văn trạch hiểu rõ tính phúc con đường
Chương 18
Hôm nay là sinh nhật của Wenze.
Buổi sáng Văn Trạch mở mắt ra cũng rất hưng phấn, hắn lăn lông lốc đứng lên rửa mặt xong chạy tới cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng lớn, viết xong địa chỉ bảo cửa hàng bán hoa mười giờ đưa đi, ra khỏi cửa hàng hắn thở phào nhẹ nhõm, ừ, được rồi, chỉ chờ một lát xem phản ứng của Từ Nhu.
Mấy ngày hôm trước đã nói với Từ Nhu buổi tối sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, mấy ngày rồi anh không gặp Từ Nhu, tuy rằng mỗi ngày đều có thể nói chuyện phiếm trên mạng nhưng Từ Nhu không xem video với anh, Văn Trạch rất nhớ cô.
Sau khi đi làm bận rộn một thời gian, nhìn xem thời gian chênh lệch không nhiều lắm, vừa định gửi tin nhắn cho Từ Nhu hỏi đối phương một chút lại giành trước một bước.
"Đầu bếp, sinh nhật vui vẻ, muốn quà gì vậy?", Văn Trạch nhìn đồng hồ, bảo cửa hàng hoa đến đúng mười giờ, bởi vì buổi sáng Từ Nhu sẽ rất bận rộn, mười giờ kém không nhiều thì rảnh rỗi, lúc này còn thiếu năm phút.
"Quà gì không quan trọng, mấu chốt là ai tặng, chỉ cần là dì nhỏ tặng cái gì tôi đều thích." "Ngoan như vậy a! Không tồi không tồi! Tôi vừa mới mua cho Tiểu Kiệt mấy cây bút chì mới, lấy một cây cho cậu là được rồi, vừa rồi còn sợ cậu không thích, cậu nói như vậy tôi liền yên tâm, hắc hắc." "Không phải chứ! Quá không có nhân vị!" "Là chính cậu nói quà gì không quan trọng, hơn nữa cây bút chì này rất cao cấp, vẫn là gỗ thật đấy, ha ha." "Được rồi, cậu chờ đi, cậu sẽ hối hận quyết định của cậu đấy! Lập tức sẽ hối hận!"Chờ nhận được bút chì tinh xảo đi, ha ha ha ha!"Từ Nhu đối diện bàn trước mấy ngày nghỉ thai sản xong bắt đầu đi làm, cho nên nàng ở trong phòng làm việc tán gẫu QQ liền không quá thuận tiện, Bất quá từ lần trước cùng Văn Trạch ở trong xe làm qua băn khoăn trong lòng cô cũng nhỏ đi rất nhiều, vì thế liền cùng Văn Trạch chậm rãi bắt đầu nhắn tin liên lạc.
Trong tin nhắn, Văn Trạch vẫn được Từ Nhu gọi là đầu bếp, Văn Trạch cũng vui vẻ chấp nhận cái tên này, lúc hai người không có việc gì thì nhắn tin nói đùa, khiến Từ Nhu cảm thấy cuộc sống rất phong phú rất có lạc thú.
Hôm nay là sinh nhật Văn Trạch, mấy ngày trước đã đồng ý buổi tối anh sẽ đi, thật lâu không gặp trong lòng cũng có chút muốn gặp anh, nhịn không được liền gửi tin nhắn trước.
Hừ! Dọa em sẽ hối hận? Nực cười, em sẽ mắc mưu sao. "Từ Nhu buông điện thoại di động uống ngụm nước, khinh thường nghĩ, tay nâng má, vẻ mặt vui vẻ.
"Chị Từ, sáng sớm chị gửi tin nhắn cho ai vậy, có phải đã hẹn với tình lang buổi trưa cùng nhau ăn cơm không, cười vui vẻ như vậy?"Tiểu Tôn đối với bàn có chút mập mờ cười, cô và Từ Nhu đối với bàn, bình thường quan hệ hai người rất tốt, thỉnh thoảng cũng nói đùa.
Nào có, em cười chỗ nào? Hơn nữa đã mười giờ rồi, còn sớm sao? "Từ Nhu không thừa nhận.
Còn nói không cười, miệng sắp toét đến tận lỗ tai rồi! "Tiểu Tôn khoa trương kêu lên.
Đừng nói bậy! Viết tài liệu của anh đi! "Bên tai Từ Nhu nóng lên, oán trách một câu.
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Nhu nói một câu mời vào liền thấy một người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn đi vào, oa!
Một bó hoa thật lớn a!
Chồng của Tiểu Tôn này thật đúng là lãng mạn, ở nhà nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, lúc này hoa vừa mới đi làm an ủi liền đưa tới, thật sự là một người chồng hiểu thương người, người trẻ tuổi mà, có thể hiểu được.
Xin hỏi vị nào là Từ Nhu tiểu thư? Mời ký nhận một chút. "" Tôi là, anh...? "Từ Nhu nghi hoặc nhìn anh, thì ra là cửa hàng hoa tặng hoa, không phải chồng của Tiểu Tôn!
Ha ha, cũng đúng, Tiểu Tôn lúc kết hôn ta cũng đi, gặp qua chồng nàng, vừa rồi hoa che mặt của hắn mới không thấy rõ ràng, may mắn không sớm chào hỏi, nếu không liền nháo trò cười, bất quá...... Người này có phải hay không nghĩ sai rồi, để cho ta ký nhận?
Ai sẽ gửi hoa cho tôi?
Xin chào, là Từ Nhu tiểu thư, mời ký nhận một chút, cám ơn. "Người đàn ông đưa hoa cho Từ Nhu.
Từ Nhu nhận lấy phát hiện phía dưới hoa có kèm theo một tấm thiệp, cô cầm lên nhìn thấy trên đó viết ba hàng chữ: Tặng cho người phụ nữ xinh đẹp nhất trong mắt tôi, tặng cho người phụ nữ tôi yêu nhất, tặng cho người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, lạc khoản là Charlie I.
Trong lòng Từ Nhu lộp bộp, lúc vừa nhìn thấy lạc khoản, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là Văn Trạch điên rồi, nếu không sao lại đưa hoa đến đơn vị!
Tiếp theo vừa giương mắt nhìn thấy ba hàng chữ kia lại là cả kinh, khá lắm, viết lời lớn mật như vậy!
Từ Nhu vội vàng ký tên đuổi người tới, còn chưa kịp nhìn kỹ Tiểu Tôn đã đi tới.
Chị Từ, chị không phải nói chị phu nhân rất buồn bực sao, buồn bực làm sao còn có thể lãng mạn như vậy, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người sao, làm long trọng như vậy."Tiểu Tôn cực kỳ hâm mộ.
Không phải, anh đừng đoán lung tung. "Từ Nhu nhanh chóng lén giấu tấm thiệp vào trong túi, nếu bị nhìn thấy tên Charlie đệ nhất thế còn không biết cô sẽ nghĩ như thế nào.
Ta còn chưa thấy qua tỷ phu bộ dáng như thế nào đâu, nhìn xem hắn viết cái gì lời tâm tình làm tham khảo cũng được, cho ta cho ta!"
Không được không được! Đừng náo loạn, đừng nhìn đừng nhìn! "Từ Nhu kinh hãi, vội vàng né tránh.
Tuy rằng Tiểu Tôn không biết Charlie đệ nhất thế là ai, nhưng nếu như bị thấy được lạc khoản không phải tên Tôn Bằng cô nhất định sẽ nghĩ loạn, nếu như truyền ra ngoài có người khác tặng hoa cho mình thì không tốt.
"Ha ha, Từ tỷ ngươi còn ngượng ngùng a, nhìn ngươi mặt đều đỏ, hì hì, ai nha đừng đánh ta đừng đánh ta, ta không nói còn không được sao, ta về nhà, cho hài tử bú sữa đi, chính ngươi ở chỗ này say mê đi, bye bye~" Đơn vị lao động kỷ luật không phải quá nghiêm, hơn nữa Tiểu Tôn hiện tại lại là cho con bú thời kỳ, cho nên nàng đi sớm cũng không ai quản, thu dọn xong đồ đạc sau nàng xoay người nhỏ giọng đối Từ Nhu nói một câu, "Từ tỷ,"Ăn cơm"lúc nhớ rõ tìm cái cách âm tốt địa phương a, kiềm chế một chút ăn, ta đi đây!
Ngươi trở về cho ta! "Cửa đóng lại, thanh âm Từ Nhu không có truyền đi.
Cô tức giận giậm chân, đều là Văn Trạch, làm tôi mất mặt!
Nhưng nhìn hoa trong lòng lại kích động muốn chết, tay cầm hoa cũng có chút phát run.
Lần trước nhận được hoa là lúc lên đại học, một nam sinh tặng cô một bó hoa vào ngày lễ tình nhân, cô bởi vì không có ý tứ với nam sinh kia nên không dám nhận, hơn nữa khi đó mình cũng không muốn tiếp xúc với nam sinh.
Nhưng bây giờ hoa là do Văn Trạch tặng, bây giờ cô ấy đã có một ít cảm giác tình nhân với Văn Trạch, càng nhìn hoa này càng thuận mắt, cảm giác cao hứng ngượng ngùng bối rối ngọt ngào dâng lên đầu, đầu bếp thối, khó trách vừa rồi nói tôi sẽ hối hận, thì ra lại làm một cảnh tặng hoa như vậy.
Từ Nhu ôm hoa vào trong ngực ngửi thật sâu, mùi thơm ngát làm cho cô say mê, nhìn hoa hồng kiều diễm ướt át trong ngực, dáng vẻ đẹp trai lại nghịch ngợm của Văn Trạch xuất hiện trong đầu cô, cô lập tức cầm lấy điện thoại di động muốn nhắn tin cho Văn Trạch, do dự một chút lại trực tiếp gọi tới, giờ phút này cô rất muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Văn Trạch đang nghĩ xem Hoa có đưa điện thoại đến Từ Nhu hay không thì đã tới, anh ta vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc đi tới cầu thang không người, vui tươi hớn hở ấn nút nghe.
Anh... nói chuyện có tiện không? "Từ Nhu hỏi trước một câu, nếu đông người cô sẽ ngượng ngùng, sợ bị nghe thấy.
Thuận tiện, tôi cố ý đến chỗ không người nghe, có chuyện gì? "Văn Trạch cố ý hỏi.
Ai bảo ngươi đưa hoa tới, đều làm cho người ta thấy được, mất mặt muốn chết!"
"Ha ha, nhận được hoa thì có gì phải xấu hổ, điều này chứng minh sức hấp dẫn của cậu rất lớn, người khác muốn nhận còn không nhận được, hôm nay chính là muốn tặng hoa cho cậu, thích không?""Sao cậu lại tặng hoa hồng, dễ khiến người ta hiểu lầm, hơn nữa còn viết tấm thiệp rõ ràng như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa đã khiến người ta nhìn thấy." Từ Nhu không nói có thích hay không, vẫn chất vấn Văn Trạch.
"Em vốn định tặng hoa khác, nhưng chọn tới chọn lui đều không hài lòng, cuối cùng em cảm thấy dì nhỏ bản thân dì giống như hoa hồng đỏ rực, nóng bỏng nhiệt tình gợi cảm quyến rũ, còn mang theo gai nhọn cự tuyệt người khác, làm cho em đau đớn vui vẻ, cho nên em mới chọn cái này." "Em nào có gai nhọn, chỉ nói bậy!" "Không có sao? Vậy chân của em sao lại đau chứ?"Thích hoa không? "Văn Trạch lại hỏi một lần nữa.
Ân, thích, cám ơn! "Từ Nhu tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng tâm tình cao hứng vẫn làm cho nàng chịu đựng e lệ nói ra.
"Thích là tốt rồi, dì nhỏ, bây giờ con nhớ dì rồi, dì có nhớ con không?"
Từ Nhu nghe được trong lòng khẽ động, lời này cũng quá mập mờ đi, ta mới không muốn nói đâu, nhớ ngươi cũng không cho ngươi biết, hừ, ai bảo ngươi đột nhiên tặng hoa dọa ta!
Trái tim tôi tan nát rồi! Buổi tối gặp rồi hãy nói. "" Vỡ thì dính, buổi tối gặp. "" Được, ba~"Từ Nhu thở phào nhẹ nhõm, đem hoa tựa vào tập tài liệu trên bàn, nâng cằm nhìn ra thần, mấy tháng nay quan hệ với Văn Trạch đã xảy ra biến hóa lật trời lật đất, trên thân thể có quan hệ không nói, tâm lý của mình cũng có chút dựa vào hắn, cảm giác của cháu trai càng ngày càng phai nhạt, thay vào đó là cảm giác giống như tình nhân.
Lần đó sau khi làm tình ở nhà, Văn Trạch khuyên bảo cô rất hưởng thụ, trong lòng cô cũng tiếp nhận quan điểm của Văn Trạch, nhưng lúc ấy chỉ vì giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng do yêu đương vụng trộm tạo thành, sau đó trải qua một trận chiến trên xe khiến cô càng thêm mê muội Văn Trạch, kích thích yêu đương vụng trộm loạn luân khiến thân thể cô mẫn cảm vô cùng, khoái cảm như nước thủy triều.
Cô cảm thấy hiện tại tâm lý của mình biến hóa là thân thể đang chỉ huy đại não, là thân thể vì khoái cảm tình ái mà ép buộc mình tiếp nhận Văn Trạch, chỉ có lúc làm tình cô mới cảm thấy mình yêu Văn Trạch đến phát cuồng, cho nên mới phối hợp như vậy, nhưng sau khi xong việc lại hối hận không thôi.
Nàng có chút chán ghét chính mình, chán ghét chính mình vì tình ái thậm chí có thể xoay chuyển tư tưởng vứt bỏ đạo đức.
Nhưng mấy hôm trước Thiên Văn Trạch đi sao chép bệnh án cho Tôn Bằng, trong điện thoại nói muốn đi khám bác sĩ An, mình liền ghen tị, khi đó cũng không có làm tình, lúc ấy mình có yêu Văn Trạch hay không còn giãy dụa một hồi lâu, điều này nói lên cái gì?
Mà cỗ nhiệt tình này còn chưa qua, hoa hồng hôm nay lại nối gót tới, làm cho trong lòng cô lại nổi sóng.
Tính cả bác sĩ An lần trước, đây là lần thứ hai mình sinh ra tình yêu với Văn Trạch mà không bị kích thích về thể xác, tình yêu lần này hẳn là suy nghĩ chân thật của mình, tôi thật sự yêu Thượng Văn Trạch sao?
Từ Nhu lắc đầu, trước không nói cái này, ngược lại nghĩ, Văn Trạch thật sự yêu mình sao?
Tuy rằng Văn Trạch đối với chính mình rất mê luyến, nhưng có lẽ là hắn không có bạn gái duyên cớ, chính mình dù sao cũng là hắn dì nhỏ, tuổi cũng so với hắn lớn, trâu già ăn cỏ non hiềm nghi là tránh không được, lại nói cuối cùng Văn Trạch vẫn là sẽ cưới vợ sinh con, chính mình cũng sẽ tìm người đàn ông khác kết hôn, cùng Văn Trạch loại quan hệ này cũng chính là hiện tại, nói không chừng sang năm Văn Trạch liền tìm được bạn gái kết hôn...
Nghĩ đến Văn Trạch muốn kết hôn, trong lòng Từ Nhu trào ra một cỗ cảm giác khó chịu, tôi làm sao vậy?
Sao lại khó chịu, chẳng lẽ thật sự là yêu Thượng Văn Trạch?
Sẽ không, ta chỉ là cảm thấy cùng hắn có quan hệ thân thể có chút luyến tiếc mà thôi, sao có thể là yêu chứ!
Bất quá trong lòng chua xót này lại giải thích như thế nào, không nỡ cùng ghen cũng không phải là một ý tứ a!
Từ Nhu thở dài, một lần nữa ôm hoa vào trong ngực, tựa vào ghế ngửi hương hoa lẳng lặng nghĩ, một lát sau đứng lên đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy thủy tinh lại nhớ tới một màn đêm đó ngực bị đè ở phía trên, khẩn trương lại kích thích, mặt không khỏi đỏ lên một chút.
Tĩnh tâm lại ngẫm lại, Văn Trạch đúng là hình tượng kén vợ kén chồng tiêu chuẩn lúc trước của mình, thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, tướng mạo đẹp trai, thanh xuân bức người, trước kia khi đi dạo phố với Văn Trạch luôn thích khoác cánh tay anh, trong ánh mắt hâm mộ của một số người qua đường thỏa mãn lòng hư vinh của mình một chút, bổ khuyết một ít chỗ trống ngoại hình sau khi kết hôn với Tôn Bằng.
Sau đó Văn Trạch dụ gian bản thân, bản thân rất tức giận, nhưng không tránh khỏi khống chế tình dục, nửa đẩy nửa lùi lại xảy ra với anh nhiều lần, lần cuối cùng là ở trên xe, bản thân cũng không nghĩ tới lại có thể làm tình trên xe, tiếp theo lúc ngồi trên người Văn Trạch vặn vẹo còn rất chủ động hỏi anh thích như vậy sao, lúc ấy đây là lời trong lòng mình, nghĩ liền nói ra, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Văn Trạch mình chỉ hơi e lệ một chút, càng nhiều là đắc ý, là loại đắc ý sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của người mình thích, sau đó càng thêm cố gắng vặn vẹo, bây giờ nghĩ lại lúc ấy trong lòng mình ngoại trừ thỏa mãn tính dục, vẫn có một chút tình yêu Bên trong, nếu không vì sao từ lần đó về sau mỗi ngày bóng dáng Văn Trạch đều lắc lư trong đầu mình, không có việc gì liền nhớ tới anh, Sau đó nghe được anh muốn đi tìm bác sĩ An mình còn sinh lòng ghen tị, đây không phải là bởi vì mình yêu anh sao.
Từ Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, Văn Trạch, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, làm cho em giống như thật sự có chút yêu anh, nhưng chúng ta sẽ không có kết quả, ha ha, có lẽ là em tự mình đa tình, anh hẳn là chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể của em, chờ sau này anh tìm được cô gái mình yêu sẽ rời xa em, đến lúc đó...
Từ Nhu mở to mắt, nhìn thoáng qua hoa hồng trong lòng, trong lòng làm ra quyết định, Văn Trạch, cám ơn hoa của anh, cũng cám ơn anh đã cho em nếm được tình ái tuyệt vời, anh nói đúng, em từ nhỏ đã thương anh, hiện tại anh đang hồi báo em, em không nên có ý nghĩ khác.
Chúng ta không có tương lai, chỉ có hiện tại, trước kia anh đối với em còn có chút cự tuyệt, có chút gò bó, từ nay về sau anh sẽ vui vẻ tiếp nhận em, phối hợp thật tốt với em hầu hạ em, để cho hiện tại của chúng ta càng thêm đặc sắc, cho dù sau này chúng ta đều tự kết hôn, anh cũng hy vọng đoạn hồi ức này có thể lưu lại trong trí nhớ của chúng ta... Ít nhất là trong trí nhớ của anh...
Từ Nhu tựa đầu vào bụi hoa, đứng trước cửa sổ nhìn ra xa thật lâu không rời đi...
********************
Mẹ, Tiểu Kiệt nhận được chưa, con lái xe đi đón nó. "Buổi chiều vừa tan tầm Từ Nhu liền gọi điện thoại cho mẹ chồng, muốn đón Tiểu Kiệt cùng đến nhà Văn Trạch, biết hôm nay sinh nhật Văn Trạch Tiểu Kiệt cũng ầm ĩ muốn đi, buổi sáng đã đồng ý.
"Nhận rồi, đang gặm gà đấy, vừa ra khỏi cổng trường liền kêu đi cùng bạn học nó, đây không phải đang ở trên cầu trượt đâu, ai u, chậm một chút tiểu tổ tông, đừng nhảy a!"
A, vậy con hỏi cậu ấy còn đi chỗ Văn Trạch không, không đi mẹ sẽ không đón cậu ấy nữa. "" Được, con chờ a, Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt! Mẹ con hỏi con còn đi chỗ Văn Trạch không? Cái gì? Không đi, được. Tiểu Nhu, Tiểu Kiệt nói không đi, muốn chơi ở chỗ này, mẹ thấy cậu ấy và mấy bạn học đang điên cuồng chạy, lát nữa có thể kéo cậu ấy về nhà hay không cũng khó nói. "" A, vậy được, mẹ tự mình đi đi, vậy phiền mẹ phí tâm nhiều một chút, thực phẩm chiên rán ít để cho cậu ấy ăn một chút a. "" Xem cháu trai có phiền toái gì, mẹ không mua gà rán cho cậu ấy, lát nữa mua cơm cho cậu ấy ăn cái gì, con đi đi, mẹ đi, mẹ Không nói với cậu nữa, tiểu tử này lại chạy sang bên kia, ai ai ai, đừng chen lấn, xếp hàng lên cầu trượt...... "Điện thoại cúp, Từ Nhu nghĩ thầm thật trùng hợp a, Tiểu Kiệt vừa lúc hôm nay đi ăn gà gặm. Thích Văn Trạch như vậy, hôm nay ngay cả sinh nhật anh cũng không đi, chẳng lẽ ông trời bảo con trai cũng tạo cơ hội cho tôi sao......
Từ Nhu thu dọn đồ đạc xong xuôi xuống xe trên lầu, vốn định trực tiếp đến chỗ Văn Trạch, nhìn quần áo của mình một chút do dự, Văn Trạch thích loại quần áo váy ngắn tất chân, hôm nay sinh nhật anh ấy, tôi phải mặc đẹp một chút, nghĩ về nhà trước.
Sau khi về đến nhà mở tủ quần áo ra, Từ Nhu lựa chọn từng món một, cuối cùng chọn một chiếc áo lót màu trắng, phần tay áo là nửa trong suốt, quần áo cũng là kiểu dáng bó sát người, phác họa ra eo nhỏ của cô, phía dưới là một chiếc váy bó sát người màu đen, mông càng lộ vẻ rất vểnh, lại mặc quần tất màu đen, phối hợp với một đôi giày cao gót nhọn, cả người lộ ra vẻ thời thượng gợi cảm.
Từ Nhu lại đeo một sợi dây chuyền và khuyên tai trang trí, soi gương, rất hài lòng với cách ăn mặc này. Ừ, phỏng chừng lát nữa sẽ làm nước miếng của Văn Trạch mê mẩn, hì hì!
Tâm tình rất tốt lái xe đi siêu thị, Từ Nhu mua chút hoa quả, lại mua chút đồ cho tỷ tỷ tỷ phu mới đến nhà Văn Trạch, xuống dưới lầu đặt hoa ở ghế sau, cô cũng không dám mang lên, nếu bị tỷ tỷ thấy được còn không phải thẩm vấn cô cả đêm.
"Tỷ tỷ tỷ phu, Văn Trạch, ta tới đây." vào cửa sau Từ Nhu chào hỏi đưa cho tỷ tỷ đồ ăn, "Không có tới muộn a? Muộn nhưng không ăn được tỷ tỷ đồ ăn ngon." "Ngươi xem ngươi như thế nào lại mua nhiều đồ như vậy, kêu ngươi tới là ăn cơm, ngươi lại mua đồ lần sau cũng không nên vào nhà." Tỷ tỷ cười oán trách.
Ta đây không phải thương tỷ tỷ sao, ai, mua đồ còn bị phê bình, đáng thương. "Từ Nhu thở dài.
Đừng giả vờ nữa, Tiểu Kiệt đâu, sao không tới? "Mẹ Văn Trạch thấy Từ Nhu đến một mình rất kỳ quái.
"Cô không đón cậu ấy à?" "Đúng vậy dì, Tiểu Kiệt đâu?" Văn Trạch cũng tiến lại gần hỏi, vừa rồi Từ Nhu vừa bước vào mắt cậu ta liền sáng ngời, một mỹ nữ tơ đen thật xinh đẹp, bộ đồ trắng đen phối hợp này hoàn toàn phác họa eo ong mông của Từ Nhu, đôi giày cao gót hai màu đỏ đen dưới chân tô điểm cho một đôi đùi đẹp tơ đen càng thêm chói mắt, mông cũng càng vểnh lên, nếu không có ai thì tay đã sớm sờ lên rồi.
Cậu ấy và bạn học cùng đi ăn gà gặm, làm gì để ý đến cậu, xem ra cậu không hấp dẫn bằng gà rán, ha ha. "Từ Nhu cười chế nhạo Văn Trạch.
Tiểu tử này, thật vô tình, ta bình thường đối với hắn tốt như vậy hắn mỗi lần tới đều cùng hắn chơi, ta mừng sinh nhật dĩ nhiên không đến cho ta chúc mừng!"
Ý kiến của con cũng không nhỏ! Quên đi, người làm mẹ này sẽ đền tội cho con, cầm lấy. "Từ Nhu lấy từ trong túi ra một cái hộp đóng gói tốt đưa cho Văn Trạch," Nhìn xem thích không? "-" Cái gì đây? "Văn Trạch nhận lấy mở bao bì ra," Oa kháo, thắt lưng ngầu như vậy! "" Đương nhiên, không ngầu tôi có thể mua sao! "Từ Nhu đắc ý nói," Thế nào, ánh mắt còn có thể chứ? Thích không? "-" Thích! Cảm ơn dì út! "Văn Trạch vui vẻ nói," Cái này tốt hơn bút chì nhiều lắm! "" Bút chì? Bút chì gì? "Mẹ đi tới," Đừng nói chuyện nữa, mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm. "Từ Nhu Bạch Văn Trạch nói một câu.Mắt, bất quá cái này xem thường càng giống là mị nhãn, nhìn Văn Trạch thân thể mềm nhũn, hai người nhìn nhau cười một cái, không có giải thích mẹ nghi hoặc.
Rửa tay xong ngồi quanh bàn, vừa định cắt bánh ngọt Văn Trạch lại hô lên, "Đừng nóng vội! Mẹ ước một điều trước!" Mấy người lập tức nở nụ cười, mẹ gõ gõ đầu Văn Trạch, "Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ước nguyện, có mất mặt không, còn muốn cắm nến cho con nữa hay không?", "Đương nhiên, nếu không mẹ hứa xong thổi cái gì đó, mẹ hơn hai mươi tuổi, cắm hai cây đi! Sinh nhật của mẹ do mẹ làm chủ, mẹ hứa, đều đừng nói chuyện". Nói xong Văn Trạch cầm hai cây nến cùng một chỗ châm lửa cắm vào, tiếp theo dùng điện thoại di động chụp lại, "Bánh ngọt đẹp như vậy phải giữ kỷ niệm!" "Chuyện của con thật đúng là không ít, phải nhanh ước nguyện, lại Cứ lề mề là mẹ cắt đấy!" Mẹ bắt đầu thúc giục.
Văn Trạch nhắm mắt lại, hai tay ôm nhau, trong lòng bắt đầu ước nguyện.
Từ Nhu nhìn hai ngọn nến nho nhỏ trên bánh ngọt lớn, thêm vào bộ dáng nghiêm trang của Văn Trạch một trận buồn cười.
Văn Trạch thổi tắt ngọn nến, mẹ liền bắt đầu cắt bánh ngọt rót rượu, Từ Nhu bởi vì muốn lái xe liền rót một ly nước trái cây, "Chúc Văn Trạch sinh nhật vui vẻ, cạn ly!"
Tài nấu nướng của mẹ Văn Trạch không tệ, mấy người ăn rất vui vẻ.
Cơm nước xong thu dọn thời gian còn chưa tới 8 giờ, Từ Nhu nói mệt mỏi muốn về nhà ngủ sớm một chút liền phải đi, bởi vì nàng vừa rồi thấy được ánh mắt hỏi han của tỷ tỷ, trong lòng run lên, tỷ tỷ a, tỷ tha cho muội đi!
Tôi trốn!
Mẹ Văn Trạch liếc cô một cái, hừ một tiếng, "Đi thôi đi thôi, ăn xong thì đi, cũng không nói chuyện với tôi, thật không có lương tâm!" "Hì hì, tôi đây không phải mệt mỏi sao, lần sau lại đến nói chuyện phiếm với chị, đi thôi!" "Chờ một chút, mang theo tôi!" Văn Trạch vội vàng mang giày, "Tôi đi mua dao cạo râu, buổi chiều quên mua, nếu không sáng mai không thể cạo râu." Nói xong len lén liếc mắt nhìn Từ Nhu.
Vậy... đi thôi, lát nữa siêu thị tan tầm rồi. "Từ Nhu nhìn thấy ánh mắt Văn Trạch, trong lòng khẽ động, không nói nhiều liền đồng ý.
"Con cái này, cả ngày quên cái này quên cái kia, dì con cũng thành tài xế của con rồi, mau đi đi, mua xong đón xe trở về, đừng làm lỡ dì con nghỉ ngơi, Nhu Nhu con lái xe cũng chậm một chút a." mẹ dặn dò vài câu, tiễn hai người ra cửa.
Xuống lầu Từ Nhu ném chìa khóa cho Văn Trạch, "Em không làm tài xế cho anh đâu!""Ha ha, được, làm tài xế thật tốt, muốn lái đi đâu thì lái đi đó." Văn Trạch cười nhận lấy.
Sau khi xe ra khỏi tiểu khu liền lái về phía nhà Từ Nhu, Từ Nhu nhìn sườn mặt thỉnh thoảng bị đèn đường chiếu qua của Văn Trạch, trên mặt lại có chút nóng lên, "Văn Trạch, thích thắt lưng kia không?""Thích thì thích, nhưng tôi chịu thiệt." Văn Trạch không quay đầu lại.
"Cái đai lưng này chỉ có thể triệt tiêu hoa buổi sáng anh tặng, cho nên em còn nợ anh một món quà sinh nhật." Văn Trạch quay đầu, vẻ mặt vô lại.
"Ngươi gia hỏa này, quá tham lam không đáy, ta không tặng ngươi bút chì đã là không tệ rồi, thu một cái còn không thỏa mãn, còn muốn một cái, nào có như vậy tiện nghi sự tình, hừ!"
Em tham lam chỗ nào, đây không phải là lời nói thật sao, sinh nhật em anh cũng không tặng quà cho em, quá keo kiệt, ôi, sinh nhật hôm nay thật không thoải mái. "Văn Trạch bĩu môi như một đứa trẻ.
Từ Nhu bị bộ dáng của Văn Trạch chọc cười, "Ha ha ha ha, đừng bĩu môi, giống như cái mông gà, khó coi muốn chết, nói đi anh, còn muốn quà gì nữa?", "Quà tặng nếu em nói ra sẽ không có ý nghĩa, người muốn tặng quà chủ động tặng mới đúng." "Chị nói không sai, chuyện của anh quả thật không ít, nói mau đi anh, em sắp về đến nhà, đến nơi em sẽ không tiễn, trực tiếp về nhà ngủ ngon." "Hảo Hảo, em nói, em muốn cái gì cũng được sao?", "Được, chỉ cần em có thể mua nổi." "Được, em ngẫm lại a......" A, anh nghĩ liền nghĩ, tay làm gì vậy! "Từ Nhu kêu lên, nguyên lai Tay phải của Văn Trạch đã chạm vào chân cô.
"Nghĩ như vậy nhanh, đừng lộn xộn, tôi lái xe đây, chú ý an toàn!" Văn Trạch nghiêm túc nói, tay phải vuốt ve trên đùi bóng loáng, dần dần không thành thật duỗi vào trong váy.
Biết lái xe còn sờ loạn, hừ! "Từ Nhu hừ một tiếng, nhưng không có lấy tay của hắn ra, bởi vì là ngồi làn váy rụt đi lên, một đôi đùi bị quần lót màu đen mỏng manh bao bọc cơ hồ toàn bộ lộ ra, chỉ là lúc bị sờ đến quần lót kẹp lấy chân," Đừng...... Đừng sờ...... Tôi còn...... Không giặt...... "Không sao, tôi thích nguyên vị." Nói xong ngón tay dùng sức đưa vào trong, đỉnh hạ bộ quần lót dùng sức ấn, Từ Nhu xấu hổ đỏ bừng mặt, từng trận cảm giác ngứa ngáy làm cho nàng không khỏi tách chân ra.
"Hô... được rồi... đừng sờ nữa... ồ... ngươi nghĩ kỹ chưa..." Hô hấp của Từ Nhu bắt đầu trở nên to hơn.
Không có đâu, đợi lát nữa, chờ em ra khỏi nước đã... "Văn Trạch quay đầu cười.
Từ Nhu trừng mắt liếc hắn một cái nhưng không có phản kháng, đem đầu chuyển hướng cửa sổ xe, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch phát ra tiếng rên rỉ mê người, chỉ chốc lát sau quần lót liền ướt đẫm.
Ân, được rồi, nghĩ tới rồi. "Văn Trạch cảm giác được ướt át trên quần lót của Từ Nhu, một lần nữa đặt tay lên tay lái," Thứ này không đắt, một trăm đồng là đủ rồi. "" Ân? Rẻ như vậy a, cái gì? "Từ Nhu quay đầu kéo váy xuống.
Phía trước có bán, đến nơi anh sẽ biết. "Từ Nhu đang nghĩ xem Văn Trạch muốn quà gì, lại phát hiện xe dừng trước cửa một khách sạn tiện lợi.
Đến rồi, chính là bán ở đây. "Văn Trạch chỉ vào cửa khách sạn.
Hả? Ở đây? Rốt cuộc là thứ gì vậy? "Từ Nhu nhất thời không hiểu.
"Chung điểm phòng a, 98 nguyên 6 giờ giá đặc biệt, ngươi xem, không đến 100 khối, ngươi có thể mua nổi a?"
Anh...... Anh thuê phòng làm gì? "Từ Nhu co người lại.
"Phòng này chính là quà sinh nhật của tôi, muốn làm gì thì làm!"Văn Trạch vẻ mặt bỉ ổi, móc ra một tấm thẻ phòng, "Cậu xem, tôi đã lái xong rồi." Từ Nhu đỏ mặt, "Lưu manh! cậu đã sớm lên kế hoạch tốt rồi! tôi không đi!""Không đi thì lãng phí, tiền tôi đã nộp rồi, còn khoảng ba tiếng nữa, đi mau đi."Nói xong liền kéo Từ Nhu xuống xe.
Từ Nhu khẩn trương đứng ở cửa khách sạn, lần đầu tiên tới khách sạn yêu đương vụng trộm làm cho cô sợ hãi xen lẫn một chút hưng phấn, Tôn Bằng chính là ở khách sạn cùng tiểu thư làm loạn, mình hiện tại cũng đi tới khách sạn, bất quá là cùng cháu trai làm loạn.
Phòng ở lầu hai, Văn Trạch không đi thang máy, đi lên cầu thang bộ, Từ Nhu đi theo phía sau Văn Trạch cúi đầu, để tóc rủ xuống che khuất khuôn mặt, e sợ bị người quen phát hiện, đến phòng Văn Trạch vừa mở cửa cô liền nhanh chóng tránh vào.
Sau khi vào phòng Từ Nhu có chút khẩn trương, Văn Trạch nhìn bộ dáng của cô liền mở TV lên, "Dì nhỏ, xem TV đi, đừng gò bó như vậy, dì tắm trước hay là con tắm trước?"
Tắm rửa a, tắm Hương Hương dễ làm a. "" Ngươi...... "Từ Nhu đỏ mặt.
"Ha ha, anh tắm trước đi." "Không... em... không giặt nữa, em không mang theo quần áo thay, em... anh... anh tắm trước đi, em xem TV một lát rồi đi." "Đổi cái gì vậy, trần truồng đi vào trần truồng đi ra, lúc đi lại mặc quần áo." Từ Nhu nghe xong lời này ý xấu hổ càng đậm, thay dép chạy vào phòng tắm khóa kỹ cửa, thoáng bình tĩnh một chút, cởi áo và váy xong hai tay nắm eo quần lót đồng thời xuống phía dưới, kể cả quần lót cùng nhau cởi đến cong chân, vết ẩm ở giữa quần lót còn chưa khô ráo, lúc thoát ly âm hộ kéo ra một tia dịch nhầy, ai nha, làm sao có thể ra nhiều nước như vậy a, em thật sự là muốn Văn Trạch Phải không?
Nếu không sao mới sờ vài cái đã ướt như vậy?
Đứng ở tắm vòi sen đầu dưới, ấm áp nước nóng xối ở trên người, Từ Nhu khẩn trương tâm tình có thể thả lỏng, hô, trong chốc lát tránh không được lại muốn làm tình rồi, lần này là ở khách sạn a, ta trước kia không phải rất chán ghét những cái kia ở khách sạn thuê phòng cùng nam nhân làm loạn nữ nhân sao, như thế nào hiện tại ta cũng tới đây?
Ai, sa đọa sa đọa rồi......
"Dì nhỏ, làn da của dì thật trắng!" Từ Nhu còn đang thổn thức, đột nhiên giọng nói của Văn Trạch từ phía sau truyền đến, Từ Nhu quay đầu lại, sợ tới mức kêu lên một tiếng, vừa rồi lúc đi vào quá mức khẩn trương, không chú ý tới phòng tắm này thậm chí có một cửa sổ lớn thông với phòng khách, Văn Trạch trần truồng ngồi ở trên giường vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
Từ Nhu cuống quít đi qua một bên tránh ánh mắt Văn Trạch, "Dì đừng đi, còn chưa tắm xong đâu, nể tình cháu tặng hoa dì cũng không thể trốn a." Văn Trạch vội vàng hô.
Từ Nhu lúng túng, nhưng nghe Văn Trạch nói tặng hoa liền nhớ tới quyết tâm buổi sáng ở văn phòng, nhưng để Văn Trạch nhìn mình tắm rửa là quá xấu hổ, nhưng cũng...... cũng...... cũng rất kích thích!
Từ Nhu cắn răng một cái, một lần nữa trở lại dưới vòi sen, nhìn thấy ánh mắt mê muội của Văn Trạch, dũng khí lại nhỏ đi một chút, xoay người đưa lưng về phía hắn bắt đầu tắm rửa.
"Dì nhỏ, quay lại đây, cho con xem ngực lớn của dì!" Văn Trạch vô cùng hưng phấn, đứng dậy trước cửa kính nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của Từ Nhu, không buông tha một chi tiết nhỏ.
Từ Nhu xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, cô chậm rãi xoay người, dùng mặt bên đối diện với Văn Trạch, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, dòng nước ấm áp xối lên mặt cô, theo đường cong dịu dàng của cơ thể chảy xuống, Văn Trạch ở bên ngoài nhìn dương vật cứng rắn, hận không thể xông vào ngay tại chỗ.
Từ Nhu cuối cùng vẫn là xấu hổ dâng lên, lại vòng vo trở về, tuy rằng cùng Văn Trạch đã xảy ra nhiều lần quan hệ, chính mình trần truồng cũng bị Văn Trạch thưởng thức qua nhiều lần, bất quá tắm rửa thời điểm bị nhìn vẫn là rất không quen.
Từ Nhu dùng nước nóng xối ướt mình, cầm lấy sữa tắm đổ lên tay từ ngực bắt đầu chà xát bọt rồi bôi lên toàn thân, trong phòng tắm đầy hơi nước, hơn nữa mùi thơm của sữa tắm và người thưởng thức bên ngoài, thân thể Từ Nhu lại có một loại kích động khó hiểu, hạ thể cũng dần dần thay đổi ướt át, cô vội vàng rửa sạch bọt, lau khô thân thể, vừa định mặc quần áo Văn Trạch lại bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Dì nhỏ, tắm xong đừng mặc quần áo, quấn khăn tắm đi ra là được. "Từ Nhu do dự một chút, vẫn làm theo.
Áp lực kịch liệt tim đập ra khỏi phòng tắm, Văn Trạch đi tới hôn một cái ra tắm mỹ nhân, tiếp theo chính mình đi vào phòng tắm, "Dì nhỏ, đem ngươi tất chân mặc vào đi, ta muốn nhìn." "Rào rào..." Trong phòng tắm tiếng nước truyền đến, Từ Nhu đắp chăn nằm ở trên giường nhưng không có mang tất chân.
Nàng quay đầu nhìn tắm rửa Văn Trạch, tuổi trẻ thân thể cơ bắp cường tráng, hạ thân cái kia ở trong thân thể của mình ra vào rất nhiều lần dương vật mềm mại cúi xuống.
Lát nữa nó sẽ trở nên vừa lớn vừa cứng đi, ai nha, tôi đều ướt, thân thể tôi bây giờ quá mẫn cảm, vừa nghĩ tới những thứ này liền ướt. "Từ Nhu kẹp chặt chân một chút, lập tức muốn làm lại bắt đầu khẩn trương, mấy lần trước đều không khẩn trương như lần này, có lẽ là nguyên nhân tâm tình bất đồng đi.
Sau khi Văn Trạch tắm xong ngay cả khăn tắm cũng không quấn, trần truồng đi ra.
Từ Nhu tựa vào đầu giường, cố làm bộ trấn định như đang xem ti vi.
Văn Trạch cầm điều khiển từ xa ấn chế độ im lặng, sau đó vén chăn lên, lại phát hiện Từ Nhu Quang không mặc gì cả.
Từ Nhu phản xạ có điều kiện bảo vệ thân thể, bí ẩn ba điểm bị cánh tay cùng tay ngăn trở, nhưng lập tức nàng làm cái làm cho Văn Trạch kinh ngạc động tác, chậm rãi đưa tay tới hai bên, làm cho thân thể của mình toàn bộ hiện ra ở trước mặt hắn, mượt mà nhũ phòng cho dù nằm cũng là như vậy đứng thẳng, bụng bằng phẳng không có một tia thịt thừa, thon dài trắng nõn hai chân một cái duỗi ra một cái hơi hơi cong lên, khiến cho hai chân ở giữa thần bí khu vực như ẩn như hiện.
Từ Nhu mím môi nhìn Văn Trạch, Văn Trạch cảm thấy cổ họng khô khốc, hạ thân cũng giơ súng kính chào, kỳ quái, hôm nay dì út vì sao cởi mở như thế, trước kia lúc dì ấy bại lộ thân thể đều phải bảo vệ a, cậu cúi người ôn nhu hỏi, "Dì nhỏ, vì sao không mang tất chân a?" Từ Nhu mặt đỏ như máu, hô hấp dồn dập làm cho bộ ngực của dì không ngừng phập phồng, ánh mắt lại kiên định nhìn anh, mang theo tiếng run rẩy nói, "Văn Trạch, không phải em nói em còn thiếu một món quà của dì sao, hiện tại...... Hiện tại em...... Em...... Em liền đem chính mình...... Tặng cho dì, hôm nay em chính là quà sinh nhật của dì, cho nên em...... Em cái gì cũng không muốn mặc...... Em muốn đem chính mình Hoàn toàn tặng cho anh." Nói xong Từ Nhu hôn Văn Trạch một cái, ẩn tình đưa tình nhìn anh, "Văn Trạch, sinh nhật vui vẻ! Văn Trạch cảm động muốn khóc, tuy rằng lời nói gần như nức nở của Từ Nhu lại tăng thêm độ cứng của anh, nhưng giờ phút này trong lòng anh lại không có ý niệm làm tình, anh nằm ở trên giường ôm Từ Nhu, ôm không hề tạp niệm.
Văn Trạch, vừa rồi lúc ăn cơm anh ước nguyện gì? "Từ Nhu dựa người vào lòng anh.
"Nguyện vọng của tôi là hy vọng tôi có thể vĩnh viễn tách ra với dì út." "Cái gì!? cậu đây là có ý gì?!" trong lòng Từ Nhu căng thẳng, "Cậu... cậu chê tôi phiền rồi?""Không phải nói nguyện vọng nói ra sẽ mất linh sao, tôi chính là muốn nói ra, bởi vì tôi hy vọng nguyện vọng này vĩnh viễn không linh, tôi vĩnh viễn cũng không muốn tách ra với dì út!"
"Văn Trạch..." Ánh mắt Từ Nhu ươn ướt, cô cúi đầu không nhìn anh, "Không có khả năng, chúng ta cuối cùng sẽ tách ra, không có khả năng ở bên nhau." "Sẽ, chúng ta sẽ ở bên nhau." Văn Trạch xoay người lấy điện thoại di động ra, tìm được tấm ảnh chụp lúc ăn cơm, "Dì ơi, dì xem, hai cây nến sát vào nhau này chính là con và dì, đại biểu cho tình cảm mãnh liệt thiêu đốt hiện tại của chúng ta, dựa sát vào nhau chúng ta sẽ không tách ra, ngược lại sẽ theo sự thiêu đốt càng ngày càng thân mật, cuối cùng chúng ta sẽ chẳng phân biệt được nhau hòa tan trong ngọt ngào, mãi đến vĩnh viễn! Dì ơi, con yêu dì!"Về mặt sinh lý, cô ôm chặt Văn Trạch, nước mắt lặng lẽ thấm ướt lồng ngực kiên cố của anh.
Dì nhỏ, dì yêu con không? "Văn Trạch hôn lên trán Từ Nhu.
Yêu, anh cũng yêu em!
Nhưng ta không thể nói ra, ta hiện tại cùng ngươi như vậy cũng đã là không đúng, ta không thể chậm trễ cuộc sống sau này của ngươi, đây là chuyện duy nhất mà tiểu di ta không đủ tư cách hiện tại có thể vì ngươi làm, trời ạ!
Tại sao a!
Vì sao ngươi là cháu ngoại của ta, nếu ngươi cùng ta không có quan hệ thật tốt a, ta nhất định sẽ gả cho ngươi!
Ha ha, bất quá cũng may, chúng ta đã làm qua chuyện vợ chồng, cám ơn Văn Trạch ngươi, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi vui vẻ!
Từ Nhu không nói gì, đứng dậy lau nước mắt, đặt Văn Trạch lên giường, "Văn Trạch, hôm nay anh nằm, em đến hầu hạ anh!"
Hai đôi môi mềm mại không ngừng hôn môi trên mặt Văn Trạch, đợi đến khi bốn môi chạm nhau thì đầu lưỡi hai người cũng kịch liệt dây dưa, thẳng đến khi có chút không thở nổi mới buông ra, Từ Nhu cử động thân thể lên xuống, khiến đỉnh ngực cao ngất trượt lên ngực Văn Trạch, nụ hoa trắng nõn đã sớm ưỡn lên, khiến Văn Trạch ngứa ngáy.
Thoải mái không Văn Trạch, miệng thoải mái hay thoải mái như vậy? "Từ Nhu nhìn Văn Trạch hỏi.
Đều thoải mái, bất quá như vậy ngươi mệt chết đi được, vẫn là dùng miệng đi. "Lời nói săn sóc làm cho Từ Nhu lại là một trận cảm động, nàng cúi đầu từ cổ Văn Trạch bắt đầu một đường hôn xuống phía dưới, thẳng đến quy đầu cương cứng đính ở trên cằm mới dừng lại, ngẩng đầu tìm được vị trí dương vật, chậm rãi ăn vào sau đó bắt đầu ôn nhu lừa gạt.
Cảm giác nóng ẩm vây quanh Văn Trạch, khiến thể xác và tinh thần anh hoàn toàn thả lỏng.
Văn Trạch vuốt ve tóc Từ Nhu, "Dì nhỏ, đừng chỉ buồn bực, nhìn con liếm." Từ Nhu nghe lời ngẩng mặt lên, hai mắt hấp dẫn nhìn Văn Trạch, miệng không ngừng mút, sau đó lại cúi đầu, dùng đầu lưỡi khéo léo bắt đầu liếm từ bìu lên trên, cho đến khi toàn bộ nước miếng trên dương vật đều bị liếm sạch sẽ, liếm đến quy đầu hôn một cái, ánh mắt quyến rũ nhìn Văn Trạch, "Ba~thoải mái không?" "A...... Thoải mái a...... Dì nhỏ, dì thật biết làm...... Học ở đâu a......" Từ Nhu được khích lệ càng thêm ra sức, đầu lưỡi xoay vòng trêu chọc rùa, thỉnh thoảng xẹt qua mắt ngựa liếm chất lỏng mặn kia Nước bọt theo khóe miệng của nàng chảy ra, đem âm nang làm ướt một mảnh.
A...... Chịu không nổi...... Ta muốn fuck ngươi...... "Văn Trạch kiềm chế không được muốn đứng dậy, Từ Nhu lại đè hắn không cho đứng lên," Ta nói rồi, hôm nay ta tới. "Nói xong Từ Nhu đứng dậy tách hai chân ra, vịn dương vật nhắm ngay âm đạo, chậm rãi ngồi xuống.
"A... thật cứng..." Cảm giác tê dại xông thẳng vào đại não, Từ Nhu đặt trên ngực Văn Trạch, mông phập phồng lên xuống, không tới vài cái dương vật đã dính đầy dung dịch trắng dâm đãng, "A... thật thoải mái... Văn Trạch... như vậy được không..." "Được... thoải mái... quá thoải mái... Kỹ thuật của dì càng ngày càng tốt... A... có phải là xem phim học không..." Hai tay Văn Trạch bắt lấy bộ ngực to lắc lư trước ngực Từ Nhu, hưởng thụ sự phục vụ chủ động của mỹ nhân.
"Em... bài post em xem trên mạng... a... viết trên mạng... như vậy đàn ông sẽ rất thoải mái... a... a... không được... a..." Từ Nhu nhanh chóng động đậy một hồi, cuối cùng vì thể lực không chống đỡ nổi mà ghé vào ngực Văn Trạch, há miệng thở hổn hển, cả người toát mồ hôi.
Bất quá những bài post kia nói đều quá đơn giản, quay đầu lại ta cho ngươi một cái tốt trang web, bên trong có rất nhiều thứ tốt, bao ngươi xem đã nghiền!"
"Ha ha, càng lãng ta càng thích, ta cảm thấy ngươi còn có thể lại lãng một chút." Văn Trạch vuốt Từ Nhu phía sau lưng, "Mệt mỏi đi, ngươi nghỉ ngơi một lát, ta tới!"
A... thật thô... Văn Trạch... Yêu em đi... A... "Từ Nhu ưỡn ngực, hai tay ôm cổ Văn Trạch, phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ.
Văn Trạch không nói gì nữa, nhanh chóng đánh sâu vào huyệt nhỏ mềm mại nhất bí ẩn nhất của Từ Nhu, thỉnh thoảng còn mài vào tận cùng bên trong vài cái, thân thể Từ Nhu đón ý nói hùa mỗi một lần hắn cắm vào, khống chế không được lớn tiếng rên rỉ, âm đạo không ngừng co rút nhanh.
Cắm một hồi Văn Trạch ôm Từ Nhu lên, biến thành tư thế Quan Âm Tọa Liên, hai tay nâng mông cô lên xuống, "Dì nhỏ, chiêu dì xem trên mạng kia gọi là Quan Âm Tọa Liên, như vậy mới là tư thế chính tông nhất, vốn là nên để cho nhà gái động, bất quá dì xem dì, cắm một cái liền mềm nhũn." "A...... Thể lực của tôi kém nha...... A......" Khoái cảm cực lớn của Từ Nhu khiến cho dục tiên dục tử, sâu trong âm đạo phảng phất có một cái miệng nhỏ hút quy đầu không chịu nhả ra, cô ôm cổ Văn Trạch hôn môi lung tung, dâm thủy theo bộ vị kết hợp xấu hổ chảy tới trên giường, làm ra một mảng lớn vết ướt.
Văn Trạch tận tình hưởng thụ sự phục vụ của Từ Nhu, trong lúc vô tình liếc mắt một cái, phát hiện trên ti vi xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Lúc này đang phát tin tức địa phương, trên hình ảnh là hiện trường công chứng trong một hoạt động nào đó, trên màn hình có hai công chứng viên một nam một nữ, nữ chính là Từ Nhu, cô đang đọc gì đó trên TV, Văn Trạch sờ vào điều khiển từ xa mở âm thanh lên, trong TV lập tức truyền đến âm thanh của Từ Nhu.
Từ Nhu trong mê ly nghe được thanh âm của mình thân thể chấn động, quay đầu lại nhìn thấy trong TV chính mình đang làm công chứng, nhớ tới hiện tại mình làm chuyện, xấu hổ vội vàng đi đoạt điều khiển từ xa, "Đóng lại a, đừng xem..." Văn Trạch không có để cho nàng cướp được điều khiển từ xa, ngược lại là nằm xuống đem nàng tại chỗ xoay một vòng, biến thành đưa lưng về phía hắn tư thế, sau đó đứng dậy để cho Từ Nhu tựa vào trên người hắn, buông ra eo nhỏ của nàng nâng chân cong lên, đối với TV phương hướng mãnh liệt hướng lên trên đỉnh.
"A... đỉnh đến... đóng lại a... a... quá sâu... đừng..." Từ Nhu hai chân mở rộng, lộ ra bộ phận sinh dục hai người kết hợp chặt chẽ mặt đối mặt với TV, nàng xấu hổ sắp ngất đi, dâm thủy trong âm đạo không ngừng chảy xuôi.
Từ Nhu trong ti vi một thân đồng phục đoan trang hào phóng, dáng người cao gầy duyên dáng yêu kiều, biểu tình đoan chính chính niệm từ ngữ công chính, mà bên ngoài ti vi cô trần truồng lấy một tư thế dâm đãng như vậy ngồi ở trên dương vật, còn bị thao tương trắng bắn tung tóe rên rỉ không ngừng, tương phản mãnh liệt không chỉ làm cho khoái cảm của Từ Nhu bạo rạp, cũng làm cho nội tâm Văn Trạch tràn ngập cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác chinh phục.
Từ Nhu sảng khoái sắp khóc, thế nhưng là càng như vậy khoái cảm liền tới càng mãnh liệt, nương theo vài cái mạnh mẽ cắm vào, âm đạo gắt gao kẹp lấy dương vật, một cỗ nhiệt lưu phun ra, nhưng không đợi nàng phun xong, càng nóng càng đặc nồng tương liền bắn vào, lúc này trên ti vi công chứng cũng đến kết thúc, Từ Nhu mặt mỉm cười đối với ống kính nói, "Trên tin tức chân thật hữu hiệu, Hoa Đông thành phố công chứng viên công chứng viên: Trương Đông Bình, Từ Nhu..."