vui vẻ (bdsm)
Chương 6: Cái đuôi không lấy
Mệt mỏi sau cao trào làm cho người ta hoảng hốt, Ngũ Tịch cúi đầu lăng lăng mặc cho người ta loay hoay, cho đến khi nghe được cái tên không nên phun ra từ miệng anh, Ngũ Tịch hô hấp cứng lại, hoang mang ngẩng đầu.
Anh vì... "Cô nhận ra anh, kinh ngạc mở to hai mắt.
Tịch Tịch, đã lâu không gặp. "Nghê Diệp đứng trước mặt cô, hơi cúi người cười với cô:" Ngồi xuống một chút, anh đi rót nước.
Nửa phút sau Nghê Diệp bưng cốc trở về, có chút mê hoặc nhìn thấy cô ngồi trên sô pha không được tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi.
Thấy hắn đi tới, Ngũ Tịch cau mày oán trách liếc hắn một cái, không nhận lấy ly nước hắn đưa tới.
Nghê Diệp đặt cốc nước lên bàn trà, vốn định giải thích gì đó, lại bị cô cắt ngang.
Cái đuôi......
Hả? "Anh không nghe rõ.
Tôi nói đuôi! Đuôi vẫn còn... "Ngũ Tịch nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của anh, trong lòng nổi giận, giọng nói cao lên một chút, trừng mắt nhìn anh.
A... "Nghê Diệp bật cười, nhanh chóng khống chế biểu tình của mình, đưa tay qua:" Xin lỗi, tôi lấy ra giúp anh.
Ngũ Tịch giống như bị kinh hãi chợt lóe về phía sau, "Đừng! Chính tôi ách......" Dùng sức quá, nút hậu môn chuyển một góc độ, cấn cô càng khó chịu.
Anh thu tay lại, ngồi cách xa cô một người, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Tự mình làm có thể sẽ khó chịu, ngoan, nằm sấp trên đùi anh, anh giúp em.
Ngũ Tịch hoài nghi nhìn hắn một cái, trong đầu loạn thành một đoàn. Đình trệ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đập lon đập bể dịch qua, ghé vào trên hai chân hắn.
Vậy nhanh lên một chút......
Nghê Diệp nhẹ nhàng nhấc mông cô về phía trước, đặt mông cô lên đùi, vén váy cô lên, xoa xoa chóp mông cô để cô thả lỏng, một tay đẩy hai cánh mông ra, tay kia thò vào giữa, nắm lấy gốc đuôi, xoay trái xoay phải chậm rãi rút ra, nghe thấy một tiếng hừ nhẹ của cô.
Có khỏe không? "Anh ném đuôi lên bàn, xoa bóp cổ sau của cô.
Ngũ Tịch không trả lời, lập tức giãy dụa chống người lên, lui về khu vực ngồi lúc trước.
Thấy ánh mắt anh đuổi theo cô, cầm lấy gối dựa nhỏ bên cạnh nhét vào trong ngực, lừa mình dối người cuộn mình ở góc sô pha vùi mặt sâu vào bên trong.
Đừng nhìn tôi - -
Cô nghe thấy người đàn ông không nhịn được cười rộ lên: "Tịch Tịch, khi còn bé sao không phát hiện em đáng yêu như vậy.
Ngũ Tịch mạnh mẽ ngẩng đầu, nghiêm mặt nhìn anh chằm chằm.
Được rồi, "Nghê Diệp thu lại nụ cười ý bảo," Tôi vẫn biết là cậu.
Ngũ Tịch bình tĩnh lại, đặt câu hỏi: "Hoạt động diễn đàn?
Anh chần chừ gật đầu: "Đi cùng bạn bè, sau đó nhìn ID đăng ký của em liền..."
A. "Cô gật đầu không hỏi nhiều, cau mày hít sâu vài lần:" Giấu là vì đùa giỡn em sao?
Hắn nghiêm mặt nói: "Ngươi biết, ta không có muốn thương tổn ngươi.
Nàng đỏ mặt: "Ngươi gạt ta khi dễ ta..." Giấu diếm thân phận đem nàng lừa tới trong nhà nhục nhã đùa bỡn.
Ta đã nói rồi, ta chỉ làm chuyện ngươi mong đợi.
Hồi ức lúc trước nảy lên trong lòng, Ngũ Tịch ức chế không được phẫn nộ, không lựa lời la hét với anh: "Đúng vậy! Đúng vậy, anh cũng thấy đấy, tôi chính là loại biến thái, bị người nhục nhã bị người đánh còn sảng khoái. Anh hài lòng chưa!
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị một bàn tay lớn che lại. Nghê Diệp ghé vào tai cô, dịu dàng trấn an: "Suỵt...... Không được nói như vậy. Em không làm gì sai, anh cũng chưa bao giờ xem thường em.
Giọng nam ấm áp, động tác lại cứng rắn không cho phép phản kháng, Ngũ Tịch bị hạn chế ở trong góc giãy không thoát, dần dần an tĩnh lại.
Nghê Diệp thấy thế buông tay ra: "Nếu anh biết tôi là ai, còn muốn đến tìm tôi không?
Đương nhiên không! "Liên Võng điều chỉnh, không đúng, ngay từ đầu đã không thể nào.
Chính là bởi vì hắn cũng hiểu được điểm ấy.
Vì sao? Tùy tiện một người xa lạ cũng có thể, ta lại không thể.
"Không giống nhau chút nào..." Cô phát điên.
Có vẻ như không có gì to tát khi bộc lộ mong muốn của mình với người lạ.
Nhưng hắn là hàng xóm quen biết từ nhỏ a... Bởi vì lớn hơn nàng hai tuổi, nàng khi còn bé còn bị cha mẹ yêu cầu gọi hắn là ca ca, lúc ấy hai người cùng nhau truy đuổi đùa giỡn không ít.
Thẳng đến sau khi tốt nghiệp tiểu học Ngũ Tịch chuyển nhà, sau đó liền mất đi liên lạc.
Cùng đã từng như thế quen thuộc người gặp lại, dĩ nhiên là vì làm như vậy xấu hổ tính ngược trò chơi... Đây không phải là hiển nhiên xã tử hiện trường sao!!
Ngũ Tịch đứng lên, sửa sang lại váy, không để ý tới quần lót của mình còn ném sang một bên, vội vàng ứng phó: "Em phải đi.