xuân oanh chuyển
Chương 9 - Giáo Thảo Đại Nhân (
Không hiếm lạ là ai vừa cướp vừa đoạt? Đồ vô lại!
Như Oanh thấy hắn cướp đi đồ vật lại tiện tay ném đi, vừa tức vừa giận, một tay rảnh rỗi, liều mạng đẩy hắn.
Hắn không đề phòng nàng ra tay, bị nàng đẩy lùi một bước, nhất thời có chút không thể tin, cả giận nói: Lá gan ngươi không nhỏ!
Hắn không chút nghĩ ngợi, hung hăng đẩy lại nàng một cái, khi người mà lên, gắt gao đặt nàng ở góc tường mới bỏ qua.
Vai lưng cô đập mạnh vào tường, nhất thời bị đau, thân thể không thể nhúc nhích, đang muốn cãi lại.
Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu.
Một vật mềm mại mềm mại, ấm áp nóng bỏng lướt qua cằm hắn.
Ánh mắt Kỳ Thế Huân rơi vào đôi môi hồng phấn của thiếu nữ.
Như Oanh trong nháy mắt hiểu được, vừa rồi môi mình cọ tới nơi nào, một khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ yên, nóng bỏng cay độc, đáp lại nhất thời nói không nên lời, quẫn bách rũ mi mắt xuống không dám nhìn người nọ nữa.
Hắn thấy khuôn mặt trắng bệch của thiếu nữ trước mắt từng chút từng chút đỏ ửng, vành tai bạch ngọc cũng thành màu hồng nhạt, mới vừa rồi tức giận tiêu tan hơn phân nửa, trong lồng ngực đang thùng thùng như nổi trống, ngoài miệng chỉ nói: lá gan ngươi không nhỏ.
Đổi lại ngày xưa, Như Oanh liền có thể cảm thấy được người này đang tới tới lui nói những lời bánh xe này, chỉ lúc này trong lòng nàng đang hoảng loạn quẫn bách không có kết cấu, không để ý tới rất nhiều kia, ngập ngừng nói: "Ta ta cũng không phải cố ý trong giọng nói của nàng mang ra vài phần không tự giác giải thích cùng cầu xin, nghe ở trong tai hắn kiều kiều mềm mại, nói không nên lời dễ nghe đau lòng, làm như là cháu ngoại của hắn hướng đại tỷ tỷ của hắn làm nũng.
Nhìn hai cánh môi hồng phấn của cô mấp máy, Kỳ Thế Huân nhớ rõ vừa rồi trên cằm mình bị nó đụng phải mềm mại, miệng khô lưỡi khô, liếm liếm môi nói: "Em nói không phải cố ý thì không phải cố ý?
Làm sao anh chứng minh được?
Nàng quẫn đến lông mi chớp chớp, trong mắt Lưu Ly chiếu ra thân ảnh của hắn, vội la lên: Ta ta tự nhiên không phải cố ý!
Ngươi vụng trộm hôn ta, trước mắt nhất định là muốn nói không phải cố ý!
Tôi không có!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã lộ ra màu son, trong mắt mơ hồ có thủy quang.
Anh dùng ngón tay chỉ vào cằm mình, cô liền á khẩu không trả lời được.
Nàng không dám nhìn thẳng hắn, nghiêng mặt, thiếu nữ tóc đen mềm mại rủ xuống đầu vai, giữa mái tóc rậm cất giấu một lỗ tai ngọc trắng lung linh.
Hắn đưa tay sờ vành tai lung linh phấn anh đào của nàng, nàng nghiêng đầu, hắn nói: "Đừng trốn!
Ngươi tự tiện hôn trộm ta, ta cuối cùng cũng đòi lại.
Cô nghiêng đầu rũ mắt, mặc cho anh uốn cong ngón tay xoa bóp vành tai cô nhiều lần.
Hắn phảng phất như tìm được đồ chơi thú vị, phấn nộn như ngọc một mảnh, vuốt ve ngón cái cùng ngón trỏ, xoa lại xoa, chỗ kia mềm mại giống như có thể nặn ra nước.
Hắn chợt vươn đầu lưỡi liếm liếm, môi há ra ngậm lại.
An Như Oanh giãy dụa như một con chim bị kinh hãi.
Anh buông lỏng miệng, môi không dời khỏi tai cô, hai tay cô đẩy, anh đè cô bất động.
Cô xoay mặt, hai má phấn chấn lướt qua môi anh.
Đứng yên! Mặt hướng nào gom lại đây!
Lời này của anh xấu hổ đến mức cô lại không dám lộn xộn, giống như cô đưa mặt mình đến bên miệng anh, cô thấp giọng nói: "Ai dạy anh đến gần trước?
Là ai trộm hôn ta trước?
Hắn thở hổn hển, vừa rồi nàng tựa vào lòng hắn loạn củng, củng đến trên người hắn từng đợt khô nóng.
Anh nắm cằm cô, kề miệng ăn đôi môi mềm mại của cô.
Có lẽ cô bị dọa sợ, trong nháy mắt ngây ngốc.
Hắn tựa như ăn một quả anh đào, vừa liếm vừa ngậm, mút hơn nửa ngày, hương vị mềm mại kia đúng là một đường thỏa mãn tới tận tâm gian.
Hắn học bộ dạng hôn môi của đôi nam nữ đêm đó, trên tay hơi dùng sức, ép nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, hắn vươn đầu lưỡi xông vào.
Hắn ở trong miệng nàng quấy loạn một trận, khiến nàng ngửa mặt nhíu mày, phát ra tiếng a a.
Giọng nói kia của cô mềm mại buồn bực ở trong giọng, nũng nịu mơ hồ mập mờ, khiến chỗ kia của anh trướng đau lên, thẳng tắp chống ở bụng dưới của cô.
Tác giả vi khuẩn:
Như Oanh: Xin lỗi.
Kỳ Thế Huân: Xin lỗi hữu dụng, cần cảnh sát làm gì?