yêu chiều
Chương 2
An Dật Trần gần như muốn vùi đầu vào trong đống sách.
Người kia đi theo sau thầy giáo nghênh ngang vào phòng học, An Dật Trần nghe thấy tiếng bạn học xung quanh nhỏ giọng nghị luận, ngay cả bạn cùng bàn cũng không kìm lòng được đẩy cậu, nói: "Trời ạ, đây không phải là Ninh Trí Viễn sao?"
Trước đây An Dật Trần từng nghe nói qua tên Ninh Trí Viễn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người thật.
Ninh Trí Viễn là con cháu cán bộ cao cấp, ông nội là công huân khai quốc, cha cũng là nhân viên quan trọng trong giới chính trị, sắp tới làm bí thư thành ủy ở thành phố này, sớm muộn gì cũng phải trở lại kinh thành.
Bối cảnh gia đình đáng sợ như thế cho hắn đủ vốn liếng tiêu xài, hắn ở trong trường học cơ hồ là không việc ác nào không làm, đem người đánh đến nằm viện, nghe đồn còn làm lớn bụng nữ sinh, cuối cùng đều là không giải quyết được gì, không ai có thể tìm được phiền toái của hắn.
Cô giáo nói: "Bạn Ninh Trí Viễn nghỉ học nửa năm, bây giờ trở về tham gia thi đại học, mọi người nhớ ở chung cho tốt. Trí Viễn, em chọn chỗ trống đi.
An Dật Trần không có ngẩng đầu, lại nghe bạn cùng bàn chậc chậc: "Người này không hổ là con cháu cán bộ cao cấp, không nói hai lời liền nửa đường cắm vào lớp thực nghiệm đến, nào giống như chúng ta muốn liều chết liều sống mà thi..."
An Dật Trần nghe thấy giọng nói của Ninh Trí Viễn vang lên bên cạnh bạn cùng bàn: "Mập mạp chết tiệt, nói lão tử cái gì vậy?"
An Dật Trần cả kinh, nghiêng mặt, thấy Ninh Trí Viễn vẻ mặt không vui nhìn bạn cùng bàn của hắn, bạn cùng bàn run rẩy, rụt đầu nói: "Tôi... tôi không nói cậu..."
Cút ngay cho lão tử.
Bạn cùng bàn ngây ngẩn cả người.
Ninh Trí Viễn nhíu mày: "Cút ngay cho lão tử, nghe không hiểu tiếng Trung? Lão tử muốn ngồi đây.
Mặt An Dật Trần trắng như tuyết, hắn theo bản năng nắm lấy ống tay áo của bạn cùng bàn, ánh mắt Ninh Trí Viễn đột nhiên tối sầm lại, hắn nhìn chằm chằm vào mắt An Dật Trần, ngoài miệng lại hỏi bạn cùng bàn: "Còn không mau cút đi?"
Tôi cút, tôi cút.
Bạn cùng bàn tựa hồ căn bản không cảm giác được An Dật Trần đang bắt hắn, trực tiếp cầm đồ trên bàn nhét vào trong túi xách, nghe lời lăn đi chỗ khác.
Tất cả mọi người trong lớp đều không lên tiếng, ngay cả giáo viên cũng không nói gì.
Ninh Trí Viễn đại mã kim đao ngồi xuống vị trí, hắn ngay cả cây bút cũng không có, rõ ràng là tới không lý tưởng.
Bên phải An Dật Trần là vách tường, hắn hiện tại hoàn toàn bị Ninh Trí Viễn vây ở chỗ ngồi. Thầy giáo bắt đầu đi học, anh lấy lại bình tĩnh, mở sách ra.
Ninh Trí Viễn lập tức đến gần, quan sát một loạt sách lớn kẹp trong kẹp sách trên bàn, tiện tay rút ra một quyển.
An Dật Trần không ngẩng đầu, ngón tay nắm cán bút của hắn hơi siết chặt, hắn kỳ thật rất không thích người khác chạm vào đồ của hắn. Nhưng đối phương là Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn lật quyển sách của cậu, nhìn thấy quyển bút ký dày đặc không nhịn được líu lưỡi, sau đó cậu lật đến trang bìa, nhẹ giọng đọc ra ba chữ thanh tú phía trên: "An Dật Trần."
Ninh Trí Viễn cười một tiếng: "Ồ, tiểu dâm phụ, trên chứng minh thư của cô không phải tên này nha.
Lại là ba chữ này.
An Dật Trần nhắm mắt lại, không nhịn được hồi tưởng lại hình ảnh đêm hôm đó Ninh Trí Viễn một bên trêu chọc hắn, một bên mắng hắn dâm đãng, vành tai trắng nõn của hắn chậm rãi trở nên phấn hồng.
Hắn cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ, nhưng lại không thể khiến Ninh Trí Viễn câm miệng.
Ninh Trí Viễn nói: "Văn Thế Khuynh... là cái tên này đúng không?
An Dật Trần vẫn cúi đầu, không nói một câu.
Ninh Trí Viễn nói: "Có phải cậu thật sự định cứ giả điếc giả câm như vậy không?"
An Dật Trần không phải giả điếc giả câm, hắn chỉ là thật sự không thể nói chuyện, nếu không hắn sớm nên chỉ vào mũi Ninh Trí Viễn để cho hắn câm miệng.
Không thú vị.
Ninh Trí Viễn nhìn xa An Dật Trần trêu chọc thế nào cũng không để ý tới hắn, vung tay ném sách trở lại trên bàn An Dật Trần, chính mình ghé vào trên bàn chơi điện thoại di động.
Vốn trường học cũng không cho mang điện thoại di động, giáo viên lại nhìn Ninh Trí từ xa mà không thấy.
An Dật Trần cười khổ, hắn có thể dự cảm được hai tháng kế tiếp hắn sẽ gặp nhiều tai nạn.
Ninh Trí Viễn im lặng ngây người một tiết, sau đó cả buổi sáng không thấy bóng dáng.
Buổi trưa An Dật Trần mua cơm ở trong phòng học ăn, vừa ăn vừa đọc sách, Ninh Trí Viễn nghênh ngang đi vào, ném mấy quyển sách lên bàn, An Dật Trần giương mắt cảnh giác nhìn hắn, Ninh Trí Viễn hung hăng với hắn: "Nhìn cái gì vậy? Tiểu Ách Ba, ghi chép lại cho lão tử rồi.
An Dật Trần không nhúc nhích.
Ninh Trí Viễn đẩy hắn một cái: "Lão tử nói chuyện với ngươi ngươi không nghe thấy?
Bạn học trong lớp đều nhìn qua, An Dật Trần bị Ninh Trí Viễn đẩy lên tường, dập đầu một cái, cậu ôm vai mình, vẫn cúi đầu như cũ.
Tính tình Ninh Trí Viễn rất nóng nảy, trong nhà hắn chỉ có một đứa con duy nhất, phía dưới còn có một đứa em gái suốt ngày cho rằng mình là tiểu công cử trong truyện cổ tích.
Cả nhà đều sủng hắn, gia gia hắn là võ tướng xuất thân, lúc nhỏ hắn liền học qua võ, trên trời dưới đất chỉ có hắn có lý nhất, không có lý phải dựa vào nắm đấm nói chuyện, lớn như vậy còn không có ai dám cùng hắn khiêu chiến, huống chi là bị hắn thao qua.
Nhưng An Dật Trần này, rõ ràng một câu cũng không nói, có thể làm cho hắn tức gần chết.
Ninh Trí Viễn vỗ bát cơm của An Dật Trần lên người An Dật Trần, cả giận nói: "Ghi chép cho lão tử, nếu không sau này cậu đừng muốn ăn cái gì. Lão tử sẽ gọi người nhìn chằm chằm cậu, ăn cái gì cũng đánh đổ cậu.
An Dật Trần run lên một cái, đồ ăn trong căn tin khô khan, cậu đều dùng canh ngâm ăn, canh và cơm toàn bộ đổ lên đùi cậu, chậm rãi thấm ướt quần đồng phục học sinh của cậu.
Bạn học bốn phía đều biết An Dật Trần là người câm, nhưng thấy tình cảnh này, không ai đứng ra giúp hắn nói chuyện.
Ninh Trí Viễn vứt sách lên bàn An Dật Trần rồi đi.
An Dật Trần cúi đầu, cầm lấy cái bát đắp trên đùi, hắn mới ăn không đến một nửa, phần lớn đều đổ lên đùi, canh ướt sũng chảy trên mặt đất, để lại mùi dầu mỡ khiến người ta buồn nôn.
An Dật Trần dùng giấy lau sạch hạt cơm trên quần, sau đó yên lặng cầm chổi lau nhà lau sạch sẽ trên mặt đất.
Dưới cái nhìn chăm chú của bạn học, cậu chậm rãi đi ra khỏi phòng học, vào nhà vệ sinh, nhốt mình trong ngăn.
An Dật Trần tựa vào vách tường ướt sũng, nhắm mắt lại.
Hắn cởi ra chính mình quần trường, lộ ra thon dài thẳng tắp hai chân, trên quần trường tất cả đều là vết dầu mỡ, đã không thể mặc, nếu như không thay đi, buổi chiều nhất định sẽ hun đến mọi người không có biện pháp đi học.
Anh nhìn ra ngoài, trong nhà vệ sinh không có một bóng người, anh dùng cây lau nhà và thùng nước chống lại cửa nhà vệ sinh, sau đó đứng trước bàn rửa tay giặt quần trường của mình.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng Ninh Trí Viễn bên ngoài: "Mẹ kiếp, Văn Thế Khuynh đâu?
A không phải, An Dật Trần, tên tiểu câm An Dật Trần kia đi đâu rồi?
An Dật Trần run lên, hắn ở dưới vòi nước nhanh chóng chà xát chỗ có nhiều dầu mỡ nhất trong quần, chợt nghe thấy có người muốn đẩy cửa toilet, lại bị cây lau nhà chặn lại.
Ninh Trí Viễn ở bên ngoài hổn hển rống lên: "An Dật Trần, con mẹ nó mày mở cửa cho tao.
An Dật Trần đương nhiên sẽ không đi mở. Ninh Trí Viễn lấy chân đạp, cánh cửa gỗ mỏng manh trong nhà vệ sinh bang bang rung động. An Dật Trần hoảng sợ, với cá tính của Ninh Trí Viễn, hắn mới không sợ làm hư hỏng đồ công.
An Dật Trần nhanh chóng đóng vòi nước lại, xách quần trốn vào trong phòng, khóa cửa lại.
Ninh Trí Viễn gọi hồ bằng cẩu hữu của hắn, mấy người lập tức đá văng cửa ra, hắn vào cửa liền một cước đạp đổ thùng nước ở cửa, dòng nước đen bẩn thỉu chảy đầy đất.
An Dật Trần, đừng để lão tử bắt được ngươi!
An Dật Trần núp trong ngăn, ngay cả thở cũng không dám thở. Hắn và Ninh Trí Viễn hoàn toàn là người của hai thế giới, hắn biết Ninh Trí Viễn cái gì cũng làm được, ngay cả giết hắn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
An Dật Trần nghe được thanh âm của Nhị Cẩu: "Lão đại, hắn có phải trốn vào trong phòng không?
Ninh Trí Viễn nói: "Phòng kia đóng rồi, Nhị Cẩu, cậu đạp cửa cho lão tử.
Nhị Cẩu lập tức tới đạp cửa, cửa gỗ mỏng manh kia rung động. An Dật Trần sợ muốn chết, Ninh Trí Viễn nhiều người như vậy, bọn họ sẽ xử trí hắn thế nào?
Nhị Cẩu đạp nửa ngày cũng không đạp ra, Ninh Trí Viễn tức giận xách hắn qua một bên: "Đồ vô dụng.
Những em trai khác mang một cái ghế tới cho Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn giẫm lên ghế liền thò đầu ra nhìn bên trong.
An Dật Trần hoảng sợ, núp trong góc ngẩng đầu nhìn Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn đang muốn mở miệng mắng hắn, hắn liền nhìn thấy hai chân trần của An Dật Trần.
- Thật con mẹ nó là một tao hóa.
Con khốn.
Ninh Trí Viễn nổi giận, nói với người phía dưới: "Cút hết ra ngoài cho lão tử.
Nhị Cẩu lập tức bối rối: "Lão đại?
Ninh Trí Viễn rống lên: "Lão tử bảo các ngươi cút ra ngoài, không nghe thấy sao?"
Những người đó đều biết Ninh Trí Viễn tính tình đại thiếu gia, nào dám chạm vào nghịch lân của hắn, mỗi người nhìn nhau một cái liền lui ra ngoài.
Ninh Trí Viễn cố gắng chặn cửa toilet lại, nhưng tay nắm cửa vừa rồi bị hắn đạp hỏng, hắn đành phải nói với Nhị Cẩu: "Canh chừng bên ngoài, đừng cho người vào."
Nhị Cẩu hạ giọng hỏi hắn: "Lão đại, ngươi lại muốn...... cùng hắn bắn pháo a?
Ninh Trí Viễn trừng mắt: "Liên quan quái gì tới anh?
Nhị Cẩu không nói gì, ngoan ngoãn canh giữ ở cửa.
Ninh Trí Viễn nghĩ đến hai chân An Dật Trần, trong lòng có tà hỏa thiêu đốt. Hắn giẫm lên ghế lại lộ đầu, An Dật Trần giống như một con vật nhỏ hoảng sợ, mở to đôi mắt vừa đen vừa sáng hoảng sợ nhìn Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn không nói hai lời giẫm lên trên cửa phòng liền nhảy vào, An Dật Trần càng sợ hãi, hắn vội vàng mở khóa, bị Ninh Trí Viễn cầm lấy ném lên tường.
Lão tử bảo ngươi trốn, bảo ngươi khóa cửa. Không phải rất trộm sao? Hiện tại giả bộ đáng thương cái gì!
Ninh Trí Viễn hung tợn nói, bàn tay đập vào mông nhiều thịt của An Dật Trần.
Cả người An Dật Trần run lên, thịt trên mông còn run rẩy, Ninh Trí Viễn tức giận vô cùng, dùng ngón tay bóp mông hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Tao hóa, thịt trên mông nhiều đến mức run lên, trời sinh chính là để cho đàn ông thao.
"Quần cũng không mặc, chính là muốn câu dẫn ta?"
An Dật Trần lắc đầu, Ninh Trí Viễn nắm tóc cậu chặn miệng cậu, bàn tay to xoa xoa miếng thịt mềm trên mông An Dật Trần, ngón tay kẹp vào khe hở của cậu.
An Dật Trần dùng sức nghiêng đầu muốn né tránh nụ hôn của Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn trực tiếp dùng một ngón tay mang theo quần lót cắm vào trong lỗ thịt của hắn: "Lại trốn thử xem?!"
An Dật Trần đau đến mức mông co rụt lại, ruột thịt kẹp lấy ngón tay Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng, mang theo quần lót mài trong huyệt hắn, trên mặt An Dật Trần một mảnh màu hồng tình dục, Ninh Trí Viễn cảm thấy miếng vải trên ngón tay chậm rãi ướt.
Dâm thủy đều chảy ra, lãng hóa.
Ninh Trí Viễn cười lạnh, đánh giá khuôn mặt An Dật Trần, ngày đó quá tối, hắn cũng chưa nhìn kỹ, tiểu Ách Ba này bộ dạng mi thanh mục tú, đặc biệt là đôi môi kia, màu môi đặc biệt mê người, Ninh Trí Viễn nhịn không được hung hăng cắn lên, lấy răng ma sát môi dưới mềm mại của người nọ.
Thắt lưng An Dật Trần mềm nhũn, được Ninh Trí Viễn ôm vào trong ngực, quần lót căng cứng, lộ ra đường cong mông vểnh lên, còn có tính khí nửa cương nửa cương phía trước, Ninh Trí Viễn chơi môi hắn đủ rồi, lấy ngón tay xoa xoa hội âm của hắn, nói: "Lần trước chỉ cho ngươi sảng khoái, lần này cho lão tử sảng khoái trước.
An Dật Trần cầm lấy bả vai Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn trực tiếp đẩy quần lót của hắn qua một bên, lấy tính khí của mình ra cắm vào.
An Dật Trần đau đến muốn thét chói tai, nhưng hắn không phát ra âm thanh, chỉ có thể há to miệng, chân hắn đau đến run lên.
Ninh Trí Viễn gặm cắn cổ và bả vai hắn, lấy tay xoa xoa thịt trên mông hắn, thấp giọng nói: "Thả lỏng, đáng chết, kẹp chặt như vậy, cô muốn kẹp chết chồng tôi?"
Ninh Trí Viễn phát hiện chân An Dật Trần co giật, biết hắn đau dữ dội.
Trong lòng Ninh Trí Viễn có chút không thoải mái, hắn không thể nhìn thấy bộ dạng đáng thương của An Dật Trần.
Rõ ràng bình thường bộ dáng buồn bực không rên cùng hắn đối nghịch khiến cho hắn muốn khi dễ hắn, nhưng khi dễ ác hắn lại đau lòng.
Chết tiệt, đau lòng? Hắn khi nào thì sẽ đau lòng người? Đùa thôi.
Nghĩ tới đây Ninh Trí Viễn lại vứt bỏ những thứ có hay không trong lòng, đẩy hai chân An Dật Trần ra để hắn quấn quanh eo hắn, đặt người lên vách tường rồi mãnh liệt thao túng.
Vách ruột bị trụ lửa nóng hung hăng ma sát, An Dật Trần đau đến trước mắt một mảnh hơi nước sương mù, hắn há miệng thở dốc, bị người giữ vững điểm mẫn cảm, cả người An Dật Trần đều run lên, hai hạt thịt màu hồng nhạt dưới quần áo càng cao cao đứng thẳng.
Tay Ninh Trí Viễn nắm lấy hai cánh mông hắn, mạnh mẽ tách ra, toàn bộ thao tiến vào sâu trong thân thể An Dật Trần.
Thân thể An Dật Trần lắc lư, chỉ có thể nắm lấy bả vai Ninh Trí Viễn để tránh ngã xuống, hai chân hắn mở rộng, tư thế vô cùng xấu hổ lộ ra nơi riêng tư nhất của thân thể khiến người ta xâm phạm, ngón chân trắng mịn mượt căng cứng.
An Dật Trần thở hổn hển, trên người đều là mồ hôi trơn trượt.
Ninh Trí Viễn cũng gầm nhẹ rít gào, thỉnh thoảng mắng hắn một câu lãng hóa.
An Dật Trần nhắm mắt lại, cả người tựa vào ngực Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn ôm hắn thật chặt, tay dời khỏi mông, lấy tính khí của An Dật Trần từ trong quần lót ra, ngón cái kén vuốt ve quy đầu phun chất lỏng của hắn.
"Ô..." Cổ họng An Dật Trần tràn ra một tiếng trầm thấp, Ninh Trí Viễn thở hổn hển cười nói: "Tiểu tao hóa, quá sảng khoái, rốt cục chịu nói chuyện?"
An Dật Trần run lên, hắn đưa tay sờ sờ cổ họng của mình, Ninh Trí Viễn ôm hắn, nói: "Ông xã cho em thoải mái lên trời, hả?"
Trong cơ thể đồ vật rút lui hơn phân nửa, lại mãnh liệt thao tiến vào, An Dật Trần nhịn không được gắt gao bám vào Ninh Trí Viễn bả vai, chính mình tính khí mãnh liệt bắn tinh, bạch trọc chất lỏng bắn đến hai người đầy người.
Huyệt sau cũng kẹp chặt, khiến Ninh Trí Viễn lần đầu tiên bắn vào trong thân thể hắn.
Mông An Dật Trần run rẩy, Ninh Trí Viễn cắm gậy thịt vào bên trong, xác nhận tinh dịch đều bắn vào, mới hài lòng lui ra.
Hắn lấy quần lót bao lấy An Dật Trần sau huyệt, để tinh dịch đều chảy ở trên quần lót.
Tiểu dâm phụ, mỗi lần đều làm cho quần lót ướt sũng.
An Dật Trần tựa vào vai Ninh Trí Viễn, không rên một tiếng.
Ninh Trí Viễn cũng quen với sự im lặng của hắn, xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, hôn lên trán hắn một cái, lấy quần lót lau sạch cái mông mượt mà và hạ thể ướt sũng của hắn, Ninh Trí Viễn xông ra ngoài gọi: "Nhị Cẩu, mang đồ vào đây."
An Dật Trần run lên, dùng sức lắc đầu. Ninh Trí Viễn đè đầu hắn, vỗ vỗ mông hắn: "Đừng sợ, sẽ không để hắn nhìn thấy ngươi.
Ninh Trí Viễn đi ra ngoài cầm đồ vào, Nhị Cẩu nhìn khí quan sinh dục căng phồng của lão đại, nháy mắt ra hiệu nói: "Lão đại, ngươi chỉ bắn một lần? Còn có tinh thần như vậy.
Câm miệng cho lão tử, đồ của lão tử, chơi như thế nào muốn ngươi nói?
Nhị Cẩu ở trên miệng làm động tác kéo khóa, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Ninh Trí Viễn trở về phòng, bế An Dật Trần lên, run run quần lót và quần dài sạch sẽ trên tay, chậm rãi mặc vào cho An Dật Trần. An Dật Trần vốn định tự mình mặc, bị Ninh Trí Viễn trừng mắt một cái.
Quần áo chưa chuẩn bị...... Không nghĩ tới ngươi ra nhiều mồ hôi như vậy. Thao, đầu vú đều ướt, ngươi sẽ không bắn sữa chứ?
An Dật Trần cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời thô tục như vậy, hắn ôm bộ ngực của mình, trên ngực bị mồ hôi làm cho ướt sũng, nam nhân làm sao có thể...
Ninh Trí Viễn cởi áo khoác của mình ra, bọc lại cho An Dật Trần, nói: "Bộ dáng lãng mạn như vậy, đừng để người khác nhìn thấy, miễn cho người khác xếp hàng đến chơi cậu, đồ lãng mạn."
Lúc An Dật Trần từ phòng đi ra, Ninh Trí Viễn đứng ở bên ngoài hút thuốc, vẫn là nhãn hiệu thuốc lá thấp kém kia.
An Dật Trần vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhà Ninh Trí Viễn hẳn là không thiếu tiền tiêu, hắn làm sao hút thuốc rẻ như vậy?
Hơn nữa nhìn trên tay hắn, nhiều kén và vết thương như vậy, không giống như là con cháu nhà giàu kiêu căng nuông chiều.
Ninh Trí Viễn nhìn An Dật Trần một cái, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của cậu, thấp giọng nói: "Đi học đi. Đúng rồi, ghi chép nhớ làm cho tôi.
An Dật Trần trở lại chỗ ngồi, trên ghế buộc một cái đệm bông, không biết là ai làm.
Hắn ngồi trên ghế, nhắm mắt ngủ nửa giờ, áo khoác của Ninh Trí Viễn bao bọc lấy thân thể hắn, ấm áp.
Buổi chiều Ninh Trí Viễn không đến lớp, cũng không có ai hỏi đến.
Người bạn cùng bàn cũ Bàn Tử đến một lần, đụng cũng không dám đụng vào bàn của Ninh Trí Viễn, hắn hỏi An Dật Trần: "Nghe nói buổi trưa anh ta xung đột với cô, cô có khỏe không?"
An Dật Trần lắc đầu, chậm rãi làm khẩu hình "Không có việc gì, cám ơn".
Người này là Hỗn Thế Ma Vương, ngươi tốt nhất theo hắn, đừng chọc hắn, hắn tính tình cổ quái, ai cũng không biết hắn ở đâu. Chưa từng thấy hắn ôn nhu với ai, hắn ngay cả cha hắn cũng không sợ, hắn không đi học là tốt nhất, lúc tới ngươi liền ẩn thân coi như trong suốt.
An Dật Trần cười khổ, hắn nghĩ, phương pháp có thể áp chế tính tình quái đản của người này... đại khái chính là cho hắn một trận đi? Mỗi lần xong việc hắn đều tính tình tốt đến không thể tưởng tượng nổi.
Quả nhiên là một người kỳ quái.