văn trạch hiểu rõ tính phúc con đường
Chương 12
Ô ô ô ô... "Sau khi cuồng loạn, Từ Nhu ghé vào vai Văn Trạch không dám đứng dậy, mình lại bị hắn làm khô nước tiểu, còn tè nhiều như vậy, sự xấu hổ mãnh liệt khiến cô khóc lên.
Sao vậy dì, không thoải mái? Khóc cái gì? Đứng lên đi, đừng khóc, khóc một cái sẽ không đẹp. "Văn Trạch vỗ vỗ lưng Từ Nhu, nhẹ giọng an ủi.
Ô ô~em không đứng lên, em không có mặt mũi gặp người~"Từ Nhu vẫn khóc không ngừng.
Cái gì mà không có mặt mũi gặp người, không phải là tè ra quần sao, ai mà không tè ra quần mà lớn lên chứ. "Văn Trạch tùy tiện nói.
Ngươi!!! Đó là trẻ con mới tè ra quần, ngươi từng thấy người lớn có tè ra quần chưa? "Từ Nhu vừa nghe khóc càng dữ dội, bả vai co rút.
Đã gặp rồi, đại mỹ nữ trong lòng tôi vừa tè xong, còn xì cả người tôi. "Văn Trạch vô tâm vô phế kích thích Từ Nhu.
Ngươi còn dám nói! Đều là ngươi, vừa rồi ôm ta ra bên ngoài dọa ta, bây giờ còn đem ta cho...... A a a a! Ngươi tên bại hoại! Ta cắn chết ngươi! "Từ Nhu thẹn quá hóa giận, tâm tình phát điên, hung hăng cắn ở trên vai Văn Trạch.
"A!... Dì nhỏ, dì cầm tinh con chó sao, cắn người lợi hại như vậy!" Văn Trạch nhe răng nhếch miệng hít thở, "Ti... Ti... A... Đau chết đi được! Đừng cắn nữa! Dì nhỏ, a... Cái này cùng nam xuất tinh giống nhau đều là biểu hiện của cực khoái, chỉ là biểu hiện của dì tương đối lợi hại mà thôi, ti... Không có gì phải xấu hổ, thật sự, không tin sau này cháu tìm cho dì một bộ phim cao trào đến tiểu không khống chế được xem, được không?
Hạ lưu! Ta không nhìn đâu! "Từ Nhu thở phào nhẹ nhõm, vẫn nằm sấp không dậy nổi.
Anh xem, anh cắn tôi dữ lắm, sắp chảy máu rồi. "Văn Trạch vẻ mặt đau khổ nói.
Ngươi hại ta thảm như vậy, ra chút máu tính là gì, hừ!
Thảm chỗ nào? Em kêu không phải rất vui vẻ sao? Không phải anh đã nói rồi sao, đều là biểu hiện cao trào, không có gì ngượng ngùng.
Đừng nói đừng nói nữa, em không nghe không nghe! "Từ Nhu ôm chặt cổ Văn Trạch, lớn tiếng kêu lên.
Được được không nói không nói, em đứng lên trước đi, lau quần áo, ướt hết rồi. "Từ Nhu chậm rãi từ trên ao xuống, cúi đầu cởi quần lót ướt đẫm, Văn Trạch lấy khăn tay ra muốn giúp cô lau.
Từ Nhu nắm lấy xoay người vào WC, cô ngượng ngùng lau chùi trước mặt Văn Trạch, quần liền bị xé hỏng còn dính đầy nước tiểu, vừa vào WC Từ Nhu liền ném nó vào trong bồn cầu cuốn đi, tiếp theo cầm khăn tay lau chùi vết nước tiểu trên hai chân.
Văn Trạch cũng cởi vớ ướt đẫm ném vào thùng rác, mặc quần đùi vào, vừa định rửa tay nhịn không được lại cầm tay đến trước mũi ngửi ngửi, một mùi tanh nhàn nhạt truyền đến, oa!
Đây chính là nước tiểu mới nóng hầm hập mà dì út vừa tiểu ra, vẫn là bị tôi thao ra, rất khó có được!
Bất quá cho dù khó được cũng là nước tiểu a, mình thích ngửi cái này có phải có chút biến thái hay không?
Biến thái! "Hả???
Nhanh như vậy mình đã bị định tính?
Quay đầu lại nhìn Từ Nhu đã đi ra, vừa ra khỏi WC cô liền thấy Văn Trạch đang say mê ngửi tay mình, tức giận mắng một tiếng, bước nhanh ra khỏi WC.
Văn Trạch nhanh chóng đuổi theo, xuống lầu đi ra cửa.
Dọc theo đường đi Từ Nhu đều cúi đầu một câu cũng không nói, Văn Trạch đi ở phía sau nhìn bước chân có chút tập tễnh của cô biết hôm nay cô lại bị làm không nhẹ, hơn nữa còn đột phá đi tiểu, phỏng chừng cô vĩnh viễn cũng không quên được đêm nay.
Đi tới cửa bệnh viện, Văn Trạch nói: "Dì, cháu đưa dì về nhà nhé.
Không cần! Anh đi đi, em không cần anh đưa! "Từ Nhu tức giận nói.
Vậy anh chỉnh số điện thoại di động của em về bình thường được không, đừng kéo sổ đen, hoặc là lên QQ cũng được, mấy ngày nay một chút phương thức liên lạc với anh cũng không có, nghĩ đến em rất khó chịu a. "Văn Trạch thỉnh cầu.
Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt, còn muốn liên lạc ta làm gì! còn muốn khi dễ ta phải không! ngươi biết hôm nay ngươi phạm sai lầm sao!"
"Cậu xem cậu nói đi đâu, tôi bắt nạt cậu ở đâu, đây không phải là yêu cậu muốn giúp cậu mới như vậy sao, như vậy cũng sai rồi?"
Anh còn nói! "Từ Nhu giơ tay muốn đánh.
Văn Trạch nhanh chóng giữ chặt cô: "Được rồi dì, mau về nhà nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi xong thì nhắn tin hoặc QQ cho em, em chờ chị, tạm biệt!"
Anh!!! Anh đứng lại!!! "Từ Nhu chỉ vào Văn Trạch đang chạy xa tức giận giậm chân, người đi ngang qua nhìn bộ dáng tức giận ngút trời của cô còn tưởng rằng cô vừa bị thanh niên kia cướp túi, ánh mắt đồng tình nhao nhao ném tới, Từ Nhu xấu hổ nhanh chóng im lặng, rụt cổ lại đạp xe chạy.
Sau khi về đến nhà Từ Nhu lập tức tiến vào phòng tắm tắm rửa thật tốt, sau khi tắm xong ngồi ở trên sô pha trong lòng càng nghĩ càng giận, được lắm Văn Trạch, nói không như vậy hôm nay lại đem tôi làm một lần, còn nói dối đem tôi lừa tới bệnh viện, bại hoại!
Tức chết ta rồi!
Không được, ta phải nói hắn hai câu, nếu không ta đêm nay không có cách nào ngủ!
Cô đứng dậy muốn nhắn tin cảm thấy không tiện quá chậm, cô lập tức muốn mắng Văn Trạch một trận, cho nên liền mở máy tính tải xuống QQ mà cô đã thề không bao giờ lên nữa, chợt nhớ tới khả năng Văn Trạch chưa lên mạng, sửng sốt một chút vẫn đăng nhập vào số điện thoại của Tiểu Nhu, "Làm chuyện xấu còn không mau lên mạng thừa nhận sai lầm, nếu cậu thật sự không online tôi sẽ cắn chết cậu!" Từ Nhu oán hận nghĩ.
Lúc này Văn Trạch đã sớm về đến nhà đang canh giữ bên cạnh máy tính chờ Từ Nhu login, anh cảm thấy Từ Nhu sau khi trải qua không khống chế được vừa rồi nhất định sẽ rất thẹn thùng cũng rất tức giận, cùng cháu trai làm tình lại đi tiểu, trong lòng nhất định buồn bực, cho nên anh cố ý ở cửa bệnh viện lại kích thích cô một chút, tăng thêm phẫn nộ của cô, sau đó cô sẽ gửi tin nhắn hoặc dùng QQ mắng mình.
Văn Trạch không sợ đánh không sợ mắng, chỉ sợ nàng không để ý tới không nói lời nào, vô luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần Từ Nhu vừa mở miệng nói chuyện với hắn là chuyện dễ làm rồi, hơn nữa, làm cho người ta đều khô nước tiểu, mắng hai câu có cái gì không thể chứ.
Tiếng nhắc nhở login truyền đến, avatar Tiểu Nhu chớp động, Văn Trạch mừng rỡ, cuối cùng cũng tới.
Trong lòng Từ Nhu cũng buông lỏng, vừa rồi còn lo Văn Trạch không online, hừ, coi như thức thời.
Từ Nhu: Ngươi tên bại hoại Charlie Nhất Thế, làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn dám login, lá gan không nhỏ a.
Trong lòng Từ Nhu cuối cùng có chút xấu hổ khi nhìn thấy Văn Trạch, nàng lại dùng tên Charlie đệ nhất để gọi hắn, như vậy cảm giác tốt hơn một chút.
Văn Trạch: Đâu có đâu có, em nghĩ đến anh tức giận muốn phát tiết, phát tiết sẽ mắng em, cho nên nhanh chóng đi lên, bằng không anh mắng không được trong lòng người ta sẽ càng nghẹn khuất, đối với thân thể không tốt.
Từ Nhu: Cậu biết mình sai ở chỗ nào không?
Văn Trạch: Biết, ta đêm nay động tác quá mức mãnh liệt, không có thương hương tiếc ngọc, vốn muốn cho ngươi giải khát kết quả đem ngươi chống đỡ, dẫn đến ngươi uống quá nhiều cho nên mới nhịn không được đi tiểu.
Mặt Từ Nhu xấu hổ đỏ bừng: Anh!!! Thật là lưu manh! Lời như vậy cũng có thể nói ra miệng!
Văn Trạch; Đây là sự thật a, ta là ăn ngay nói thật.
Từ Nhu nghiến răng nghiến lợi: Bại hoại!
Đánh chết ngươi đánh chết ngươi, lần trước ngươi cam đoan với ta như thế nào, ngươi đã nói về sau không hề có ý nghĩ với ta không hề làm như vậy, ngươi đều đã quên sao!
Văn Trạch: Không quên, một chút cũng không quên, chỉ là tôi không thể khống chế bản thân, giống như cô không thể khống chế được ý tiểu, một ý tứ.
Từ Nhu phát điên: A a a a!!
Đừng nói đến nước tiểu!!
Ngươi là tới nhận sai cho ta hay là tới chọc giận ta!!
Tao sẽ giết mày!
Ngươi còn nói còn nói còn nói còn nói.............................. (một đống dao găm phát tới)
Văn Trạch cười ngây ngô: Ha ha, dì đừng nóng giận, vừa rồi chẳng phải dì cũng rất chủ động phối hợp với cháu sao.
Từ Nhu: Em là bị anh lừa mới có thể như vậy!
Hôm nay anh cố ý nói có việc tìm Tôn Bằng, sau đó lừa em đến bệnh viện, cưỡng ép em... lại một lần nữa, còn cố ý ôm em đến chỗ sáng dọa em, sau đó biết em sợ thân thể mẫn cảm như vậy còn mạnh mẽ làm cho em... đều không khống chế được, sau đó còn không buông em ra, còn lấy sự cố em không khống chế được làm nhục em!
Ngươi nói ngươi có nên đánh hay không!!!
Văn Trạch: Ha ha, dì đừng kích động, cháu sai rồi, cháu sai rồi, nhưng dì đi bệnh viện không phải đưa cơm sao, không thể nói cháu lừa dì được.
Còn nữa, vừa rồi ở trên hành lang cậu đã ra nhiều nước như vậy, tôi nói cậu đi tiểu cậu còn không thừa nhận, kết quả thật đi tiểu, cậu đây là cố ý phối hợp lời tôi nói a, ha ha, chỉ đùa một chút, tôi biết đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa, cậu dám nói lúc cậu đi tiểu không thoải mái?
Từ Nhu: Đừng nói chữ "đái" này!!!
Văn Trạch: Được được, cậu dám nói lúc cao trào cậu không thoải mái không?
Lần trước ở nhà cũ là ta không đúng, lần này cũng là ta không đúng, nhưng là ta là có lý do, đó chính là vì dì nhỏ ngươi a, nhất là nhìn mẫu tử loạn luân chân nhân hí về sau ta càng thêm kiên định muốn cho dì nhỏ vui vẻ quyết tâm, ta sẽ cho ngươi thoải mái dì nhỏ, ngươi cũng nên biết ta có năng lực này.
Từ Nhu: Anh chính là ngụy biện nhiều, hôm nay tôi cũng bị bác sĩ An kia làm cho choáng váng đầu mới có thể xúc động như vậy, bác sĩ An này thật sự là chán ghét, nhìn rất tao nhã, ai biết lại giống như con trai bà ta......
Từ Nhu nghe được Văn Trạch nói mẹ con loạn luân tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng đem chuyện đêm nay quy tội cho bác sĩ An.
Văn Trạch cười cười, dì thật đáng yêu!
Văn Trạch: Đúng, đúng vậy, đều là hai mẹ con kia dụ dỗ chúng ta, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện này.
Từ Nhu: Đúng đúng, chính là như vậy.
Văn Trạch: Vậy được rồi, bây giờ tôi cũng thừa nhận sai lầm, có thể hỏi cậu một vấn đề không, tối nay thoải mái không?
Thỏa mãn chưa?
Từ Nhu: Đây là hai vấn đề của cậu có được hay không.
Văn Trạch: Vậy chọn một câu trả lời đi, nói đi, tối nay anh ôm em đi xa như vậy, mệt muốn chết, không có công lao cũng có khổ lao, trả lời một vấn đề đơn giản như vậy cũng không thể đáp ứng anh sao?
Từ Nhu: Anh còn không biết xấu hổ nói ôm em! Tìm đánh a!
Văn Trạch: Vậy tôi cái gì cũng không nói, chỉ cần cậu trả lời tôi tôi lập tức logout ngủ, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, dù sao tôi cũng bị mắng xong, nhiệm vụ hoàn thành.
Từ Nhu: Hừ! Ta còn chưa mắng đủ đâu! Sau này gặp ngươi một lần mắng một lần, đồ xấu xa!
Văn Trạch: Được được được, lần sau gặp tôi lại mắng tôi đi, hôm nay mắng đủ rồi, cái kia, tôi cũng biết cậu ngượng ngùng, như vậy đi, thoải mái chính là 1, thỏa mãn chính là 2, nói chọn 1 hay là chọn 2 đi, hàm súc lắm.
Từ Nhu: Tôi cái nào cũng không chọn, không thoải mái cũng không thỏa mãn.
Văn Trạch: Ha ha, đừng gạt ta, ta kéo dài như vậy ngươi sẽ không có cảm giác sao, ngươi xem con trai bác sĩ An mới chừng 5 phút đã bắn, nếu ta cũng giống như hắn 5 phút liền xong việc vậy ngươi không được gấp chết!
Từ Nhu: Ai vội chứ!
Vớ vẩn!
Như vậy mới tốt, miễn cho ngươi giở trò xấu!
Cậu còn nói tôi nữa, cậu ở WC nhìn thấy hai mẹ con kia không phải cũng rất hưng phấn sao, không biết nghĩ cái gì, có phải cũng muốn đi nếm thử tư vị của mẹ người ta hay không, tôi chỉ biết, cậu chính là một tên lưu manh!
Văn Trạch: Dì à, sao cháu lại cảm thấy dì ghen tị, ha ha.
Bác sĩ An lớn tuổi như vậy......
Từ Nhu: Ai ghen tị! Thối mỹ! Bác sĩ An kia mới hơn 40 tuổi, lớn chỗ nào!
Văn Trạch: Mông lớn, được rồi, cậu xem dáng người của cô ấy cũng có chút mập mạp, nếu đổi lại là một thiếu phụ xinh đẹp gợi cảm như cậu, tôi cam đoan Tiểu Minh ngay cả 10 giây cũng chống đỡ không được, lập tức tinh tẫn nhân vong!
Từ Nhu: Ngươi lưu manh! Lưu manh lưu manh lưu manh lưu manh......
Từ Nhu tức giận liên tục đánh mười mấy tên lưu manh, nhưng nghe Văn Trạch khen như vậy trong lòng cô vẫn có chút cao hứng.
Văn Trạch vui tươi gõ chữ trước máy tính, trêu chọc Từ Nhu khiến cô tức giận.
Văn Trạch: Tôi là lưu manh được không, tôi thừa nhận, vậy bây giờ đến lượt cậu trả lời, vẫn là vấn đề vừa rồi, thoải mái chính là 1, thỏa mãn chính là 2, mau chọn đi, quá muộn nên đi ngủ.
Đợi một hồi lâu cũng không có động tĩnh, Văn Trạch vừa định buông tha nói thêm gì nữa bỗng nhiên Từ Nhu trả lời liền tới.
"3" trước máy tính Từ Nhu kẹp chặt hai chân, trả lời một chữ sau lập tức xuống dây.
Avatar của Tiểu Nhu tối sầm xuống, Văn Trạch ngồi bên cạnh máy tính cười toe toét, 3, đó chính là 1+2, đó chính là nói vừa thoải mái vừa thỏa mãn, dì út thật đúng là hàm súc!
Đêm nay không tệ, là một đột phá lớn, quan hệ lại tiến thêm một bước dài.
Văn Trạch hài lòng đứng dậy, ngâm nga bài hát vừa rồi Tiểu Minh ngâm nga đi vào phòng tắm tắm rửa.
Từ Nhu mặt đỏ tim đập nằm ở trên giường, mình không phải muốn mắng hắn sao, như thế nào trò chuyện lại bị hắn quấn vào, còn trả lời vấn đề xấu hổ như vậy, hừ, quên đi, nể tình đêm nay vui vẻ như vậy trả lời liền trả lời, ai nha, mặt muốn cháy lên!
Phiền muốn chết, ta hiện tại làm sao thành cái dạng này, bại hoại!
Aaaaaaaaaaaa!
Từ Nhu đạp loạn chân như một cô bé, hai tay dùng sức đập vào mặt giường, thình thịch thình thịch......
Bởi vì thân thể còn chưa khôi phục mệt nhọc, hạ thân còn có chút cảm giác tê dại, động tác duỗi chân liên lụy đến âm bộ một cỗ đau nhức truyền ra, "Chết Văn Trạch! Xú Văn Trạch! Đều là ngươi hại! Ta đánh chết ngươi a, đánh chết ngươi tên bại hoại này!
Từ Nhu lại tức giận trong chốc lát, nhắm mắt lại nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, đêm nay hai lần liên tục làm tình siêu cường độ làm cho nàng dục tiên dục tử, đặc biệt là trong nháy mắt tiểu ra kia, nàng cảm thấy thân thể hoàn toàn không phải của mình, dục vọng sâu trong thân thể của mình đã bị Văn Trạch khai phá ra sao?
Không được, Văn Trạch cuối cùng cũng là cháu ngoại, sau này không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng nếu Văn Trạch muốn thì mình có thể cự tuyệt hắn sao?
Dùng lý trí có thể cự tuyệt, nhưng thân thể có thể cự tuyệt sao?
Từ Nhu không có lòng tin, mấy lần này không phải đều là thân thể của mình mãnh liệt đón ý nói hùa sao, chẳng lẽ mình thật sự là một nữ nhân phóng đãng sao?
Không đúng, đều tại Văn Trạch dương vật quá lớn, động tác còn mạnh mẽ như vậy, còn có... tư thế đa dạng cũng nhiều, đây đều là Văn Trạch khiêu khích tôi tôi mới có thể nhân nhượng anh ta.
Bất quá như vậy cũng không quá nói đi qua, a, thật đúng là có chút hâm mộ những nữ nhân thủy tính dương hoa kia, cùng nam nhân làm tình cái gì cũng không nghĩ, chỉ lo khoái hoạt thoải mái, ta về sau rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!
Từ Nhu lăn qua lộn lại trên giường, mãi đến nửa đêm sau mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...
Qua vài ngày sau Từ Nhu và cha mẹ chồng cùng đón Tôn Bằng xuất viện, lại gặp bác sĩ An.
Từ Nhu không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần, bác sĩ An đứng ở trong phòng bệnh mặc áo blouse trắng mang theo cặp kính không khung ở trên bệnh án viết gì đó, một bộ dáng mỹ nữ trí thức, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô vô luận như thế nào cũng không thể đem nữ bác sĩ nho nhã trước mặt này cùng nữ nhân trong WC vểnh mông làm cho con trai liên hệ với nhau.
Từ Nhu thở dài, lại nghĩ tới mình và Văn Trạch, tôi cũng không khá hơn bác sĩ An này bao nhiêu, chẳng lẽ mọi người đều đeo mặt nạ mà sống sao?
Mấy ngày nay trong lòng Từ Nhu tuy rằng còn có chút loạn, nhưng đã không còn sợ hãi như lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Văn Trạch.
Hiện tại Văn Trạch và Từ Nhu đã khôi phục liên lạc bình thường, QQ tin nhắn đều có, nhưng rất ít, hai người đều làm bộ như chưa từng xảy ra cuộc sống bình thường.
Từ Nhu muốn dùng thời gian chậm rãi quên đi những chuyện này, nhưng ngay cả chính cô cũng có chút cảm thấy ý nghĩ này quá buồn cười, trước không nói có thể quên hay không, chỉ nói riêng về sau Văn Trạch cũng không có khả năng không tới tìm cô nữa, ai, dù sao trước mắt cũng không có biện pháp gì tốt, coi như là tự an ủi mình đi.
Nhu Nhu, bận lắm à?
"A, tỷ tỷ đến rồi, mau vào đi!"Chiều nay Từ Nhu đang ở văn phòng sửa sang lại một cái văn kiện, nghe được thanh âm vừa ngẩng đầu nhìn thấy là tỷ tỷ đến, vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi.
"Làm sao vậy, gần đây bận rộn như vậy, cũng không đến chỗ ta ăn cơm?"
A, đúng vậy, công việc bận quá, không có thời gian đi... "Từ Nhu vội vàng nói theo cô.
"Là cái gì a, công việc bận rộn hơn nữa còn có thể ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có?" tỷ tỷ vừa chuyển đề tài, hạ giọng cười nói: "Ngươi nói thật, có phải hay không tìm bạn trai a?"
Nào có! Không có không có, tuyệt đối không có! "Từ Nhu đỏ mặt, vội vàng xua tay phủ nhận.
Không có thì không có, em kích động như vậy làm gì, ôi, chị thấy em như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, dù sao em cũng định ly hôn, không bằng sớm tìm một người đi, về sau tuổi càng lúc càng lớn, lại càng khó tìm. "Chị thở dài.
Chuyện này để sau hãy nói, không nói chuyện này nữa, sao chị rảnh rỗi đến chỗ em. "Từ Nhu nhanh chóng chuyển đề tài.
Hôm nay đơn vị tổ chức kiểm tra, buổi chiều tôi không đi làm, cảm thấy cậu lâu như vậy không đi ăn cơm liền đến thăm cậu, không phải vừa đi mua thức ăn sao, muốn gọi cậu về nhà cùng ăn, mau làm việc của cậu đi, bận rộn xong thì nhanh đi.
Không được không được, nguyên liệu này ngày mai phải dùng, trong chốc lát làm không hết, ừ, nhanh nhất phỏng chừng phải đến tối mới có thể làm xong, không kịp đi ăn. "Từ Nhu vừa nghe muốn đến nhà Văn Trạch ăn cơm không khỏi cả kinh, nói dối muốn làm văn kiện cự tuyệt.
Buổi tối? Vậy em ăn cơm thế nào? "Chị nhíu mày.
Em...... Em làm xong trên đường về nhà tùy tiện mua chút đồ ăn là được. "Từ Nhu qua loa.
"Ngươi xem ngươi, đều thành cuồng công việc rồi, ăn cơm cũng không bằng công việc quan trọng rồi, ngươi bây giờ là chính mình chiếu cố chính mình, phải nhiều chú ý ăn uống.............." Tỷ tỷ oa oa oa lải nhải lên.
Được rồi được rồi, em biết rồi, em cũng không phải trẻ con, còn không biết tự chăm sóc mình sao, đừng lo lắng cho em, mau về nhà nấu cơm đi, em phải tiếp tục bận rộn. "Từ Nhu đẩy chị ra cửa.
Ai ai, đừng đẩy ta a, ngươi xem đứa nhỏ này, được rồi, ta đi đây. "Tỷ tỷ thấy Từ Nhu có việc bận nên không miễn cưỡng, hơi ngừng một chút nói:" Như vậy đi, lát nữa ta làm xong đưa tới cho ngươi một chút, ăn no mới có khí lực làm việc, đồ bên ngoài ăn ít, không vệ sinh, được rồi, ta đi đây.
Ai...... Không cần không cần, đừng làm phiền chị như vậy. "Từ Nhu rất ngượng ngùng.
Đừng nói nữa, tuyệt không phiền toái, được rồi ngươi bận rộn đi, ta đi đây. "Tỷ tỷ khoát tay áo, mang theo một bao thức ăn lớn vừa mua xuống lầu.
Ai, sớm biết đã không nói tăng ca, khiến cho tỷ tỷ còn phải đi một chuyến. "Từ Nhu thở dài, rất nhanh sửa sang lại văn kiện xong nhàn rỗi không có việc gì liền lên mạng chơi trò chơi giết thời gian.
Sau khi tan tầm các đồng nghiệp đều đi rồi, cô bởi vì phải chờ chị gái tới cũng không nhúc nhích, vẫn ngồi ở trên ghế chơi, bất tri bất giác đã đến bảy giờ.
Hả? Sao còn chưa tới, trời đã tối, làm cái gì ăn ngon, có phải nghe tôi nói bận rộn đến tối liền yên tâm chậm rãi nấu cơm không? "Từ Nhu lẩm bẩm ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lại sờ sờ bụng:" Thật đúng là có chút đói bụng.
Đói bụng chưa, mau tới ăn đi!
A! "Từ Nhu hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Văn Trạch mang theo bình giữ nhiệt cười híp mắt đẩy cửa đi vào, cô hoảng hốt đứng lên:" Anh...... Sao anh lại tới đây?
Em tới đưa cơm cho dì, em thanh minh trước, là mẹ bảo em tới, không phải em chủ động muốn tới. "Văn Trạch cợt nhả buông đồ xuống, đặt mông ngồi trên sô pha, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hôm nay bởi vì đi làm Từ Nhu mặc một thân đồng phục tư pháp, thời điểm đặt hàng cô cố ý muốn số nhỏ, chính là vì làm nổi bật dáng người, giờ phút này bộ ngực của cô cao ngất, đem vạt áo đồng phục hơi nhếch lên, chiều dài váy cùng màu chỉ đến trên đầu gối một ít, lộ ra cặp đùi đẹp mặc quần tất màu da, phối hợp với giày cao gót màu đen, so với mỹ nữ đồng phục trong một ít hình ảnh trên mạng cũng không kém chút nào.
"Anh... anh đưa xong rồi, vậy anh... về nhà đi, em... em muốn ăn cơm..." Từ Nhu khẩn trương đứng, lắp bắp đuổi Văn Trạch trở về.
Dì nhỏ, dì thật vô tình, cháu từ xa đưa cơm đến cho dì, mông còn chưa ngồi nóng dì đã đuổi cháu đi, cũng không hỏi cháu ăn chưa. "Văn Trạch bắt đầu càu nhàu.
A...... A, anh...... Anh ăn chưa? "Từ Nhu vẫn cẩn thận như cũ.
Chưa ăn, chỉ muốn tới đây ăn cùng dì, cùng ăn cảm giác thơm quá. "Văn Trạch khoa trương hít hít mũi, lộ ra vẻ mặt say mê.
"Em... em đi WC..." Từ Nhu bị vẻ mặt này làm cho cả người không được tự nhiên, lấy cớ đi WC trốn ra ngoài.
Ai, sắp ăn cơm rồi em lại đi vệ sinh. "Văn Trạch cười xấu xa," Đi vệ sinh cũng tốt, miễn cho lát nữa lại tiểu ra, hắc hắc!
Từ Nhu đỏ mặt vội vàng đi tới bồn rửa tay WC, dùng nước lạnh rửa mặt muốn tâm tình bình phục một chút.
Sự xuất hiện đột ngột của Văn Trạch khiến cô trở tay không kịp, nhìn dáng vẻ của anh hình như lại muốn làm chuyện đó.
Vừa nghĩ tới đây mặt Từ Nhu lại nóng lên, không được, ta nhất định phải quản tốt chính mình, không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng... nhưng vì sao... trong thân thể có chút chờ mong?
Không được, không được, ta không thể như vậy......
Nội tâm Từ Nhu mâu thuẫn, rửa mặt xong ngẩn ngơ trong chốc lát, vừa định đi ra ngoài nhìn thấy bồn cầu trong phòng bỗng nhiên lại nhớ tới lần trước không chịu nổi, trong lòng nhộn nhạo một chút, vẫn đi vào WC, tuy rằng lúc này ý tiểu của cô không mạnh nhưng vẫn ngồi xổm xuống tiểu một chút, sau khi xong việc còn cẩn thận lau vài cái.
Lo lắng bất an trở lại văn phòng, sau khi vào nhà xoay người đóng cửa, bỗng nhiên Văn Trạch đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
Văn Trạch anh buông ra, đây là văn phòng a, buông ra! "Cô khẽ hô một tiếng lập tức vặn vẹo thân thể muốn tránh ra, Văn Trạch lập tức dùng một tay vén váy lên, theo đùi bóng loáng mang tất chân của cô đi thẳng lên trên, sờ đến âm phụ mập mạp, ở bộ vị có chút nhô lên nhẹ nhàng ấn, Từ Nhu hừ một tiếng, đùi kẹp lấy tay tác quái của Văn Trạch, nhưng theo ấn tăng cường thân thể của cô dần dần như nhũn ra, vô lực ngừng giãy dụa.
"Văn phòng càng có tình thú a, hiện tại người đều đi hết, đóng cửa lại ai cũng không biết đấy, dì nhỏ ngươi ngẫm lại, tại bình thường ngươi đi làm công tác địa phương tới một lần đó là nhiều kích thích cảm giác a, hoặc là nói ngươi thích ta đem ngươi ôm đến hành lang đi?"
Không cần! "Từ Nhu vội vàng nói," Không cần đi hành lang, tôi chết cũng không muốn ra ngoài!
Vậy vẫn là ở trong phòng đi, an toàn yên tâm, được không. "Văn Trạch kéo áo sơ mi của Từ Nhu từ trong váy ra, tay từ phía dưới áo sơ mi vươn tới trước ngực thuần thục cởi áo ngực, bắt lấy một cái ngực dùng sức xoa nắn, tay kia theo váy trượt xuống, dán sát bụng từ mép quần và quần lót thò vào, tìm được một chỗ nhô lên nho nhỏ kia toàn lực vỗ về.
Từ Nhu cắn răng kiên trì không cho mình kêu ra, vuốt ve thân thể của nàng càng ngày càng nóng, âm đạo cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt, một chút lý trí còn sót lại đang chậm rãi biến mất.
Đúng rồi, chính mình ngày hôm qua vừa tới hoàn kinh nguyệt, thân thể chính là muốn nhất thời điểm, cho nên mới có thể bị sờ soạng vài cái liền ướt, đúng, chính là nguyên nhân này, a, thật muốn a, nếu không... Nếu không hôm nay liền theo hắn, hôm nay là vừa tới hoàn kinh nguyệt tình huống đặc thù, làm xong lần này về sau tuyệt đối không làm!
Ừ...... Khóa cửa lại...... "Thanh âm nhỏ như muỗi của Từ Nhu truyền đến.
Trong lòng Văn Trạch thầm thở dài một tiếng.
Vừa rồi mẹ nói muốn tới đưa cơm cho Từ Nhu, cậu lập tức xung phong nhận việc yêu cầu mình đi, để mẹ nghỉ ngơi, mẹ còn khen cậu hiểu chuyện, dì út không thương cậu vô ích, Văn Trạch nghĩ dì út đương nhiên không thương tôi vô ích, tôi là một người biết cảm ơn, hiện tại chính là muốn đi thương dì út, trên đường đi cậu đi rất chậm, cố ý đợi đến khi mọi người đi sạch sẽ mới đến cục tư pháp.
Bởi vì trước một thời gian luôn tới đây, trông cửa lão đầu cũng nhận thức hắn, trực tiếp liền thả hắn đi vào không có ngăn trở, hắn kích động lên không một bóng người ký túc xá, muốn tại Từ Nhu mỗi ngày công tác trong văn phòng tới một lần, cảm giác này khẳng định rất sảng khoái.
Ba~được rồi dì nhỏ, con nghe lời dì. "Văn Trạch dùng sức hôn Từ Nhu một cái, buông cô ra đi tới trước cửa đóng cửa lại, xoay người lại thấy Từ Nhu cầm chìa khóa đi tới khóa trái cửa vài cái, sau đó lại đem chìa khóa khóa vào trong một ngăn kéo.
"Dì làm gì vậy?" Văn Trạch kỳ quái hỏi, khóa cửa là vì an toàn, giấu chìa khóa là có ý gì?
Hừ! Anh nói chuyện không đáng tin cậy, em phải khóa chìa khóa lại trước, miễn cho lát nữa anh không giữ chữ tín lại muốn ôm em ra ngoài. "Từ Nhu đỏ mặt tức giận nói.
Ha ha, hóa ra trong lòng em là một người không giữ chữ tín như vậy. "Văn Trạch bị lời nói của Từ Nhu làm cho bật cười.
Nói không đúng ta như vậy hôm nay lại tới nữa, còn giương cờ hiệu đưa cơm, đừng tưởng rằng ta nhìn không ra ngươi muốn làm gì!
Ai nha~Văn Trạch nghe được là cả người thoải mái, hắn tiến lên vài bước ôm lấy Từ Nhu, tay cũng không thành thật vuốt ve trên dưới, cao phong bình nguyên tiểu u cốc, một người cũng không buông tha.
Từ Nhu dùng rên rỉ đáp lại, đồng thời cảm thấy một cái cứng rắn hình côn vật thể đỉnh ở trên bụng của nàng, "Ngươi người này lại muốn giở trò xấu..."
"Dì nhỏ, không phải ta nghĩ, là ngươi quá mê người, trên người ngươi bộ đồng phục này quá thích hợp ngươi, ngươi mặc vào sau so trên mạng những mỹ nữ kia hình ảnh đẹp mắt hơn nhiều, hơn nữa ngươi tất chân đùi đẹp, ai nhìn đều sẽ có ý tưởng, ta đây vẫn là định lực tốt, nếu là đổi lại người khác tại chỗ liền muốn bắn tới đũng quần bên trong đấy đấy." Văn Trạch buồn nôn vỗ mông ngựa.
Lưu manh! Ai sẽ bắn...... bắn nơi đó, trừ phi có bệnh! "Từ Nhu đối với cái mông ngựa này rất hưởng thụ.
Bình thường cô rất chú ý bảo dưỡng dáng người của mình, nhất là chân và chân, cô thường xuyên vểnh chân rèn dây xích chân sau đó dùng tinh dầu mát xa, không riêng gì làn da đùi đẹp cũng tinh tế vô cùng. Chân thường xuyên dùng màng chân bảo dưỡng, ngay cả gót chân cũng mềm mại bóng loáng, không giống một số phụ nữ chân rất đẹp nhưng gót chân đều khô nứt, cho nên khi Văn Trạch khen ngợi dáng người và cặp đùi đẹp của cô khiến cô rất có cảm giác thành tựu.
"Ta không có bệnh, cho nên không thể bắn đũng quần, muốn bắn liền bắn ngươi... Lồn lý!" Văn Trạch đem miệng đưa đến Từ Nhu bên tai, khiêu khích thần kinh của nàng.
"Ngươi... ô..." Từ Nhu vừa định nói sao ngươi lại nói từ lưu manh như vậy đã bị chặn miệng, một đầu lưỡi ngay sau đó thò vào, Từ Nhu hơi chống cự một chút liền bỏ cuộc, nàng chủ động nghênh đón, hai đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ.
Dì, ngồi lên bàn, cởi giày ra. "Văn Trạch buông miệng buông Từ Nhu ra, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Làm gì vậy, cởi giày làm gì? "Từ Nhu rất kỳ quái, chẳng lẽ Văn Trạch lại có trò gì mới?
Đến đây đi, làm theo lời tôi nói, cởi giày trước đừng cởi quần áo, tôi nghĩ như vậy đã lâu rồi. "Văn Trạch cởi sạch quần áo, đem ghế làm việc của Từ Nhu chuyển đến trước bàn, trần truồng ưỡn một cái dương vật lớn ngồi ở phía trên.
Từ Nhu nhìn vật xấu hổ đối diện với nàng, nhịn không được lại chảy ra một dòng nước.
Cô cởi giày ngồi xuống bàn, hai chân tự nhiên rủ xuống, chờ chỉ thị tiếp theo của Văn Trạch.
Dì nhỏ, đến đây, dùng chân của dì gắp dương vật của con. "Văn Trạch bắt đầu chỉ thị.
Hả? Dùng chân? "Từ Nhu nghe đến choáng váng, dùng chân kẹp dương vật? Đây là muốn làm gì?
"Dì nhỏ, dì biết không, đùi đẹp chân đẹp của dì là bộ phận cháu thích, cháu nằm mơ cũng muốn dì làm cho cháu như vậy một lần, van cầu dì nhỏ, thỏa mãn cháu đi."
Văn Trạch có phải có chút biến thái hay không, bất quá ta thật đúng là nghe nói qua có người thích cái này, bất quá điều này cũng nói rõ chân cùng chân của mình quả thật rất đẹp, ân, Văn Trạch ánh mắt cũng không tệ lắm, cho hắn. "Từ Nhu trong lòng nghĩ, hai tay chống đến trên bàn bảo trì cân bằng thân thể, dùng lòng bàn chân kẹp lấy dương vật của Văn Trạch.
A! Dì thật tốt quá! Chà chà! Dùng lòng bàn chân qua lại chà xát con, lại chà xát lên xuống, nào! "Văn Trạch kích động kêu lên.
Từ Nhu đỏ mặt dùng lòng bàn chân chậm rãi chà xát dương vật, cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn chân truyền đến.
Ta thật dâm đãng a!
Động tác này có phải chỉ có tiểu thư mới làm được hay không, ta làm sao cũng có thể như vậy chứ!
Suy nghĩ trong lòng cũng không ảnh hưởng đến động tác chân, cách một lúc Từ Nhu lại kẹp chặt hai chân, di động lên xuống.
Hôm nay Từ Nhu xuyên chính là một đôi tơ băng chất liệu chất liệu quần lót, tơ độ càng cao cũng càng dán sát da thịt, thêm vào khéo léo mềm mại chân, để dương vật thượng cảm nhận được phi phàm mềm mại cảm giác.
Giờ phút này một cái đoan trang chế phục mỹ nữ ngồi ở trên bàn dùng tất chân của nàng chân đẹp chà xát đại dương vật của mình, hơn nữa cái này mỹ nữ còn là của mình dì nhỏ, Văn Trạch cảm thấy thân thể sắp nổ tung, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm không ngừng di động hai chân, cũng không chịu dời đi ánh mắt.
"Em... chân em mệt rồi, không làm nữa..." Từ Nhu nhìn thấy ánh mắt Văn Trạch Như Lang có chút hoảng hốt, nhảy xuống bàn mang giày vào.
"Đừng vội a, đến, nhấc chân, đúng, như vậy, kẹp lấy, cử động a!" Văn Trạch để cho Từ Nhu đứng ở bên cạnh hắn, đem một chân nâng lên dùng chân cong kẹp dương vật qua lại cử động.
Dương vật bị mềm mại tơ trơn đùi đẹp kẹp lấy, thậm chí có chút âm đạo cảm giác, nhưng lại có chút bất đồng, ít nhất thị giác trên kích thích khiến cho Văn Trạch huyết mạch phun trương, tất chân mỹ phụ hai tay vịn chính mình, một chân đứng thẳng một chân cong lên kẹp lấy dương vật qua lại động, là nam nhân đều chịu không nổi.
A! Được rồi! Ngừng một chút đi, ta đều muốn bắn! Dì nhỏ, hiện tại đến lượt dì ngồi ở chỗ này. "Văn Trạch thoáng ngừng một chút, đợi đến khi cảm giác bắn tinh biến mất mới đem Từ Nhu ấn đến trên ghế ngồi xuống, nâng dương vật đưa đến bên miệng của nàng.
Cái này...... em vừa dùng chân xong, lại dùng miệng có chút ghê tởm. "Từ Nhu do dự không chịu mở miệng.
Chân dì nhỏ sạch sẽ như vậy, sao có thể buồn nôn chứ, đến đây đi, ăn vài miếng. "Văn Trạch dùng quy đầu đẩy môi Từ Nhu vài cái.
Nhìn dương vật gân xanh lộ ra trước mắt Từ Nhu cũng có chút muốn bỏ nó vào trong miệng, nhưng hoàn cảnh văn phòng làm cho cô không thể buông ra, "Văn Trạch, đem...... đem đèn tắt, tôi không quen ở văn phòng làm...... làm cái này......" Từ Nhu nói xong liền cúi đầu.
Văn Trạch có chút tiếc nuối, vốn còn muốn nhìn mị thái của dì út, quên đi, sau này có rất nhiều cơ hội.
Hắn đứng dậy tắt đèn sau trở lại ghế trước đứng vững, lúc này Từ Nhu không có lại do dự, một ngụm đem dương vật nuốt vào.
Tư... Tư... "Văn Trạch cởi bỏ đồng phục và nút áo sơ mi của Từ Nhu, vừa hưởng thụ khẩu vị mỹ nhân vừa sờ ngực.
Dì, dì thích người giàu hay đầu bếp? "Văn Trạch đột nhiên hỏi một câu.
Từ Nhu ngẩng đầu, "Anh nói cái gì?""Tôi hỏi anh thích người giàu hay đầu bếp?""Có ý gì?"
"Triệu Bản Sơn không phải đã nói rồi sao, đầu to cổ to, không phải người giàu thì là đầu bếp! cậu xem dương vật của tôi chính là như vậy, quy đầu to, phía dưới cổ to, cậu nói là người giàu hay đầu bếp đây?"
"Hạ lưu, hừ, không cho ngươi làm, ngô..." Từ Nhu tức giận đánh Văn Trạch một cái, còn chưa nói xong dương vật liền lại cắm vào trong miệng.
Ân...... Ân...... "Từng trận khoái cảm truyền đến từ ngực khiến Từ Nhu lập tức nguôi giận, đầu to cổ to?
Không thể không nói dương vật của Văn Trạch thật đúng là như vậy, ta càng hút nó sẽ càng cứng đi, càng cứng ta sẽ càng sảng khoái a!
Không!
Ta thật dâm đãng!
Mặc kệ, thoải mái trước rồi nói sau!
Nghĩ tới đây Từ Nhu ngồi thẳng người mút càng thêm cố gắng, vịn eo Văn Trạch dùng sức siết chặt miệng đong đưa.
A! Hút thật chặt! A, thoải mái! "Văn Trạch sảng khoái kêu to, hôm nay dì út thật phối hợp a.
Được rồi, đứng lên đi, đứng lên đưa lưng về phía tôi...... "Một lát sau Văn Trạch lui về phía sau một bước rút dương vật ra, Từ Nhu mị mị mắt như tơ đứng lên cởi áo xoay người, Văn Trạch cởi váy cô xuống sau đó xì ke một tiếng, quần lót lại bị xé rách.
Sao anh lại xé vớ em, đôi này đắt quá, à..."Từ Nhu trách móc còn chưa nói xong dương vật thô to của Văn Trạch đã lau quần lót bị đẩy ra cắm vào, âm đạo đã sớm trơn trượt không chịu nổi, tiến vào không có một chút trở ngại.
Từ Nhu xoay người chống tay lên bàn không nói gì nữa, toàn tâm toàn ý hưởng thụ cảm giác hạ thể phong phú.
"Không có việc gì, ta mua cho ngươi, ngươi muốn dạng gì ta liền mua dạng đó!"Văn Trạch không ngừng kích động hạ thân, ấm áp chặt chẽ cảm giác làm cho hắn khoái hoạt cực kỳ.
Phốc xuy phốc xuy...... "Tiếng nước làm người ta mặt đỏ tim đập tràn ngập gian phòng làm việc này, Từ Nhu nhỏ giọng rên rỉ, đây chính là nơi làm việc bình thường a, hiện tại mình lại vểnh mông chống ở trên bàn, giữa đùi còn có một cây dương vật lớn không ngừng bay múa, ai nha!
Quá xấu hổ, cũng quá kích thích!
Từ Nhu hưng phấn lại hạ eo xuống một chút, làm cho mông càng thêm vểnh lên.
Tư thế chen vào sau lưng làm cho Văn Trạch lại nhớ tới đại chiến bệnh viện lần trước, anh nhìn thấy ánh đèn đường từ khe hở rèm cửa sổ lộ ra, tâm tư đùa bỡn Từ Nhu lại nổi lên, ngừng kéo kéo ôm Từ Nhu chậm rãi đi về phía cửa sổ, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra một chút nhìn một chút, phát hiện trên đường không có ai liền kéo rèm cửa sổ ra.
Rầm rầm...... "A!" Tiếng rèm cửa sổ làm cho Từ Nhu kêu lên sợ hãi, vừa rồi bị khô đến choáng váng theo Văn Trạch đi tới nơi này, nhưng cô không nghĩ tới rèm cửa sổ sẽ bị kéo ra, như vậy không phải tất cả mình đều bại lộ ở cửa sổ sao!
Từ Nhu luống cuống tay chân muốn kéo rèm cửa sổ lại, nhưng Văn Trạch dùng sức ấn cô lên cửa sổ, "Làm gì vậy, a, đè tôi, buông ra! Lạnh quá..." Từ Nhu bị ấn sát vào cửa kính, bộ ngực cực lớn bị đè bẹp, nếu ở bên ngoài nhìn giống như một cái bánh mì trắng có táo đỏ, Văn Trạch một tay ấn cô không cho cô cử động, dương vật lại bắt đầu co rút.
"A... không được... sẽ khiến người ta nhìn thấy... không được... a..." Từ Nhu cố nén hạ thể tê dại ra sức lùi về phía sau, nhưng Văn Trạch ấn rất mạnh, hơn nữa cô muốn lùi về phía sau Văn Trạch liền tăng tốc co rúm, lập tức khiến cô không còn sức lực.
"Dì... ồ... kích thích đi... mạo hiểm bị người khác phát hiện làm tình có phải rất kích thích không..." Văn Trạch rên rỉ hỏi.
"Ngươi... ngươi thích biến thái như vậy... bại hoại... ta kẹp chết ngươi... kẹp chết ngươi... để cho ngươi giở trò xấu... A..." Từ Nhu buông tha chống cự, thành thật nằm sấp trên cửa kính chịu đựng, hạ thể không phục dùng sức kẹp chặt, giống như muốn kẹp bẹp Văn Trạch vậy.
"A... thật chặt a... quá sung sướng... quá sung sướng!" Văn Trạch cảm thấy âm đạo của Từ Nhu biến thành một cái vòng thịt, kẹp đến hắn sảng khoái vô cùng, hắn siết chặt hàm răng, động tác càng thêm mãnh liệt tiến công.
A...... Quá nhanh...... A......
Là...... Là quá nhanh hay là quá sung sướng...... Nói rõ ràng a dì nhỏ...... A......
"A... quá nhanh... cũng quá sung sướng... a... thật thoải mái... em sắp chết..." Từ Nhu đặt hai tay lên cửa kính kêu lên.
Phía sau cửa sổ phòng làm việc là một con đường nhỏ, người đi đường rất ít nhưng không phải không có, cửa sổ của Từ Nhu vừa vặn ở vị trí giữa hai đèn đường, tương đối mà nói ở chỗ tối, hơn nữa là lầu ba, nếu như không chú ý nhìn căn bản không phát hiện được cô, cô cũng hiểu được cái này, chỉ là sợ vạn nhất, vạn nhất có người đi qua ngẩng đầu nhìn mà nói ngực của mình có thể toàn bộ bị nhìn hết, loại cảm giác lo lắng này hỗn hợp với nhiệt huyết của hạ thể làm cho cao trào của cô nhanh chóng đến, dâm thủy không thể ức chế phun lên quy đầu.
A... "Ngực Từ Nhu dán sát vào cửa kính, đầu dùng sức ngửa ra sau, khàn khàn phát ra tiếng kêu ngọt ngào, Văn Trạch cũng bị phỏng có cảm giác phóng ra, vội vàng rút dương vật ra, Từ Nhu mất đi chống đỡ lập tức mềm nhũn trượt xuống đất, Văn Trạch nhanh chóng đỡ lấy cô," Dì à, mệt rồi, nằm trên bàn nghỉ ngơi một lát đi, đến đây.
Từ Nhu dựa vào Văn Trạch thở hổn hển, tập tễnh đi tới trước bàn, đẩy đồ trên bàn sang một bên, sau đó ngồi xuống bên bàn nằm xuống.
Ừ... "Văn Trạch gác chân Từ Nhu lên vai, đẩy mông vào.
Hắn không có vội vã co rút, bóng loáng tơ chân ở trên người của hắn ma sát, phát ra nhè nhẹ tiếng vang, Văn Trạch hôm nay muốn hảo hảo chơi đùa đôi đùi đẹp này.
Hắn cởi giày cao gót Từ Nhu, một bên hôn một bên liếm đùa bỡn khéo léo chân, vẫn liếm đến bắp chân mới đình chỉ, bởi vì xuống chút nữa liền phải khom lưng mới có thể liếm đến, như vậy dương vật sẽ đi ra, hắn luyến tiếc rời đi ấm áp huyệt động.
Tiếp theo đầu lưỡi lại từ bắp chân liếm trở lại chân, gót chân lòng bàn chân mu bàn chân cũng không buông tha, lưu lại một đường nước miếng.
Hắn đem chân tơ ôm vào trong ngực, hai tay vuốt ve mông cùng đùi, tiếp theo há miệng đem ngón chân Từ Nhu một ngụm ăn vào từng ngụm từng ngụm mút.
"Ừm... đừng... ngứa quá... đừng liếm... à... cử động đi... cử động đi... ừm... tôi muốn..." Cảm giác mút chân truyền đến khiến Từ Nhu rất ngứa, nhưng trong huyệt càng ngứa hơn, dương vật to nhét chặt nhưng không có động tác gì khiến cô gấp đến độ không chịu được, chân cũng bắt đầu lộn xộn không cho Văn Trạch tiếp tục liếm.
Dì nhỏ, con thích dì nói như vậy, lặp lại lần nữa, nói con sẽ cắm vào. "Văn Trạch thở hổn hển.
Ừ...... Cắm tôi...... Tôi muốn...... Nhanh a...... Cắm tôi...... "Từ Nhu lập tức nói lại một lần.
Muốn cái gì a, muốn cái gì cắm ngươi a? Cắm ngươi nơi nào a? "Văn Trạch cố ý hỏi.
"Ngươi...... Bại hoại...... Đều như vậy còn khi dễ ta...... A...... Ta...... Ta muốn của ngươi...... Của ngươi...... Dương vật...... Ta muốn dương vật lớn của ngươi cắm ta...... Cắm của ta...... Âm đạo của ta...... Hiện tại liền muốn...... Cắm a......" Từ Nhu gấp đến độ cái gì cũng bất chấp, loạn đạp chân, dâm đãng lời nói thốt ra.
Đừng nói tên khoa học, nói tục danh. "Văn Trạch tiếp tục nói, dương vật lại cắm vào trong một chút, vẫn bất động như cũ.
"A... thật sâu a... tên lưu manh này... sẽ khi dễ ta... a... cắm ta... cắm lồn của ta... cắm lồn của ta a... động a..." Từ Nhu dưới sự hấp dẫn của dục vọng rốt cục kiên trì không được, như sụp đổ hô lên.
Văn Trạch hài lòng cử động, mỗi lần đều đem quy đầu kéo đến âm đạo khẩu, sau đó lại mạnh mẽ cắm vào đến cùng.
Từ Nhu bị sự co rút cự ly dài này làm cho thần hồn điên đảo, hai chân căng thẳng, há to miệng không ngừng dâm kêu, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống bàn, làm cho văn kiện phía trên đều ướt đẫm.
Động tác thắt lưng của Văn Trạch không ngừng, phía trên tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm tất chân.
Mùi mồ hôi nhàn nhạt cùng mùi da thuộc hỗn hợp thành một cỗ hương vị mê người, hắn điên cuồng liếm làm lòng bàn chân, khẽ cắn gót chân, mút ngón chân, nước miếng đem toàn bộ hai chân đều làm ướt.
Theo liếm lộng kích thích dương vật trở nên càng lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh.
Từ Nhu cũng bị động tác trên liếm dưới này làm cho sảng khoái vô cùng, mông nâng cao nghênh đón thao tác cuồng nhiệt, sau lưng cũng thẳng rời khỏi mặt bàn, chỉ dựa vào bả vai chống đỡ, hai tay vô ý thức bày loạn, bốp bốp đem đồ trên bàn làm rơi một đống lớn, huyệt thịt càng gắt gao bọc lấy gậy thịt không buông.
A! Sảng khoái muốn chết! Tiểu di ngươi lồn quá chặt! Ta thao chết ngươi! Thao chết ngươi!
A! Ta muốn chết! Muốn chết! A!!!
Văn Trạch nhìn bộ dáng cuồng loạn của Từ Nhu dương vật đã đến cực hạn nhẫn nại, phần eo đau xót, từng cỗ tinh dịch bắn vào sâu trong tiểu huyệt, Từ Nhu bị bỏng đến đầu óc trống rỗng, một loại cảm giác vui vẻ không thể miêu tả từ sâu trong âm đạo bộc phát ra, nhanh chóng tràn ngập toàn thân của cô......