bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 14: Chúng ta không phải bạn trai bạn gái
Nghiêm Vũ lái xe đến cục cảnh sát, Trình Hiểu Du ngồi ở ghế lái phụ nhìn trộm cậu.
Lúc trước cô dịu dàng nhẹ nhàng đạp anh một cước, anh tập tễnh đi tới phòng khách nghỉ ngơi hơn mười phút, sau đó đen mặt vào phòng lôi cô từ trong rèm cửa sổ ra, mặc nội y quần lót cho cô, sau đó mặc vào cái váy trắng mới mua kia kéo cô ra ngoài lên xe, trong lúc đó một câu cũng không nói với cô.
Trình Hiểu Du nhỏ giọng nói, "Nghiêm Vũ, cậu tức giận?
Vâng.
Anh thật keo kiệt.
Nghiêm Vũ nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô.
"Ta thật sự không có dùng sức, ta chỉ là muốn cho ngươi tỉnh táo một chút..."
"Tôi đang lái xe, đừng làm phiền tôi."
Trình Hiểu Du nhìn Nghiêm Vũ mặt không chút thay đổi, có chút tức giận nói, "Nghiêm Vũ, cậu thật sự là quỷ keo kiệt.
Nghiêm Vũ không nói lời nào.
Trình Hiểu Du lại nhỏ giọng nói, "Chẳng lẽ anh cứu tôi chính là vì lên giường với tôi? Như vậy anh và người xấu kia có gì khác nhau.
"Trịnh Hiểu Du, em muốn lên giường với anh, nhưng chuyện đó không liên quan đến việc cứu anh."
Dù sao ngươi chính là khi dễ ta!
Tôi là đàn ông, nhìn thấy phụ nữ không mặc quần áo có phản ứng là bình thường, ai bảo anh quyến rũ tôi.
Ta nào có câu dẫn ngươi?... Ngươi không nghe thấy ta nói không sao?
Nghiêm Vũ liếc Trình Hiểu Du một cái, "Gọi giống như cô gái AV, thì ra cậu đang nói không?
Trình Hiểu Du đỏ mặt nắm chặt tay đánh mạnh vào cánh tay Nghiêm Vũ, "Nghiêm Vũ, ngươi là đại bại hoại!
Đừng cử động tay chân, lái xe đi.
Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám khi dễ ta, ta sẽ không ở nhà ngươi!
Vậy ngươi muốn đi đâu ở?
Trình Hiểu Du nhất thời không trả lời được, cô thật đúng là không có chỗ để đi, cô không có tiền không có bạn bè, phòng ở Dung Thành bình thường đều thuê nửa năm, ít nhất cũng phải thuê ba tháng, hơn nữa tiền thuê nhà đều là ba tháng một trả, cho dù tuần sau phát lương cô hiện tại cũng không trả nổi ba tháng tiền thuê nhà, Trình Hiểu Du nghẹn nửa ngày mới nói, "... Cho dù tôi lưu lạc đầu đường cũng không cần ở trong nhà đại sắc lang nhân lúc người ta gặp khó khăn như anh.
Tốt, ngươi đi lưu lạc đầu đường đi, đến lúc đó có kẻ lang thang nào muốn cưỡng gian ngươi, ngươi cũng đừng hy vọng đại sắc lang ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn còn có thể đi cứu ngươi.
Trình Hiểu Du nói không lại Nghiêm Vũ, lại không dám đụng tới cánh tay lái xe của cậu, chỉ có thể cầm lấy hộp giấy trên xe đập mạnh vào đầu Nghiêm Vũ, "Sao cậu lại đáng ghét như vậy!
Hộp giấy bị đập ra tiếng rầm rầm, Nghiêm Vũ nghiêng đầu tránh, "Ai, tôi nói đừng làm rộn. Trình Hiểu Du, cậu đừng làm rộn.
Một cảnh sát giao thông phía trước thổi còi ra hiệu dừng xe với Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ đành phải dừng xe lại, Trình Hiểu Du thấy cảnh sát giao thông cũng không dám tái tạo, vội vàng đem hộp giấy đặt ở trên ghế xe.
Nghiêm Vũ hạ cửa sổ xe xuống, cảnh sát giao thông thò đầu nhìn hai người bọn họ, "Đôi tình nhân các cậu sao vậy, trên xe cũng là nơi các cậu náo loạn?"
Trình Hiểu Du nói, "Chúng ta không phải người yêu...
Nghiêm Vũ vội vàng cướp lời, "Sư phụ, thật không xứng đáng, bạn gái con đặc biệt tùy hứng." Nói xong móc ra một điếu thuốc đưa tới trong tay cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông khoát tay cự tuyệt thuốc lá của Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ lại nói tiếp, "Tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt. Ở trên xe ầm ĩ với tôi như vậy, nếu xảy ra chút chuyện hối hận thì đã muộn.
Cảnh sát giao thông gật đầu, nhìn Trình Hiểu Du nói, "Có nghe thấy không?Đừng cùng bạn trai cô làm loạn nữa, cô có biết mỗi ngày có bao nhiêu vụ tai nạn giao thông không?"
Trình Hiểu Du không dám cãi nữa, chỉ có thể ừ một tiếng nói, "Em biết rồi, sau này không dám như vậy nữa.
Cảnh sát giao thông thấy thái độ nhận sai của hai người bọn họ rất tốt, lại giáo huấn bọn họ vài câu, liền phất tay cho qua.
Nghiêm Vũ tiếp tục lái xe, anh nói, "Trình Hiểu Du cậu thật phiền phức.
Trình Hiểu Du không dám đánh Nghiêm Vũ nữa, chỉ có thể hừ một tiếng xoay đầu sang bên cạnh cửa sổ xe, bĩu môi không ngừng vẽ vòng tròn đối với cửa sổ xe, cậu mới đáng ghét, cả nhà các cậu đều đáng ghét.
Sau khi xuống xe Trình Hiểu Du theo Nghiêm Vũ vào cục cảnh sát, vừa nghĩ tới muốn gặp người kia cô vẫn có chút sợ hãi, nhưng đi theo bên cạnh Nghiêm Vũ khiến Trình Hiểu Du ít nhiều an tâm hơn một chút.
Trình Hiểu Du ở cục cảnh sát căn bản không thấy người xấu kia, một dì cảnh sát thoạt nhìn diện mạo hòa ái an bài cô và Nghiêm Vũ ngồi xuống trong một văn phòng, sau đó bảo Trình Hiểu Du thuật lại chuyện đêm đó một lần.
Trình Hiểu Du vừa nói, dì kia vừa ghi chép.
Khi Trình Hiểu Du nói đến cô nghe thấy tiếng Nghiêm Vũ gõ cửa liền lớn tiếng kêu cứu, dì cảnh sát hỏi một câu, "Bạn trai con vì sao lại đến, lúc trước anh ấy có nói buổi tối muốn đến nhà con không?"
...... Anh ấy không phải bạn trai tôi.
Dì cảnh sát đặt bút xuống nói, "Không phải bạn trai con muộn như vậy đến nhà con làm gì? Cô bé, tôi ở đây gần ba mươi năm, chuyện gì mà chưa từng thấy qua. Hai người có quan hệ gì, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Trình Hiểu Du nói, "Không phải, dì à, anh ấy là ông chủ của con.
Dì cảnh sát rất rõ ràng cầm bút lên, "À, tình yêu văn phòng.
Trình Hiểu Du: "......
Nghiêm Vũ mở miệng nói, "Hôm đó buổi trưa và buổi tối Hiểu Du chưa ăn cơm, tôi sợ cô ấy đói bụng, liền đóng gói một phần thức ăn đưa qua cho cô ấy. Lúc đi tới cửa nhà cô ấy tôi nghe thấy âm thanh bên trong không đúng, liền nhanh chóng gõ cửa hỏi cô ấy có ở đó không.
Dì cảnh sát nói, "Ôi, cô bé, sao con không ăn trưa và cơm tối?
Trình Hiểu Du im lặng, hồi lâu mới rầu rĩ nói, "Em giảm béo, không muốn ăn.
"Vậy sao được," dì cảnh sát đặt bút xuống lần nữa nói, "Cô bé bây giờ cả ngày ầm ĩ đòi giảm béo, con gái tôi cũng vậy. Tôi nghe qua có người giảm béo không ăn cơm tối, nhưng chưa từng nghe qua ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Một ngày hai bữa cơm không ăn, cậu đây là muốn giảm béo hay là muốn tự sát a?"
Trình Hiểu Du: "......
"Hơn nữa ngươi cũng không béo, còn giảm cái gì mập, ta liền không thích con gái ta giảm béo. Tiểu tử, ngươi nói có phải hay không?"
Nghiêm Vũ gật đầu đồng ý, "Tôi cảm thấy hiện tại cô ấy như vậy vừa vặn, cô ấy luôn không nghe lời tôi, nhất định phải giảm béo.
Trình Hiểu Du: "......
Trình Hiểu Du đi theo dì cảnh sát nhiệt tình làm ghi chép hơn hai giờ, cuối cùng dì cảnh sát nói, "Cô bé, nơi đó vẫn là đừng ở, quả thật không an toàn. Cô là một cô bé như hoa như ngọc, xảy ra chút chuyện ba mẹ cô đau lòng biết bao. Tôi thấy bạn trai cô rất tốt, có chuyện gì hai người phải thương lượng nhiều.
Trình Hiểu Du gật gật đầu.
Ra khỏi cục cảnh sát, Nghiêm Vũ nói về chỗ ở của Trình Hiểu Du trước đem hành lý chuyển đến nhà hắn, Trình Hiểu Du suy nghĩ một chút nói được, Nghiêm Vũ liền lái xe đi về phía nhà Trình Hiểu Du.
Cảm xúc Trình Hiểu Du rõ ràng kém hơn trên đường tới, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, "Tôi nộp tiền thuê nhà ba tháng, chỉ ở hơn một tháng.
Nghiêm Vũ nói, "Chỗ đó cho cậu ở tiếp cậu còn dám ở?
Đúng là không dám ở. Có đôi khi tôi nhìn sự tình thật sự là quá đơn giản, liền cảm thấy nơi đó gần công ty tiền thuê nhà lại không đắt, căn bản không nghĩ tới vấn đề an toàn hay không an toàn. Tôi luôn cho rằng những tin tức xã hội dọa người kia đều là nói chuyện giật gân, không có khả năng phát sinh ở trên người tôi. Nghiêm Vũ, tôi thật muốn cám ơn anh, nếu không là anh tới, bây giờ tôi còn không biết thế nào.
Nghiêm Vũ trầm mặc một chút nói, "Cô yên tâm, tên khốn kiếp kia tôi sẽ để hắn ở trong tù cho đủ." Vừa rồi hắn nghe Trình Hiểu Du nói với cảnh sát cô sợ hãi cắn người đàn ông kia như thế nào, một ngụm còn giật mất một nắm tóc của hắn, người đàn ông kia vẫn cầm dao phay hù dọa cô, đánh cô hai ba tay sau đó còn muốn dùng gối đầu bóp chết cô, hắn cũng có chút hối hận hôm nay không nên ra tay với Trình Hiểu Du.
Nói cho cùng nàng tuổi còn nhỏ, bị mạo hiểm như vậy khó tránh khỏi ít nhiều có chút bóng ma tâm lý, chính mình hẳn là chờ thêm vài ngày, hôm nay là thật sự quá mức lỗ mãng.
Nhắc tới cũng là kìm lòng không đậu, lúc hắn vào phòng chỉ là muốn trêu chọc nàng căn bản không muốn thế nào, nha đầu này luôn có bản lĩnh để cho hắn chơi đùa liền nghiêm túc.
Nghiêm Vũ và Trình Hiểu Du lên lầu, cánh tay Trình Hiểu Du bị thương không thể cử động, an vị ở trên giường nhìn Nghiêm Vũ đóng gói đồ đạc trong phòng.
Nghiêm Vũ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay có hoa văn nhỏ, bởi vì thời tiết nóng nên cởi thêm hai nút áo.
Trong nhà Trình Hiểu Du không có điều hòa, chỉ có quạt điện xoay tròn vù vù trên đỉnh đầu, thái dương Nghiêm Vũ chảy xuống một giọt mồ hôi, theo da thịt trơn bóng trắng mịn của cậu chậm rãi chảy vào trong cổ áo...... thoạt nhìn rất gợi cảm.
Hắn đem chăn đệm quần áo của Trình Hiểu Du đổ đầy một cái túi lớn, sau đó khiêng lên vai đưa xuống lầu.
Suy nghĩ một chút Nghiêm Vũ tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc Duệ Vũ, hiện tại tựa như một cu li giúp cô chuyển nhà, trong lòng Trình Hiểu Du cảm giác có chút kỳ quái, không thể nói rõ là cảm động nhiều một chút hay là không được tự nhiên nhiều một chút.
Đồ đạc của Trình Hiểu Du không nhiều lắm, Nghiêm Vũ chuyển ba chuyến cơ bản là chuyển xong, cậu lau mồ hôi trên trán nói, "Đi thôi, Hiểu Du.
Trình Hiểu Du nói, "Còn mấy thứ chưa lấy, này, vậy còn có bình đun nước nữa.
Cái ấm đun nước kia nhìn qua cũng rất rẻ, là Trình Hiểu Du ở siêu thị gần đó bỏ ra mười mấy đồng mua.
Nghiêm Vũ nhìn thoáng qua nói, "Cái kia không cần. Nhà tôi không cần, đi thôi." Nói xong dắt tay Trình Hiểu Du đi ra ngoài.
Đèn điều khiển âm thanh trên hành lang đã tắt, đại thiếu gia này lại quên giậm chân mới có thể bật đèn, ngay trong bóng tối lôi kéo tay Trình Hiểu Du đi nhanh về phía trước.
Bàn tay to của anh nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé của cô lạnh lẽo, Trình Hiểu Du do dự một lát trong bóng tối, rất nhẹ rất nhẹ nắm lại tay Nghiêm Vũ.
Nhẹ đến nỗi Nghiêm Vũ căn bản không có cảm giác, kéo tay Trình Hiểu Du xuống lầu.
Đến siêu thị nhỏ dưới lầu, Trình Hiểu Du đi vào mua hai cái kem, một cái đưa cho Nghiêm Vũ, "Vất vả cho anh rồi, thời tiết nóng như vậy.
Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn Trình Hiểu Du, hai người đứng rất gần, Trình Hiểu Du có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh, cô lại có chút không được tự nhiên, cúi đầu liếm một ngụm kem của mình.
Nghiêm Vũ cầm một cây kem khác trên tay Hiểu Du, "Lên xe ăn đi, bên ngoài nóng." Cậu ngồi ở ghế lái cắn một miếng kem mềm mại, có mùi sữa còn có vị bạc hà nhàn nhạt, ăn rất ngon.