vui vẻ (bdsm)
B5-03=giá trị thông số Ki, (cài 3)
Cái quần lót ren màu đen kia đến cuối cùng cũng không bị Ngũ Tịch mặc lên người.
Sau bữa cơm tối, Nghê Diệp lấy ra một chiếc áo sơ mi đen thuần của mình khoác lên người cô, cài toàn bộ nút áo cho cô từ trên xuống dưới.
Rõ ràng vạt áo nam trang không vừa người che đậy cái mông trơn bóng, tay áo buông xuống thật dài, bị anh vén lên lộ ra hai tay của cô.
"Sáng mai có lớp không?"
Ừ.
Ở đâu?
Gia Di. "Cách nhà anh đi bộ hơn hai mươi phút.
Ừ, đưa em về.
Trước khi ra cửa, người đàn ông lấy ra một cái vòng cổ bằng da treo dây dẫn đeo lên cho cô, vòng cổ bị cổ áo che giấu hơn phân nửa, dây thừng bị nhét vào trong quần áo, từ phía dưới vạt áo lộ ra một đoạn nhỏ.
Đi thôi.
Nghê Diệp một tay xách túi xách đựng váy quần lót của cô, một tay nắm tay cô.
Lúc tới Ngũ Tịch tâm tư quá nhiều không để ý khẩn trương, mà hiện tại... Tuy nói bộ phận riêng tư trên người đều ở dưới quần áo, màu đen bao bọc thân thể che giấu trong đêm tối, không ai phát hiện, cô lại không nhịn được khẩn trương, kéo cánh tay anh, thân thể trong lúc vô tình dựa vào anh.
Lạnh? "Gió đêm mùa hè mang theo một tia mát mẻ phất qua hai chân trần trụi của cô gái, theo khe chân chui vào vạt áo.
Ngũ Tịch lắc đầu: "Không sao, phía dưới...... có một chút......
Tay Nghê Diệp từ phía dưới thò vào, sờ soạng khe thịt bí mật của cô gái, ẩm ướt lành lạnh.
Sao lại dễ ướt như vậy, sợ hãi? "Sắc tình lúc này lại giống như không có ý tứ sắc tình gì.
Ngũ Tịch gật đầu lại lắc đầu, trong miệng phát ra một ít ngữ khí ý tứ không rõ. Cảm giác xấu hổ khi ra ngoài chân không là không thể nghi ngờ, nhưng cũng không thể đơn giản quy kết là sợ hãi.
Một đoạn đường bên ngoài tiểu khu không có đèn đường, không có một tia sáng trong bóng đêm hình dáng hai người đều có chút mơ hồ không rõ, con đường ngày xưa một mình đi qua khiến người ta bất an lại vào lúc này cho Ngũ Tịch dũng khí thật lớn.
Cô ngẩng đầu nhìn Nghê Diệp, không biết vẻ mặt anh lúc này: "Em cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng lại rất thoải mái, chủ nhân, em thích như vậy.
Nàng chưa bao giờ lớn mật thẳng thắn thành khẩn như vậy, vừa dứt lời, nàng lại vì lời mình nói mà xấu hổ, cố nén siêu nhỏ giọng bổ sung một câu:
Cảm ơn anh, anh Tiểu Diệp.
Nghê Diệp ôm vòng cổ cúi người hôn lên má cô, không phát hiện lúc này cô thất thần.
Cái xưng hô này không nên coi là từ an toàn, Ngũ Tịch len lén nghĩ, lần sau vẫn nên nghĩ lại một lần nữa thì tốt hơn......
Nghê Diệp đưa Ngũ Tịch đến cửa, đưa túi xách cho cô.
Buổi tối cứ như vậy ngủ được không? "Ngữ khí hỏi thăm.
Ngũ Tịch gật gật đầu, nhìn quanh một tuần phát hiện bốn bề không có người, kiễng chân ôm cổ Nghê Diệp để cho hắn cúi đầu, tiến tới bên tai mẫn cảm sợ ngứa của hắn lặng lẽ trả lời: "Vâng, chủ nhân." Lập tức liền tự làm tự chịu bị chủ nhân vòng quanh thắt lưng, tính trả thù ở trên mông hai cánh hoa bị đánh đến hồng đồng đồng kia tận tình đè ép xoa bóp, thẳng đến khi nàng rầm rì cầu xin tha thứ mới dừng tay thả nàng rời đi.
Khiêu khích chủ nhân quả nhiên không có kết quả tốt, bất quá nàng vẫn rất vui vẻ, cầm lấy góc áo hắn nói ngủ ngon.
Bước vào nhà, Ngũ Tịch gửi tin nhắn báo bình an cho Nghê Diệp, sau khi rửa mặt đơn giản liền chui vào ổ chăn, kéo dây kéo từ cổ áo ra, quấn quanh trong tay tùy ý thưởng thức.
Được bao bọc bởi quần áo của chủ nhân và ngủ trong vòng cổ mà chủ nhân đưa cho, điều này khiến cô cảm thấy dường như mình đã trở thành của người đó cùng với áo sơ mi và quần áo - ngay cả khi không ở bên cạnh anh ta, cũng không thể phủ nhận rằng anh ta sở hữu.
Trước đây Ngũ Tịch chưa bao giờ nghĩ mình sẽ như vậy.
Ở nàng dự đoán bên trong, đây chỉ là một cái trò chơi, dùng để thỏa mãn chính mình bị dạy dỗ, bị nhục nhã, bị sử dụng dục vọng trò chơi.
Mà trải nghiệm ngày hôm nay đã phá vỡ ký ức thời thơ ấu của cô đối với anh, cũng phá vỡ nhận thức trước đây của cô đối với mình.
Có lẽ là vòng cổ thuần dưỡng ý vị quá nồng đậm, nàng lặng lẽ kẹp chặt đùi, mang theo suy nghĩ vuốt không rõ nhắm mắt lại.
Cũng không lâu lắm, nàng lại mãnh liệt mở mắt, mò qua bên gối điện thoại di động mở ra mua trên mạng app, chọn lựa đặt hàng sau mới thỏa mãn mà ngủ say.