vượt quá giới hạn
Chương 11
Ghi chú nhỏ: Cảm ơn mọi người đã động viên. Để không phụ sự chờ đợi của các bạn, trước khi lên máy bay, tôi lại viết một bài nữa.
Hôm nay Tiếu Nguyệt dậy muộn.
Sau khi đưa con đi học, vội vàng chạy đến công ty.
Gần đây có một nữ đồng nghiệp mới tới, quan mới nhậm chức, đặc biệt tích cực, hội nghị cư nhiên sắp xếp vào lúc 8 giờ 30 sáng.
Lúc Tiếu Nguyệt đi vào phòng họp đã là 8 giờ 45.
Cô mỉm cười xin lỗi với mọi người, sau khi ngồi xuống mới phát hiện một Mike tóc vàng hạc giữa bầy gà ngồi cùng một chỗ với mọi người.
Hắn nghịch ngợm trừng mắt nhìn Tiếu Nguyệt.
Cuộc họp hôm nay là về việc sắp xếp nhân sự cho một số dự án.
Tiếu Nguyệt cảm thấy điện thoại di động của mình rung lên một chút, cầm lên nhìn, là tin nhắn Mike gửi tới: Tôi xin vào tổ dự án của cậu.
Tiếu Nguyệt ngẩng đầu, thấy Mike giả vờ nghiêm túc nghe đồng nghiệp phát biểu.
Tiếu Nguyệt, dự án kia của cô thiếu nhân viên phân tích kinh tế. Phái Lý Kiến tới giúp cô được không? "Nữ đồng nghiệp hỏi.
... "Tiếu Nguyệt có chút do dự.
"Chẳng phải tôi đã nộp đơn xin vào dự án này rồi sao?" Mike, một nhà phân tích kinh tế, nói không kịp.
Tôi đã cân nhắc rồi, khách hàng dự án của Tiếu Nguyệt là người Trung Quốc, hay là phái một người Trung Quốc đi thì tốt hơn. Anh nên ủng hộ một dự án hợp tác khác với chi nhánh Singapore đi. "Nữ đồng nghiệp nói.
Mike có chút thất vọng, bất quá không nói gì nữa.
Tiếu Nguyệt gửi tin nhắn cho anh: Lần sau đi.
Nữ đồng nghiệp mới tới tiếp theo bắt đầu nói về quan niệm mới về phương diện sắp xếp nhân sự của cô, kinh nghiệm của cô ở nước ngoài vân vân, thao thao bất tuyệt.
Điện thoại di động Tiếu Nguyệt lại rung lên.
Là tin nhắn của Mike, còn thêm một khuôn mặt tươi cười: Thật có thể nói, giáo sư đại học!
Tiếu Nguyệt buồn cười.
Trả lời: Nói vẫn có đạo lý.
Mike trả lời: "Nói chuyện này lúc 8 giờ 30 sáng?
Thêm một cái mặt quái dị.
Tiếu Nguyệt cảm thấy đồng nghiệp người Anh nhỏ tuổi hơn cậu này rất buồn cười, không giống thân sĩ cứng nhắc trong tiểu thuyết, ngược lại có chút đặc thù của con trai Bắc Kinh, thẳng thắn, cởi mở, thú vị.
Bất tri bất giác suy nghĩ của cô trôi qua trên người Quan Văn.
Gần đây hắn đang bận rộn cái gì vậy?
Vốn đã hẹn ngày hôm qua gặp mặt, kết quả hắn tạm thời hủy bỏ, nói có việc gấp.
Chiều hôm qua có gửi tin nhắn nói sáng nay không nên liên lạc với anh, buổi trưa cũng không thể gặp mặt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đến trưa, Mike đi ăn tối ở Portman. Tiếu Nguyệt thuận tiện xem một chút tiết mục nửa cuối năm của rạp hát. Nhà hát Portman không lớn, nhưng thường xuyên có thể mời các đoàn biểu diễn xuất sắc nước ngoài đến biểu diễn.
Mã Hữu Hữu! "Tiếu Nguyệt kêu lên," Ta đặc biệt thích âm nhạc của hắn.
Mike lại gần hỏi: "Ai vậy?
Sao anh lại không biết hắn? Nghệ thuật gia đàn vi - ô - lông - xen, rất tuyệt. "Tiếu Nguyệt bĩu môi.
Mike hỏi: "Vậy cô có CD của anh ấy không? Có thể cho tôi mượn không?
Tất nhiên. Tôi có thể cho anh mượn Soul of Tango. "Tiếu Nguyệt nói:" Âm nhạc tập này là phong cách Tango, triền miên, tràn đầy nhiệt huyết.
Tiếu Nguyệt có chút kích động, đỏ mặt, mắt tỏa sáng.
Cô đặc biệt thích Soul of Tango, những câu chuyện về cello khi thì nóng bỏng, khi thì khóc, khuấy động lòng người, rung động đến tâm can.
Mỗi lần nghe được tập nhạc này, cô đều cảm thấy nhu tình vô cùng bắt đầu khởi động trong cơ thể.
Cô còn đưa cho Quan Văn một cái CD, bảo anh để trong xe, có lúc hai người ôm, nhắm mắt nghe, vô cùng hưởng thụ.
Tiếu Nguyệt bỗng nhiên chú ý tới Mike có chút xuất thần nhìn chằm chằm nàng, trong mắt toát ra hứng thú thăm dò. Cô đoán mình có chút thất thố, liền đổi đề tài nói: "Đi ăn cơm đi.
Buổi chiều Quan Văn cuối cùng cũng gọi điện thoại tới. Ngươi đi đâu? Giống như mất tích. "Tiếu Nguyệt oán trách nói.
Không xứng đáng. Tiểu Nguyệt. "Thanh âm Quan Văn có vẻ trầm trọng. Vợ tôi bị bệnh. Hôm qua đưa cô ấy đi khám bác sĩ. Bác sĩ đề nghị hôm nay chụp CT. Kết quả không tốt đâu.
Là bệnh gì?
Hình như trong dạ dày có cái gì đó. Bất quá rất nhỏ. "Quan Văn nói.
Tiếu Nguyệt hít sâu một hơi. Đó là lành tính?
Còn phải làm kiểm tra mới biết được. Hy vọng là lành tính...... Mấy ngày nay anh không thể ở bên em. Anh sẽ cho em biết tình hình. Anh cúp máy, bảo trọng.
Quan Văn gọi điện thoại từ bệnh viện.
Bà xã vẫn nói đau dạ dày, ăn không vô.
Hôm qua hắn đưa nàng đi kiểm tra.
Không nghĩ tới lại là kết quả như vậy.
Bất kể là lành tính hay ác tính, phẫu thuật là khó tránh khỏi.
Bác sĩ đề nghị nhập viện ngay lập tức.
Cả đêm qua anh đều ở bệnh viện với vợ, không chợp mắt.
Còn trẻ như vậy đã mắc bệnh như vậy, trong lòng thê tử không chịu nổi, tối hôm qua vẫn khóc.
Quan Văn không ngừng khuyên nhủ, ôm cô dỗ cô mới từ từ ngủ.
Quan Văn đi vào phòng bệnh, vợ nửa ngủ nửa tỉnh.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn người phụ nữ hắn đã làm bạn hơn mười năm trước mắt, dưới tấm ga giường mỏng manh, trên chiếc gối lớn màu trắng khuôn mặt của nàng có vẻ tái nhợt, gầy yếu, hoàn toàn không có bộ dáng hung hãn bình thường, ngược lại tràn ngập biểu tình bất lực.
Quan Văn nhớ tới lúc bọn họ mới quen nhau, anh bị sự ngoan ngoãn và dịu dàng của cô hấp dẫn.
Chính là biểu tình bất lực như vậy, làm cho trong lòng anh dâng lên ý thức trách nhiệm phải chiếu cố cô cả đời.
Bắt đầu từ khi nào, tất cả liền thay đổi đây?
Là bởi vì chuyện ba năm trước?
Có lẽ sớm hơn?
Nhớ rõ sau khi kết hôn mới hai năm, đồng nghiệp Quan Văn mở tiệc sinh nhật cho anh.
Mấy cô gái trong công ty điên cuồng ầm ĩ muốn hôn lên má anh để ăn mừng.
Hắn không có không biết xấu hổ cự tuyệt, ngẫm lại là party mà, nháo chơi đùa một chút mà thôi.
Kết quả ảnh chụp bị vợ nhìn thấy, vợ ầm ĩ làm, cả đêm.
Bất luận hắn giải thích thế nào cũng vô dụng.
Còn có một lần dường như là bạn gái trước kia từ Mỹ trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm, Quan Văn không nghĩ nhiều, thuận miệng nói ra, kết quả cũng là một buổi tối náo loạn.
Quan Văn không hiểu, tại sao vợ anh lại không yên tâm về anh như vậy?
Là bởi vì lúc yêu đương, Quan Văn có một số bạn gái, trong đó không thiếu người ưu tú hơn vợ, cho nên vợ chưa từng có cảm giác an toàn?
Quan Văn nghĩ, chỉ cần anh chăm sóc tốt cho gia đình, chăm sóc vợ, vợ nhất định sẽ từ từ trở nên yên tâm với anh.
Nếu không yêu anh, ai nguyện ý chăm sóc anh như vậy chứ?
Nhưng sự tình cũng không có phát triển như hắn tưởng tượng, thê tử đối với hắn vẫn hoài nghi trùng trùng, mà đối với cống hiến của hắn vì gia đình ngược lại tập mãi thành thói quen, không biết quý trọng.
Chính anh, cũng có thói quen ở nhà giống như một người đàn ông Thượng Hải điển hình, mua rau sống, dần dà, cũng chết lặng.
Ba năm trước, trong công ty có một sinh viên vừa tốt nghiệp, phái đến học tập dưới tay anh ta.
Quan Văn đối với cô rất chiếu cố, có lúc hai người ăn cơm tâm sự, có chút cảm giác đặc thù như vậy, trừ lần đó ra, cái khác cũng chưa từng làm qua.
Khi Quan Văn đối mặt với cô gái đơn thuần này, tâm tình vô cùng thoải mái, cảm giác được sùng bái cũng làm cho hắn thoải mái.
Ánh mắt cô gái nhìn anh dịu dàng vạn loại, Quan Văn rất hưởng thụ.
Một buổi tối, trên điện thoại di động của anh xuất hiện một tin nhắn: Cảm ơn tối nay tốt đẹp, anh còn đang suy nghĩ về cuộc đối thoại của chúng ta, ngủ thật ngon, ngày mai gặp nhé.
Lúc ấy anh đang tắm, vợ xem tin nhắn, nổi giận như bão tố, khóc lóc sặc sụa.
Lúc ấy đã có con, Quan Văn nhớ rõ con gái bị dọa khóc, thút thít gọi ba.
Ai, đó thật sự là một buổi tối nghĩ lại mà kinh.
Từ đó về sau, thê tử quản thúc hắn rất nghiêm ngặt.
Quan Văn có lúc nghĩ, cô mệt mỏi như vậy sao?
Trong lòng nàng nhất định rất đau khổ?
Trong thời khắc này đề phòng hôn nhân của đối phương, cô có thể luôn ở trong trạng thái sinh lý khẩn trương hay không?
Nhưng Quan Văn là người mới bắt đầu đau khổ, có tài đức gì có thể đi khuyên bảo thê tử của mình đây?
Đi khuyên nàng quên đi?
Khuyên nàng khoan dung?
Quan Văn nhớ hình như đã đọc ở đâu đó, tình yêu giống như hạt cát trong lòng bàn tay, nắm quá chặt, hạt cát chảy ra từ khe hở ngón tay, mở ngón tay ra, hạt cát ngược lại bất động, dừng ở trong lòng bàn tay, thuộc về em.
Hắn thật hy vọng thê tử có thể hiểu được đạo lý này.
Hắn nhớ tới ngày đó nói với Tiếu Nguyệt, mình đem toàn bộ tình yêu để lại cho nàng, đem trách nhiệm để lại cho thê tử.
Nói như vậy có chính xác không?
Giờ này khắc này, nhìn thê tử đang mê man trước mặt, tiểu nữ nhân Khả Khả trìu mến, trái tim của hắn vì sao trở nên mềm mại như vậy?
Sáng sớm khi biết được bệnh tình của nàng, nước mắt của hắn vì sao vô tri vô giác liền rơi xuống?
Nếu như thê tử mở ra ngón tay của nàng lời nói, Quan Văn có thể hay không trở thành kia dừng lại ở trong lòng bàn tay hạt cát đâu?
Còn Shaw Moon thì sao?
Mình thật sự rất yêu cô sao?
Tiếu Nguyệt... Quan Văn ở trong lòng yên lặng hô cái tên này một lần.
Anh bóp điện thoại trong tay một cái, vừa muốn đứng dậy, vợ tỉnh lại.