bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 12 - Sự Dịu Dàng Của Nghiêm Vũ
Đến bệnh viện bác sĩ kiểm tra xong vết thương trên cánh tay Trình Hiểu Du nói muốn khâu hai mũi, Nghiêm Vũ ở bên ngoài chờ.
Y tá nói với Nghiêm Vũ vết thương trên cánh tay cậu cũng phải nhanh chóng xử lý, Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn trên tay mình, quả nhiên có rất nhiều vết thương thật nhỏ, lúc này mới nhớ tới là lúc cậu đập thủy tinh còn có chui vào trong cửa sổ bị rạch.
May mà những vết thương này đều không nghiêm trọng, y tá giúp anh tiêu độc xong vết thương, dán băng vải chống thấm lên vết thương tương đối sâu.
Sau khi Nghiêm Vũ xử lý vết thương xong Trình Hiểu Du cũng được y tá dẫn ra, cô mặc một bộ quần áo bệnh nhân, hai má hồng hồng sưng lên, Nghiêm Vũ đi tới sờ sờ tóc Trình Hiểu Du, "Thế nào, có đau không?
Trình Hiểu Du lắc đầu, nhìn cánh tay Nghiêm Vũ nói, "Sao cậu cũng bị thương?
Không có gì đáng ngại, lúc vào cửa sổ đã cắt mấy lỗ nhỏ. "Nghiêm Vũ đỡ Trình Hiểu Du ngồi xuống ghế dài bên hành lang bệnh viện," Cậu có chỗ nào không thoải mái không, đi kiểm tra lại một chút. Mặt sưng thành như vậy, có đau không?
Tay Nghiêm Vũ rất ôn nhu sờ lên gò má Trình Hiểu Du sưng lên, Trình Hiểu Du vốn cũng không phải là một cô gái kiên cường, cô nhìn Nghiêm Vũ nước mắt ào ào rơi xuống.
Trình Hiểu Du giờ phút này dáng vẻ tiều tụy mềm yếu không nơi nương tựa, cặp mắt đen như bảo thạch kia hàm chứa hơi nước mỏng manh đáng thương nhìn nàng, nước mắt trong suốt no đủ theo gò má từng giọt từng giọt lăn xuống, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào đỏ ủy khuất cắn chặt.
Nhìn Trình Hiểu Du như vậy, lòng Nghiêm Vũ thật mềm nhũn.
Anh vuốt má Trình Hiểu Du thấp giọng nói, "Hiểu Du, em đừng khóc.
Trình Hiểu Du không nói lời nào, nước mắt vẫn rơi lộp bộp.
Nghiêm Vũ do dự một chút nói, "Anh mua kem cho em ăn được không?
Trình Hiểu Du suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Nghiêm Vũ lập tức chạy ra khỏi bệnh viện mua kem.
Nghiêm Vũ đi mua kem, Trình Hiểu Du ngồi một mình trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, cách một lát dùng tay áo lau nước mắt.
Cô y tá ở bàn tư vấn bên cạnh nhìn cô khóc đến đáng thương, thò đầu ra nói, "Cô bé, cô đừng khóc. Cô xem bạn trai cô đối xử với cô tốt biết bao, thật khiến người ta hâm mộ. Mau đừng khóc, cô khóc như vậy khẳng định anh ấy đau lòng.
Lông mi thật dài của Trình Hiểu Du run rẩy, cúi đầu không nói gì.
Lúc này đã gần mười hai giờ, cửa hàng bên ngoài phần lớn đều đóng cửa.
Cũng may cách bệnh viện không xa có một cửa hàng McDonald kinh doanh 24/24, Nghiêm Vũ đi vào vốn định gọi một ly sữa lắc, sau lại nghĩ đến một cánh tay Trình Hiểu Du không thể cử động, dùng muỗng nhỏ uống sữa lắc khẳng định không tiện, liền mua một cái bánh ngọt.
Trình Hiểu Du nhận lấy cái đầu lưỡi hồng hồng thè ra liếm, lúc này mới không khóc nữa.
Nghiêm Vũ cầm danh sách đi mua thuốc, nghiêm túc ghi nhớ những điều bác sĩ nói, sau đó nắm tay Trình Hiểu Du rời khỏi bệnh viện.
Nghiêm Vũ lái xe về nhà, Trình Hiểu Du im lặng ngồi ở ghế lái phụ, hơn nửa ngày mới nói một câu, "Nghiêm Vũ, hôm nay cảm ơn cậu.
Đừng lo lắng, Hiểu Du, sau này có anh ở đây, không ai dám khi dễ em nữa. Chú Lý vừa gọi điện thoại cho anh, người kia đã bắt được rồi.
Trình Hiểu Du theo Nghiêm Vũ về đến nhà anh, Nghiêm Vũ bảo cô ngồi trên sô pha trước, anh vào phòng khách dọn dẹp đơn giản một chút.
Trình Hiểu Du đánh giá phòng Nghiêm Vũ, cảm giác có chút quen thuộc, dù sao lần trước cô uống đến choáng váng còn tới một lần.
Nghĩ tới đây mặt Trình Hiểu Du có chút đỏ, may mắn Nghiêm Vũ ở trong phòng khách căn bản không nhìn thấy.
Nghiêm Vũ đi tới nói, "Cậu xem trong phòng còn thiếu cái gì?
Trình Hiểu Du đến phòng khách nhìn một chút, "Không thiếu cái gì, chỉ là bây giờ tôi muốn tắm.
Hơn phân nửa cánh tay phải của Trình Hiểu Du đều bị băng gạc quấn lại, Nghiêm Vũ nói, "Bác sĩ nói vết thương của cô tuyệt đối không thể dính nước. Hiện tại thời tiết nóng, vết thương nhiễm trùng liền phiền toái.
"Tôi sẽ cẩn thận khi tắm."
Nước từ vòi hoa sen chỉ cần xoay người là phun khắp nơi, chắc chắn sẽ dính vào cánh tay.
Nhưng em nhất định phải tắm, không tắm làm sao ngủ được.
Nhìn đôi lông mày thanh tú của Trình Hiểu Du không vui nhíu lại, Nghiêm Vũ đành phải nói, "Tắm là đương nhiên phải tắm, tôi nghĩ phải làm sao bây giờ...... Như vậy đi, không cần tắm nữa, tôi ở trong bồn tắm đổ đầy nước, cậu đi vào ngâm một chút, tóc lát nữa tôi giúp cậu gội xong.
Trình Hiểu Du dùng tay trái rất vất vả cởi quần áo, hiện tại cô mới biết được một tay có bao nhiêu bất tiện, cô một tay cởi cúc áo phía sau nội y mất năm sáu phút, nóng nảy ra một đầu mồ hôi mới thật vất vả cởi cúc áo ra.
Trình Hiểu Du ngâm mình trong nước sạch sẽ ấm áp mới thoải mái hơn một chút, lúc trước cô chỉ cảm thấy mùi máu tươi và mùi hôi thối của mình, ngửi đến mức cô sắp nôn ra.
Trình Hiểu Du biết bây giờ đã khuya, Nghiêm Vũ còn ở bên ngoài chờ gội đầu cho cô, liền nhanh chóng tắm rửa sau đó từ trong bồn tắm đi ra.
Trình Hiểu Du vốn cho rằng một tay cởi nội y là chuyện rất khó khăn, chờ cô tắm rửa xong mới phát hiện một tay mặc nội y mới thật sự là chuyện khó khăn.
Cô càng cầm móc câu đuổi theo bên móc câu kia, bên móc câu kia lại càng chạy về hướng ngược lại, đuổi theo Trình Hiểu Du cả người đều sắp xoắn thành bánh quai chèo, vẫn không móc lại.
Nghiêm Vũ nơi này không có quần áo phụ nữ, hắn chuẩn bị cho Trình Hiểu Du một bộ đồng phục bóng rổ của mình làm áo ngủ.
Vốn Trình Hiểu Du cảm thấy bộ quần áo này rất tốt, rộng rãi thật lớn kém không nhiều lắm có thể làm váy ngủ mặc, thiết kế cổ chữ V không tay cũng vừa vặn thuận tiện cho cô mặc cởi.
Nhưng thật sự mặc vào mới phát hiện căn bản không phải như vậy, chiều dài quần áo bóng rổ cũng không tệ, nhưng thiết kế cổ chữ V của nó không khỏi quá rộng, bộ ngực Trình Hiểu Du tuy rằng không tính là lớn, nhưng đường ngực cao thẳng vểnh lên, bình thường mặc quần áo là rất đẹp mắt, nhưng mặc vào bộ quần áo bóng rổ cổ chữ V này...... Không khỏi cũng quá đẹp mắt đi!
Lại là màu trắng, đối diện với gương nàng đều có thể nhìn thấy chính mình núm vú hình dạng.
Truyền đến vài tiếng gõ cửa, "Hiểu Du, còn chưa tắm xong sao?
Tắm xong rồi.
Vậy còn chưa mặc quần áo sao?
...... Mặc rồi.
Nghiêm Vũ nghe Trình Hiểu Du nói đã mặc xong quần áo, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trình Hiểu Du mặc đồng phục bóng rổ của anh luống cuống tay chân đứng ở bên cạnh gương nhìn anh, cô không mặc nội y, bộ ngực trắng như tuyết mềm mại ước chừng có một phần tư lộ ra bên ngoài cổ chữ V cùng ống tay áo rộng thùng thình, hai đầu vú nho nhỏ ở dưới quần áo thuần trắng lộ ra màu sắc mập mờ.
Nàng như vậy thật sự là đáng chết gợi cảm, hắn còn nhớ rõ ngực của nàng xúc cảm, so với chất đống tuyết đọng cả đêm sờ lên còn mềm mại nhẵn nhụi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng hồng, ăn mặc như vậy còn nhìn hắn đỏ mặt, nàng quả thực là đang câu dẫn hắn phạm tội!
Trình Hiểu Du lắp bắp nói, "Một tay tôi không mặc được nội y.
Nghiêm Vũ ừ một tiếng.
Trong mắt Trình Hiểu Du hơi xấu hổ bực dọc, "...... Nghiêm Vũ, cậu nhìn lại đi!
Nghiêm Vũ ho một tiếng, "Được rồi, bảo bối, anh gội đầu cho em.
Trình Hiểu Du giậm chân, "Em không phải bảo bối của anh!
Nghiêm Vũ cười nói, "Được, tôi nói sai rồi, bây giờ gội đầu đi?
Trình Hiểu Du ngồi ở trong một cái ghế, thân trên nghiêng về phía trước để Nghiêm Vũ gội đầu cho cô, cánh tay bị thương của cô im lặng buông xuống bên người, tay kia gắt gao đặt ở trên ngực đề phòng cảnh xuân lộ ra ngoài.
Nhưng cái này có ích lợi gì đâu, cổ tay áo rộng rộng theo góc nghiêng của cô vẫn lộ ra non nửa bộ ngực trắng nõn.
Nghiêm Vũ nói, "Cúi đầu xuống một chút.
Trình Hiểu Du ngốc hồ hồ cúi đầu, cúi đầu thân thể tự nhiên sẽ nghiêng xuống, lần này ngay cả quả anh đào đỏ tươi ngon miệng kia cũng thấy được.
Trong lòng Nghiêm Vũ thập phần hoài niệm, động tác gội đầu khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã.
Ai nha, bọt biển lọt vào trong mắt tôi rồi, Nghiêm Vũ.
À, ngại quá. "Nghiêm Vũ vội vàng lấy tay múc nước hắt vào mắt Trình Hiểu Du," Xong chưa?
Được rồi.
Ngón tay thon dài của Nghiêm Vũ xoa xoa đầu Trình Hiểu Du, cảm giác thân mật mà dịu dàng.
Trình Hiểu Du không thể không thừa nhận cô không ghét loại cảm giác này, tựa như lần đó anh dùng khăn giấy ướt giúp cô lau sạch chân, Nghiêm Vũ như vậy hoàn toàn không cao ngạo độc mồm độc miệng lại lòng dạ hẹp hòi như bình thường, sự dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy mình giống như một tiểu công chúa được người ta đặt trong lòng bàn tay, cảm giác như vậy... Cô nhớ biết bao.
Nghiêm Vũ giúp Trình Hiểu Du gội đầu xong lại dùng máy sấy thổi, sau đó hỏi cô, "Đi ngủ đi?
Trình Hiểu Du gật đầu.
Nghiêm Vũ nhìn cô đi vào trong phòng, đứng ở cửa nói, "Một người sẽ không sợ chứ?
Sẽ không.
Nghiêm Vũ lại xoa xoa mái tóc ẩm ướt của cô, "Vậy mau ngủ đi.
Trình Hiểu Du hướng Nghiêm Vũ cười cười, đóng cửa phòng lại.
Nghiêm Vũ đứng trước cửa Trình Hiểu Du đóng một lát, cúi đầu cười rồi mới lên lầu.