yên vũ giang nam
Chương 1 - Lời Thú Nhận
Dưới lầu ký túc xá, Lý Dục thâm tình nhìn Đỗ Yên. Một đầu gối quỳ xuống đất. Tay cầm một bó hoa hồng. Kích động mà lại chờ đợi nói. Đỗ Yên. Hôm nay chính là ngày cuối cùng chúng ta còn có thân phận học sinh. Cho nên anh muốn hôm nay cầu hôn em. Tuy rằng không có nhẫn. Nhưng tâm ý của anh cũng giống như hoa tươi này đỏ rực nhiệt liệt. Nếu như có thể xin cho anh một cơ hội cùng em trải qua cuộc đời. Cùng em kết bạn cuộc đời này.
Sau đó liền hai tay cùng nhau cầm hoa hồng giơ về phía Đỗ Yên. Trong mắt tràn đầy thâm tình chờ đợi cùng thấp thỏm. Tuy rằng sau khi Lý Dục vào trường tình cờ quen biết cô gái làm cho tim người ta đập thình thịch này. Nhưng Lý Dục trời sinh ổn trọng hướng nội cũng không biểu đạt tâm ý quá sớm. Mà trước tiên giải thích tình huống của học tỷ hơn hai tuổi này. Kết quả liền phát hiện hỏi thăm rất thuận tiện. Bởi vì cô thu hút sự chú ý của người ta như vậy. Làm cho người ta mơ màng. Có một người cha làm giáo sư ở trường học. Còn có mẹ làm việc ở bộ giáo dục. Tất cả những điều này đều nói rõ tiền đồ của cô sẽ không đơn giản dừng lại như vậy. Mình chỉ tốt nghiệp chính quy. Mà hiện tại cô đã tốt nghiệp thạc sĩ. Dựa theo lý giải của mọi người nhất định Đỗ Yên còn có thể Tiếp tục đào tạo chuyên sâu nghiên cứu sinh tiến sĩ, sau đó lựa chọn như thế nào có thể là ý của cha mẹ cô, nhưng Lý Dục không muốn từ bỏ Cơ hội cuối cùng này. Tính cách của mình vốn không phải là người chủ động. Trong thời gian học đại học cũng đã lấy hết dũng khí mới có cơ hội gặp gỡ và hiểu nhau với nữ thần. Cũng có vài người có vinh dự đặc biệt như mình. Đây cũng không phải nói nhân phẩm Đỗ Yên có vấn đề gì. Mà là bởi vì cô ấy vốn nhất trí ở phương diện chung sống với bạn học. Chỉ cần bạn không nói ra cái gì. Có tâm tư gì. Vậy cô ấy đều đối xử bình đẳng. Một khi có người nhịn không được thổ lộ. Đỗ Yên cũng lễ phép cự tuyệt. Sau đó có chút sẽ hòa bình rời xa.
Khi đó Lý Dục nghe nói nhìn thấy liền biết có không ít bạn học bạn tốt đều trực tiếp bại trận ở chỗ Đỗ Yên. Thẳng đến cuối cùng gần cô cũng đã không có mấy người có tâm tư gì. Rất nhiều đều là bởi vì đề tài học tập mà trở thành bạn học cùng trường tốt hơn. Lý Dục tự nhận mình cũng không có chỗ nào đặc biệt. Chỉ là cơ hội cuối cùng này vẫn không muốn buông tha. Cho nên bất đắc dĩ. Lý Dục vẫn lựa chọn ở trong hoàn cảnh lớn này, trong ngày cuối cùng đặc biệt này thổ lộ với nữ thần mình yêu sâu đậm. Trong mắt anh ta, cho dù bị Đỗ Yên cự tuyệt cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ là muốn dùng cái này để kết thúc kiếp sống đại học của mình. Không muốn để cho mình lưu lại tiếc nuối.
Hai tay Đỗ Yên đan vào nhau đặt ở trước người. Hai tay không ngừng xoa bóp. Trên mặt ửng đỏ. Vẻ mặt cũng thập phần khó xử cùng rối rắm. Đồng thời cũng cất giấu vui sướng cực lớn. Đỗ Yên không nghĩ tới Lý Dục là người nhìn như trầm ổn hướng nội cũng sẽ lớn mật nói ra loại lời này với mình ngay trước mặt đàn đệ đàn muội của một tòa nhà. Hai má ửng đỏ nóng lên. Nhưng mình lại không thể lập tức cho hắn một đáp án. Bởi vì mình vẫn cần xác nhận một vấn đề. Đương nhiên nguyên nhân không cự tuyệt cũng là Đỗ Yên dưới sự quan sát quen biết của bọn họ liền hiểu được thái độ làm người của Lý Dục vẫn rất tốt. Bản thân đối với hắn cũng không có phản quan. Hoặc là nói cũng là thích.
Đỗ Yên không di chuyển bước chân, mà ngượng ngùng nhìn Lý Dục nhẹ giọng nói. Lý Dục. Anh ôm ý tưởng gì đến thổ lộ cầu hôn với tôi. Mặc kệ tôi có đồng ý hay không. Sau đó anh lại chuẩn bị làm như thế nào?
Lý Dục không biết Đỗ Yên hỏi lời này có ý gì. Chỉ là tâm ý của mình như thế nào vẫn hiểu được. Cho nên cũng không quá do dự liền nói thẳng. Bốn năm đại học. Thích em bốn năm. Hôm nay là ngày cuối cùng của đại học. Nếu như không đem lời trong lòng nói ra, vậy thì quá không xứng đáng với em. Cũng không xứng đáng với chính mình. Mặc kệ kết quả như thế nào. Ngày mai anh đều sẽ trở về quê hương Giang Nam. Ở nơi đó bắt đầu cuộc sống của anh. Đương nhiên nếu có em làm bạn thì cuộc sống đó nhất định là kỳ vọng của anh.
Sắc mặt Đỗ Yên buồn bã. Kết quả này tuy rằng đối với Lý Dục mà nói là nên làm, nhưng nhà của mình lại ở chỗ này. Cha mẹ ở chỗ này. Bản thân cũng vẫn sinh hoạt ở chỗ này. Nếu đáp ứng thì cần buông tha quá nhiều. Nhưng ánh mắt Đỗ Yên nhìn Lý Dục trầm ổn kỳ vọng lại không nỡ như vậy. Đúng như lời hắn nói. Bốn năm qua ở chung với hắn. Chính mình cự tuyệt nhiều người như vậy. Cũng chính là chờ hắn mở miệng. Đương nhiên nếu như hắn không nói, chính mình cũng có thể chỉ đem phần tình cảm này chôn sâu đáy lòng. Chỉ là hắn không làm cho mình thất vọng. Vào lúc này, trong hoàn cảnh này, hắn vẫn kiên định nói ra bên tai. Tiếng vọng vọng vọng của hắn vang lên. Còn có rất nhiều đàn em và đàn em.Dỗ thanh. Đỗ Yên hít sâu một hơi đồng thời tràn đầy kỳ vọng nói. Có nghĩ tới lưu lại hay không. Vì ta lưu lại.
Trong mắt Lý Dục sáng ngời. Vừa muốn kích động đáp ứng. Nhưng nhớ tới lời cha ở Tây Bắc xa xôi đã nói với mình lúc mình học đại học thì lập tức trầm mặc một hồi. Hơn nữa trước đó không lâu mẹ qua đời. Cha lại nhắc lại ý tứ để cho hắn tốt nghiệp đại học rồi trở về Giang Nam sinh hoạt. Đỗ Yên không rõ nguyên do. Vô cùng lo lắng chờ đợi Lý Dục đáp ứng. Chính mình biểu đạt rõ ràng tin tưởng Lý Dục nhất định hiểu được tâm ý của mình. Chỉ cần hắn đáp ứng, mình cũng nhất định sẽ đáp ứng. Chỉ là sự trầm mặc của Lý Dục khiến Đỗ Yên bắt đầu sợ hãi.
Lý Dục thống khổ chậm rãi buông hoa hồng vẫn giơ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói. Không xứng đáng. Đỗ Yên. Tôi không thể ở lại. Tôi phải về quê Giang Nam. Tôi đáp ứng yêu cầu của cha tôi. Phải về. Không xứng đáng. Làm cho cô thất vọng.
Nói xong Lý Dục liền thống khổ mà gian nan đứng dậy. Cúi người thật sâu với Đỗ Yên, sau đó yên lặng xoay người. Cảm giác hôm nay mình nhất định thất bại liền cúi đầu chuẩn bị rời đi.
Đỗ Yên nghe được lời nói của Lý Dục, nhìn hành động của hắn nhất thời không thể tiếp nhận. Không rõ hắn đây là vì sao. Rõ ràng yêu cầu rất đơn giản. Cho dù là yêu cầu của phụ thân cũng không phải tuyệt đối. Hơn nữa ở kinh thành không thể phát triển hơn ở Giang Nam?
Nếu như ở cùng một chỗ với mình, vậy phụ thân của mình sẽ không vì hắn quan tâm chăm sóc?
Mấu chốt nhất chính là hắn như thế nào đã nói buông tha liền buông tha a. Chính mình một lời ái mộ biểu đạt liền đổi lấy kết quả như thế sao?
Đỗ Yên không cam lòng vội vàng gọi Lý Dục lại.
Lý Dục, vì sao, cho dù là yêu cầu của cha cậu, chẳng lẽ cũng không bằng địa vị của tôi trong lòng cậu sao?
Vậy anh còn lấy cái gì thật lòng thổ lộ với tôi? Anh đang làm tôi khó xử sao?
Nói xong Đỗ Yên hai mắt đã phiếm hồng, nước mắt tràn mi.
Lý Dục bình tĩnh xoay người lại. Khuôn mặt tươi cười vô cùng đau khổ khó coi, nhẹ giọng nói. Không xứng đáng. Đỗ Yên. Khiến em đau lòng là lỗi của anh. Nhưng chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em. Chỉ có chuyện này anh không có cách nào đáp ứng. Cho nên anh chỉ có thể nói không xứng đáng. Không cầu em tha thứ. Chỉ hy vọng sau này em hạnh phúc là tốt rồi.
Lý Dục nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi. Không có cách nào đáp ứng hài lòng với cô liền dứt khoát chia tay. Như vậy cơn đau này cũng chỉ là ngắn ngủi. Giống như cảm cúm mùa xuân kia nhịn một chút liền qua. Mà yêu cầu dạy bảo và yêu cầu của cha lại là vấn đề gia sư. Mình đã đáp ứng vậy thì phải đưa ra lựa chọn và dứt bỏ cuối cùng. Đau lòng là khẳng định. Lý Dục đau đớn rời đi chưa được hai bước cũng đã rơi lệ đầy mặt. Kết quả tuy rằng không tốt. Nhưng cũng biết tâm ý của Đỗ Yên. Trong lòng cô có tâm ý của mình. Vậy mình cũng không tính là thất bại. Chỉ là hận không thể ở cùng một chỗ mà thôi. Buông tay cũng là một loại biểu hiện của tình yêu.
Bóng lưng cô đơn và quật cường làm đau nhói trái tim thiếu nữ của Đỗ Yên. Toàn bộ ký túc xá đều trầm mặc. Tất cả mọi người không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy. Rõ ràng nữ thần đã tỏ vẻ ái mộ hắn. Rõ ràng một đáp ứng đơn giản có thể tất cả đều vui mừng. Nhưng vì sao câu chuyện đến cuối cùng lại diễn biến thành kết cục thống khổ. Mọi người nhìn Đỗ Yên cô lập bất lực như cỏ nhỏ trong gió. Thân thể đơn bạc có chút lắc lư. Một ít nam sinh cũng đồng dạng thích Đỗ Yên đã lòng đầy căm phẫn muốn xắn tay áo lên nhằm phía tên gia hỏa không biết tốt xấu kia. Kết quả cuối cùng xác thực phát hiện mình cũng không có lý do gì đi ngăn cản người nhìn như tiêu sái rời đi kia.
Đỗ Yên ngồi xổm xuống khóc lớn lên. Bốn năm qua, mình để ý thời gian ở chung với hắn như vậy. Cẩn thận thu hồi tâm ý. Sợ có một chút biểu thị để cho hắn nhìn ra. Tựa như chờ hắn hạ quyết tâm đối mặt với mình. Vốn là đến cuối cùng mình còn rất thất vọng. Chỉ là hôm nay nhận được tin tức của hắn mình lập tức một trận đại hỉ thoải mái. Nghĩ mục đích của hắn nhất định sẽ không làm cho mình thất vọng. Cho nên còn tỉ mỉ ăn mặc một chút. Hết thảy đều là vì có thể làm cho một mặt đẹp nhất của mình triển lãm ở trước mặt hắn.
Đỗ Yên khuê mật nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng. Ngồi xổm xuống ôm thân thể của nàng nói. Được rồi. Không khóc nữa. Hắn không biết nắm chắc mà lựa chọn buông tha. Chứng tỏ hắn cũng không phải lương phối của ngươi. Vậy qua đó liền qua đi. Trở về ngủ một giấc ngày mai cái gì cũng tốt.
Đỗ Yên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt đẫm lệ lên. Một bàn tay thống khổ nắm chặt ngực nói. Nhưng chỗ này của ta đau quá đau quá. Vì sao a. Vì sao hắn không thể đáp ứng yêu cầu của ta a. Cho dù chỉ là hiện tại đáp ứng ta. Sau đó lại nói với ta một chút. Ta có thể cũng sẽ đáp ứng hắn a. Vì sao a.
Kỳ Tú không nói gì. Ai. Cần gì chứ. Nếu thật sự thống khổ không bỏ xuống được. Vậy thì mặc kệ theo đuổi. Ai cũng không biết duyên phận là đúng hay sai. Có lẽ sau khi bỏ qua chuyện này sẽ không còn lương phối nào tốt hơn hắn nữa. Như vậy ngươi có hối hận hay không.
Vẻ mặt Đỗ Yên lại sửng sốt, nhưng cho dù tôi đuổi kịp thì sao, anh ta đã tỏ vẻ không có khả năng ở lại, tôi cũng không thể không nghe lời cha mẹ.
Kỳ Tú lấy ra một túi khăn giấy rút ra một tờ lau nước mắt cho Đỗ Yên. Vừa lau vừa nói. Phụ nữ vì tình yêu đích thực của mình có thể buông tha tất cả. Đương nhiên đây cũng là một loại đánh bạc. Đánh bạc chính là toàn bộ tương lai của mình. Là thua hay thắng ai cũng không nói được. Phải xem lúc ấy bạn có thể hạ quyết tâm như thế nào.
Đỗ Yên mím môi, nắm chặt nắm đấm kiên định một chút nói. Tú. Ngươi giúp ta đuổi theo Lý Dục một chút. Bảo hắn chờ ta một ngày. Nếu như ngày mai đến tối ta không liên lạc với hắn vậy cứ như vậy kết thúc.
Kỳ Tú nghiêm túc nhìn Đỗ Yên. Bình tĩnh nói. Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi.
Đỗ Yên ánh mắt kiên định nói. Mặc kệ tương lai như thế nào, ta cũng không muốn hiện tại hối hận.
Kỳ Tú thở dài nói. Được rồi. Việc này tôi giúp cậu. Bạn thân của chúng ta nhiều năm như vậy tôi không muốn thấy cậu thật sự thất vọng. Chỉ hy vọng cậu ấy đáng giá để cậu cố chấp trả giá như vậy.
Thần sắc Đỗ Yên có chút dao động, sau đó lại kiên định, gật đầu nói. Ta tin tưởng hắn.