gặp gỡ bất ngờ thiếu nữ cùng cấm kỵ dục vọng
Chương 1: "Cuộc gặp gỡ" với cô gái bỏ nhà đi
Mùa hè nóng bức cho dù có gió thổi qua cũng oi bức như vậy, mồ hôi thấm ướt quần áo của tôi, ngẫm lại chuyện xảy ra gần đây không có một chuyện nào có thể làm cho người ta hài lòng, vay tiền mua nhà còn có mấy chục năm tiền thế chấp phải trả, bạn gái nói chuyện ba năm chạy cùng người khác, tôi thậm chí còn chưa chạm qua cô ấy đã làm cho người khác lớn bụng, hiện tại lại gặp phải tiểu khu mất điện, thiếu chút nữa bị nhốt trong thang máy, chỉ có thể đi dạo trong công viên bên cạnh tiểu khu nhìn các đại gia ven đường dựa vào nguồn sáng tự mang theo đánh cờ đánh bài.
Những thứ này cũng không phải làm cho người ta cảm thấy hứng thú, cách đó không xa ngược lại thập phần huyên náo không biết là nghệ sĩ đường phố ở nơi nào biểu diễn, vừa định ghé sát vào nhìn xem trong miệng tạp kỹ kia phun ra một đạo lưỡi lửa từ đỉnh đầu của tôi đốt qua, may mắn tôi cho dù lắc mình nếu không phải đốt đến tóc của tôi, cũng chính là như vậy mới nhìn thấy một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn đang đưa tay vào túi tiền của tôi muốn trộm đi ví tiền của tôi.
Ngươi...... Ngươi muốn làm gì.
Bốn mắt nhìn tôi chỉ ngoắc ngoắc nhìn nữ sinh trước mắt, mặc một thân đồng phục học sinh giống như kiểu dáng trường trung học bên cạnh tiểu khu.
Tiểu nha đầu sao không học giỏi, tuổi còn nhỏ đã học trộm tiền của người khác rồi! Để tôi đi cục cảnh sát.
Tôi nắm lấy tay cô ấy. Nàng muốn phản kháng nhìn chung quanh nhiều người đều thấy xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể tùy ý ta kéo nàng rời đi. Đi ra ngoài công viên.
Anh, anh buông em ra, em không dám nữa, anh đừng đưa em đến cục cảnh sát. Anh muốn em làm gì cũng được.
Không dám nữa? Lúc trộm đồ sao không biết không dám nữa.
Tiểu khu mất điện ngay cả đèn đường cũng tắt, trong hẻm nhỏ thật sâu cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng tôi toát ra ý nghĩ tà ác, thuận tay kéo cô ấy vào.
Không muốn đến cục cảnh sát sao? Được, cô cũng đừng hối hận, tôi cũng muốn cho cô trí nhớ thật lâu.
Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Nữ sinh có chút thấp bé dưới ánh trăng ta có thể rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của nàng, điều này khiến cho ta càng thêm hưng phấn, thấy nàng muốn thét chói tai ta lập tức dùng môi ngăn chặn tiếng hò hét của nàng, môi của nữ sinh thập phần mềm mại vị anh đào son môi tản ra khí tức thiếu nữ, nước mắt theo khóe mắt nữ sinh chảy xuôi xuống, giãy dụa muốn đem ta đẩy ra làm sao tiểu nữ sinh lực lượng thật sự là quá mức nhỏ yếu.
Đợi đến khi nữ sinh không giãy dụa nữa ta mới buông lỏng nàng ra.
"Tôi, nụ hôn đầu tiên của tôi."
Đây là nụ hôn đầu tiên của tiểu muội muội sao? Ta đây thật đúng là vinh hạnh a.
Tiếp theo chúng ta vào vấn đề chính đi.
Không phải, nụ hôn đầu của ta đều..............."Thiếu nữ nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tôi đoán cậu là học sinh trung học Nhật Bản, cậu cũng không muốn giáo viên và bạn học trong trường biết cậu là kẻ trộm.
Vâng......
Cho nên ta nói cái gì, ngươi làm là được, hài lòng ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi.
Bây giờ ngồi xổm xuống!
Thiếu nữ đành phải tuân theo mệnh lệnh của ta theo vách tường ngồi xổm xuống.
Ta cũng lui xuống quần đùi của ta cứng rắn côn thịt quăng tới trên mặt của nàng, thiếu nữ bị dọa đến phát ra a một tiếng.
Gậy thịt ở dưới ánh trăng run rẩy ở trước mặt nàng lắc lư.
Nàng bản năng muốn đẩy ta ra nhưng ở ta dâm uy dưới không thể không lại một lần nữa khuất phục.
Bắt lấy nó!
Nó, nó thật dọa người, ta không dám!
Thiếu nữ đầu ngón tay nhẹ nhàng mà đụng vào một chút côn thịt, lạnh lẽo xúc cảm để côn thịt nhảy càng cao.
Lặp đi lặp lại thăm dò vài lần nhưng thủy chung không xuống tay được, ta nhịn được không kiên nhẫn, trực tiếp ôm lấy đầu nàng đem gậy thịt cắm vào trong miệng nàng, gậy thịt ma sát hàm răng cùng vách thịt khoang miệng vẫn đỉnh đến chỗ sâu nhất trong cổ họng nàng, sặc nàng không ngừng ho khan nôn khan.
Ta cũng không để ý tới nàng ngược lại càng thêm hưng phấn không ngừng đút vào miệng nhỏ nhắn vị anh đào của nàng.
Thẳng đến khoái cảm theo dương vật của ta thẳng hướng đại não của ta, một cỗ nồng đậm tinh dịch từ trong mắt ngựa của ta dâng trào mà ra xuyên thấu thiếu nữ cổ họng từ nàng xoang mũi phun ra.
Oán hận cùng tính dục tích góp từng tí một đã lâu rốt cục vào giờ phút này ở trên người thiếu nữ này có thể phát tiết, ta lấy điện thoại di động ra cùng ánh đèn flash lóe ra hình ảnh thiếu nữ rốt cục phục hiện ở trước mặt của ta, cho dù nước mắt mồ hôi cùng tinh dịch đều hỗn tạp ở trên mặt của nàng hàm chứa thịt bổng nửa mềm của ta như trước không che được mỹ mạo của nàng.
"* Tiểu Nhã, *** trung học ** năm thứ ba ban, 16 tuổi" Ta từ trong túi lấy ra nàng học sinh thẻ ở trong tay loay hoay lấy, lật đến mặt trái.
Nếu có thất lạc, mời gọi, lần này được rồi, điện thoại tôi cũng không cần hỏi.
Được rồi, chuyện trộm ví tiền của tôi cứ như vậy quên đi. "Lúc này điện trong tiểu khu rốt cục cũng tới, hẻm nhỏ cũng trở nên sáng ngời, chỉ là trong ánh mắt Tiểu Nhã mất đi vẻ rực rỡ.
Vô Thần ngơ ngác xụi lơ trên mặt đất do ta lục lọi túi của nàng.
Lấy điện thoại di động của cô ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ cho thấy [mẹ), lại lấy khăn giấy ra lau sạch tinh dịch và mồ hôi trên mặt cô.
"Cuộc điện thoại đầu tiên này vẫn là hai ngày trước gọi đấy, anh không phải là rời nhà trốn đi chứ!", bụng Tiểu Nhã phát ra âm thanh "ùng ục".
Ha ha, đói bụng chưa, mấy ngày không ăn cơm. Nhìn bộ dạng đáng thương của anh. Muốn ăn gì không? "Nghe đến ăn cơm, Tiểu Nhã rốt cục có chút phản ứng.
Đi thôi, hôm nay tra tấn em thành như vậy cũng thật ngại quá, dẫn em đi ăn chút gì ngon. "Nhìn bộ dạng thảm hại này của cô ấy, trong lòng tôi ít nhiều có chút áy náy, vì thế nâng Tiểu Nhã dậy đi đến một nhà hàng gần nhất, gọi mấy món ăn, Tiểu Nhã mang thức ăn lên bàn nhìn thức ăn trước mắt hai mắt đều nổi lên ánh xanh nhưng vẫn không dám động thủ, thập phần sợ hãi nhìn tôi.
Ăn đi, không có việc gì. "Lập tức tôi cũng bắt đầu khởi động, lúc này Tiểu Nhã mới yên tâm nhét đồ ăn lên, không lâu đồ ăn trên bàn đã bị cô quét sạch.
Tinh thần dường như khá hơn rất nhiều, nhưng đối với tôi vẫn duy trì khoảng cách.
Ánh mắt sợ hãi nhìn tôi, tôi vừa có chút động tác liền cuộn mình né tránh.
"Tối nay muốn về nhà không?" Tiểu Nhã nhìn di động, lại nhìn tôi lắc đầu.
Tôi cũng không tiếp tục hỏi cô ấy vì sao chỉ giúp cô ấy đặt một phòng ở khách sạn rồi về nhà.
Về phần tại sao không trực tiếp mang nàng về nhà, một là ta cũng không phải người xấu gì, chỉ là muốn giáo huấn nàng một chút.
Hai là sau khi tỉnh táo lại phát hiện hôm nay làm chính là có chút quá phận sợ lại làm chút gì đó sẽ làm cho Tiểu Nhã làm ra chút chuyện quá khích.
Ba là một người đàn ông hơn nửa đêm mang một cô gái nhỏ về nhà luôn có người nói xấu.
Vốn tưởng rằng đoạn chuyện xưa này sẽ trở thành một khúc nhạc đệm thú vị trong cuộc đời tôi, đời này sẽ không bao giờ gặp mặt nữ sinh tên Tiểu Nhã này nữa, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, ngày thứ ba tôi đang ở trong thang máy nghịch điện thoại di động một thân đồng phục học sinh quen thuộc đi vào thang máy, lập tức một trận mùi hoa anh đào bay vào lỗ mũi của tôi, phía sau theo một người phụ nữ đi vào ba người chúng tôi sáu mắt nhìn chung quanh một lần, tôi xấu hổ cười cười hướng về phía người phụ nữ kia gật đầu, ánh mắt cực lực tránh né ánh mắt thiếu nữ, trái tim khẩn trương đều muốn nhảy ra, sợ trong miệng cô ấy nói ra cái gì, hai mắt Tiểu Nhã nhìn chằm chằm tôi, khi cô ấy nói ra "Mẹ Hai chữ sau cả người càng giống như diều đứt dây mất đi linh hồn.
Trước mắt thật nhanh hiện lên tương lai sẽ trôi qua ngày tháng, ban ngày chân đạp máy may, buổi tối ngủ ở bồn tiểu bên cạnh, mỗi ngày bởi vì cưỡng gian tội mà bị người đâm mông.
Đang chuẩn bị quỳ xuống nhận sai khẩn cầu mẫu thân Tiểu Nhã tha thứ.
Mới nghe rõ nửa câu sau của cô, trái tim treo lơ lửng lúc này mới thả lỏng.
"Mẹ, tối nay ăn gì?"
Con muốn ăn gì cũng được, chỉ cần con không bỏ nhà đi nữa, mẹ cái gì cũng theo con.
Tiểu Nhã nhà chúng ta sau khi trở về hiểu chuyện không ít, cũng không trốn học, cũng không gây chuyện, nếu thành tích học tập có thể tốt hơn một chút mẹ liền thỏa mãn.
"Mẹ lại tới nữa rồi, có tin con hay không... con..." Tiểu Nhã nói xong ánh mắt không ngừng liếc về phía tôi, điều này lại làm cho trái tim thật vất vả mới buông xuống của tôi lại vọt lên cổ họng.
Được! Được! Được! Mẹ không nhắc tới nữa, chỉ cần con không chạy lung tung khắp nơi, mẹ sẽ không nhắc tới. Cho nên con ở bên ngoài gặp phải cái gì. Hỏi con cũng không nói với mẹ.
Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, ở nhà bạn học vài ngày, bạn học khuyên con vài câu. Con cũng muốn hiểu mẹ là vì tốt cho con, thật sự không có chuyện gì xảy ra, mẹ đừng hỏi nữa.
Bạn học? Tớ cũng không thấy cậu có bạn ở trường mà.
Tiểu Nhã lại không nhịn được nữa, nhíu mày, nhưng ở trong thang máy trước mặt tôi lại không dễ phát tác.
Mẹ, thật sự không có chuyện gì, mẹ cũng đừng hỏi nữa. "Lập tức lại hữu ý vô tình liếc mắt nhìn tôi.
Được, được, mẹ không hỏi nữa. Nhưng có chuyện gì ngàn vạn lần đừng giấu mẹ, được không?
Được!
Anh đẹp trai? Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?
Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại, áo sơ mi sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi to bằng hạt đậu tương trên mặt từ trán nhỏ xuống treo trên kính mắt của tôi.
Xuyên qua phản quang của cabin kim loại trong thang máy nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của mình miễn cưỡng giải thích.
Ta, ta đau bụng. Có thể là bị cảm lạnh, hiện tại tốt hơn nhiều.
A, không có việc gì là tốt rồi, mấy ngày nay nóng đến quỷ dị không nên sinh bệnh mới tốt.
Tôi tiếp tục câu chuyện mẹ Tiểu Nhã đưa cho tôi, bọn họ bắt chuyện, ánh mắt Tiểu Nhã nhìn tôi có chút né tránh, xem ra chuyện kia không bị nói ra ngoài, tôi đảo khách thành chủ quét mắt trên người cô ấy vài vòng, miệng tiếp tục cùng mẹ cô ấy trò chuyện không được mấy câu liền làm mẹ nở nụ cười, nụ cười này Tiểu Nhã tựa hồ cũng hơi thả lỏng một chút, thì ra Tiểu Nhã vẫn luôn học ở trường trung học này nhưng bọn họ vẫn ở một tiểu khu gần đó, là gần đây mới dọn đến đây liền thuê ở trong tòa nhà này một nhà ba người bọn họ ở tầng 21 tôi ở tầng 29, lúc này thang máy lại một lần nữa dừng lại Lại một hộ gia đình dắt một con chó nhỏ vào thang máy.
Xin chào, bánh pudding. "Tôi biết con chó này. Liền chủ động gọi tên nó, ánh mắt Tiểu Nhã cũng bị nó hấp dẫn.
Có người bên ngoài che chắn, lúc này tôi mới yên lòng cẩn thận đánh giá hai mẹ con này, người phụ nữ trước mắt cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, tóc buộc thành đuôi ngựa vẫn có vẻ hơi hỗn độn, trong thời tiết nóng ẩm như vậy làn da của cô khô ráo như vậy tựa hồ là mất đi hơi nước, vẻ mặt mệt mỏi thật sâu trong hốc mắt cất giấu một cái túi mắt màu xanh, tựa hồ đã thật lâu không chợp mắt, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người ngạo nhân của cô, hai đỉnh núi trước ngực bị trói buộc nặn ra một vực sâu sâu không thấy đáy quả thực muốn đem chiếc áo sơ mi trắng có chút vàng óng ánh của cô chống đỡ rách, mông đầy đặn bị quần đùi siết chặt hiện ra một cái nguy hiểm Hẻm núi tuấn tú.
Tiểu Nhã cơ hồ là hoàn mỹ di truyền mỗi một chỗ ưu điểm của mẫu thân nàng, thậm chí còn tốt hơn một bậc, mặc dù không có song phong ngạo nhân như mẫu thân nhưng bộ ngực non nớt của nàng đã vận sức chờ phát động, khuôn mặt non nớt chưa tiêu nhìn lại càng khiến người ta trìu mến, bất quá chính như mẫu thân nàng nói nếu có thể có chút khí chất sách vở cao nhã một chút, tương lai cũng nhất định là vưu vật tai họa một phương.
Tôi đang suy nghĩ, thang máy đã xuống tầng một.
Thang máy chìm xuống mẹ Tiểu Nhã lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, tôi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay bà trong lúc vô tình đụng phải bộ ngực của bà, xúc cảm tuyệt vời kia làm cho người ta khó có thể quên, hạ thể cũng trong nháy mắt có phản ứng, may mắn có cặp công văn che chắn bằng không nhất định bị người ta coi là xử lý biến thái, ngày hôm nay tôi thậm chí cũng không có lòng dạ nào làm việc một mực nghĩ đến hai mẹ con này, nghĩ đến khuôn mặt Tiểu Nhã, nghĩ đến thỏ ngọc nhảy nhót trước ngực mẹ cô ấy......