bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 11 - Đêm Kinh Hồn
Trình Hiểu Du đứng ở cửa, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, "Cậu còn đá cửa nữa, tôi sẽ kêu!
Người đàn ông say rượu ngoài cửa do dự một chút, sau đó lại đá cửa một cước nặng hơn.
Trình Hiểu Du hắng giọng hô hai tiếng cứu mạng, nhưng hiệu quả cách âm của cửa chống trộm coi như không tệ, thanh âm của cô truyền tới hành lang đã rất nhỏ, hết lần này tới lần khác gia đình gần cô nhất đêm nay không có ai ở đây, làm sao có người cứu cô.
Trình Hiểu Du lại mở cửa sổ hướng ra bên ngoài kêu cứu mạng, nhưng con phố nhỏ bên ngoài cửa sổ lúc chạng vạng coi như náo nhiệt, hiện tại những cửa hàng nhỏ kia đều đã đóng cửa, trên đường không có đèn đường một người cũng không có.
Cửa tuy rằng cũ nát, người đàn ông uống rượu say kia đá vài cái vẫn không đá ra, trở về phòng mình lấy ra một con dao phay nặng nề chém xuống vị trí khóa cửa, Trình Hiểu Du nghe thấy tiếng anh ta chém cửa sợ tới mức thét chói tai.
Khóa cửa tiện nghi bị dao phay chém vài cái liền bị hỏng, người đàn ông kia lại nặng nề một cước đá tới, cửa rầm một tiếng bị hắn từ bên ngoài đẩy ra.
Trình Hiểu Du cầm dao gọt hoa quả trong tay tựa vào trước bàn, người đàn ông kia cầm dao phay từng bước một đi tới.
Ánh mắt anh đục ngầu, trong miệng nồng nặc mùi rượu, nhìn thẳng Trình Hiểu Du.
Hắn đã sớm đối với tiểu cô nương xinh đẹp ở sát vách này lòng mang bất chính, hôm nay uống rượu say lại bị chút nữ nhân tức giận, mượn hơi rượu liền phát tác với Trình Hiểu Du.
Trình Hiểu Du từ nhỏ đến lớn nào đã trải qua trận chiến như vậy, hai tay cầm dao gọt hoa quả đều đang phát run, người đàn ông kia cầm dao phay nhào về phía cô, Trình Hiểu Du thét chói tai nhắm mắt lại cầm dao vung về phía người đàn ông, cô vừa cảm nhận được âm thanh và xúc cảm dừng lại khi dao rạch da người liền hoảng đến tay chân như nhũn ra, con dao cầm trên tay rất nhanh đã bị người đàn ông kia đoạt lấy ném xuống đất.
Trình Hiểu Du mở mắt, hai gò má người đàn ông nhỏ máu thở hổn hển đáng sợ như hung thần ác sát, anh cầm bả vai Trình Hiểu Du đẩy lên giường, Trình Hiểu Du dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của người đàn ông.
Người đàn ông hung tợn nói, "Động đậy nữa là giết cô!
Trình Hiểu Du đâu có nghe lời anh, còn động thủ cướp dao phay trong tay người đàn ông.
Lưỡi dao lóe hàn quang đong đưa qua lại nguy hiểm giữa thân thể hai người, khí lực của Trình Hiểu Du thủy chung không đoạt được người đàn ông kia, cánh tay cuối cùng bị lưỡi dao nặng nề vạch một cái, tay nhất thời không còn khí lực.
Người đàn ông thuận thế đè Trình Hiểu Du lên giường, một đôi bàn tay thô ráp bắt đầu sờ loạn trên người Trình Hiểu Du.
Hơi thở trong miệng người đàn ông chua xót thối rữa, mái tóc nâu xám dơ bẩn, trong hành lang còn từng đợt truyền đến mùi giày da anh phát ra... Trình Hiểu Du cắn mạnh vào cổ người đàn ông, mùi mồ hôi thối trên người anh quả thực khiến cô buồn nôn.
Người đàn ông tát Thành Hiểu Du một cái, "Con đàn bà đê tiện!" Sau đó xé cúc áo Trình Hiểu Du ra.
Hai gò má Trình Hiểu Du nóng bỏng, bị người đàn ông đánh cho mơ hồ.
Nếu quả thật bị người như vậy cường bạo, nàng thà rằng chết.
Trình Hiểu Du liều mạng đi bắt người đàn ông đang đè lên người cô, trên mặt trên cổ người đàn ông đều bị cô cào ra vài vết máu, nhưng điều này cũng không ngăn cản được bàn tay to trắng nõn của người đàn ông xoa bóp trước ngực cô.
Trình Hiểu Du khóc lóc dùng sức túm tóc nam nhân, ở trên đầu hắn mạnh mẽ kéo xuống một nắm tóc.
Người đàn ông đau đớn kêu lên thành tiếng, một tay ôm đỉnh đầu lại cho Trình Hiểu Du một cái tát, sau đó miệng không sạch sẽ mắng đem quần đùi trên người Trình Hiểu Du kéo xuống.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa thật mạnh, "Trình Hiểu Du, cậu có ở đó không?
Trình Hiểu Du giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng trợn tròn hai mắt, thanh âm này...... là Nghiêm Vũ!
Cô la lớn, "Nghiêm Vũ, cứu mạng!
Nghiêm Vũ vừa rồi đứng ở cửa nghe thấy thanh âm bên trong liền không đúng, hiện tại nghe xong lời này càng sốt ruột, "Trình Hiểu Du, ngươi làm sao vậy?"
Trình Hiểu Du cắn mạnh vào bàn tay đang bối rối che miệng cô, "Nghiêm Vũ, có người xấu, hắn muốn cưỡng hiếp em, anh mau tới cứu em!"
Người đàn ông hổn hển cầm lấy gối đè lên mặt Trình Hiểu Du, cả người ngồi trên người cô khiến cô không thể động đậy.
Trình Hiểu Du vẫn kêu to phản kháng, nhưng thanh âm xuyên thấu qua gối đầu thật dày chỉ có thể phát ra âm thanh rầu rĩ.
Nghiêm Vũ nặng nề một cước đạp vào cửa chống trộm, "Tên khốn kiếp bên trong kia, ngươi còn dám động đến nàng một chút, ta bảo ngươi đêm nay không biết chết như thế nào!
Người đàn ông say rượu đè nặng Trình Hiểu Du nghe thấy tiếng động bên ngoài vừa tức giận vừa sợ hãi, trên trán nổi lên mồ hôi to như hạt đậu, hai mắt vẩn đục không rõ mùi rượu hiện lên một tia ác ý, gối đầu đặt trên mặt Trình Hiểu Du lại nặng thêm vài phần lực đạo, giống như muốn đè chết Trình Hiểu Du.
Nghiêm Vũ lại hung hăng đạp cửa chống trộm hai cước, nhưng cửa chống trộm dù sao cũng là sắt, hắn làm sao có thể đạp mở được.
Tiếng động lớn như vậy của hắn kinh động đến những khách trọ khác ở lầu hai, một cánh cửa chống trộm cách phòng Trình Hiểu Du không quá xa từ bên trong mở ra, một người đàn ông đứng ở cửa đánh giá Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ bước tới trước mặt người đàn ông kia, người đàn ông vội vàng đóng cửa lại, "Cậu làm gì vậy?
Nghiêm Vũ nói, "Bên trong là bạn gái tôi, hiện tại cô ấy đang gặp nguy hiểm, tôi muốn cứu cô ấy." Nói xong đẩy người đàn ông ra bước nhanh vào trong phòng mở cửa sổ ra, anh ta thò đầu ra ngoài nhìn khoảng cách giữa hai gian phòng trái phải, trong lòng đánh giá vị trí phòng của Trình Hiểu Du một chút, sau đó trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, giẫm lên mép hẹp phía dưới bệ cửa sổ di chuyển đến phía dưới cửa sổ bên trái.
Bên trong cánh cửa sổ bên trái kia đèn đen không có ai, cửa sổ cũng đóng, người đàn ông vừa rồi bị Nghiêm Vũ đẩy ra từ trong cửa sổ nhà hắn thò đầu ra nhìn hắn.
Nghiêm Vũ một quyền đánh vỡ cửa sổ thủy tinh, lấy tay đem chung quanh cửa sổ vỡ thủy tinh tách ra một ít, sau đó một cái chống người trở vào.
Trình Hiểu Du bị đè ở dưới gối hô hấp dần dần khó khăn, ngực rầu rĩ phát đau, tay chân cũng không có sức giãy dụa.
Cô hoảng hốt ý thức được một vấn đề, có phải mình sắp chết rồi không?
Nước mắt Trình Hiểu Du sợ hãi chảy ra thấm ướt gối đầu, vì sao cô phải thống khổ chết như vậy?
Là bởi vì nàng ruồng bỏ lời thề của bọn họ, để hắn một mình khổ sở, cho nên ông trời muốn trừng phạt hắn?
Hay là bởi vì nàng lưng đeo tội nghiệt không thể siêu thoát, cho nên nhất định phải chết......
Nghiêm Vũ nhảy vào gian phòng bên trái còn có một cánh cửa sổ, nếu cậu không lầm thì phòng bên cạnh hẳn là phòng của Trình Hiểu Du.
Nghiêm Vũ sải bước đi tới mở ra cánh cửa sổ kia, quay đầu nhìn bên cạnh, quả nhiên có một cánh cửa sổ sáng đèn, cửa sổ thủy tinh cũng mở ra.
Nghiêm Vũ vội vàng đi ra ngoài, chân dài bước lên bệ cửa sổ đối diện.
Người đàn ông đè nặng Trình Hiểu Du vừa nhìn thấy trên bệ cửa sổ từ trên trời giáng xuống, một người đàn ông đứng ra, sợ tới mức nhất thời quên đặt gối trên mặt Trình Hiểu Du.
Nghiêm Vũ không đợi hắn có phản ứng khác, nhanh nhẹn xoay người nhảy vào trong phòng.
Hán tử say lúc này mới kịp phản ứng nhào về phía Nghiêm Vũ, Nghiêm Vũ đâu sợ hắn, bất quá hai ba quyền liền đem hán tử say đánh ngã xuống đất, hướng bụng hắn hung hăng đạp hai cước.
Hán tử say ôm bụng nằm trên mặt đất rên rỉ kêu đau, Nghiêm Vũ đứng lên ném cái gối đặt trên mặt Trình Hiểu Du ra, nâng cô dậy khẩn trương đánh giá từ trên xuống dưới, "Em thế nào? Trình Hiểu Du.
Trình Hiểu Du thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cầm lấy quần áo rách rưới trên người che khuất trước ngực, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Nghiêm Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, một vết thương rất dài trên cánh tay còn đang không ngừng chảy máu ra ngoài, trên giường đông một khối tây một khối đều là vết máu, quần áo trên người bị xé rách nát, dưới thân chỉ có một cái quần lót còn mặc trên người, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
Nghiêm Vũ vừa nói không sao không sao, vừa ôm Trình Hiểu Du đi ra ngoài.
Đi tới cửa Nghiêm Vũ lại quay lại trước mặt tên say rượu kia, giơ chân hung hăng đạp một cước giữa hai chân hắn, người đàn ông đạp thảm thiết thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nghiêm Vũ ôm Trình Hiểu Du đi xuống lầu, Trình Hiểu Du hiện tại mới kịp phản ứng, hai tay ôm chặt cổ cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng cậu khóc thút thít.
Đến trước xe Nghiêm Vũ, Nghiêm Vũ mở cửa xe ghế lái phụ muốn bỏ Trình Hiểu Du vào, Trình Hiểu Du vẫn ôm cổ anh không chịu buông tay, Nghiêm Vũ chống trán cô nói, "Ngoan, không sao đâu, em ngồi xuống trước đi, chúng ta đi bệnh viện.
Lúc này Trình Hiểu Du mới chậm rãi buông tay ra.
Nghiêm Vũ ngồi lên xe vừa định khởi động, chợt nghe giọng Trình Hiểu Du run rẩy nói, "Nghiêm Vũ, em muốn mặc quần áo vào.
Nghiêm Vũ nói, "Chúng ta đi bệnh viện trước, sau đó anh đi mua quần áo cho em.
Trình Hiểu Du lắc đầu nói, "Em muốn mặc quần áo trước." Nói xong hình như lại muốn khóc.
Nghiêm Vũ nhìn thoáng qua xung quanh vừa vặn có một siêu thị nhỏ, liền xuống xe sải bước chạy tới mua một cái thảm lớn đưa cho Trình Hiểu Du.
Trình Hiểu Du dùng thảm quấn mình thật chặt, rụt thành một đoàn ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu không chịu để Nghiêm Vũ nhìn cô.
Nghiêm Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, khởi động xe chạy đến bệnh viện gần nhất.
Nghiêm Vũ vừa lái xe vừa nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ, gọi điện thoại báo cảnh sát trước, sau đó lại gọi một cú điện thoại, "Chú Lý, cháu là Nghiêm Vũ, ngại đã trễ thế này còn quấy rầy chú. Là như vậy, bạn gái cháu hôm nay thiếu chút nữa xảy ra chuyện, có người muốn phi lễ với cô ấy, cháu đã báo cảnh sát rồi...... Ừm, không có chuyện gì lớn, cánh tay bị thương, bây giờ cháu đưa cô ấy đi bệnh viện. Chú Lý, cháu sợ người xấu kia chạy, chú xem có thể hay không...... Người kia trông như thế nào cháu không nhớ rõ lắm, nhìn rất bẩn." Nghiêm Vũ quay đầu nhìn Trình Hiểu Du, "Hiểu Du, người kia là ai? Tên là gì?
Trình Hiểu Du cúi đầu nói, "Là hàng xóm đối diện tôi, tôi không biết tên là gì.
Nghiêm Vũ liền đem địa chỉ nhà Trình Hiểu Du báo cho người đối diện điện thoại, đại khái nói xong tình huống liền cúp điện thoại, hắn nói với Trình Hiểu Du, "Chú Lý là phó cục trưởng sở cảnh sát, chú ấy sẽ lập tức phái người đi bắt tên khốn kiếp kia, cháu đừng lo lắng.
Trình Hiểu Du vừa nghe Nghiêm Vũ nhắc tới người kia hốc mắt lại đỏ, nhịn không được khóc thút thít hai tiếng.
Nghiêm Vũ vừa lái xe vừa hỏi, "Vết thương trên cánh tay có phải rất đau không?
Trình Hiểu Du lắc đầu, "Không đau.
Bệnh viện sắp tới rồi, còn hai phút nữa. Hiểu Du cậu nhịn một chút, đến bệnh viện là được rồi.