căn cước học sinh của cô ấy từ trong túi ra và nghịch nó trong tay, lật sang phía đối diện.
Nếu có bị mất, xin vui lòng gọi, * * * * * * * * * * *. Bây giờ điện thoại tốt rồi, tôi cũng không cần hỏi nữa.
"Được rồi, chuyện lấy trộm ví của tôi cứ quên đi". Lúc này điện của khu phố cuối cùng cũng đến, ngõ nhỏ cũng trở nên sáng sủa chỉ là ánh mắt của Tiểu Nhã mất đi ánh sáng.
Vô Thần ngơ ngác mềm nhũn trên mặt đất, để tôi lật túi của cô ta.
Lấy điện thoại di động của cô ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ hiển thị [mẹ], lại lấy khăn giấy ra để lau sạch tinh dịch và mồ hôi trên mặt cô.
"Cuộc điện thoại đầu tiên này được thực hiện hai ngày trước! Bạn sẽ không bỏ nhà đi phải không?" Bụng của Tiểu Nhã phát ra âm thanh "Gollum".
"Ha ha, đói rồi, mấy ngày rồi không ăn cơm. Nhìn vẻ ngoài đáng thương của bạn. Bạn có muốn ăn gì không?" Nghe nói ăn cơm, Tiểu Nhã cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Đi thôi, hôm nay hành hạ bạn như thế này cũng thật sự xin lỗi, đưa bạn đi ăn chút gì đó ngon". Nhìn hình mẫu thảm hại này của cô ấy, trong lòng tôi có chút tội lỗi, vì vậy tôi đã giúp Tiểu Nhã đến nhà hàng gần nhất, gọi mấy món ăn của nhà hàng, đồ ăn lên bàn Tiểu Nhã nhìn các món ăn trước mặt, mắt đều sáng lên màu xanh lá cây nhưng vẫn không dám làm, vô cùng sợ hãi nhìn tôi.
"Ăn đi, không sao đâu". Lập tức tôi cũng bắt đầu, Tiểu Nhã lúc này mới yên tâm ăn bừa bãi, không một lúc thức ăn trên bàn đã bị cô quét sạch.
Tinh thần dường như tốt hơn nhiều, nhưng vẫn giữ khoảng cách với tôi.
Ánh mắt sợ hãi nhìn tôi, tôi vừa có chút động tác liền cuộn tròn tránh đi.
"Tối nay muốn về nhà không?" Tiểu Nhã nhìn điện thoại, lại nhìn tôi lắc đầu.
Tôi cũng không tiếp tục hỏi cô ấy tại sao chỉ giúp cô ấy đặt một phòng ở khách sạn để cô ấy ở lại rồi về nhà.
Về phần vì cái gì không đem nàng trực tiếp mang về nhà đi, một là ta cũng không phải cái gì thật sự người xấu chỉ là muốn giáo huấn giáo huấn nàng.
Hai là sau khi bình tĩnh lại phát hiện hôm nay làm là có chút quá mức sợ làm thêm một chút gì đó sẽ khiến Tiểu Nhã làm ra chút chuyện quá khích.
Thứ ba là một người đàn ông nửa đêm mang một cô bé về nhà sẽ luôn có người nói chuyện phiếm.
Vốn tưởng rằng câu chuyện này sẽ trở thành một tập phim thú vị trong cuộc đời tôi, cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô gái tên Tiểu Nhã này nữa, thời gian trôi qua từng ngày, ngày thứ ba khi tôi đang chơi điện thoại di động trong thang máy, một bộ đồng phục học sinh quen thuộc bước vào thang máy, sau đó một mùi anh đào bay vào lỗ mũi của tôi, sau lưng tôi là một người phụ nữ bước vào, ba người chúng tôi sáu mắt nhìn nhau một lần, tôi cười ngượng ngùng và gật đầu với người phụ nữ đó, ánh mắt cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của cô gái, trái tim căng thẳng đều muốn nhảy ra, sợ miệng cô ấy nói gì đó, đôi mắt của Tiểu Nhã nhìn thẳng vào tôi, khi cô ấy nói hai chữ "mẹ", cả người càng mất hồn như một con diều bị đứt dây.
Trước mắt nhanh chóng lóe lên tương lai sẽ qua ngày, ban ngày chân giẫm lên máy may, ban đêm ngủ bên cạnh bồn tiểu, mỗi ngày vì tội hiếp dâm mà bị người đâm mông.
Đang chuẩn bị quỳ xuống nhận lỗi cầu xin mẹ của Tiểu Nhã tha thứ.
Mới nghe rõ ràng nàng nói nửa câu sau, treo lơ lửng trái tim lúc này mới thả xuống.
"Mẹ ơi, buổi tối ăn gì vậy?"
"Bạn muốn ăn cái gì cũng được, chỉ cần bạn không bỏ nhà đi xa nữa, mẹ cái gì cũng dựa vào bạn".
"Nhà chúng tôi Tiểu Nhã sau khi về hiểu chuyện không ít đâu, cũng không trốn học, cũng không gây rắc rối nữa, nếu thành tích học tập có thể tốt hơn một chút mẹ sẽ hài lòng".
"Mẹ ơi, mẹ lại đây rồi, có tin con không... con"... Tiểu Nhã nói mắt không ngừng liếc về phía tôi, điều này lại khiến trái tim tôi vất vả buông xuống lại đề cập đến cổ họng.
Được! Được! Được! Mẹ không nói nữa, chỉ cần bạn không chạy lung tung nữa, tôi không nói gì nữa. Cho nên bạn gặp phải những gì bên ngoài. Hỏi bạn cũng không nói với mẹ.
"Không phải tôi đã nói với bạn rồi sao, ở nhà bạn học vài ngày, bạn học khuyên tôi vài câu. Tôi cũng muốn hiểu mẹ đều là vì lợi ích của tôi, thật sự không có gì xảy ra, mẹ đừng hỏi nữa".
"Bạn học? Tôi cũng không thấy bạn có bạn bè ở trường".
Tiểu Nhã lại lần nữa không kiên nhẫn, nhíu mày, Nhưng ở trong thang máy trước mặt tôi lại thật sự không dễ phát tác.
"Mẹ ơi, thật sự không có chuyện gì cả, mẹ đừng hỏi nữa". Sau đó lại cố ý vô ý liếc mắt nhìn tôi.
"Được rồi, được rồi, mẹ không hỏi nữa. Nhưng có chuyện gì đừng giấu mẹ, được không?"
Được rồi!
"Anh đẹp trai? Anh bị sao vậy? Không khỏe sao?"
Lúc này tôi mới tỉnh lại tinh thần, áo sơ mi phía sau đã hoàn toàn ướt đẫm, những hạt mồ hôi to bằng đậu nành trên mặt nhỏ giọt từ trán treo trên kính của tôi.
Qua sự phản chiếu của chiếc xe kim loại trong thang máy nhìn khuôn mặt không có màu máu của mình miễn cưỡng giải thích.
"Tôi, tôi bị đau bụng. Có thể là bị lạnh, bây giờ tốt hơn nhiều rồi".
"Ồ, không sao là được rồi, mấy ngày nay nóng đến mức không được ốm nữa mới được".
Tôi tiếp theo lời mẹ Tiểu Nhã đưa cho tôi, họ nói chuyện không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Nhã nhìn tôi ánh mắt có chút né tránh, xem ra chuyện đó không được nói ra, tôi chống khách chủ yếu nhìn quanh người cô ấy vài vòng, trong miệng tiếp tục trò chuyện với mẹ cô ấy, không mấy câu liền cười với mẹ, Tiểu Nhã cũng mím miệng nín cười, nụ cười này Tiểu Nhã dường như cũng hơi buông lỏng một chút, hóa ra Tiểu Nhã luôn học ở trường trung học này nhưng họ luôn sống ở một khu phố gần đó, là gần đây mới chuyển đến bên này đã thuê ở trong tòa nhà này. Gia đình ba người họ sống ở tầng 21, tôi sống ở tầng 29, lúc này thang máy lại dừng lại và một tầng khác của cư dân dắt một con chó con vào thang máy.
"Xin chào, bánh pudding". Con chó này tôi biết. Tôi chủ động gọi tên nó, ánh mắt của Tiểu Nhã cũng bị nó thu hút.
Có sự che chắn của người khác, lúc này tôi mới đặt lòng xuống cẩn thận đánh giá hai mẹ con này, người phụ nữ trước mắt cũng ba mươi mấy tuổi, tóc buộc thành đuôi ngựa vẫn có chút lộn xộn, trong thời tiết nóng ẩm như vậy, làn da của cô ấy khô như vậy dường như là mất hết độ ẩm, trong hốc mắt sâu thẳm vẻ mặt mệt mỏi giấu một cái túi mắt màu xanh, dường như đã lâu không ngủ mắt, nhưng vẫn không thể che được khuôn mặt xinh đẹp và thân hình kiêu ngạo của cô ấy, hai đỉnh núi trước ngực bị trói buộc ra một vực thẳm sâu không đáy, quả thực muốn làm vỡ chiếc áo sơ mi trắng hơi vàng của cô ấy, mông đầy đặn bị quần đùi siết chặt để lộ ra một hẻm núi nguy hiểm.
Tiểu Nhã gần như là hoàn mỹ thừa hưởng mỗi một chỗ ưu điểm của mẹ cô, thậm chí còn tốt hơn một bậc, mặc dù không có hai đỉnh núi kiêu ngạo như mẹ cô nhưng bộ ngực non nớt của cô đã sẵn sàng phát triển, khuôn mặt trẻ con chưa biến mất nhìn lại càng khiến người ta thương yêu, nhưng đúng như mẹ cô nói nếu có thể có chút khí chất sách vở hơn một chút, tương lai cũng nhất định sẽ là kẻ gây hại cho một bên.
Tôi đang nghĩ rằng thang máy đã đến tầng một.
Thang máy chìm xuống, mẹ của Tiểu Nhã suýt chút nữa bị ngã, mắt nhanh tay đỡ lấy cánh tay của cô ấy, vô tình chạm vào ngực cô ấy, cảm giác tuyệt vời đó khiến người ta khó quên, phần dưới cơ thể cũng có phản ứng trong nháy mắt, may mắn là có sự che chắn của chiếc cặp, nếu không nhất định sẽ bị người ta coi là xử lý biến thái, ngày hôm nay tôi thậm chí không có ý định làm việc luôn nghĩ đến hai mẹ con này, nghĩ đến khuôn mặt của Tiểu Nhã, nghĩ đến con thỏ ngọc nhảy lên ngực mẹ cô ấy.