vị hôn thê cùng nông thôn biểu đệ
Chương 5: Đổi dược phòng thì thầm
Sau khi về nhà, Khả Khả và tôi rơi vào chiến tranh lạnh, Tiểu Bì cũng thức thời nói ra ngoài chạy bộ biến mất trước mắt hai chúng tôi.
Có câu cóc ghẻ bò trên mu bàn chân, cắn không chết người ghê tởm chết người, trải nghiệm ngày hôm nay mang đến cho ta chính là thể nghiệm như vậy, trong lòng nén giận còn chưa có chỗ phát tác, dù sao cũng là nha đầu Khả Khả này tham tiểu tiện nghi giả ngu ngược lại bị người chiếm tiện nghi, ta có thể làm sao bây giờ.
"Thân, ta không phải là muốn tiết kiệm chút tiền sao, ai biết bọn họ là cái này chụp phương pháp..."
Cuối cùng Khả Khả vẻ mặt ủy khuất ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo tay tôi, chưa nói được mấy câu vành mắt đã đỏ lên.
"Ta không muốn ngươi cảm thấy, ta là người tùy tiện... Sau này tiền của ta đều giao cho ngươi bảo quản, ta đi đâu cũng đều để cho ngươi đi theo bên người có được hay không?"
Thấy nàng như vậy, ta tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, ngược lại có chút tự trách, liền ôm nàng vào trong ngực an ủi, "Không, ta cũng có không đúng, nếu lúc ấy ta ở bên cạnh ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi bị người ta lừa."
Cứ như vậy qua chín giờ tối, Tiểu Bì ra ngoài chạy bộ vẫn không trở về, trong phòng chỉ còn lại Khả Khả và tôi ngược lại có vẻ hơi vắng vẻ.
"Đã giờ này rồi, sao Tiểu Bì vẫn chưa về, có muốn ra ngoài tìm không?"
Không cần, tôi vừa gọi điện thoại cho nó, thằng nhóc này nói mấy ngày nay nó ở chỗ bạn ở trường thể thao, nói thế nào cũng không chịu trở về.
Trường thể dục thiếu niên của chúng tôi, trẻ em từ bên ngoài đến thi huấn luyện chỉ cần giao tiền cũng có thể ở trọ, cũng bởi vì Tiểu Bì là người trong nhà, chúng tôi đáp ứng để cho nó đến nhà ở là để tiện chăm sóc lẫn nhau.
A! Như vậy sao được, nó là một đứa trẻ không quen cuộc sống nơi đây, sao có thể để nó ở bên ngoài.
Khả Khả có chút lo lắng, cô gái vô tâm vô phế này đảo mắt đã quên tất cả những gì xảy ra trước mắt tôi buổi chiều, chỉ cắn chặt môi, nghẹn nước mắt trong hốc mắt.
Nhìn thấy bộ dáng Khả Khả như vậy, ta lại có vài phần mềm lòng, trong mắt nàng biểu đệ nhà ta rời nhà trốn đi là bởi vì nàng mà lên, cho nên giống như nàng mới là đứa nhỏ gây họa kia, dù sao quan tâm vẫn là cảm thụ của ta.
"Được rồi được rồi, không sao đâu, để Tiểu Bì ở cùng mấy đứa nhỏ cùng tuổi vài ngày cũng tốt, trời nóng thế này, cũng đỡ cho nó chạy qua chạy lại, chờ cuối tuần tớ đi đón nó về là được."
Ta khẽ vuốt ve mái tóc dài của Khả Khả, ôm nàng vào trong ngực.
Vậy anh phải đáp ứng em, cuối tuần phải đi đón em trai chúng ta về.
Khả Khả khoác đầu lên vai tôi, dịu dàng nói, tôi ngoại trừ luôn miệng đáp ứng ra thì không muốn nhắc tới chuyện buổi chiều nữa.
Cứ như vậy lại qua vài ngày, trong nhà không có Tiểu Bì chơi đùa, Khả Khả lại giống như có chút mất mát, ở trước mặt tôi mặc dù trước sau như một nhu thuận nghe lời, lại thiếu tiếng cười nói vui vẻ ngày xưa, ngoại trừ làm chút việc nhà ra ngay cả mỹ thực, váy nhỏ cùng tiết mục giải trí yêu thích cũng không có hứng thú, ngay cả làm tình với tôi cũng có vẻ so với thường ngày càng thêm ứng phó, tùy ý tôi ra sức như thế nào cô ấy cũng chỉ yên lặng thừa nhận, xong việc liền an tĩnh ngồi ở một góc đầu giường cõng tôi yên lặng chơi điện thoại di động, điều này làm cho tôi cũng không có hứng thú.
Tôi không biết trên người bạn gái chuyển biến như vậy là bởi vì cô ấy cảm thấy mình phạm sai lầm mà có vẻ cẩn thận từng li từng tí, hay là bởi vì cuộc sống của hai chúng tôi thật sự thiếu hụt cái gì đó.
Nói chuyện với ai mà nóng bỏng như vậy, để tôi xem nào.
Tôi bẻ vai cô ấy, giả vờ muốn cướp điện thoại di động trong tay cô ấy.
Không được xem, nói bí mật với đồng nghiệp khoa chúng tôi đi.
Cô cười khẽ, đẩy tôi ra tiếp tục xem di động.
Tôi cũng không ngại, bởi vì trong điện thoại di động của hai chúng tôi đều không tồn tại bí mật gì, chúng tôi biết mật mã điện thoại di động của đối phương, có lúc Khả Khả sẽ ra vẻ thần bí không cho tôi xem lịch sử nói chuyện phiếm của cô ấy, nhưng lúc cô ấy tắm rửa đi ngủ cũng sẽ tùy tôi lật xem, kỳ thật đều là chị em tán gẫu chuyện không lớn không nhỏ trong khoa của họ, ví dụ như ai lại bị mắng, ai cãi nhau với ai, ngôi sao điện ảnh nào ra mắt tương đối đẹp trai các loại, thỉnh thoảng bịa ra chút chuyện xấu vui đùa giữa các y tá tôi cũng có thể hiểu được.
Không bao lâu sau, cánh tay Khả Khả dần dần buông xuống, điện thoại di động nhẹ nhàng đập vào bên gối, tôi thấy bạn gái đã dần chìm vào mộng đẹp, liền giúp cô ấy lấy điện thoại di động ra muốn đặt sang một bên, lòng hiếu kỳ quấy phá tôi liền tiện tay mở nhật ký nói chuyện phiếm của cô ấy như ngày xưa.
Tôi không nghĩ tới chính là, người hai ngày gần đây nói chuyện phiếm với cô ấy lại là em họ Tiểu Bì của tôi.
Lúc Tiểu Bì vừa tới, ba người chúng tôi đã thêm bạn tốt vào một phần mềm xã hội nào đó, bởi vì mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy trên điện thoại di động cũng không nói gì, lịch sử trò chuyện của hai người bắt đầu từ buổi tối Tiểu Bì chưa trở về.
Đứa nhỏ chết tiệt, sao còn chưa về nhà! Ta cùng ca ca ngươi đều muốn gấp muốn chết!
Đầu tiên là Khả Khả gửi, sau đó là trả lời của Tiểu Bì, "Chị, buổi chiều thật sự là em sai rồi, bây giờ em cảm thấy rất xấu, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp chị, mấy ngày nay gây thêm phiền toái cho chị và anh trai em, trong nhà cho em không ít tiền, em ở bên này cùng bạn học cũng rất tốt, bảo anh đừng lo lắng ha. (biểu tình nhận sai)
Mau trở về, còn chờ ngươi mang tỷ chạy bộ đây, bằng không tỷ thật sự muốn tức giận!"
Sau đó Khả Khả lại gửi rất nhiều tin nhắn, vẫn khuyên Tiểu Bì về nhà, đối phương lại không trả lời, lịch sử trò chuyện buổi tối đầu tiên của hai người dừng ở đây.
Sau đó mỗi ngày Khả Khả đều chủ động tìm Tiểu Bì nói chuyện, ví dụ như hỏi cậu ở trường học thế nào, khi nào trở về các loại, Tiểu Bì tiểu tử này vẫn tinh quái như trước, ngược lại an ủi Khả Khả đừng lo lắng cho cậu, còn gửi chút ảnh chụp huấn luyện ở trường thể thao cộng thêm các loại biểu tình khôi hài, làm cho hai người trò chuyện càng hăng hái.
Từng trang nhìn qua, hai người hôm nay trò chuyện càng nóng bỏng, còn gửi cho nhau rất nhiều ảnh chụp, Tiểu Bì gửi tới một tấm hình nhìn như sau khi huấn luyện cùng hai người bạn cùng phòng nửa khỏa thân tự chụp, đều là nam hài tử mười ba, mười bốn tuổi, đều chỉ mặc quần tam giác nhỏ lúc huấn luyện, căng thẳng từng khối cơ bắp nhỏ nhô lên toàn thân, hướng về phía ống kính một mặt nhe răng trợn mắt thè lưỡi một mặt dựng thẳng ngón giữa, hiện ra nam hài thời kỳ trưởng thành đặc biệt làm quái cùng đường hoàng, mừng rỡ Khả liên tục phát ra vài cái biểu tình nhe răng cười.
Oa oa! Tiểu thân thể này, mê chết không ít tiểu cô nương!
Chị, đến lượt chị phát tài rồi!
Phát thì phát! Ai sợ ai!
Khả Khả cũng gửi một tấm ảnh lúc đi làm, là cô ngồi trước máy tính của y tá, đối diện với ống kính bày tay kéo, Lưu Hải thật dài treo xuống không che được vẻ mặt ngọt ngào cười.
Đối diện gửi tới một chuỗi biểu tình háo sắc, có thể tưởng tượng đến độ tuổi này nam hài nhìn thấy mỹ nữ vẻ mặt ái mộ không chút che giấu.
Đẹp không?
Điều này làm cho Khả Khả rất đắc ý.
Đẹp!!! Lần trước chính là thấy chị quá xinh đẹp, mới nhịn không được cứng rắn.
"Ngươi còn dám nói, ở trước mặt nữ sinh đều không biết xấu hổ!"
"Nói thì nói, tỷ thân thể đẹp như vậy vì sao không cho nói! nam sinh nhìn thấy xinh đẹp nữ sinh cứng không nổi mới xấu hổ đây!"
Lại nói hươu nói vượn xem tỷ đánh ngươi (biểu tình gõ)
Dừng một chút, Khả Khả lại gửi tin nhắn: "Có điều thật sự đẹp sao, sao cho tới bây giờ chưa từng nghe anh trai em nói qua.
Tỷ mặc bộ xiêm y trắng này tựa như tiên nữ tỷ tỷ trong tiên kiếm kỳ hiệp, vậy cũng không nói được ca ta sợ là đầu óc không tốt.
Tiểu hài tử chết tiệt, ai dạy ngươi những lời hoa ngôn xảo ngữ này.
Bất quá, em vẫn cảm thấy chị cái gì cũng không mặc đẹp nhất.
Đi chết đi, không để ý tới ngươi!
Khả Khả trả lời một chuỗi biểu tình phát điên, không nói gì nữa. Đối diện trả lời một chuỗi hôn môi biểu tình, cũng không biết nàng có nhìn thấy hay không, tính toán thời gian, kém không nhiều lắm chính là vừa mới không lâu.
Tôi mơ hồ cảm thấy ghen tị trong lửa, nhớ tới lúc tôi cùng Khả Khả yêu đương nói chuyện phiếm mỗi ngày cũng chỉ là hỏi đối phương đang làm cái gì buổi tối ăn cái gì các loại, sau đó không nóng không lạnh trò chuyện vài câu liền không có câu sau, mà tiểu thí hài này cùng vị hôn thê quen biết vài ngày so với hai chúng tôi quen biết mấy tháng qua trò chuyện đều nóng hầm hập, càng làm cho người ta khó hiểu chính là Khả Khả đối với tiểu Bì đùa giỡn ngày đó hình như đã hoàn toàn không để ý, ngược lại còn nửa đẩy nửa đẩy cùng hắn trò chuyện đề tài này.
Mặc dù như thế ta lại không thể nào phát tác, bởi vì tiểu tử này đối với vị hôn thê của ta dù sao cũng không có hành động gì thực chất, nếu như vì những ghi chép nói chuyện phiếm này tích cực mà nói lại có vẻ chuyện bé xé ra to.
Càng làm cho tôi khó hiểu chính là lịch sử nói chuyện phiếm như vậy ngược lại làm cho tôi cảm thấy có chút hưng phấn, tôi thậm chí có chút chờ mong hai người bọn họ tiếp tục trò chuyện sẽ nói tới cái gì, lúc trước Khả Khả còn chưa bao giờ chủ động gửi ảnh chụp của cô ấy cho tôi, nhìn vẻ mặt tươi cười của Khả Khả trong ảnh, tôi cũng không khỏi đọc ra vài phần phong trần, tôi giống như là muốn xuyên thủng thân bạch y kia quấn chặt lấy thân thể ưu mỹ, nghĩ đến vị hôn thê của tôi nếu cứ như vậy trần truồng mị tiếu, bày ra tư thái kéo tay, nếu để cho Tiểu Bì nhìn thấy, không biết đứa nhỏ nông thôn này sẽ là vẻ mặt như thế nào, nói ra lời lưu manh khó nghe nào.
Tôi cảm thấy biểu tình lưu manh trong ảnh của Tiểu Bì kia, cùng ngón giữa kia chính là dựng thẳng về phía tôi.
……
Ngày hôm sau trước khi đi làm, tôi nói với Khả Khả tôi đã nói chuyện với Tiểu Bì xong rồi, tối nay tan tầm ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, Tiểu Bì đáp ứng huấn luyện xong trực tiếp đến chỗ làm của tôi tụ họp.
Khả Khả lại cao hứng như một đứa trẻ lấy công chuộc tội, trong lòng tôi vẫn có chút để ý, nhưng nghĩ lại một đứa trẻ nông thôn cho dù có ý niệm không thành thật gì với vị hôn thê của tôi, làm sao có thể dao động địa vị của tôi trong lòng Khả Khả.
Huống hồ tôi còn có vài phần chờ mong, nói không nên lời chờ mong cái gì, chỉ có thể nói chờ mong cuộc sống tình cảm giữa tôi và Khả Khả xuất hiện một ít tình cảm mãnh liệt, còn không phải như hiện tại một bãi nước đọng sao.
Cứ như vậy đợi đến khi một ngày làm việc sắp kết thúc, các đồng nghiệp nhao nhao cởi quần áo làm việc dự định hưởng thụ thời gian cá nhân khó có được, tôi cũng giống như vậy, đang lúc muốn đi ra khỏi văn phòng lại gặp phải chủ nhiệm vội vã chạy vào.
Đợi lát nữa có một bệnh nhân quan trọng cần cấp cứu giải phẫu, anh theo tôi lên sân khấu.
Bây giờ sao? Chủ nhiệm, tôi......
"Biết bệnh nhân này là ai không?"
Chủ nhiệm đấm ngực tôi, sau đó thấp giọng nói, "Anh ruột của Hà Viện, cậu chăm sóc tốt toàn bộ quá trình cho tôi, biên chế sang năm của cậu sẽ không chạy.
Được rồi.
Trong một đơn vị bán rau xanh như tiến sĩ này, cơ hội như vậy quả thật ngàn năm có một, khiến tôi không tìm được lý do từ chối.
Đúng lúc này, di động lại vang lên, là Khả Khả gọi tới.
Hôn, tan tầm chưa?
Tôi còn có ca phẫu thuật, lát nữa tôi bảo Tiểu Bì tới tìm anh, tối nay tôi sẽ tới.
Được rồi...... Vậy cậu cứ làm việc đi, lát nữa tan tầm tôi sẽ ở Khoa chờ cậu.
Nghe ra Khả Khả mất mát, cô ấy biết tôi chỉ cần lên bàn mổ thì giờ tan tầm sẽ không biết.
Nhưng ta thủy chung cho rằng ta hiện tại làm hết thảy cũng là vì hạnh phúc tương lai của chúng ta, ta an ủi chính mình như vậy.
Cứ như vậy mấy giờ trôi qua, khi tôi lại một lần nữa kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng phẫu thuật, thời gian đã là hơn chín giờ.
Không kịp thở một hơi liền đi thẳng đến một tòa nhà khác, tôi đi chính là lối đi của công nhân viên chức, ra khỏi thang máy liền cửa sau của khoa Khả Khả hiện tại.
Lúc học nghiên cứu sinh, mỗi khi buổi tối tan tầm trước tôi, cô ấy sẽ ngồi một mình trong phòng làm việc không có một bóng người cầm quyển sách lẳng lặng chờ tôi, mà hôm nay khi tôi đi tới cửa lại nghe được bên trong truyền đến một trận tiếng vui đùa ầm ĩ như có như không.
Chỉ thấy Khả Khả ngồi nghiêng ở trước bàn làm việc, Tiểu Bì đang kề sát cô cướp điện thoại di động trong tay cô nhìn, lúc này hai người đang đưa lưng về phía tôi, thân thể cứ tiếp xúc thân mật như vậy, có phải phát ra từng trận tiếng cười hay không, ở trong phòng bệnh trống trải này khó tránh khỏi có chút càn rỡ.
Đừng nháo! Chị chạy cả ngày, chân sắp rã rời rồi!
Giải tán chỗ nào, yêm xoa bóp cho tỷ được không?
Này! Chị, hai chân sắp gãy rồi, chị có xoa bóp không?
Được rồi!
Tiểu Bì cũng không chối từ, lập tức ôm lấy một chân Khả Khả đặt lên người mình, xoa bóp từ trên xuống dưới, lần này Khả Khả lại nóng nảy, "Anh bóp thật đấy, chị nói đùa với anh thôi!"
Đương nhiên rồi! Mấy ngày trước làm tỷ tức giận, hảo hảo hầu hạ tỷ yêm.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông dễ nghe, "Y tá, cánh tay kim tiêm trên giường 8 sưng lên, đi xem một chút.
Được, tới ngay!
Khả Khả vừa đáp lại, vừa gấp đến độ đỏ bừng cả mặt, nhẹ giọng nói với Tiểu Bì: "Đừng... em mau buông ra, để người ta nhìn thấy không tốt..."
Hắc hắc, tỷ, yêm làm cho thoải mái chứ?
Tiểu Bì lại thích thú, dứt khoát ôm chân còn lại của Khả Khả vào trong ngực.
Lúc này Khả Khả trên người còn mặc đồng phục y tá, vạt áo dài vốn đến đầu gối cởi đến một phần ba trên đùi, lộ ra hai đường cong mê người của tất chân màu da, đây là trang phục nghề nghiệp thường ngày của các cô, các y tá mùa đông đi làm hạ thân sẽ mặc quần dài, mùa hè thì sẽ dùng tất chân để thay thế, mỹ kỳ danh viết là vì bảo vệ mình, kỳ thật tôi lại cảm thấy điều này càng khiến cho một số bệnh nhân nam có ý nghĩ xấu, nhất là phối hợp với đôi chân dài mảnh khảnh, cân xứng của Khả Khả từ nhỏ chạy ra từ trong ruộng, tôi đã nghe nói qua Khả Khả rất nhiều nam bệnh nhân khi tiếp nhận chăm sóc của cô ấy sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý, bất quá khi cô ấy nói đến những thứ này luôn cười hì hì Chưa từng xem qua, ta thậm chí cảm thấy nàng có thể cũng không biết phản ứng như vậy có ý nghĩa gì.
Tiểu Bì, em, em buông chị ra trước được không...
Khả Khả đem mặt tiến đến trước mặt Tiểu Bì, nhẹ giọng năn nỉ, bộ dáng thẹn thùng nói không nên lời, hai má hai người cơ hồ dán vào một chỗ, lại nhìn hai chân Khả Khả chặt chẽ còn không ngừng đá đánh trên người Tiểu Bì, nhưng ý tứ phản kháng lại yếu bớt, dù sao khí lực của con gái có hạn, vả lại thủ pháp mát xa thả lỏng cơ bắp mà Tiểu Bì học được trong trường thể thao cũng khiến người ta cảm giác rất hưởng thụ, cuối cùng thấy Khả Khả dứt khoát đạp chân ngồi phịch xuống ghế da, tùy ý Tiểu Bì chạy trên đùi đẹp tất chân của mình.
Càng làm cho khí huyết tôi dâng lên chính là, tay tiểu tử Tiểu Bì kia lại càng ngày càng không an phận, lại thường thường hữu ý vô tình vén váy Khả Khả lên, cứ như vậy dần dần, váy y tá lại cởi lên vài phần, có mấy lần thậm chí loáng thoáng có thể thấy được dấu vết quần lót nhỏ màu trắng bên trong.
Đang lúc ta do dự có nên đi vào hay không, một trận tiếng bước chân không kiên nhẫn truyền tới, Khả Khả kinh hãi vội vàng ngồi thẳng người, cũng đá Tiểu Bì.
"Có người tới, mau trốn đi!"
Tiểu Bì cũng thông minh hiểu ý, chui vào chỗ trống dưới bàn làm việc, giấu giữa hai chân Khả Khả.
Một thanh âm nôn nóng từ cửa trước xông vào, nói chuyện là một người phụ nữ to eo tròn.
Y tá, không phải bảo cô đi xem sao, sưng to rồi!
À, được...... Tôi đã tan ca rồi, chờ tôi gọi y tá trực cho cô.
Nhanh lên! Xảy ra chuyện tôi tìm lãnh đạo các người!
Sau khi nhận được hồi âm tiếng bước chân dần dần đi xa, âm thanh kia giống như là súng máy bắn phá.
Bảo cậu nháo...... Chị phải đi làm, không chơi với cậu nữa!
Khả Khả hướng đáy bàn nhẹ giọng khiển trách, muốn đứng dậy, nhưng Tiểu Bì kia nhìn như còn chưa đùa đủ.
Đừng a đừng a, tỷ lại cùng ta đùa giỡn một chút đi.
Chỉ thấy tiểu tử kia tay lẹ mắt, một mặt ôm bắp chân Khả Khả không buông, một mặt nhanh chóng tháo giày y tá nhỏ trên một chân Khả Khả xuống.
Tiểu Bì, em còn làm phiền chị thật là tức giận! Mau trả lại cho chị!
Trên mặt Khả Khả thật sự có chút tức giận, rồi lại không tiện gây ra động tĩnh, chỉ có thể một mặt hướng về phía dưới bàn mù quáng đá vài cái, một mặt lo lắng nhìn ra ngoài cửa, khi cô ấy nhìn về phía cửa sau, tôi kịp thời tránh sang một bên, tôi cũng không rõ ràng lắm khi vị hôn thê bị một cậu bé khi dễ như vậy thì tôi lại ở một bên quan sát là xuất phát từ loại tâm lý gì, chỉ có thể nói Tiểu Bì cùng Khả Khả tiếp xúc tứ chi giữa nam nữ tôi chưa từng cảm nhận qua này làm cho tôi cảm thấy có chút tò mò cùng kích thích khác loại.
Chị mang tất chân chạy một ngày, rửa chân chưa?
Tiểu Bì cười xấu xa, còn đưa giày đến chóp mũi ngửi ngửi làm ra bộ dáng say mê.
Không, đừng chạm vào đó...... Ngứa quá......
Nhìn thấy Khả Khả vẻ mặt vừa thẹn vừa giận rồi lại liều mạng nghẹn không cho mình cười ra tiếng, có thể tưởng tượng được Tiểu Bì đang gãi lòng bàn chân của cô ấy, còn lại cậu ấy ở dưới bàn còn làm cái gì, bởi vì trong phòng ánh sáng tối, hơn nữa bóng dáng Khả Khả chặn một phần tầm mắt của tôi, tôi thấy không rõ.
Nhưng có thể xác định chính là, góc độ như vậy, phong cảnh đáy váy Khả Khả hoàn toàn bại lộ ở trước mặt đứa nhỏ này nhìn một cái không sót gì, không chừng thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy "Bánh bao nhỏ" bị hai cái đùi gắt gao kẹp chặt, hơi nhô lên.
Tôi thậm chí còn tưởng tượng được, lúc này Tiểu Bì đang ôm, hôn lên hai chân dài của Khả Khả, cách tất chân màu da mỏng như cánh ve cọ xát một bộ phận rục rịch nào đó trên người mình, phải biết rằng tiểu tử này mới là người huấn luyện ở trường thể thao cả ngày mồ hôi thối ngay cả tắm cũng chưa tắm.
Điều này làm cho ta không khỏi đem chính mình tưởng tượng thành bây giờ Tiểu Bì, làm ái thê tất chân mỹ túc nhẹ nhàng giẫm tại của ta khố gian...
Chính là ý nghĩ như vậy làm cho thân thể của ta có chút cảm giác khác thường, nhưng nếu là trong hiện thực, thân phận ngày thường cùng nhận được giáo dục chính thống lại làm cho ta vô luận như thế nào cũng không cách nào làm ra hành động dâm loạn như vậy, có lẽ sở thích sâu trong nội tâm của ta chỉ có thể mượn đứa nhỏ nông thôn này giúp ta thực hiện.
Chị, chị còn lộn xộn quần cộc nữa để em xem hết rồi.
Nhìn cái rắm! Tiểu lưu manh!... Thật ngứa, thật sự rất ngứa, chị cầu xin chị, nếu không cho chị qua thì thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Khả Khả nghe xong xấu hổ vội vàng kẹp chặt hai chân, nhưng bất đắc dĩ một trận lại một trận ngứa ngáy từ lòng bàn chân truyền đến làm cho nàng lại xụi lơ ở trên ghế da.
Hắc hắc, tỷ, ta chỉ muốn nhìn mông ngươi thôi sao?
Cút! Không được sờ nơi đó!
Chỉ nghe một tiếng vỗ thanh thúy, Khả Khả thật sự nổi giận, xem ra Tiểu Bì quả thật đã sờ vào chỗ không nên sờ.
Lão nương kêu bao nhiêu lần, nha đầu chết tiệt này còn ngồi đây chơi điện thoại!
Đúng lúc này, lại là một giọng nữ giống như súng máy cắt đứt trò hay của hai người, cũng cắt đứt nhiệt tình bàng quan của tôi.
Không có lỗi, tôi đã tan tầm rồi, y tá trực ban hẳn là sẽ lập tức đi qua......
"Vậy lão nương cũng mặc kệ, ngươi mặc bộ quần áo này ngồi chỗ này liền phải quản, bằng không ôm cái điện thoại di động lãng tiếu là muốn chờ cái nào dã nam nhân?"
Chỉ thấy Khả Khả trên mặt lúc đỏ lúc trắng, dù sao có chút đuối lý, nhưng trên mặt vẫn là treo ôn hòa cười, "Mời ngươi nói chuyện phóng tôn trọng một chút, chúng ta là vì ngươi chữa bệnh, không phải vì ngươi phục vụ..."
Ơ a, tiểu bức còn dám cứng miệng với lão nương! Kiếm tiền hầu hạ người khác thì đừng có tôn trọng ta, nói trắng ra là các ngươi không khác gì đi ra ngoài bán.
Nói cho cậu biết, Lưu viện, Trịnh xử, Vương chủ nhiệm chúng ta đều quen, bà đây chỉ cần khiếu nại cậu ngày mai phải rời đi.
Giọng người phụ nữ kia càng lúc càng lớn, mắt thấy trong phòng bệnh dần dần xôn xao, một bộ phận bệnh nhân tốt đang từ trong phòng thò đầu ra.
Vậy ngươi cứ tự nhiên.
Khả Khả "Đằng" đứng dậy, cứ như vậy chân trần đứng trên nền gạch lạnh lẽo, ưỡn ngực lộ ra thẻ ngực của mình, nhìn ra được tính tình quật cường của Khả Khả cũng nổi lên, mặc dù vẫn là một bộ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng dựa vào một tiểu cô nương bị vũ nhục như vậy, vẫn nhịn không được biểu hiện ra tâm tình của mình.
Có thể là bản thân từ trước đến nay tương đối chất phác, cộng thêm nhiều năm đọc sách đến choáng váng, không am hiểu giao tiếp với người như vậy, mặc dù trong lòng rõ ràng lúc này hẳn là đứng ra bảo vệ kiều thê của mình, nhưng không biết nên dùng phương pháp gì.
Tôi từng thấy đa số bệnh nhân tranh chấp y tế mắng vài câu còn chưa tính, dù sao bệnh còn phải xem, thân thể là của mình, cho nên chỉ ngây ngốc đứng ở ngoài cửa hy vọng bọn họ mỗi người lùi một bước coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng sự thật chứng minh tôi nghĩ sai rồi.
Tốt, tiểu cô nương! Lão nương dạy ngươi làm người!
Thái độ của Khả Khả hiển nhiên càng thêm kích thích thần kinh của người phụ nữ kia, chỉ thấy cô ta tiện tay cầm lấy kẹp bệnh án liền bổ đầu đập tới.
Trong lòng ta thầm kêu không tốt, vội vàng xông lên phía trước, nhưng có người đã chặn trước ta một bước trước người Khả Khả.
Chỉ thấy Tiểu Bì bước một bước dài ra, nắm chặt cổ tay người phụ nữ kia.
Cánh tay Tiểu Bì tuy khỏe mạnh nhưng vẫn lộ vẻ non nớt nhưng giống như cất giấu khí lực dùng không hết, như kìm hổ gắt gao kìm chặt cổ tay nữ nhân kia.
Người phụ nữ kia bị bóp đau đớn, buông tay kẹp bệnh án rơi xuống đất, ngoài miệng vẫn không yếu thế, hung tợn nhìn chằm chằm Khả Khả và Tiểu Bì trước mắt.
"Đứa nhỏ này ở đâu ra, có quan hệ gì với ngươi?"
Nàng là nữ nhân của ta, ngươi dám động đến nàng thử xem, ta xem ngươi là lão bức đi ra bán.
Không thể không nói Tiểu Bì mặc dù ở trong đám hài tử cùng tuổi có vẻ khỏe mạnh, cái đầu cũng không lớn, ở trước mặt một nữ nhân tráng niên như vậy tựa hồ không chiếm được ưu thế gì, nhưng khí tức dã tính của hài tử nông thôn đánh nhau đủ để cho người ta sợ hãi.
Tiểu Bì, mau ra ngoài! Còn ngại làm loạn chị không đủ sao!
Người phụ nữ kia thấy Tiểu Bì không buông tay cũng luống cuống, vừa chửi ầm lên vừa đá vừa gãi về phía Tiểu Bì, không bao lâu trên cánh tay đùi Tiểu Bì cũng để lại vài vết máu, người xem náo nhiệt xung quanh càng ngày càng nhiều, Khả Khả gấp đến độ sắp khóc rồi.
Dì, dì bình tĩnh một chút, cô ấy mới đi làm không lâu, có chỗ nào làm không đúng dì thông cảm nhiều.
Tôi thấy sự tình nháo lớn cũng không thể không đi lên, tôi biết ở đơn vị như chúng tôi có quá nhiều bệnh nhân đắc tội không nổi, chỉ một chuỗi tên mà người phụ nữ kia vừa mới báo kia đều có thể đè chết tôi, dưới tình huống không biết chi tiết tôi vẫn ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa hy vọng đại sự hóa, nói xong tôi lại quát lớn với Tiểu Bì.
Tiểu Bì, buông tay ra! Về nhà tính sổ với em!
Ngươi là ai?
Nữ nhân kia liếc mắt tam giác đánh giá ta, tựa hồ ta vừa nhìn chính là một người cấp bậc không đủ để cùng nàng đối thoại bình đẳng.
"Ta là vị hôn phu của nàng, cũng là chỗ này bệnh viện bác sĩ, có vấn đề gì ta có thể giúp ngươi xử lý..."
"Vốn là cô ấy không đúng mà, Tiểu Bì có gì sai! cùng lắm thì từ chức mặc kệ, cậu sợ cái gì!"
Khả Khả hiển nhiên rất bất mãn với sự nhượng bộ của ta, tức giận vỗ ta một cái.
Hắc nha! Anh lại là vị hôn phu của cô ấy? Rốt cuộc cô ấy có mấy người đàn ông?
Người phụ nữ kia một mặt xoa cổ tay một mặt cười lạnh, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một đám bảo vệ vây quanh chữa bệnh cùng hộ lý tổng ban tới.
Chuyện gì xảy ra?
Lớp hộ lý là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, một cặp kính to lạnh như băng che một khuôn mặt chỉ có phụ nữ tuyệt kinh mới có.
Y tá trưởng, y tá của các anh dạy dỗ như thế nào? Thời gian làm việc lêu lổng với một đứa bé, mặc kệ bệnh nhân sống chết, tình huống này ngày mai tôi dự định phản ánh với Lưu viện và Trịnh xử một chút.
Y tá trưởng, tôi......
Ngươi đừng nói nữa.
Khả Khả vừa định biện hộ cái gì đã bị cắt ngang, ánh mắt như dao găm của y tá dừng lại một lát trên đôi chân trần của cô và đôi giày y tá ném sang một bên rồi dừng lại trên người Tiểu Bì, "Cậu ấy là em mang vào?"
"Ngày mai viết một phần văn bản kiểm điểm giao cho ta nơi này, cộng thêm cùng trước mặt bệnh nhân xin lỗi, còn lại xử lý tại bệnh viện chu hội thượng chúng ta nói sau."
Khả Khả không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, ta nghe được nàng nhẹ nhàng khóc nức nở, vài giọt nước mắt rơi xuống.
"Y tá trưởng, ta là hắn vị hôn phu, là bổn viện XX khoa, việc này kinh động đến ngài ta mang nàng cùng ngài bồi thường, ngài xem có thể hay không..."
Tôi biết lãnh đạo bình thường nói ra những lời như vậy, nói ra trong hội nghị viện Chu hậu quả này không phải chúng tôi gánh vác nổi, vội vàng kéo người phụ nữ kia qua một bên hòa giải, sau lưng Khả Khả yên lặng sửa sang lại quần áo, mang giày xong lôi kéo Tiểu Bì từ trong khe hở tìm một khoảng trống rời đi.
Tôi nói xong lời hay cuối cùng cũng đuổi được hai bà lão này, đám người vây xem cuối cùng cũng dần dần tản đi, khi tôi xoay người lại, Khả Khả và Tiểu Bì đã không còn bóng dáng, mà túi xách và điện thoại di động của cô ấy đều còn để trong phòng làm việc, nghĩ thầm hai người bọn họ hẳn là còn chưa đi xa, liền đi lòng vòng trong phòng bệnh này, vốn đã bàn bạc xong liên hoan cứ ngâm nước nóng như vậy khiến tôi rất mất mát, một câu nói quái gở của hộ lý trước khi đi càng làm cho tôi không thoải mái.
Bác sĩ, phải trông chừng vợ anh chứ!
Khi tôi đi qua một góc phố, tôi nghe thấy một giọng nói từ phòng thay thuốc ở cuối hành lang.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trước giường trong phòng thay thuốc kéo một tấm bình phong màu hồng nhạt, mơ hồ có thể thấy được phía sau có hai bóng người mơ hồ, nhưng không thấy rõ bọn họ đang làm gì.
"Tỷ, ta lúc ấy chỉ nghĩ không cho ngươi bị thương, nào biết lại cho ngươi thêm lớn như vậy loạn..."
Đừng nói nữa...... Mau cởi ra, để chị xem vết thương ở đâu.
Vết thương này không có gì đáng ngại, thân thể ta khỏe rồi!
Nghe lời, mau cởi ra, cởi sạch trước mặt một đám con gái làm kiểm tra không thấy xấu hổ, sao lại ngượng ngùng với chị vậy.
Ôi! Chị, lạnh quá, đừng làm nữa!
Không được! Tiêu độc đâu...... Quên mấy ngày nay em ăn bao nhiêu đậu hũ của chị, chị bây giờ muốn lấy về! Ai nha, sao em lại......
Hắc hắc, ta đây người này vừa thấy tỷ không biết tại sao liền kiều lão cao, ấn cũng ấn không được.
Chướng ngại! (âm thanh vỗ nhẹ), chính ngươi ấn nó...... Ai! Sao lại bắn ra!
"Còn không phải tỷ ngươi cho làm quá thoải mái, hắc hắc, tựu làm nơi này...... Tỷ, ngươi dùng chút sức, ta bị ngươi làm cho khoái hoạt vô cùng..."
Quên đi, tỷ giúp ngươi ấn...... Xú tiểu tử, làm như vậy hẳn là thoải mái đi!
Bất quá, hiện tại đứa nhỏ phát triển thật không tồi, Tiểu Tước Tước đã lớn như vậy, Tiểu Bì chúng ta không hổ là luyện thể thao.
So với anh yêm thì sao? Nữ nhân các ngươi không phải hiếm lạ sao.
Đi! Ít nhắc đến anh trai em cho anh, anh mới không biết.
Đừng nha, hai người chưa từng cái đó sao?
Cái nào?
Hai người chưa từng làm tình với nhau sao?
Bốp! (Đây là một tiếng vỗ thật mạnh)
Tiểu hài tử, nhìn ngươi kìa, trần truồng nói những thứ này cũng không đỏ mặt sao!
Hắc hắc, vậy có cái gì, thao qua còn không cho nói?
Ít đến, nhanh lên! Bị anh trai cậu nhìn thấy sẽ mắng chết tớ mất.
Ác ác, chính là tỷ làm gà tốt đi thoải mái chết, ta muốn đi ra......
Phía sau bình phong quả nhiên là tiếng Khả Khả và Tiểu Bì nói chuyện, giọng Khả Khả có vẻ mảnh mai mà vội vàng, Tiểu Bì vẫn trước sau như một không biết xấu hổ, còn thỉnh thoảng xen lẫn hưởng thụ thở dốc.
Cuộc đối thoại này của hai người làm cho lo lắng vốn có của tôi trong nháy mắt tan thành mây khói, thay vào đó là phẫn nộ lớn lao, tôi không hề nghĩ ngợi liền kéo bình phong ra, một màn trước mắt càng làm cho tôi lửa giận ngút trời.
Chỉ thấy Tiểu Bì nằm thành một chữ to trên giường thay thuốc, hai chân ngăm đen rẽ nhánh, quần đùi và quần lót đều rút xuống dưới đầu gối, bộ phận sinh dục chưa phát dục hoàn toàn đang đứng cao chót vót giữa mấy đám lông nhung nhàn nhạt xung quanh, lớn nhỏ không hề thua kém nam giới trưởng thành, dài chừng 16 cm, bốn ngón tay cuộn thành một khối thô như vậy, vừa hiện ra dương cương và sức sống của nam hài vận động thời kỳ trưởng thành, rồi lại mang theo vài phần hơi thở non nớt - - đang nắm trong tay Khả Khả, quy đầu cực lớn đỏ thông cùng gân xanh đen như mực nổi lên khi thì không vào trong tay lại khi thì phun ra Khả Khả.
Khả Khả còn mặc trang phục lúc đi làm - - trang phục y tá cùng tất chân màu da ống dài đứng ở một bên cúi thấp thắt lưng một chút giúp Tiểu Bì thủ dâm, cổ áo y tá kia cúi đầu mở rộng xuống phía dưới, khe sâu bên trong cùng hai vú lắc lư đối diện với nụ cười hưởng thụ của Tiểu Bì trên giường.
Khi tất cả những điều này bị gián đoạn bởi tôi, có lẽ bởi sự kích thích đột ngột, cơ thể thấp hơn của Xiaomi không thể không kích thích một vài, phun ra một dòng tinh dịch dày đặc, mặc dù trên dương vật đen của mình còn được bao phủ bởi một miếng gạc, có lẽ có quá nhiều thứ bắn ra, những chất lỏng màu trắng sữa chảy qua khe hở của các sợi gạc đến tay Coco.
Các ngươi làm cái gì!
Ông xã, em......
Anh, chị đang giúp em tắm rửa đấy...
Ngươi câm miệng!
Tôi uống Tiểu Bì, ngược lại tát Khả Khả, trong ấn tượng từ khi quen biết tới nay đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với cô ấy, "Sao cô lại không... biết xấu hổ như vậy!"
Vốn không giỏi ăn nói, tôi lại càng không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào, giờ này khắc này, tôi ngược lại hy vọng Khả Khả giải thích với tôi chút gì đó, nhưng cô ấy lại chỉ đứng dậy cúi đầu không nói, một mặt vung những thứ dính dính trên tay.
Nước mắt như hạt châu đứt dây từ trên mặt Khả Khả rơi xuống, cô vẫn không nói gì, chỉ đi qua một bên rửa tay, sau đó nhẹ giọng nói với Tiểu Bì, "Tiểu Bì, chúng ta đi.
Dứt lời liền không quay đầu lại đi ra khỏi phòng thay thuốc, đi ra khỏi phòng ta nhìn thấy nàng vụng trộm lau khóe mắt.
Tiểu Bì sợ hãi nhìn tôi, lại nhìn bóng lưng Khả Khả, liền nhanh chóng mặc quần áo tử tế, nhét "Tiểu Tước Tước" vẫn hơi cứng rắn vào trong quần, đi theo phía sau Khả Khả.
Lần này ngược lại để lại một mình tôi, giống như là tôi phạm sai lầm ngây ngốc tại chỗ, tay còn giơ lên cao cứng ở không trung, khi tôi đi trở lại trong phòng làm việc phát hiện túi xách Khả Khả còn đặt ở trên bàn, lại gọi điện thoại cho cô ấy, trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe.
Lại gọi điện thoại cho Tiểu Bì, vẫn trong trạng thái tắt máy.
Nha đầu này tuy rằng nhìn như nhu nhược, nhưng tính tình bướng bỉnh hơn ai hết, nghĩ đến Khả Khả lôi kéo Tiểu Bì, một tiểu nữ nhân cùng một đại nam hài, hơn nửa đêm du đãng ở đầu đường, ta không khỏi lại lo lắng, thậm chí bắt đầu nghĩ lại vừa rồi có phải là sai lầm của ta hay không, có lẽ ta thật sự hiểu lầm vị hôn thê của ta?
Khi tôi vội vàng chạy về nhà, trong nhà vẫn tối om om như cũ.
Trên người Khả Khả không mang ví tiền cũng không mang chứng minh thư, giờ này bọn họ còn có thể đi đâu?
Trong đầu tôi đột nhiên toát ra một chỗ, không chút suy nghĩ liền ra cửa đón một chiếc taxi.
Đến trường thể thao nghiệp dư thành phố.
"Anh trai, tối nay ở đó trông trẻ?"
Ha ha, không, đi tìm người.
Tài xế của thành phố này vĩnh viễn đều là lải nhải, tựa hồ biết được hết thảy của thành phố này.
Vừa trò chuyện với tài xế, tôi vừa nghĩ Tiểu Bì đến thành phố lâu như vậy, tôi còn không hiểu lắm bình thường cậu ấy đi đâu, đến ký túc xá cậu ấy huấn luyện nhìn xem nói không chừng có thể biết được những gì.
Vậy là tốt rồi, nhìn anh hào hoa phong nhã, trong nhà có con ngàn vạn lần đừng đưa đến đó.
A, nói như thế nào?
Lão ca, người nơi khác đi? Thế hệ đó là khu vực nổi tiếng trong thành phố, người đứng đắn ai đưa trẻ con đi tập thể dục, đưa đến đó đều là những thị trấn xung quanh, trong nhà có mấy đồng tiền, trẻ con lại thiếu quản giáo. Những đứa trẻ kia vốn không phải là học sinh, còn đặc biệt có sức lực dùng không hết, cả ngày tụ cùng một chỗ ngoại trừ huấn luyện chính là đánh nhau ngâm mình, nếu không thì chính là đi đến trường học gần đó đùa giỡn cô bé. Tối hôm qua lão tử vừa lên đó kéo một cô bé đi bệnh viện, chính là cùng đám nhóc con luyện thể dục thể thao kia lăn lộn mù quáng, kết quả bụng bị làm lớn ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết, máu để lại cho ta một xe, thật sự đặc biệt Nghiệp chướng......
Tuy rằng không quá dụng tâm nghe tài xế nói, nhưng trong lòng tôi cũng không khỏi "lộp bộp", tôi chưa từng nghĩ tới một đứa trẻ như Tiểu Bì cả ngày tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy, thậm chí trải nghiệm cuộc sống của mình đều là giao tiếp với cuộc thi sách vở, một đường an phận thủ thường đi tới, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với những người và chuyện cậu ta nói.
Càng làm cho tôi không yên lòng chính là, tôi quả thực không dám tưởng tượng vị hôn thê của mình thân ở hoàn cảnh như vậy sẽ gặp phải cái gì.
Tôi chỉ có thể thúc giục tài xế tăng tốc độ.
Cửa sắt ký túc xá của trường thể thao nghiệp dư thành phố cho tới bây giờ đều không đóng, mới vừa đi vào hành lang liền ngửi thấy mùi mồ hôi thối đặc trưng của con trai thời kỳ trưởng thành, các loại đánh bài, tiếng mắng chửi không dứt bên tai.
Cửa ký túc xá của Tiểu Bì đóng chặt, tôi chất vấn quản lý ký túc xá sao có thể để mặc một đứa trẻ ở độ tuổi này đêm không về ngủ, bác gái kia nhìn màn hình TV cũng không quay đầu lại ném tôi một câu, "Cậu cho rằng đây là trường trung học thực nghiệm sao?
Tôi không hỏi cô ấy nữa, dứt khoát hỏi số ký túc xá của Tiểu Bì, tự mình đi lên, bác gái kia cũng không ngăn cản.
Gõ cửa phòng ký túc xá kia, cậu bé mở cửa cho tôi cùng Tiểu Bì khoảng 13,4 tuổi, để trần cánh tay, cũng là vóc dáng giống như nghé con, mở cửa liền hướng trên mặt tôi phun ra một vòng khói, "Tìm ai a đại thúc?"
Tiểu Bì không ở đây được sao?
Không có ở đây!
Vậy hắn đi đâu rồi?
"Làm nữ nhân đi đi, lão tử vừa thấy hắn dẫn theo cái nữ nhi trở về, lúc này đoán chừng gà đi cắm ở lồn bên trong, thao được chính sảng khoái đâu!"
Tôi bị tiểu tử này liên tiếp chửi tục làm cho nghẹn đến một ngụm máu già thiếu chút nữa phun ra, vừa định hỏi thêm chút gì đó, bỗng nhiên trong phòng vệ sinh ký túc xá kia nhảy ra một cậu bé toàn thân trần như nhộng, tên lão đại dưới háng cứng rắn lắc lư, trong tay cầm thứ gì đó hướng về phía cậu bé mở cửa cho tôi hưng phấn hô, "Xem lão tử phát hiện cái gì ở nhà vệ sinh! Chắc là vừa rồi Tiểu Bì mang cô gái kia đến thay!
Lúc này tôi mới nhìn rõ trong tay thằng nhóc kia đang cầm một chiếc tất chân màu da nữ, chính là loại mà các y tá trong bệnh viện mặc khi đi làm, Khả Khả mỗi ngày tan tầm về nhà là thứ đầu tiên cởi ra, trong mắt tôi là thứ quen thuộc nhất, "Đệt!
Có phải là chị dâu nhỏ làm y tá của anh ta không? Cho chúng ta xem ảnh chụp, nghe nói lẳng lơ?
Tay trần nam hài thấy cũng lập tức hăng hái, nhất thời chạy tới một phen đoạt lấy, còn thật sự đem vớ tiến đến trên mặt ngửi lại ngửi, "Mẹ nó!
Này, cái kia......
Nam hài kia nói xong liền một tay đem tất chân nhét vào trong đũng quần nhỏ của mình, mới vừa lưu ý đến ta còn đứng ở cửa, liền hướng ta vẻ mặt không kiên nhẫn nói, "Sao?
Tiếp theo liền "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Đi ra khỏi ngôi trường không lớn này, tôi mờ mịt nhược lạc quẹo vào một con hẻm nhỏ chật chội, cuộc sống về đêm ở đây vừa mới bắt đầu, khắp nơi đều là mùi thịt xiên nướng đầy dầu mỡ, bên đường từng gian từng gian gội đầu phát ra ánh đèn mập mờ màu hồng phấn, chiếu rọi các loại quảng cáo chăm sóc sức khỏe người lớn, dòng người không đau đớn trên tường.
Trong tiệm luôn có hai ba cô gái ăn mặc hở hang xinh đẹp, mà khách ra vào đều là những đứa trẻ khoảng nửa tuổi Tiểu Bì, bạn sẽ thấy một cậu bé 13,4 tuổi lão luyện gợi lên một cô gái biến mất ở cuối ánh đèn màu hồng phấn, chỉ chốc lát sau liền mang theo vẻ mặt thỏa mãn đeo dây quần đi ra.
Đây là cảnh tượng đặc sắc ở đây, đóng góp ít nhiều cho GDP của thành phố này, và CBD trong thành phố của tôi dường như hoàn toàn khác biệt.
Không biết trên lầu có phòng trọ nào ném xuống một thứ lau chóp mũi tôi rơi xuống đất, liếc mắt nhìn một cái, đó là một bao cao su đã mở nắp.