vui vẻ (bdsm)
Chương 18: Hết thảy do chủ nhân làm chủ
Ngũ Tịch ở trong bóng tối lần mò đi ra cửa phòng, đi tới cửa phòng ngủ khác lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cô giơ tay lên do dự một giây, ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Bên trong truyền ra tiếng động rất nhỏ, sau đó cửa bị mở ra, Nghê Diệp mặc áo ba lỗ quần đùi xuất hiện trước mặt cô.
Hả? "Nghê Diệp bên miệng treo nụ cười như có như không, tiện tay vuốt tóc mai cô. Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, ánh sáng ấm áp lờ mờ phủ kín phòng một tầng sa.
Không ngủ được... "Ngũ Tịch nháy mắt mấy cái, bày ra vẻ mặt vô tội che giấu ngượng ngùng ở phía sau.
Nghê Diệp kéo cổ tay cô dắt cô vào nhà, thuận tay đụng cửa, kéo cô đi tới bên giường, còn mình ngồi ở mép giường, đặt cô vào giữa hai chân mình.
Ngủ không thoải mái? "Anh ngẩng đầu, ân cần hỏi.
Ngũ Tịch lắc đầu, lúc muốn mở miệng đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, chậm rãi quỳ xuống, hai tay khoác lên mép giường lộ ra giữa háng anh.
Nàng ngưỡng mộ hắn, dùng nửa là làm nũng nửa là oán giận khẩu khí nói: "Bởi vì...... Chủ nhân không có cho ta vòng cổ, ta ngủ không được..."
Nghê Diệp có chút ngoài ý muốn: "Mỗi đêm đều đeo vòng cổ ngủ sao?
Ngũ Tịch dắt tay anh khoác lên đầu gối, nghiêng đầu dùng cổ cọ cọ anh, bị anh đảo khách thành chủ kìm sau gáy cô khiến cô tới gần mình.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu: "Trống trơn, không thoải mái.
Ngoan quá. "Nghê Diệp nở nụ cười nồng đậm, đặt một nụ hôn khen thưởng lên khóe miệng cô:" Sao lại ngoan như vậy.
Ngũ Tịch cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, đầu gối lui về phía sau một chút, hai tay dừng ở trên thảm, trước ngực phập phồng ở cổ áo rộng thùng thình nửa hiện ra.
Nghê Diệp đứng dậy lấy ra một sợi dây thừng bện trong ngăn kéo dưới tủ quần áo, đầu tiên là vén mái tóc dài của cô lên xuyên qua cổ cô, sau đó lại ở trước cổ để cho một đầu dây thừng từ một đầu dây thừng khác xuyên ra, hình thành một cái vòng cổ cùng dây thừng kéo nhất thể.
Dây thừng mềm mại không có móc kim loại dán lên da, không có bất kỳ khó chịu nào, Ngũ Tịch biết đây là sự dịu dàng tri kỷ của chủ nhân.
Muốn ngủ với tôi?
Ngũ Tịch gật đầu thừa nhận, bị anh bế lên đặt ở trên giường. Nghê Diệp cũng lên giường, một cánh tay chống đầu, nghiêng người đối mặt với cô, thưởng thức sợi dây thừng rủ xuống trước người cô.
"Lần sau cài một cái vòng ở đầu giường, buộc em ở đây được không?" Nghê Diệp hứng thú trêu chọc cô, vòng dây thừng quanh lòng bàn tay, chậm rãi kéo cô lại gần, cho đến khi trong tầm mắt hai người chỉ còn khuôn mặt mơ hồ lẫn nhau.
Ngũ Tịch co rụt xuống, đem cái đầu lông xù kia chôn ở ngực hắn, hàm hồ nói: "Chỉ cần chủ nhân thích..."
Ngủ đi, ngủ ngon. "Anh cười cười, lập tức buông cô ra, hơi đứng dậy muốn tắt đèn.
Ngũ Tịch lại đột nhiên ghé sát vào ôm lấy đầu vai của hắn, ngăn cản động tác đứng dậy của hắn, thân thể dường như lơ đãng cọ xát tính khí hắn ngủ đông dưới quần đùi, cảm giác được hô hấp của hắn thô nặng lên.
Chủ...... Ngô! "Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cái mông trần trụi đã bị đánh một cái.
Dụ dỗ anh? "Anh cầm dây thừng không cho cô trốn, một chân cứng rắn chen vào giữa hai chân cô, ma sát nơi riêng tư mềm mại của cô.
Ngũ Tịch còn muốn giãy dụa, Nghê Diệp chống người lên bao phủ cô dưới thân, đầu gối chân kia vẫn dùng sức chống vào giữa đùi cô, một tay khinh miệt vỗ vỗ mặt cô.
Nghĩ như vậy ta thao ngươi?
Ngũ Tịch sợ hãi, liều mạng lắc đầu không dám trả lời.
Nghê Diệp giơ tay tát cô một cái: "Giả vờ cái gì?
A! Đau......
Ngươi không phải thích như vậy sao? "Lại một bạt tai không chút thương tiếc rơi vào trên mặt, Ngũ Tịch nức nở, thống khổ nhắm mắt lại, thân thể lại thành thật dâng lên sóng triều.
Sảng khoái? "Đầu gối anh cọ xát huyệt ướt át của cô.
Vâng...... Cám ơn chủ nhân.
Đồ đê tiện.
Nghê Diệp rút chân cô ra, không để ý tới huyệt nhỏ ướt át của cô nữa, lòng bàn tay nhẹ xoa hai má cô: "Tao bức có thể cao trào hay không, là ai tới làm chủ?"
Chủ nhân...... Chủ nhân làm chủ.
Chủ nhân khi nào thao em, là ai quyết định?
Chủ nhân quyết định.
Ừ, nhìn anh, tự mình nói một lần. "Nghê Diệp véo cằm cô nhìn cô chằm chằm.
Em không dám... Chủ nhân... "Ngũ Tịch ôm một tia may mắn, ý đồ cầu xin anh buông tha cho mình.
Bàn tay dịu dàng kia lại khôi phục thành hình cụ cứng rắn, nàng nghẹn ngào thuận theo nói: "Ta...... cao trào tao bức do chủ nhân làm chủ...... Chủ nhân thập...... Khi nào thao...... Ta do chủ nhân quyết định.
Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ.
Vâng, vâng, chủ nhân. "Nàng không ngừng đáp.
Ngoan. "Nghê Diệp hôn nước mắt nơi khóe mắt cô, tắt đèn đầu giường một lần nữa ôm cô vào lòng, vuốt ve lưng cô, cho đến khi cô hoàn toàn thả lỏng.
Ngũ Tịch gối lên cánh tay anh cuộn tròn bên cạnh, trong bóng tối yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tim đập có tiết tấu của anh.
Vậy, ngủ ngon? "Nghê Diệp lại nói.
Ngủ ngon, chủ nhân. "Lần này, Ngũ Tịch thành thật đáp ứng.